Chương 472: Q3 - Chương 44: Long hình thạch côn

(*) Long hình thạch côn: Cây gậy đá hình rồng.

Tờ Kim Phù thứ hai

Thẩm Thạch nhìn chằm chằm vào tờ Kim Phù đặt trên mặt đất, nhất thời không biết nói gì, đúng lúc này, một tiếng rít từ phương xa truyền tới, Thẩm Thạch ngẩng đầu lên, chỉ thấy đằng xa trận nội chiến giữa 2 đệ tử Nguyên Thủy Môn là Tống Phi và Cổ Tử Đằng đã phân ra thắng bại.

Quả nhiên đạo hạnh của Cổ Tử Đằng cao hơn một bậc, giờ phút này đã áp chế toàn diện Tống Phi, Tống Phi tuy gào thét liên tục nhưng âm điệu mang theo vài phần sợ hãi không hợp chút nào so với khí chất cao quý kiêu ngạo bình thường của gã, xem ra có là ai đi chăng nữa gặp phải chuyện sống chết trước mắt đều có cùng một loại phản ứng.

Tuy rằng Tống Phi đã tỏ ra yếu thế nhưng Cổ Tử Đằng đã hạ quyết tâm, hạ thủ không có chút lưu tình nào, từng bước ép sát, chỉ lát sau linh quang đại thịnh, trong lúc kịch chiến y đã phát hiện ra sơ hở, dùng linh kiếm chém vào ngực của Tống Phi.

Lúc này, Tống Phi đã sức cùng lực kiệt, trúng phải trọng kích, thân hình đại chấn, bị đánh bay ra ngoài, giữa không trung phun ra một ngụm tiên huyết, một tiếng “phanh” lớn vang lên, gã lập tức ngã xuống đất, giãy giụa mấy cái rồi bất động.

Cổ Tử Đằng vẫn tỏ vẻ thận trọng, sau khi thu hồi pháp bảo liền đi tới gần, đưa chân ra đạp Tống Phi hai cái, khiến thân thể của gã lăn vài vòng, thấy đồng môn sư đệ không có phản ứng gì nữa, mới thở dài một hơi, cười lạnh một tiếng, thuận tay lấy Như Ý Đại của Tống Phi bỏ vào người, sau đó đi tới chỗ của lão Tộc trưởng.

Chẳng qua khi y quay người lại, bỗng nhiên có chút giật mình, ở phía xa, nơi y bắt được lão Yêu, giờ phút này lại xuất hiện thêm một người, bên cạnh còn có một con Tiểu Trư đen sì.

Lông mày Cổ Tử Đằng nhíu lại, sắc mặt âm trầm, nhưng phản ứng đầu tiên của y là đảo mắt nhìn xung quanh, sau khi phát hiện xung quanh tòa cự sơn này vẫn hoang vu, không có thêm bất cứ tu sĩ nào, trên mặt Cổ Tử Đằng xuất hiện một tia lệ khí, khẽ cười lạnh, đi về phía Thẩm Thạch cùng Huyết Nha tộc trưởng.

Thẩm Thạch chậm rãi đứng thẳng dậy, sắc mặt nghiêm nghị, nhìn Cổ Tử Đằng bước về phía mình, sát khí dày đặc, hắn cũng không có ý sợ hãi lùi bước, ngược lại còn bước sang một bên, vô tình mà hữu ý chắn trước mặt Huyết Nha tộc trưởng.

※※※

“Ngươi là ai”

Cổ Tử đằng đi tới gần, lạnh lùng nhìn Thẩm Thạch mở miệng hỏi. Nếu như ánh mắt có thể giết người, thì nhất định lúc này ánh mắt hắn tựa như một cây bảo đao sắc bén không ngừng tỏa ra hàn ý

Thẩm Thạch hoàn toàn không có ý trả lời, chỉ lạnh lùng đáp trả ánh mắt của Cổ Tử Đằng. Trước mặt hắn là hậu nhân của Cổ gia, kẻ khi nãy vừa tự tay giết chết sư huynh đệ đồng môn, cũng thuộc hậu duệ của thánh nhân giống như y, chuyện như vậy bất luận là bị ai chứng kiến, Cổ Tử Đằng đều không cho phép hắn sống sót, vì vậy việc Thẩm Thạch nói ra danh tính của mình hoàn toàn là việc vô nghĩa.

Chứng kiến phản ứng của Thẩm Thạch, lông mày Cổ Tử Đằng khẽ nhíu lại, thần sắc có vẻ như hơi bất ngờ, bất quá sát khí càng thêm đậm đặc, y cười lạnh một tiếng, cũng không muốn nói thêm nữa, linh kiếm trên tay sáng lên, có vẻ như muốn ra tay ngay lập tức.

Còn Thẩm Thạch, tay hạ xuống sát người, ngón giữa lặng lẽ rút ra một tờ phù lục.

Giữa hai người cách nhau mấy trượng nhưng bầu không khí đã hoàn toàn đông cứng, một trận chiến kịch liệt sắp bắt đầu, nhưng đúng lúc này, sau lưng Thẩm Thạch truyền tới một thanh âm già nua khàn đục.

Người nói là Huyết Nha tộc trưởng, là thanh âm của lão Ngưu kia.

Lão nói một câu nhưng âm điệu so với bình thường hoàn toàn bất đồng, khàn đục mang theo vài phần thê lương, từng chữ từng chữ vang lên thật lớn, giống như thanh âm của một người đã hoàn toàn bị bóp méo, phảng phất như là một loại ngôn ngữ hoàn toàn lạ lẫm, hoặc giả lão Ngưu này chỉ hồ ngôn loạn ngữ mà thôi, khiến cho Thẩm Thạch và Cổ Tử Đăng, không ai hiểu gì.

Hai người họ có chút kinh ngạc đồng thời nhìn về phía Huyết Nha tộc trưởng.

Lão Ngưu chẳng biết từ khi nào đã đứng dậy sau lưng Thẩm Thạch, thân hình lão gầy yếu, sắc mặt xám trắng, hai con mắt trâu lớn tràn đầy sự thống khổ, tuyệt vọng nhìn về phía Cổ Tử Đằng đầy căm hận.

Sau đó hai tay lão giơ lên quá đầu, giơ cái vật mình vẫn ôm trong ngực lên, lúc này Thẩm Thạch mới chú ý tới, vật kia là một cây thạch côn không quá lớn, toàn thân màu đen, dài ba xích, trông không có vẻ cổ xưa, cũ kĩ. Phần thân trên khắc một con Hắc Long cuốn lấy thạch côn giương nanh múa vuốt nhìn rất sinh động.

Thanh âm lão Ngưu vẫn còn vang lên.

Thẩm Thạch cảm thấy dường như lão không phải đang nói.

Lão Ngưu tựa hồ như đang ca hát.

Giơ Hắc Long thạch côn lên cao, ngửa đầu nhìn về ngọn núi nguy nga ẩn trong mây mù, lão Yêu Tộc già yếu này cất cao giọng thê lương vịnh xướng.

Phảng phất như âm thanh được truyền lại từ Thượng cổ, trường tồn bất diệt giữa vô số gian nan, vất vả của năm tháng, một lần lại vang lên, vang vọng khắp vùng đất mênh mang cổ xưa này.

Không ai hiểu nổi lời ca của lão, những câu chữ phức tạp kia, dường như là không thể phát ra từ cổ họng một người được, thần sắc của lão Ngưu theo tiếng ca mà cũng trở nên hôi bại, tựa hồ một khắc sau sẽ dừng lại tắt thở.

Nhưng lão không dừng lại, mắt lão lộ ra vẻ điên cuồng, điên cuồng vì tuyệt vọng.

※※※

Đột nhiên Cổ Tử Đăng cảm thấy được không khí có chút không đúng, y nhìn vào cây Hắc Long côn trong tay lão Ngưu, trong mắt hiện lên một chút tham lam, quát lên một tiếng, thân hình khẽ động lập tức tiến tới. Cùng lúc, Thẩm Thạch cũng phát hiện ra động tĩnh của y, khẽ lật tay, một hỏa cầu bắn ra ngăn cản thân thể đang xông đến của Cổ Tử Đằng.

Cổ Tử Đằng giận dữ, sắc diện hiện lên vẻ ngoan lệ, quay người đối diện với Thẩm Thạch, linh kiếm phát ra ánh sáng rực rỡ, Thẩm Thạch cười lạnh, không chút nhượng bộ.

Ngay lúc này, tiếng ca mang theo vài phần thần bí cổ xưa, thê lương, vặn vẹo đột nhiên dừng lại, Thẩm Thạch cả kinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tay lão Ngư nắm chặt cây Hắc Long Côn, hai mắt trợn tròn, kêu to một tiếng, hai tay đâm mạnh xuống, ở bên cạnh Tiểu Hắc cũng kêu lên một tiếng kinh hãi.

Hắc Long Côn đâm xuống, chớp mắt đã chạm tới ngực lão Ngưu yêu. Đầu Thạch côn bóng loáng tù tù nhưng không hiểu vì sao, thân thể huyết nhục của lão Ngưu trước mặt nó không hơn gì một tờ giấy, thậm chí không có lấy một tiếng động nhỏ, dễ dàng bị đâm thủng.

Đâm vào lồng ngực!

Thẩm Thạch cùng Cổ Tử Đằng hai người đều chấn động, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Thẩm Thạch vội bước tới vài bước, đỡ lấy Huyết Nha tộc trưởng. Vừa muốn mở miệng nói thì lão Ngưu Yêu đã khẽ vươn tay đẩy hắn ra.

Lực đạo truyền từ cánh tay kia mạnh đến kinh người, so với bộ dạng già yếu ngày thường của lão hoàn toàn trái ngược.

Thẩm Thạch lảo đảo lùi về phía sau, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng kinh người này.

Nửa cây Hắc Long Thạch Côn đâm vào lồng ngực lão Ngưu, nhưng điều quỷ dị là trên thân thể lão không chảy ra một giọt máu tươi nào, hình như lão Ngưu cũng không cảm thấy đau đớn, mắt ngơ ngác nhìn tòa cự sơn hùng vĩ, sau đó một lần nữa miệng lão lại phát ra những thanh âm cổ quái.

Chỉ có điều thanh âm của lão lúc này còn trầm thấp hơn rất nhiều.

Già nua, khàn khàn, bi thương, tuyệt vọng, dường như tất cả tinh hoa cuối cùng của sinh mệnh lão nhân này cũng đều tụ lại trong tiếng ca cổ xưa, kì dị.

Lão đang kêu gọi thứ gì, hoặc giả lão đang triệu hoán thứ gì?

Tình cảnh quỷ dị này trong thời gian ngắn khiến mọi người kinh hãi, trong vùng im lặng dưới núi chỉ có tiếng ca kì dị là ung dung phiêu đãng(*).

(*) trôi nổi

Thế nhưng nhìn lại dường như vẫn chỉ có một màu tĩnh lặng.

Không có lời hồi đáp, có phải chăng truyền thuyết xa xưa đã triệt để mai một, hoặc giả Thần Minh đã từ bỏ những người đã từng tín ngưỡng hắn?

Núi đá nguy nga hùng vĩ, giống như một vị cự thần đội trời đạp đất, lạnh lẽo vô tình nhìn thế nhân, phải chăng hắn đã bỏ qua con sâu cái kiến dưới chân?

Tiếng ca khàn đục vặn vẹo, dần thấp xuống, trên mặt lão Ngưu đã không còn huyết sắc, khí lực của lão dường như đã tiêu tán, giống như cây đèn cạn dầu chực tắt.

“Ha ha ha ha…” Một tràng cười to đột nhiên phá vỡ không khí lặng lẽ quỷ dị, Cổ Tử Đằng phục hồi tinh thần nhịn không được ngửa mặt cười to, nhạo báng: “Giả thần giả quỷ!”

Thẩm Thach không để ý tới kẻ kia, sắc mặt có chút khó coi, lúc này chính hắn cũng không biết nên làm gì cho phải, do dự một lát, hắn thử bước tới gần lão Ngưu, vừa định nói lời an ủi bỗng nhiên trái tim trong lồng ngực lão tộc trưởng bỗng nhiên nảy lên.

“Đông!”

Tiếng tim đập lớn như vậy khiến thân thể Thẩm Thạch cũng có chút run lên, một khắc sau hắn chợt thấy Hắc Long Thạch Côn đang găm trên ngực lão Ngưu bỗng nhiên xuất hiện một loại màu sắc khác.

Màu huyết hồng.

Từ ngực lão Ngưu, từng sợi từng sợi màu đỏ bắt đầu từ dưới đáy của hắc côn truyền lên, cùng lúc đó, thân hình lão Ngưu bắt đầu khô héo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, phảng phất như tinh huyết trong cơ thể lão đã rót cả vào Hắc Long Thạch Côn.

Thẩm Thạch nội tâm kinh hãi, cứ tiếp tục hư vậy không lâu nữa lão Ngưu sẽ biến thành một cái thây khô, nhưng hắn cũng không biết ngăn cản thế nào, nếu rút cây thạch côn này ra chỉ sợ lão Ngưu cũng không sống nổi.

Màu huyết hồng tràn ra khắp nơi, từ nhuộm dần cây thạch côn, ngoại trừ con Hắc Long vẫn thuần một màu đen nhánh ra, tất cả các bộ vị khác đều đã biến thành màu đỏ. Bất quá có lẽ vì tuổi già sức yếu, tinh huyết không đủ, càng đi lên trên thạch côn màu huyết hồng càng nhạt.

Thân thể lão Ngưu lúc này so với trước cũng còng xuống một chút, toàn bộ thân thể lão tựa như cũng không còn khí tức, chỉ là lão vẫn chưa chết, giống như muốn giữ lại một hơi thở, giãy giụa sống tiếp trên thế gian.

Cuối cùng màu đỏ nhàn nhạt cũng bao trùm phần cuối của Thạch côn, sau đó phảng phất như đã tới phần cuối cùng của nghi thức, tiếng ca khàn đục cũng chấm dứt nhưng khí tức cổ xưa quanh quẩn không rời, đôi mắt của con Hắc Long điêu khắc trên đầu Thạch côn lúc này dưới ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Thạch, chậm rãi sáng lên

===============

Đồng môn chẳng kể máu đào

Tiếng là chính đạo khác nào ác ma

Giết người diệt tộc Huyết Nha

Lão Ngưu phẫn uất, hát ca vang trời

Tự đâm côn thạch vào người

Một màu máu đỏ gọi mời điều chi?