Chương 48: Không phù hợp

Tu luyện hai lần một ngày, không hề bị cái gì cắn trả, nhưng Thanh Tâm quyết chỉ hiệu quả một lần đầu, dù là vậy, Thẩm Thạch cũng đã cảm thấy mỹ mãn, không đòi hỏi gì hơn.

Trong vòng một ngày, tu luyện hai lần, ý vị thế nào nhỉ? Chính là tốc độ tu luyện của hắn sẽ nhanh hơn gấp đôi người thường, chỗ tốt lớn vậy, sao hắn không vui cho được?

Nhìn biển trời một màu xanh thẳm, Thẩm Thạch thật muốn hò hét thật to, nhưng rồi nhịn được, đưa tay lên xoa mi tâm.

Ngón tay dừng ở mi tâm, nhẹ nhàng day day.

Có lẽ, duy nhất một điểm hơi làm hắn bất an, hơi có vẻ không được hoàn mỹ , là Thanh Tâm Chú hình như có một di chứng kỳ quái, sau mỗi lần vận hành, tuy nhanh chóng khôi phục tinh thần, nhưng linh lực hấp thu được, vốn phải nằm rải rác trong các khí mạch, thì lại đều dồn về một chỗ nào đó ở mi tâm, nằm chết ở đó.

Nếu nhập linh hai lần, vì Thanh Tâm Chú chỉ hiệu quả một lần, nên linh lực hấp thu lần thứ hai sẽ như bình thường, nằm trong khí mạch.

Nhưng chuyện này có vẻ cũng chẳng sao. Ở mi tâm cũng có khí mạch, linh lực dừng ở đó, quả hơi kỳ quái, vì chỉ khi tu luyện tới Ngưng Nguyên cảnh sáng lập Ngọc Phủ Khí Hải, Linh lực mới hội tụ về một nơi, còn mới ở Luyện Khí cảnh thì không thể xuất hiện điều này.

Nhưng ít nhất bây giờ nó chưa gây ra điều gì bất thường. Linh lực vào cơ thể càng nhiều, tu hành đạo hạnh lại càng cao, dĩ nhiên là càng tốt! Dù sao tương lai tu hành tiến tới, lập được Ngọc Phủ, thì mọi linh lực trong người cũng sẽ dồn về Ngọc Phủ mà thôi.

Thẩm Thạch đầy hưng phấn nghĩ như vậy, nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm thấy tiền đồ tương lai thật là sáng sủa.

Gió biển thổi qua, mang theo từng luồng hơi mát phả lên người.

Thẩm Thạch quay người đi về hướng Thanh Ngư Tập, đến Hồng Bạng thôn, hôm nay phải làm nhiều hơn mới được. Hôm nay gặp việc vui, tuy không thể nói với ai, nhưng trong lòng vừa vui vừa lo, một ngày tu luyện hai lần, lượng linh tinh tiêu hao cũng gấp đôi người thường.

Bình thường, một viên Linh Tinh đủ cho một tu sĩ Luyện Khí cảnh sơ giai tu luyện hai mươi lần, nghĩa là hai mươi ngày tu luyện, khi tăng cảnh giới, lượng tiêu hao tăng lên, số lần đáp ứng được mới giảm đi. Tốc độ Luyện Khí cảnh trung giai tu sĩ thu nạp Linh lực tăng hơn sơ giai gấp đôi, một viên Linh Tinh chỉ dùng được mười ngày, tới Luyện Khí cảnh cao giai, tốc độ tăng gấp đôi lần nữa, một viên Linh Tinh chỉ chèo chống được năm ngày. Khi lên cao hơn nữa, như Ngưng Nguyên cảnh, Thần Ý cảnh, Nguyên Đan Cảnh, lượng Linh Tinh tiêu hao của họ Thẩm Thạch bây giờ không thể nào tưởng tượng ra được.

Tuy hôm nay Thẩm Thạch mới chỉ bước bước đầu tiên, chỉ là Luyện Khí cảnh sơ giai thôi, lượng linh lực mỗi lần thu nạp không nhiều, nhưng cũng không chịu nổi cường độ một ngày hai lần tu luyện, linh tinh tiêu hao quá nhanh.

Nghĩ tới mình mới chỉ là Luyện Khí cảnh sơ giai mà lại tiêu hao Linh Tinh tương đương với Luyện Khí cảnh trung giai, sau này khi cảnh giới tăng lên, nhu cầu về Linh Tinh chắc lại càng thêm khủng bố. Thẩm Thạch cảm thấy vô cùng cấp bách, thậm chí còn hơi sợ hãi, tận lực đi kiếm Linh Tinh.

※※※

Thẩm Thạch vừa lên tinh thần, đầy khí thế đi làm việc lớn, vừa chạy được hai bước, thấy động phủ bên cạnh mở cửa, Tôn Hữu đầy chán chường đi ra.

Thấy Thẩm Thạch, Tôn Hữu vẫy tay, đóng cửa lại, đi tới. Thẩm Thạch ngắm nghía, thấy hốc mắt Tôn Hữu đen đen, mí mắt hơi sưng, giống như mất ngủ, thì ngạc nhiên: "Ngươi làm sao vậy?"

Tôn Hữu nhếch miệng, cười yếu ớt: "Còn không phải tại tu luyện hay sao, mấy hôm nay đêm nào tu luyện xong cũng đau đầu muốn chết, ngủ cũng ngủ không yên, nên mới thế." hắn chợt nhớ ra, giương to mắt:

"Ồ, ta nhớ mấy hôm trước ngươi đã vượt qua thời hạn thân thể cắn trả, bắt đầu tu luyện rồi đúng không, sao tinh thần lại tốt hơn ta nhiều vậy?"

Thẩm Thạch giật mình, vô thức gật đầu: "Ừ phải, ba hôm trước ta đã bắt đầu tu luyện, dẫn linh vào cơ thể."

Tôn Hữu nhìn kỹ, thấy tuy mặt Thẩm Thạch cũng có vẻ mệt mỏi, nhưng hai mắt rất có thần, thân hình khỏe khoắn, rõ ràng khá hơn mình nhiều, hắn cau mày: "Kì quái. . ."

Thẩm Thạch nhất thời nói không ra lời, vội tìm cớ gì đó để đáp cho xong, thì bỗng nghe bên cạnh có người hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường,: "Thật là kì quái! Tu luyện xong đương nhiên ai cũng mệt mỏi, nhưng cơ thể mỗi người mỗi khác, hắn bất quá chỉ là hồi phục nhanh hơn một tí, thì có gì kỳ quái?"

Thẩm Thạch Tôn Hữu quay sang, thấy hai cô gái đang đứng cách đó không xa, một béo một gầy, nét mặt giông giống nhau, là Chung Thanh Lộ và Chung Thanh Trúc. Ăn nói châm chích Tôn Hữu như vậy, đương nhiên chỉ có Chung Thanh Lộ đại tiểu thư.

Mấy ngày liền chỉ lo tu luyện, nếu không tới Hồng Bạng thôn bóc tôm, từ sáng sớm đến tối muộn mới về, trừ mấy hôm trước nghe được Tôn nói Chung Thanh Lộ tiếp nhiệm vụ luyện đan, Chung Thanh Trúc tiếp nhiệm vụ nhặt vỏ sò, thì Thẩm Thạch thực nguyên thời gian này không hề gặp họ. Nên vừa nhìn thấy, Thẩm Thạch chăm chú nhìn kỹ, hắn ngẩn ngơ, rồi thấy buồn cười.

Vốn hai cô gái này, nhất là Chung Thanh Lộ lúc nào cũng ra vẻ xem thường Tôn Hữu, nhưng tình hình hai người cũng chả khá hơn Tôn Hữu tí nào, mặt mũi người nào cũng ủ rũ. Chung Thanh Trúc còn đỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Chung Thanh Lộ hiện rõ hai quầng thâm, ai nhìn cũng thấy.

Tôn Hữu nghe xong, không bực mình, mà nghĩ ngợi, quay sang nói với Thẩm Thạch: "Ngươi đừng lo, nha đầu Chung gia nói cũng đúng. Nhưng sau này chúng ta tu luyện tăng tiến, cơ thể với linh lực sẽ dần cân đối với nhau, mấy phản ứng thô thiển này sau này sẽ hết. "

Đạo lý kia Thẩm Thạch đương nhiên cũng biết, chỉ là nhất thời không nhớ ra kịp, lại làm Chung Thanh Lộ vốn nhìn Tôn Hữu không vừa mắt, thay hắn nói ra, hắn khẽ cười: "Nên ngươi nhẫn nại một thời gian ngắn nữa đi a."

Tôn Hữu nhún nhún vai,: "Cũng đành như vậy."

Hai chị em Chung Thanh Lộ bỏ đi, chắc vì Chung Thanh Lộ trong lúc vô tình vừa đỡ giúp hắn một đòn, Thẩm Thạch rõ ràng cảm thấy nhìn cô thuận mắt hơn nhiều, không nhịn được khẽ nói với Tôn Hữu: "Sao ngươi cứ luôn cãi nhau với Chung Thanh Lộ thế, ta thấy cô ta cũng đâu có gì làm người ta chán ghét đâu?"

Tôn Hữu cười nhạo một tiếng, đang định châm chích, Chung Thanh Lộ hình như nghe thấy, dừng bước quay đầu lại xem, vừa lúc thấy vẻ mặt Tôn Hữu kỳ quặc nhìn mình định nói, lập tức sầm mặt, cười nhạt: "Tôn lão nhị, ngươi đang lén lút nói xấu sau lưng người khác đấy hả?"

Tôn Hữu ngẩn ngơ chưa kịp đáp, Chung Thanh Lộ liếc qua Thẩm Thạch, thấy hắn ngơ ngẩn nhìn mình, đầy ngu si, thì càng bực, quát: "Nhìn cái gì, chưa thấy mỹ nữ bao giờ? Ở đó to nhỏ với Tôn lão nhị, vừa nhìn là biết không phải người tốt, không biết làm sao trà trộn được vào Lăng Tiêu Tông!"

Dứt lời, hung hăng trừng mắt nhìn hai người bọn họ, rồi hếch mặt, bỏ đi, Chung Thanh Trúc thè lưỡi, áy náy cười với hai người, vội đi theo.

Một lúc sau, Tôn Hữu ngơ ngáo nhìn Thẩm Thạch,: "Ngươi mới nói cái gì?"

Thẩm Thạch im lặng một lát,: "Ta quên mất rồi, coi như không nói gì đi!"

※※※

Hai người cùng đi tới Thanh Ngư Tập, vì các Đường của Lăng Tiêu Tông đều có chi nhánh trên Thanh Ngư Đảo, tiếp nhiệm vụ của Đường nào thì đến chi nhánh của Đường đó làm việc, nên Tôn Hữu và Thẩm Thạch đến đây thì chia tay. Trước khi chia tay, tinh thần Tôn Hữu đã khôi phục một ít, cười với Thẩm Thạch: "Hôm nay nếu ta làm xong sớm, sẽ chạy qua Hồng Bạng thôn coi ngươi bóc tôm a."

Thẩm Thạch cười trừ, mấy ngày liền hôm nào Tôn Hữu cũng nói như vậy, nhưng trừ lần đầu tiên không báo mà tới, thì chẳng có lần nào làm được.

Đi thẳng về hướng đông, tới Hồng Bạng thôn, từ xa Thẩm Thạch đã nhìn thấy thân ảnh yểu điệu đứng dựa vào cái cây ở cửa thôn chờ hắn.

Hắn tiến tới, mỉm cười chào: "Chào buổi sáng nè."

Hải Tinh nhìn hắn, hô: "Ồ, nhìn ngươi hôm nay không tệ nha."

Thẩm Thạch hặc hặc cười, sờ sờ mặt,: "Có sao?"

Hải Tinh cười nhạo: "Còn hỏi, nhìn miệng ngươi cười tới mang tai là biết rồi."

Thẩm Thạch lắc đầu, xoa tay,: "Thôi, đừng nói linh tinh nữa, đưa lồng tôm ra đi, hôm nay ta sẽ làm một trận lớn."

Hải Tinh ngạc nhiên: " Ngươi hôm nay sao thế? Nhìn ngươi là lạ nha, mấy hôm trước cứ như chưa tỉnh ngủ, hôm nay nhìn như đổi sang một người khác vậy."

Thẩm Thạch hặc hặc cười, không đáp, chỉ giục Hải Tinh đưa lồng tôm. Mấy ngày nay, hắn đã quen việc bóc tôm, cũng như quen với việc người trong thôn thấy máu tanh dơ bẩn chẳng ai tới xem, tốc độ bóc tôm đã ổn định ở mức hai mươi đầu một ngày. Nhưng vì mấy ngày nay chuyên tâm suy nghĩ về Thanh Tâm Chú, sợ lỡ có gì sẽ ảnh hưởng tới tu luyện, nên trong khi bóc tôm, thỉnh thoảng hắn lại thất thần, nên hai bữa nay, số đầu tôm lại hạ xuống, chỉ còn mười hai mười ba đầu.

Đương nhiên Hải Tinh nhận ra điều này, hai ngày liền nhịn không hỏi, đến hôm nay không nhịn được nữa, hỏi Thẩm Thạch. Nhưng bây giờ Thẩm Thạch đã giải quyết được vấn đề, trong lòng chỉ muốn làm thật nhiều để kiếm Linh Tinh mà thôi.

Hắn vội nói: "Đâu có gì đâu, mấy hôm trước ta có chuyện, bây giờ xong rồi, mau đưa lồng tôm ra đi!"

Hải Tinh nhìn hắn tiếc nuối, thở dài,: "Khó mới thấy được nhiệt tình này của ngươi, thật là hiếm có, nhưng mà đáng tiếc, hôm nay không thể bóc tôm."

Thẩm Thạch ngẩn ngơ: "Tại sao?"