Chương 482: Q3 - Chương 54: Lão Ngưu lọt lưới

Thân hình cao lớn sừng sững, ánh mắt lạnh lùng vô tình, chỉ cần nhìn thấy cảnh tượng này thì không ai tránh khỏi cảm giác như có từng trận hàn ý quất dọc sống lưng. Lúc này, Hung Hầu cao lớn gần bằng ngọn tiểu sơn đang đứng trước mặt Thẩm Thạch và Tiểu Hắc, bóng nó phủ xuống khiến cả hai có cảm giác như thần chết sắp chụp lên người mình.

Thẩm Thạch ngừng thở, trong lòng cực kỳ hồi hộp, rõ ràng hung vật trước mặt không phải là loại mà sức người có thể kháng cự. Theo hắn, tu sĩ Thần Ý Cảnh, thậm chí là chân nhân Nguyên Đan Cảnh cũng chưa chắc chống lại được một chiêu chứ đừng nói là một tên Ngưng Nguyên Cảnh thấp kém như hắn.

Thật sự con khỉ khổng lồ này quá cường đại, quá đáng sợ.

Lúc nãy thân thể Tiểu Hắc còn trấn tĩnh được một chút thì giờ nằm trong ngực Thẩm Thạch, nó bắt đầu lại run lên, mỗi lúc trôi qua Tiểu Hắc run rẩy càng mạnh. Rất nhanh, bộ dạng nó giống y hệt như lúc nghe lão Ngưu nói về Long sát, toàn thân Tiểu Hắc run rẩy kịch liệt, hai mắt thất thần, dường như chỉ một lúc nữa thôi nó sẽ vì sợ hãi mà chết.

Thẩm Thạch giật mình, vừa rồi Tiểu Hắc đã trở về bình thường nên hắn còn tưởng là không sao, không nghĩ ra bây giờ bộ dáng sợt sệt của nó lại tiếp tục xuất hiện. Lúc này, không nhịn được lòng hắn trầm xuống nghĩ thầm, không lẽ lời của lão Ngưu là thật, trên người con Hung Hầu lông xám này có loại khí tức gọi là Long sát khiến Long tộc sợ hãi nhất?

Mắt Thẩm Thạch đảo xung quanh rồi đành cười khổ, chỗ này vốn là sân trong tòa cổ miếu nhưng sau trận đại chiến vừa rồi, giờ nhìn lại chỉ còn một vùng hỗn độn, đổ nát thê lương không từ não diễn tả được. Mà thứ khiến người ta giật mình nhất là thi thể của mấy con Hắc Long. Không biết có phải vì bị giam cầm quá lâu không mà lệ khí() của con Hung Hầu quá nặng khiến nó ra tay vô cùng tàn nhẫn, chẳng chút dung tình. Vốn Long tộc là những linh vật cao cao tại thượng(*) ở Hồng Mông thì lúc này, toàn bộ đám Hắc Long chết không toàn thây, thịt, vảy, máu và cả xương rồng nằm la liệt khắp nơi.

(*) Lệ khí: Uất ức muốn trả thù giữ trong lòng.

(**) Cao cao tại thượng: ở trên cao nhìn xuống (ám chỉ ta đây ở một “đẳng cấp” khác).

Mùi huyết sát tràn ngập trong không khí, lúc này bỗng Thẩm Thạch có cảm giác hình như con khỉ kia giết rồng rất là thuần thục a…

※※※

Giết Long tộc thuần thục đến trình độ này sao?

Bất giác Thẩm Thạch cười khổ, đồng thời không nhịn được oán thầm trong bụng một câu, rốt cục thì lần này Vấn Thiên Bí Cảnh xảy ra chuyện gì, không phải nói vốn nơi này là dành cho đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh tìm kiếm cơ duyên hay sao? Đột nhiên ở đâu xuất hiện chín con Hắc Long chỉ có trong truyền thuyết, nhất là còn nhảy ra một con Hung Hầu mà nếu chân nhân Nguyên Đan Cảnh gặp cũng phải bỏ chạy trối chết. Cuối cùng là đưa mọi người đến đây để tìm kiếm cơ duyên hay muốn dẫn người ta tìm lấy cái chết…

Có điều lúc này không phải là thời điểm để suy nghĩ nhiều, mỗi lúc trôi qua Tiểu Hắc càng run rẩy kịch liệt, có vẻ nó đã không còn chịu được nữa, tất nhiên Thẩm Thạch sẽ không để nó chết nên lùi về phía sau một bước, chuẩn bị mang Tiểu Hắc rời khỏi nơi này.

Do giết rất nhiều Long tộc nên trên người con Hung Hầu lông xám này phát ra Long sát vô cùng nồng đượm, chỉ e đứng cạnh nó thì Tiểu Hắc không chịu nổi. Thẩm Thạch vừa mới bước được một bước thì bỗng thấy trước mặt tối sầm lại, một cánh tay cực lớn lông lá xù xì đưa tới chắn đường đi của hắn.

Thẩm Thạch cả kinh ôm Tiểu Hắc lui trở về, hầu như hắn không có chút khả năng nào kháng cự lại con khỉ lông xám trước mặt này nên giờ chỉ có thể hồi hộp mà nhìn nó. Mà hình như sau khi đại chiến với bầy Hắc Long xong, lệ khí trong người Hung Hầu đã tiêu tán đi phân nửa, lúc này nó dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Thẩm Thạch, sát ý trong mắt có vẻ cũng không nhiều lắm.

Nhìn Thẩm Thạch xong, mắt Hung Hầu đảo qua Tiểu Hắc đang liên tục run rẩy trong ngực Thẩm Thạch. Sau một lát, bỗng nó đưa tay tới gần, một ngón tay chỉ vào Tiểu Hắc.

Thẩm Thạch ngơ ngác một chút rồi liếc thoáng qua Hung Hầu đang nhìn chằm chằm vào mình, nó không làm ra phản ứng gì, chỉ nhàn nhạt nhìn lại. Nghĩ đến bên mình yếu thế, có nghĩ thêm thì cũng không ra ý tưởng gì hay, hơn nữa nhìn trong mắt Hung Hầu hình như cũng không có ý đối địch, Thẩm Thạch nhớ lại thần niệm vang vọng trong đầu mình lúc trước nên cắn răng, chiều theo ý Hung Hầu mở cánh tay đưa Tiểu Hắc cho nó.

Thân thể Tiểu Hắc lại run nhẹ lên một cái, hình như sự sợ hãi trong nó lại tăng thêm một phần. Sau đó, Hung Hầu dùng hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy toàn bộ người Tiểu Hắc rồi bắt đầu…

Thẩm Thạch cảm thấy hình như tim mình nhảy lên tới cổ, khẩn trương nhìn chằm chằm vào cảnh tượng phía trước. So với Hung Hầu khổng lồ thì Tiểu Hắc vô cùng nhỏ bé, hung vật kia chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể nghiền nó thành thịt vụn.

Chỉ là diễn biến tiếp theo không tệ như thế, hình như Hung Hầu không có ý định giết con heo thúi này, thậm chí nó còn đặt mông ngồi xuống đất, khoanh chân lại nhìn Tiểu Hắc trên đầu ngón tay mình, trông bộ dạng nó có vẻ tò mò.

Thân thể Tiểu Hắc càng lúc run rẩy càng kịch liệt, hình như sắp đến giới hạn chịu đựng cuối cùng. Bất chợt hình như Hung Hầu nghĩ tới cái gì, miệng hừ một tiếng sau đó con mắt thứ ba màu vàng ở giữa trán bắt đầu từ từ khép lại, không lâu sau thì biến mất không còn thấy gì nữa, chỉ còn lưu lại một đường màu xám nhỏ lờ mờ giữa trán.

Sau khi con mắt màu vàng kì dị biến mất, đột nhiên Thẩm Thạch đứng trên mặt đất cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Còn về Tiểu Hắc thì tuy vẫn còn run rẩy nhưng hơi thở và sắc mặt cũng đã yên tĩnh trở lại.

Thẩm Thạch thở dài một hơi, nhìn thấy hai ngón tay xách Tiểu Hắc trên không trung, trong lòng hắn không khỏi có chút lo lắng. Chỉ là lúc này lực lượng giữa hai bên chênh lệch quá lớn, hắn không dám kêu to gọi nhỏ bảo Hung Hầu thả Tiểu Hắc xuống, trong lòng thầm cầu trời chỉ cần nó thả Tiểu Hắc thì cả hai sẽ lập tức rời khỏi chỗ này.

Tuy nhiên ý nghĩ này dường như không truyền được tới Hung Hầu lông xám. Sau khi thu lại khí tức nó tiếp tục nhìn Tiểu Hắc một hồi rồi đột nhiên hai ngón tay cầm Tiểu Hắc ở không trung lắc lên lắc xuống, vung qua vung lại, tựa như vừa phát hiện ra một món đồ chơi thú vị.

Thẩm thạch quá sợ hãi, muốn hét to lên đang chuẩn bị xông lên cứu Tiểu Hắc thì bỗng nhiên trông thấy từ trên đỉnh đầu có vật gì rớt xuống làm hắn càng thêm hoảng, liền nhảy sang một bên tránh. Vừa quay đầu lại nhìn xem là cái gì thì cả người ngơ ngác trong chốc lát bởi vì rơi xuống chỉ là một viên Linh thảo nhất phẩm bình thường.

Mà không đợi hắn kịp phản ứng, giữa không trung nơi Tiểu Hắc đang bị lúc lắc vang lên những tiếng kêu phần phật, cùng với đó là đủ các loại Linh thảo thông thường như một cơn mưa nhỏ trút xuống không ngừng, chẳng mấy chốc trên mặt đất đã xếp chồng chất những loại thảo dược nhỏ.

Khóe miệng hắn khẽ nhăn lên thấp giọng: “ Con heo chết tiệt , dám vụng trộm cất giấu nhiều Linh thảo vậy…”

Tiểu Hắc này chắc chắn có thủ đoạn thần bí nào đó cùng với công năng đặc dị của túi Như Ý cho nên mới thu thập được nhiều Linh thảo như vậy . Ngày trước Thẩm Thạch cũng đã sớm để ý chuyện này nhưng dù hắn có tìm khắp người Tiểu Hắc và lục lọi kỹ túi Như ý cũng không tìm được. Thật không ngờ con Hung Hầu lông xám này lại thần thông quảng đại đến thế, chỉ tùy tiện lắc vài cái, không biết là dùng thủ pháp lợi hại gì mà khiến Tiểu Hắc phải nôn ra cả đống thứ.

Hung Hầu to lớn vẫn ngồi dưới đất như một ngọn núi nhỏ, lúc này nó cũng cúi đầu nhìn thoáng quá đống dược thảo trên mặt đất , nhưng hiển nhiên là hung vật này đối với mấy loại hoa cỏ dược thảo kia không hề có hứng thứ. Trái lại lúc quay đầu nhìn Tiểu Hắc Trư trong mắt lại xuất hiện thêm vẻ hiếu kỳ, sau đó như tính trời sinh của một chú khỉ nhỏ bình thường nó tiếp tục vung vẩy vật nhỏ trên tay tựa như thấy trò chơi này rất thú vị.

Tiểu Hắc lập tức nếm phải đau khổ lớn, miệng kêu hừ hừ, đôi mắt tán loạn hiển nhiên là đang cảm thấy trời đất quay cuồng, đã thế còn bị giũ rớt ra thềm nhiều đồ vật quý. Thẩm Thạch liếc qua thấy phần lớn trong đó cũng là những vật có phẩm giai khá cao, Linh thảo ba, bốn phẩm gì đó, ngoài ra chính giữa còn có một khúc xương màu trắng, chính là cái cái Long cốt mà lúc nãy Tiểu Hắc mới nhìn đã thích.

Phải chăng đây là bảo vật ẩn giấu cuối cùng bị lôi ra? Nghĩ vậy Thẩm Thạch im lặng đứng xem, tuy chưa rõ Hầu Tử lông xám này làm như vậy có ý gì nhưng dường như hung vật không có ác ý với Tiểu Hắc, hơn nữa nó cũng không có bất kỳ hứng thú nào với những Linh thảo tài vật kia. Có điều những thảo dược thì Hung Hầu không thèm nhìn nhưng khi ánh mắt chạm phải hóa thạch Long cốt, bỗng nhiên nhỏ tiếng “hừ” một cái, thoạt nhìn có vẻ không vui

Ngay đó nó đưa tay còn lại duỗi tới, trong đó chỉ có một ngón tay duỗi bắn ra, lập tức đánh bay Long cốt bay ra ngoài không trung, như sao băng xoẹt qua trần thế, mau lẹ vô cùng và phát ra tiếng kêu to bén nhọn, vù vù phá không bay về phía Hoàn hình Sơn xa xa.

Sau đó, Hung Hầu lông xám đột nhiên buông lỏng ngón tay làm Tiểu Hắc đang ở giữa không trung lập tức rơi xuống. Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi, vội vàng nhào tới dang hai tay đón lấy . Tiểu Hắc lúc này đang rơi tự do nhưng có vẻ đã khôi phục tinh thần, đầu nó nhiều lúc còn ngó nghiêng quan sát, sau một lúc lâu, chỉ nghe “ phanh” một tiếng, Thẩm Thạch đã ôm được con heo nhỏ nhưng bị xung lượng đâm cho phải lui về sau mấy bước

May là lúc này, con khỉ lông xám kia nhô đầu lên nhìn về phương xa, miệng nó nhếch lên tựa như là đang cười lạnh. Hắn đưa mắt nhìn theo hướng đó thì ra là nơi Long cốt bị đánh bay đến.

Thẩm Thạch ôm được Tiểu Hắc rồi thì vất vả lắm mới ổn định được thân thể, nhìn thoáng qua thấy Tiểu Hắc không hề hấn gì thì vui mừng khôn xiết, lúc này mới dám yên tâm thở ra một hơi, như may mắn thoát chết sau một tai nạn. Đúng lúc này, hắn chợt nghe một tiếng thét mãnh liệt từ phương xa truyền đến, dường như ở đó vừa có người gặp cái gì đó vô cùng kinh hãi mà nghẹn ngào thốt lên.

Đồng thời, Thẩm Thạch cảm thấy mặt đất dưới chân mình rung lên bần bật, cách đó không xa một thân ảnh khổng lồ trước mặt hắn lại một lần nữa bay lên trời, như một tòa núi nhỏ mang theo khí thế không thể kháng cự xông lên, hùng dũng một đường thẳng tiến, bất luận vật gì ngăn cản trước mặt nó đều không ngoại lệ ào ào vỡ tan rơi lả tả.

Trong chớp mắt, thân ảnh Hung Hầu đã vọt ra rất xa, khi Thẩm Thạch đang đứng yên kinh ngạc nhìn theo thì từ nơi phát ra tiếng hét kinh hoảng lúc nãy, một đạo hắc ảnh vọt lên xoẹt qua không trung, trông như là một viên đá hình người bị ném tới đây. “ Phanh” một tiếng vang lớn, vật lạ ngã xuống đất ngay gần chỗ Thẩm Thạch. Sau đó nó vặn vẹo mình, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Thẩm Thạch nghe tiếng khá quen tai, liền đưa mắt nhìn kỹ, lập tức kinh ngạc, hóa ra người vừa ngã thình lình xuống đất này chính là lão Ngưu.

Ánh mắt hai bên cùng lúc chạm nhau khiến cả hai đều ngơ ngác trong giây lát. Thẩm Thạch như muốn nói gì đó mà môi lão Ngưu cũng mấp máy như muốn giải thích. Bỗng một tràng nổ lớn ở xa xa vang tới, hóa ra là Hung Hầu lông xám đang ngửa mặt lên trời thét dài rồi sau đó bóng đen như núi này lại bá đạo vọt lên quay trở lại

Đột nhiên mặt lão Ngưu biến sắc, kêu lên nghẹn ngào : “Đừng”

Lời còn chưa dứt Thẩm Thạch đã trông thấy lão kinh hãi lui về phía sau. Hung Hầu lông xám khổng lồ đang từ cách xa phá đường phá núi lướt về, gần đến nó gầm thét rồi nó đưa tay cực lớn nắm chặt thành một quả đấm to lớn, hung hăng đập xuống.

“Oanh!”Một tiếng nổ mạnh kinh hoàng, đáng sợ giáng xuống lõm sâu vào lòng đất tạo ra cả một cái hố to. Mà lúc này đảo mắt cũng không thấy bóng dáng lão Ngưu đâu cả.

Thẩm Thạch đứng ở một bên không xa, nhìn cảnh quỷ dị hung tàn này chợt cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

================

Sát Long khí trên thân đại thịnh

Tiện tay nhấc Tiểu Hắc thất kinh

Cũng may ta chỉ là heo nhỏ

Ngưu kia mới thật khó an bình.