Rất khó tưởng tượng, tại nơi khô ráo, nóng bức mà hoang vu của vùng cự long hoang dã, hơn nữa là vào lúc ban ngày, lại có thể xuất hiện sương mù dày đặc với diện tích lớn như vậy, nếu như bình thường, dưới tác động của gió và ánh nắng mặt trời, đám sương mù này đã sớm tiêu tán. Nhưng mà đám sương mù dày đặc phía trước hiển nhiên cũng không tầm thường, nhìn lại giống như một đám mây đen dày đặc, chậm rãi cuồn cuộn lưu động.
Thẩm Thạch dừng bước, không tiếp tục đi lên phía trước, hắn chỉ là đứng xa xa mà ngắm nhìn đám sương mù kia, ánh mắt lộ ra vài phần đề phòng.
Không nghi ngờ gì, đám sương mù này không hề tầm thường, bên trong hẳn là có cái gì cổ quái, có lẽ sẽ có yêu thú quỷ dị hay là đang giấu giếm cái gì đó hung hiểm khó lường, đương nhiên nhìn ở góc độ khác, theo tình hình Vấn Thiên Bí Cảnh nơi này mà nói, trong đám sương mù kỳ quái, dày đặc có lẽ cũng có cơ hội phát hiện một thiên đại cơ duyên đang ẩn giấu.
Nếu tại thời điểm mới tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh rồi chứng kiến đám sương mù dày đặc, Thẩm Thạch có đi vào tìm kiếm cơ duyên hay không rất khó để trả lời, nhưng đến lúc này, hắn đã trải qua đủ nhiều sự tình ở bên trong Vấn Thiên Bí Cảnh, nói là thắng lợi trở về cũng không quá đáng, đâu có còn động lực đi thám hiểm, lúc này điều hắn muốn nhất chính là tìm được một nơi vắng vẻ, an toàn lặng lẽ sống qua mấy ngày cuối cùng này.
Cho nên sau khi xem kỹ đám sương mù, Thẩm Thạch không tiến mà lui, nhưng chỉ lùi về phía sau mấy bước, kéo dài một ít khoảng cách so với đám sương mù, đồng thời ánh mắt cẩn thận hướng bốn phía nhìn thoáng qua, quan sát chung quanh có cái gì ẩn dấu nguy hiểm hay không.
Nhìn thoáng qua, vẫn là không phát hiện bất kỳ mối nguy hiểm nào, bất quá Thẩm Thạch lại cảm thấy có điều bất trắc trong khu vực này, lòng sông lúc trước kéo dài đến nơi đây bỗng nhiên mở rộng diện tích, hướng xung quanh mà khuếch chương ra ngoài, tạo thành một khu vực thập phần rộng lớn, như tầm nhìn của hắn, thậm chí còn chưa nhìn thấy giới hạn. Mà tại chỗ này, lòng sông cũng sâu hơn rất nhiều, kể cả đám sương mù trong đó cũng ở bên dưới mặt đất một đoạn rồi.
Làm cho người ta cảm giác, khi xưa, dòng sông đã biến mất này chảy đến nơi đây thì dừng lại, như là rót vào một hồ nước thật lớn, hoặc nói khoa trương hơn một chút, chính tại nơi này dòng sông như đổ vào biển.
Đương nhiên con sông lớn này đã khô cạn từ lâu, cảnh tượng lúc trước rốt cuộc như thế nào, hôm nay đã không còn ai biết được. Thẩm Thạch lại hướng hai mắt nhìn đám sương mù, chỉ thấy trừ những đám khí màu xám chậm rãi cuồn cuộn phiêu động bên ngoài, cũng không nhìn ra có cái gì đặc biệt ở chỗ đó, tựa hồ tạm thời coi như là tương đối ôn hòa.
Có điều, nếu như xâm nhập vào bên trong đám sương mù, khi đó trong sương mù có người hoặc vật hay không, thì cũng không ai biết được. Thẩm Thạch cuối cùng vẫn là không muốn nhận thêm rắc rối, giống như một người đã quá no bụng, tuy đứng trước cao lương mỹ vị, cũng chẳng thấy hấp dẫn gì cả.
Nhưng đúng lúc Thẩm Thạch định rời đi, bỗng nhiên từ một chỗ hoang dã phía xa dường như thổi tới một trận gió lớn, trong nháy mắt thổi qua bên người Thẩm Thạch, đem y phục của hắn thổi dựng lên, phơ phất phiêu động. Thẩm Thạch trong nội tâm đột nhiên rùng mình, như là cảm thấy điều gì, chợt ngẩng đầu nhìn phía trước.
Sau một lát, hắn đột nhiên hít phải một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy ở phía bên trên đám sương mù, chợt có chút ánh nắng chiếu xuống, hắn hoa mắt trong chốc lát, cảm giác như không gian chung quanh mình bỗng nhiên bị bóp méo thoáng một lát, ngay sau đó phía trước bỗng nhiên xuất hiện một thân hình khổng lồ, giống như rồng nhưng không phải rồng mà là một Cự Thú bốn chân, có vẻ như đang ngửa mặt lên trời thét dài, nhưng mà thật kỳ quái, Thẩm Thạch căn bản lại không nghe được bất kỳ thanh âm gì.
Cự Thú kia thân hình cực kỳ khổng lồ, hình dáng cũng là cổ sơ kỳ quái, mặc dù Thẩm Thạch đọc qua vô số sách cổ, cũng chưa bao giờ thấy qua những ghi chép về loại quái thú trước mắt. Mà giờ khắc này con quái thú có thân hình như một toàn núi nhỏ kia, vốn đang thét dài chợt di chuyển, nhằm hướng Thẩm Thạch lao đến.
Thẩm Thạch chấn động, vô thức muốn né ra, nhưng mà động tác của Cự Thú kia đúng là nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, trong nháy mắt đã đến trước mặt, thân hình đen sì như ngọn núi trực tiếp nghiền ép xuống dưới. Thẩm Thạch trong nội tâm kinh hãi, nhưng tại thời khắc này lại là không cách nào để né tránh, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thân hình cự thú bổ nhào vào trước mắt.
Nhưng mà ngay sau đó, Thẩm Thạch bỗng nhiên chỉ cảm thấy gió có lớn đập vào mặt, cảnh tượng thịt nát xương tan mình nghĩ cũng không xảy ra.
Thân hình quái thú khổng lồ cứ thế mà xuyên thân thể của hắn, tựa như giống một cơn gió, sau đó chậm rãi biến mất ở phía sau.
"Ảo giác?"
Thẩm Thạch vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, theo bản năng lui về phía sau vài bước, cảnh tượng cự thú hung hãn vô cùng đáng sợ tựa hồ vẫn đang ở trước mắt, làm cho hắn thần hồn chấn động. Bất quá sau khi nhìn quái thú phía sau mình dần dần tiêu tán, trong đầu Thẩm Thạch lại có cảm giác bất an, như là nghĩ tới điều gì, quay đầu lại hướng hướng về đám sương mù dày đặc nhìn thoáng qua.
Quả nhiên, ánh sáng từ phía trên chiếu qua đoàn sương mù dày đặc bị làm cho gấp khúc, vặn vẹo, hình như đoàn sương mù kia có một loại năng lực kỳ lạ khiến ánh sáng chiếu qua nó bị biến dạng rồi sau đó tạo nên đủ loại hư ảnh mờ ảo hiện trên mặt đất.
Trong đó có vài con quái thú cổ đại giống như con cự thú hồi nãy mà Thẩm Thạch chưa bao giờ nghe qua, ngoài ra có có đủ loại cảnh tượng, có cả hình ảnh sông nước cuồn cuộn chảy, xuất hiện vô số sinh vật chủng loại khác nhau đi lại hai bên bờ sông, mọi thứ cho người ta cảm giác sức sống nơi này thật mãnh liệt.
Gió thổi qua kêu lên từng tiếng “vù vù”.
Trong lúc quang ảnh(*) không ngừng chuyển đổi thì đột ngột tất cả bị biến mất, giữa trời nứt ra một khe hở rồi một cự nhân cao lớn nhảy xuống vang lên từng tiếng động “ầm ầm” nhức tai. Sau đó, cự nhân cầm búa bổ khắp nơi như muốn vì một búa này mà khai thiên(), một búa này mà liệt địa(), trời đất vỡ vụn, máu chảy thành sông, âm dương lẫn lộn hòa vào nhau đến mức không thể phân biệt.
(*) Quang ảnh: hình ảnh do ánh sáng tạo nên.
(**) Khai thiên: mở trời; Liệt địa: chẻ đất.
Cự nhân ngẩn mặt nhìn trời cười cuồng ngạo một tràng rồi tiêu tán, trời đất trở nên vắng lặng rồi bình thường trở lại, có điều không khí u ám trầm lắng vẫn bao phủ khắp nơi, trông xung quanh thật hoang vu, tiu đìu.
Bỗng hình ảnh sông lớn cuồn cuộn chảy lại xuất hiện, có điều nước chảy yên ả chứ không dữ dội như lúc trước, con sông chảy cắt ngang vùng hoang dã rồi đổ vào biển cả, sương mù dày đặc vẫn phủ trên mặt biển. Mặt trời lên rồi lặn, trăng khuyết rồi trăng tròn, vật đổi sao dời.
Tất cả hình ảnh bỗng hiện ra rồi nhanh chóng bị thay thế bỏi hình ảnh khác, dường thời gian của trăm, nghìn, vạn năm chỉ còn gói gọn trong nháy mắt làm cho Thẩm Thạch đứng đó xem cảm thấy có chút chóng mặt. Nhưng rất nhanh sau đó hắn bình tĩnh lại, mắt tập trung nhìn vào một chỗ, nơi xuất hiện ảo giác lại một cái gì đó từ từ đứng dậy.
Xuất hiện bóng người chuyển động.
Giống như Thẩm Thạch đều là Nhân tộc.
Chẳng qua lúc này, ảo ảnh trước mặt vỡ vụn thành những khung hình nhỏ. Từng khung lại từng khung lóe lên, mỗi lần là một cuộc đời nhân loại: có kẻ phiền muộn, có người săn bắn, có cô gái đang cầu nguyện, có chàng trai dong thuyền ra biển lớn, càng về sau càng xuất hiện nhiều tu sĩ, kiếp sống muôn màu lần lượt đảo qua.
Trong lúc đó, có lẽ vì khiếp sợ trước những hư ảnh vặn vẹo do sương mù biến ảo thành. Thẩm Thạch không chú ý bên dưới hắn, một đoàn sương mù nhỏ đang lưu động cuồn cuộn bên trong ảo ảnh.
Một lúc sau, tất cả hình ảnh đột nhiên ngừng lại, rồi tản đi, như vô tận năm tháng đã đi đến hồi kết. Sau đó từ trong hư không, ảo ảnh đó xuất hiện một đoàn sương mù
Một đoàn sương mù xám!
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, vô thức cúi đầu nhìn, lập tức phát hiện sương mù trong ảo ảnh cùng đoàn sương mù bên dưới giống nhau như đúc.
Mà ngay sau đó, Thẩm Thạch thấy bên kia sương mù* xuất hiện một bóng người.
(chú thích: sương mù này trong ảo ảnh)
Đến lúc này, Thẩm Thạch mơ hồ đoán những ảo ảnh kia rất có thể là một loại năng lực tái hiện hình ảnh của sương mù. Thầm kinh ngạc, bỗng nhiên hắn khẽ giật mình. Hình ảnh trong sương mù ngày một rõ ràng, dung mạo của nhân tộc kia hiện ra trong mắt Thẩm Thạch, mà còn là người quen.
Giao tình đã không tốt mà còn phản cảm, nhưng lại là đồng môn, luận bối phận còn là sư huynh hắn: Cát An Phúc.
Nhìn thấy Cát An Phúc, Thẩm Thạch vừa kinh ngạc, vừa nhíu mày.
Những ảo giác cũng dần biến ảo chậm lại, có thể chứng kiến Cát An Phúc đứng trước đoàn sương mù có chút do dự. Nhưng cũng chỉ là trì hoãn trong giây lát, hắn tựa hồ hạ quyết tâm, sau đó khẩn trương, chậm rãi đi vào bên trong đoàn sương mù.
Thẩm Thạch thấy như vậy, không khỏi nhếch miệng. Hắn đối với Cát An Phúc không có hảo cảm, mấy lần lên Kim Hồng Sơn tiếp xúc qua, đã cảm nhận được địch ý từ Cát An Phúc... Thẩm Thạch khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhìn về đoàn sương mù, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần lãnh ý.
So sánh qua, mặc dù cũng có lập trường đối lập đối với Tôn Hằng, nhưng Thẩm Thạch tình nguyện thấy Tôn Hằng chiếm được cơ duyên hơn là nhìn thấy tên Cát An Phúc này một bước lên trời. Cho nên khi nhìn Cát An Phúc nghiến răng nghiến lợi đi vào đoàn sương mù, Thẩm Thạch chỉ muốn lão thiên đừng nhầm lẫn mà ban phát cơ duyên cho tên tiểu nhân này a.
Chẳng qua một lát sau, lông mày hắn lại nhíu, sau khi Cát An Phúc tiến vào, lại xuất hiện kẻ thứ hai. Người này Thẩm Thạch không nhận ra, nhưng nhìn quần áo hẳn là xuất thân từ Tứ Chính danh môn đệ tử.
Tu sĩ này lại không chần chừ, chỉ thoáng nhìn đã đi vào ngay. Không đợi Thẩm Thạch có phản ứng, dạng như cao hứng vì Cát An Phúc đã có đối thủ cạnh tranh, bóng người thứ ba đã xuất hiện. Sau đó, liên tiếp xuất hiện hơn mười mấy người. Tất cả đều không ngoại lệ, sau khi trầm tư, chần chừ, đều tiến vào bên trong đoàn sương mù.
Cơ duyên, xem ra đều là thứ hấp dẫn nhất với mọi người.
Thẩm Thạch thấy vậy, từ khiếp sợ chuyển dần qua bó tay. Đến cuối cùng trong lòng hắn chỉ còn nghi hoặc. Trong khu vực này, đệ tử Tứ Chính tập trung lại so với hắn suy đoán có vẻ còn nhiều hơn.
Vì sao chỉ một cái Cự Long hoang dã đã có nhiều người đến vậy?
Cứ thế trầm ngân, Thẩm Thạch nhìn những ảo ảnh, mơ hồ liên tưởng đến những điển tịch cũ, thoáng tìm thấy được sự tương quan. Tuy nhiên, vẫn còn rất nhiều điểm không giải thích được
Trong lúc hắn suy tư, ảo ảnh kia lại xuất hiện thêm một bóng người. Thẩm Thạch chấn động, con mắt trợn to. Thân ảnh dịu dàng, dung mạo xinh đẹp, ánh mắt trong vắt kia chính là của Chung Thanh Trúc.
================
Giữa trời đất, phủ màn sương
Đoàn đoàn bóng ảnh, những chương sử dài.
Mờ mờ xuất hiện những ai
Nhìn ra mới thấy hình hài người quen.