Đôi mi thanh tú trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Nghê khẽ nhíu lại. Hình như nàng có chút bất ngờ, sau một lúc do dự, chần chừ, ánh mắt nàng hơi đổi nhìn về phía Hoài Viễn Chân Nhân.
Không ngờ đúng lúc này Hoài Viễn Chân Nhân cũng nhìn về phía nàng. Ánh mắt hai bên chạm nhau giữa không trung, thoáng dừng lại một chút rồi không hẹn mà cùng chuyển sang chỗ khác. Sau một lát, Hoài Viễn Chân Nhân mở miệng thản nhiên nói:
“Không cần phải phiền toái như vậy, Nam Cung đạo huynh ở đây nói chuyện với Vân sư muội được rồi. Đúng lúc ta và hai vị sư đệ cũng muốn ra ngoài thông báo tin tức và sắp xếp cho chúng đệ tử nghỉ lại Thiên Hồng Thành, xin cáo từ trước.”
Nam Cung Lỗi ngơ ngác một chút rồi không nói gì, mắt Vân Nghê lóe lên một tia tĩnh mịch. Bên kia, sau khi nói xong, Hoài Viễn gọi Tôn Minh Dương và Bồ lão đầu đi ra ngoài. Tôn Minh Dương thì không nghĩ nhiều, cất bước đi trước nhưng còn Bồ Tư Ý thì bộ dáng có vẻ căm tức, bất chấp tôn ti lễ nghĩa, lén lút kéo tay áo Hoài Viễn Chân Nhân rồi ghé sát người, thấp giọng nói:
“Sư huynh, huynh có nhầm không đấy? Đây là chỗ của huynh, còn là phòng của mình, tại sao huynh lại bỏ đi để bọn họ nói chuyện, đầu óc huynh bị lẫn lộn rồi hả? Ý đệ muốn nói, giống như năm đó, chúng ta cùng tiến lên đem tên gia hỏa này...”
“Im ngay!” Hoài Viễn Chân Nhân quát nhỏ một tiếng cắt đứt lời Bồ lão đầu, trông lão có vẻ tức giận trừng mắt nhìn Bồ lão đầu, nói: “Bây giờ ngươi đã bao nhiêu tuổi mà còn nói hưu nói vượn mấy chuyện đó, mau đi ra!”
Bồ lão đầu đưa mắt nhìn lại, ngày thường quan hệ giữa lão và Hoài Viễn Chân Nhân rất tốt, cả hai lại là sư huynh đệ nhiều năm, thân như anh em ruột. Xưa nay trước mặt lão, Bồ lão đầu rất tùy tiện nhưng nếu quả thật Hoài Viễn Chân Nhân giận tái mặt thì Bồ Tư Ý cũng phải kính sợ vị sư huynh này ba phần. Lập tức lão không dám nhiều lời, có điều vẻ hậm hực vẫn còn hiện rõ trên mặt nên hừ lạnh một tiếng, đưa mắt quét qua chỗ Vân Nghê và Nam Cung Lỗi, hất tay áo lên rồi quay đầu bước ra ngoài.
Hoài Viễn Chân Nhân lắc đầu, nhìn Nam Cung Lỗi cười áy náy, nói: “Nam Cung huynh, thất lễ.” Nói xong liền xoay người đi ra ngoài phòng.
Có điều khó khăn lắm lão mới tới được cửa thì đột nhiên nghe Vân Nghê đứng sau lưng mở miệng kêu một tiếng: “Sư huynh, chậm đã.”
Thân hình Hoài Viễn Chân Nhân dừng lại, quay đầu nhìn vô, chỉ thấy thần sắc Vân Nghê bình tĩnh, thản nhiên nói với Nam Cung Lỗi: “Nam Cung huynh, bản thân Vân Nghê vốn là Đường chủ của Lăng Tiêu Tông, đồng thời là một trong năm vị Đại trưởng lão chấp chưởng tông môn. Tuy ngày trước có quen biết với huynh nhưng lần này mọi người trong Lăng Tiêu Tông đều đến chỗ này, tùy tiện lén lún nói chuyện riêng với Nam Cung huynh thì e rằng tin này truyền đi không khỏi có chút bất ổn.” Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, đôi mắt trong trẻo đảo qua Hoài Viễn Chân Nhân, nói tiếp:
“Hoài Viễn sư huynh là Chưởng giáo của Lăng Tiêu Tông, ta không có chuyện gì xấu cần giấu huynh ấy. Bây giờ có Hoài Viễn huynh, nếu Nam Cung huynh không ngại thì có thể nói chuyện này ở đây với ta.”
Lời vừa dứt, cả Hoài Viễn Chân Nhân và Nam Cung Lỗi đều kinh ngạc. Hoài Viễn Chân Nhân chần chừ một chút, định nói gì đó thì Vân Nghê bình tĩnh nói với Nam Cung Lỗi:
“Nam Cung huynh, có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Trên mặt Nam Cung Lỗi xẹt qua một tia ảm đạm, còn Hoài Viễn Chân Nhân lại có vẻ hơi lúng túng. Ngược lại, nữ tử duy nhất trong ba người lại rất thản nhiên.
Lúc này, Tôn Minh Dương và Bồ lão đầu đã rời khỏi, trong phòng chỉ còn ba người bọn họ, mỗi người đứng đó cách nhau một khoảng. Cuối cùng, người đầu tiên lên tiếng là Hoài Viên Chân Nhân, lão thở dài đi tới nói: “Ngồi đi.”
Vân Nghê và Nam Cung Lỗi ngồi xuống ghế của mình. Cứ thế trầm mặc một lát, có vẻ Nam Cung Lỗi đã dứt khoát, gật đầu với Hoài Viễn Chân Nhân rồi quay sang nói với Vân Nghê:
“Vân... sư muội, ta và nàng đã nhiều năm không gặp, những năm gần đây vẫn khỏe chứ?”
Vân Nghê im lặng một lát, nói: “Mọi chuyện đều tốt, đa tạ Nam Cung... sư huynh đã nhớ.”
Nam Cung Lỗi cười khổ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Nghê, thở dài nói: “Bất giác mà chúng ta đều đã già rồi, ta và Hoài Viễn đạo huynh, kể cả vị Bồ Tư Ý tóc bạc trắng vừa rồi đều thành lão hủ(). Chỉ có Vân sư muội dung nhan vẫn xinh đẹp như xưa, ta vừa trông thấy liền không khỏi nhớ lại chuyện cũ nên lòng sinh vài phần cảm khái(*) a.”
(*) Lão hủ: già yếu.
(**) Cảm khái: xúc động, bùi ngùi.
Nói đến đây, đột nhiên thần sắc của lão trở nên nghiêm chỉnh, nhìn Hoài Viễn Chân Nhân nghiêm mặt nói: “Hoài Viễn huynh, năm đó Nam Cung Lỗi còn trẻ nên có chỗ tranh chấp. Sau này cẩn thận suy nghĩ lại thì mới nhận ra lỗi lầm của mình, chỉ là vì thể diện nên không buông bỏ được. Đúng lúc thừa dịp này, ta xin nhận lỗi, tạ tội với đạo huynh.”
Nhất thời, Hoài Viễn Chân Nhân cả kinh, vội vàng nói: “Nam Cung huynh, sao lại nói vậy!” Nói xong, hình như lão cũng nhớ lại chuyện cũ nên thần sắc trên mặt có vẻ lúng túng. Một lát sau, lão nhìn về phía Nam Cung Lỗi, mặt lộ vẻ thành khẩn, nói: “Nam Cung huynh, kỳ thật việc ngày xưa ta cũng có sai, đều là do tuổi trẻ lỗ mãng, cho nên mới... Tóm lại, lời tạ tội ta tuyệt đối không dám nhận. Những năm gần đây, nghĩ lại chuyện này, trong lòng ta cũng có chút bất an. Hôm nay gặp huynh mới biết tấm lòng của Nam Cung huynh rộng rãi, bội phục bội phục, hay là chúng ta xóa bỏ ân oán cũ, huynh thấy thế nào?”
Nam Cung Lỗi thở dài một hơi, xúc động nói: “Phải, nên như thế.”
Hai người nhìn nhau cười, có vẻ rất thông cảm cho nhau. Chỉ là đúng lúc này, ánh mắt trong trẻo của Vân Nghê đảo qua hai người bọn họ có vài phần nghi hoặc, đột nhiên hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì đó, cái gì mà lúc tuổi còn trẻ làm chuyện lỗ mãng? Năm đó, ta nhớ rất rõ hai người không hề kết giao, giờ nói phải phải cái gì, ta nghe không hiểu gì cả?”
Nam Cung Lỗi và Hoài Viễn Chân nhân đồng thời thu vẻ mặt lại. Sau một lát, lông mày Nam Cung Lỗi nhíu lại nhìn về phía Hoài Viễn Chân Nhân có vài phần kinh ngạc, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ huynh chưa nói chuyện năm xưa...”
Hoài Viễn Chân Nhân cười khổ một cái, cũng hạ thấp thanh âm, nói: “Chuyện kia cũng không phải là việc gì tốt, nói ra thì tất cả cùng mất mặt, không được gì cả.”
Hình như Nam Cung Lỗi tỉnh ngộ lại, gật nhẹ đầu, sắc mặt trở nên hòa hoãn rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Hoài Viễn Chân Nhân có vài phần kính trọng.
Ở bên kia, hai nam nhân to nhỏ nói chuyện khiến người khác nghe không hiểu chút gì, nhân vật chính lúc nãy là Vân Nghê bị gạt sang một bên, hình như nàng có chút không hài lòng, hừ một tiếng, nói: “Nam Cung sư huynh, rốt cuộc là huynh có chuyện gì nói với ta không?”
Nam Cung Lỗi trầm ngâm một chút, sau đó lắc đầu cười cười, có vẻ những chuyện tích tụ lâu ngày trong lòng đã vơi đi không ít, nói: “Vân sư muội, kỳ thật ta không có ý gạt nàng. Hôm nay ta đến, vốn là muốn cùng muội ôn lại chuyện cũ, không có ý nói chuyện với Hoài Viễn huynh. Nói thật, xác thực năm xưa ta có chút tình ý với muội, chỉ là thời gian qua đi cảnh vật cũng thay đổi, mọi người có mặt ở đây đều đã có địa vị, ta và Hoài Viễn huynh lại là tông chủ một phái, tất nhiên cũng không nên gợi lại. Có điều qua từng ấy năm đến nay, trong lòng ta vẫn luôn canh cánh một nỗi phiền muội khó tiêu tán, nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu rõ, cho nên hôm nay mới đặc biệt đến đây gặp muội, kính xin Vân sư muội giải thích cho ta rõ.”
Nam Cung Lỗi nói ra lời này vô cùng thành khẩn, thần sắc trịnh trọng, bất kể là Hoài Viễn Chân Nhân hay Vân Nghê đều nhất thời im lặng. Lát sau, cả hai đưa mắt nhìn nhau, Vân Nghê nói khẽ: “Nam Cung huynh nói quá lời rồi, năm đó Vân Nghê còn trẻ nên ngu ngốc, phụ huynh một phen tình ý, mong sư huynh thứ tội.”
Nam Cung Lỗi nhìn thẳng nàng, bình tĩnh nói: “Vân sư muội, năm đó muội nói rất rõ ràng là không có tình ý với ta, trong lòng đã có chỗ ký thác, sau này nghĩ lại thì hẳn người đó là Hoài Viễn huynh rồi. Tuy ta chưa biết vì sao sau này hai người không thành vợ chồng, chuyện này là việc riêng, ta chỉ vô tình hỏi qua. Có điều đối với lựa chọn năm xưa của muội, ta vẫn luôn canh cánh trong lòng, nghĩ mãi vẫn không ra. Cho nên muốn hỏi sư muội, đến cùng vì sao chọn Hoài Viễn huynh mà không chọn ta?”
Nam Cung Lỗi cười khổ một cái, nói: “Năm đó đạo hạnh, thiên phú tu hành của ta không bằng Hoài Viễn huynh sao?”
Vân Nghê lắc đầu, nói: “Không phải, lúc tuổi còn trẻ, Nam Cung huynh thiên tư hơn người, trong lớp đệ tử Tứ đại danh môn, cùng với Nguyên Phong Đường của Nguyên Thủy Môn được xưng là một trong hai người thiên tài, tuấn kiệt nhất thiên hạ. Tuy thiên phú của sư huynh ta không kém bao nhiêu nhưng quả thật năm xưa không bằng huynh.”
Nam Cung Lỗi nói tiếp: “Chuyện này… vậy không lẽ địa vị, gia thế của ta không bằng?”
Vân Nghê thở dài, nói: “Nam Cung huynh là hậu duệ của Thánh nhân, lại là con cháu mạch chính. Có lẽ ngay từ lúc còn trẻ đã được xác định tiếp nhận chức Cung chủ Thiên Kiếm Cung rồi, xuất thân của sư huynh ta bình thường, làm sao so sánh với huynh được?”
“Ách, vậy chẳng lẽ lúc còn trẻ, ta không hiểu chuyện nên thường làm ra cử chỉ thô lỗ, bộ dạng thất lễ với người khác sao?”
“Cũng không phải, Nam Cung huynh xuất thân là thế gia, từ nhỏ được giáo dục tốt hơn chúng ta nhiều, làm sao có thể làm ra những chuyện như thế.”
…
Cứ như vậy, một hỏi một đáp, Nam Cung Lỗi hỏi liên tiếp mấy vấn đề đều được Vân Nghê trả lời nhưng đáp án nào cũng đều giống nhau, lúc còn trẻ, so sánh về tất cả các mặt thì hầu như Nam Cung Lỗi đều hơn Hoài Viễn Chân Nhân. Điều này khiến sắc mặt Hoài Viễn Chân Nhân có vài phần lúng túng, chỉ là ngoài điều đó ra thì cũng không có biểu hiện gì tức giận, có lẽ những lời của Vân Nghê đều là sự thật, năm đó quả thật lão không bằng Nam Cung Lỗi. Bây giờ lão đang là Chưởng giáo Lăng Tiêu Tông, đương nhiên những chuyện lúc còn trẻ này đã sớm không để trong lòng, chỉ là nghe qua cũng khiến lão nhớ lại chuyện ngày xưa, cảm thấy có chút cảm khái.
Bên kia, lúc hỏi xong câu cuối cùng mà Vân Nghê vẫn như trả lời như cũ, Nam Cung Lỗi đành cười khổ, buông tay nói:
“Vân sư muội, muội xem, giờ ta nghĩ không ra năm đó tình ý của ta đối với muội sâu nặng, hình ảnh của muội đã chiếm hết tâm tư nhưng không ngờ muội lại chọn người khác rõ ràng không bằng ta. Việc này làm huynh ‘trăm mối không lời giải’ nên trong lòng vẫn luôn thắc mắc, kính xin sư muội có thể nói rõ hơn một chút, cũng là giải thích cho huynh điểm nghi hoặc từ lâu này.”
Nghe xong lời này, Vân Nghê trầm mặc, im lặng. Còn Hoài Viễn Chân Nhân cũng vô thức đưa mắt nhìn vào dung nhan xinh đẹp giống năm xưa như đúc kia, trong lòng cũng nảy sinh sự hiếu kỳ mãnh liệt, có lẽ lão cũng có chút khó hiểu về lựa chọn năm xưa của Vân Nghê a.
Có điều Vân Nghê ngồi đấy trầm mặc thật lâu vẫn chưa mở miệng trả lời. Bầu không khí trong phòng trở nên chùng xuống, ba người cứ thế tĩnh tọa một hồi, lát sau Nam Cung Lỗi than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: “Ài, là do trong lòng ta có điểm cố chấp nên làm khó Vân sư muội rồi, khiến cho Hoài Viễn huynh phải chê cười. Bỏ đi bỏ đi, chỉ là chút chuyện cũ năm xưa, ta có chỗ thất lễ mong hai người bỏ qua.”
Nói xong, lão liền đứng dậy, thần sắc ảm đạm thi lễ rồi bước ra ngoài. Hoài Viễn Chân Nhân vội vàng đứng dậy, đang muốn cất tiếng giữ lại thì đột nhiên hai người nghe thấy thanh âm của Vân Nghê từ bên cạnh truyền tới, nàng gọi một tiếng rồi nói:
“Nam Cung huynh, sỡ dĩ nằm đó ta không chọn huynh là vì…”
Bước chân Nam Cung Lỗi ngừng lại, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy sắc mặt vốn luôn bình tĩnh của Vân Nghê đột nhiên xẹt qua một tia đỏ ửng hiếm thấy. Sau một lát, nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên bình tĩnh nói:
“Năm đó, tuy sư huynh ta cái gì cũng không bằng nhưng có điều tướng mạo huynh ấy đàng hoàng, ít nhất về dung mạo thì soái khí(*) hơn huynh một chút.”
(*) Soái khí: đẹp trai.
“Cái gì?” Nam Cung Lỗi và Hoài Viễn Chân Nhân đồng thời kêu một tiếng thất thanh, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin. Thần sắc Nam Cung Lỗi như bị sét đánh, đứng trợn mắt há mồm, thân thể run rẩy, hiển nhiên trong giây phút ngắn ngủi này cảm thấy mọi thứ có chút hồ đồ. Những năm gần đây, chuyện này vẫn luôn đè nặng trong lòng lão, lão đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lý do nhưng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến nguyên nhân vừa rồi. Chuyện này… thật nông cạn, tính tình Vân Nghê vẫn luôn cao cao tại thượng(*), mắt cao hơn đầu, là nữ tử có thiên phú, tài tình hiếm có trong thiên hạ lại có suy nghĩ như vậy, thật không ngờ a.
(*) Cao cao tại thượng: từ trên nhìn xuống.
Ba người đang ngồi đây có thân phận, địa vị cao bực nào, nếu nói là nhân vật đỉnh phong trong hàng tỉ Nhân tộc sống ở Hông Mông các giới cũng chưa đủ. Nhân vật đạt đến cảnh giới như vậy mà làm sao có thể ‘trông mặt à bắt hình dong’ chứ…
Hai gò má Vân Nghê ửng đỏ nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên, nói: “Nam Cung huynh, năm xưa phụ tấm chân tình của huynh, đều là do Vân Nghê tuổi còn trẻ nên có chút ngu ngốc, kiến thức nông cạn. Chỉ là khi đó, trong lòng ta nghĩ đến: nếu muốn tìm người yêu, sống chung với nhau cả đời thì trước tiên phải tìm nam tử nhìn thuận mắt một chút, cho nên…”
“Nam Cung huynh, ta xin lỗi.”
Vân Nghê hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói.
==============
Ba người ngại ngùng nhắc chuyện cũ
Nam Cung tự nhủ mình chẳng tệ
Bám riết Vân Nghê hỏi tại sao?
Vân Nghê nao nao má ửng đỏ
Nam Cung đành bỏ dợm bước đi
Vân Nghê ưu mỹ nhìn Hoài Viễn
Má hồng xao xuyến môi mấp máy
Xét về tiêu sái huynh ấy hơn.