Chương 468: Q3 - Chương 40: Sơn Lang

Tại bộ tộc Huyết Nha vài ngày trước đó, từ miệng của Thiết Hầu, Sơn Lang và tộc trưởng Huyết Nha, Thẩm Thạch đã biết khu vực hoang dã ở phía Bắc đối với bộ tộc kỳ lạ này có ý nghĩa rất đặc biệt. Từ cổ xưa lưu truyền đến nay với đủ loại thần thoại, truyền thuyết, không hề nghi ngờ, nơi đó đối với họ vẫn luôn là chỗ dựa tinh thần quan trọng nhất.

Bộ tộc Huyết Nha đông đúc như ngày nay vì được Long thần chiếu cố, cả bộ tộc tồn tại cũng bởi sứ mạng lớn nhất là chăm sóc vùng cấm địa, chính xác mà nói đó là bảo vệ khu vực biên giới hoang dã phương Bắc và ngăn cản không cho bất kỳ ai xâm nhập vào đó. Bởi vì ở sâu trong nơi hoang dã kia đã từng trấn áp một thượng cổ yêu ma đáng sợ, quyết không để nó trốn thoát ra ngoài.

Vì điều này mà Thẩm Thạch cảm giác có chút vớ vẩn, nhưng đối với bộ tộc Huyết Nha đó lại là truyền thuyết vô cùng thần thánh, những Yêu tộc lai tạp này so với Yêu tộc bình thường ở ngoại giới thì hoàn toàn xa lạ, họ cứ như vậy đời đời kiếp kiếp từ trong khó khăn mà ngoan cường sinh tồn trên quê hương hoang dã này, đồng thời bảo vệ tín ngưỡng cổ xưa của bọn họ.

Cho đến một ngày, từ bao nhiêu năm tháng trước đây, bộ tộc Huyết Nha dần dần mất đi sức mạnh vốn có trong truyền thuyết và ngày càng trở nên nhỏ yếu, lúc đó một thảm họa đáng sợ đã trút xuống đầu họ. Tất cả bộ tộc đang trong ngày lễ Hắc Long tế , mỗi năm được tổ chức một lần, đồng thời chết sạch, về phần hung thủ là ai, mặc dù Thẩm Thạch cũng có suy đoán nhưng đến giờ vẫn không thể hoàn toàn khẳng định.

Tuy Thẩm Thạch không hiểu thấu, cũng chẳng tin vào Long thần, nhưng đối với nhiều thế hệ của bộ tộc Huyết Nha, họ truyền lưu việc bảo vệ thần thoại truyền thuyết và quy củ không cho ai đi vào cấm địa trấn áp thượng cổ yêu ma, Thẩm Thạch cũng chẳng bận lòng, nhưng hắn không giống với tuyệt đại đa số Nhân tộc, đối với Yêu tộc Huyết Nha, Thẩm Thạch không có ác cảm gì lớn, thậm chí còn có mấy phần hảo cảm.

Có lẽ bởi vì hắn đã trải qua một giai đoạn đặc biệt, từng sinh tồn ba năm trong Yêu giới, cùng tiếp xúc, chung sống với rất nhiều Yêu tộc và hắn hiểu được thế giới của họ. Tuy nhiên, cũng vì hiểu được tình cảnh của Yêu tộc trong Hồng Mông chư giới nên Thẩm Thạch biết đối với những cá thể con lai kỳ lạ như bộ tộc Huyết Nha, bọn họ sẽ bị Nhân tộc thù hận và miệt thị, hoặc giả như họ gặp các Yêu tộc khác trong Yêu giới thì chỉ sợ bọn họ cũng sẽ bị quan niệm tịnh huyết truyền thống không gì phá nổi của Yêu tộc chính thống khinh bỉ, thậm chí chào đón họ không phải là sự vui mừng mà là một cuộc tàn sát tanh máu.

Nói một cách khác, bộ tộc Huyết Nha đúng là khó có thể tồn tại ở cái thế gian lạ lùng này, còn thật sự đồng tình hay quan tâm đến họ, nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Thạch phát hiện rất có thể chính mình là người duy nhất…

Đây là một điều không làm cho người ta vui vẻ được, nhưng Thẩm Thạch biết rõ rất có thể là thật. Thẩm Thạch vượt qua đoạn tường thấp phía sau bộ tộc Huyết Nha rồi thẳng tiến về phương Bắc phóng mắt chỉ thấy hoang vu và rộng lớn, lúc này hắn lại quay đầu liếc nhìn cái nơi nặng tử khí kia, khắp nơi đều là thi thể và máu tươi.

Trên ngọn cỏ khô trong hoang nguyên vào lúc sáng sớm, dưới ánh nắng mặt trời nóng bức cùng khô hanh, giọt sương mai cuối cùng cũng từ từ bốc hơi bay lên, vỡ tan và biến mất trong chớp mắt, giống như một sinh mệnh yếu ớt vậy.

Thẩm Thạch bất động đứng im lặng trong chốc lát, sau đó hướng về những ngôi nhà đá bị nhuộm đỏ bởi máu tươi khẽ gật đầu một cái rồi xoay người bước nhanh về phía trước, thẳng tiến về phương Bắc hoang dã. Sau lưng hắn, Tiểu Hắc chầm chậm chạy theo, nhưng lúc này nhìn nó có lẽ không được tập trung tinh thần cho lắm, thỉnh thoảng nó ngẩng đầu nhìn về vùng hoang dã ở phía trước, hình như hơi có chút bất an.

*

Một mạch đi về phía trước, lúc mới đầu thì Thẩm Thạch còn có thể cẩn thận tìm kiếm rồi phát hiện được hai hàng dấu chân, cùng với càng ngày càng ít vết máu để làm căn cứ đuổi theo người ở phía trước. Tuy nhiên sau khi rời khỏi bộ tộc Huyết Nha và đi vào vùng hoang dã phương Bắc vài dặm thì bão cát trên hoang nguyên dần dần to lên làm cho dấu chân ở phía trước biến mất, rất nhanh không còn thấy gì nữa, chứ đừng nói gì là những vết máu như có như không kia.

Thẩm Thạch cũng không biết những dấu chân và vết máu này thuộc về ai, có lẽ là của một kẻ trong bộ tộc Huyết Nha đã may mắn sống sót rồi chạy trốn, cũng có thể là thuộc về tên hung thủ cường đại mà hung tàn. Song căn cứ vào thảm cảnh của bộ tộc Hắc Nha, Thẩm Thạch có thể tưởng tượng được trận đồ sát của hung thủ, đại đa số bộ tộc Huyết Nha cũng chẳng có lực mà để chống cự. Hơn nữa, những đoạn chân tay đứt lìa kia chỉ có thể sử dụng đao khí mới gây ra được, hiển nhiên chẳng phải là do Yêu thú cường đại bất ngờ xuất hiện, mà chỉ có thể là tu sĩ Nhân tộc.

Phải chăng thật sự sẽ có một hai thành viên bộ tộc Huyết Nha là cá lọt lưới?

Khi trước mắt tất cả đầu mối dấu vết cuối cùng cũng hoàn toàn bị chôn vùi, Thẩm Thạch cau mày dừng bước, sau một lát suy nghĩ, hắn ngẩng đầu nhìn về bốn phía.

Theo quan sát của Thẩm Thạch, quãng đường hắn đi được trong khu vực hoang dã ở phương Bắc do nhiều thế hệ bộ tộc Hắc Nha bảo vệ này, ước chừng vào khoảng bảy, tám dặm. Nhìn thoáng qua hoang nguyên ở đây, hình như cũng không khác gì nhiều so với những chỗ hắn đã đi qua trên hoang mạc Cự Long, vẫn là khung cảnh hoang vu, sa mạc trải dài với những bãi đá lớn nhỏ, tùy ý có thể thấy được từng bụi cỏ khô thấp lè tè và vàng vọt, tiếp đó lại là hoang nguyên rộng lớn như kéo dài bất tận về phía trước, nhìn không tới điểm kết thúc.

Một vùng bát ngát mênh mông thế kia, vậy thượng cổ yêu ma mà bộ tộc Huyết Nha trấn áp là ở nơi nào? Chẳng lẽ thân hình yêu ma lớn đến mức ngang ngửa với cái hoang nguyên này?

Thẩm Thạch gượng cười rồi lắc đầu, sau một lúc lại lâm vào trầm tư, Thẩm Thạch cảm thấy không có đầu mối gì, kể cả dấu chân mà mình theo dõi cũng thêm lần nữa bị cắt đứt, không biết người ở đằng trước rốt cuộc là đi đâu hay đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhìn cái hoang mạc rộng lớn thế này, tiếp theo lại không biết phải đi về đâu.

Hắn cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua Tiểu Hắc đi theo bên chân và nói: “ Làm sao bây giờ, Tiểu Hắc? Không biết hắn đi đâu vậy?”

Tiểu Hắc lắc lư cái đầu, thoạt nhìn có chút không tập trung, nhưng một lát sau nó bỗng nhiên tiến lên trước hai bước rồi ngửi ngửi mặt đất, tiếp đó khẽ hừ hai tiếng và chọn một phương hướng bắt đầu chạy chầm chậm về phía trước.

Thẩm Thạch sửng sốt kinh ngạc, cảm thấy ngoài ý muốn, chẳng qua sau đó hắn nghĩ đến việc Tiểu Hắc đã sớm có bản lĩnh kỳ kỳ quái quái không giải thích được nên chẳng muốn suy nghĩ nhiều, liền mỉm cười rồi đi theo.

Phương hướng mà Tiểu Hắc lựa chọn không phải là hướng chính bắc mà Thẩm Thạch và nó lúc trước vừa đi tới, mà có hơi chếch phía đông một ít, có thể tạm coi là hướng bắc đông bắc. Thế nhưng giữa hoang mạc rộng lớn và hoang vu này, dường như bất kể đi đến đâu, đi về hướng nào, cảnh sắc xung quanh đều giống nhau, chẳng hề có lấy chút khác biệt.

Lại đi được chừng mười dặm đường, tốc độ di chuyển của Tiểu Hắc cũng bắt đầu từ từ chậm lại, có lẽ cho dù nó rất có bản lĩnh cũng khó có thể tiếp tục lần theo dấu vết của những người đi trước.

Thẩm Thạch đi theo phía sau Tiểu Hắc, nhìn bộ dáng của nó như thế trong lòng hắn cũng có chút lo lắng. Bỗng nhiên, hắn chứng kiến thân hình Tiểu Hắc đột ngột dừng lại, dường như nó đã phát hiện được gì đó cực kỳ kinh ngạc. Nó ngẩng đầu lên, hít mạnh lấy luồng không khí xung quanh, theo sau đó là một tiếng gầm nhẹ, nó đột nhiên thu mình lại rồi xông tới như tên bắn theo một hướng khác.

Sắc mặt Thẩm Thạch lập tức trở nên nghiêm trọng, hắn hít sâu một hơi, cẩn thận nhìn chung quanh, sau đó bước nhanh theo.

Lần này không cần chờ lâu, sau khi chạy được một đoạn khoảng ba bốn mươi trượng, Thẩm Thạch liền phát hiện giữa chốn hoang dã này đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Một bóng người nằm bất động trên mặt đất.

Tiểu Hắc trực tiếp chạy tới chỗ người kia, còn Thẩm Thạch bước chân dường như chậm lại, giữa ngón tay vô thanh vô tức xuất hiện thêm một phù lục màu vàng, sau đó mới từ từ đi tới.

Giữa mảnh hoang mạc khắc nghiệt và yên tĩnh này, chỉ có những làn gió khô khốc mà lạnh lẽo thổi qua.

Từng bước một, hắn chậm rãi đến gần người nọ. Thời gian dần trôi, hắn lại ngửi thấy một thứ mùi quen thuộc . . ..

Mùi máu tanh.

Mí mắt Thẩm Thạch hơi giật giật, giống như nghĩ ra điều gì, hắn bước nhanh tới để tiếp cận bóng người kia. Lúc tới gần, sau khi thấy rõ tình hình của người đó, hắn lập tức chấn động, sắc mặt cũng đột nhiên trắng nhợt.

Đó là một yêu tộc thuộc bộ lạc Huyết Nha, thân người đầu sói, kỳ quái là chi trước của hắn lại là một cái chân. Hình dáng lạ lùng như thế lại khiến Thẩm Thạch cảm thấy vô cùng quen thuộc, cho nên sau giây lát hắn liền nhận ra người đang nằm sóng xoài trên đất, chính là Sơn Lang, là người đi cùng Thiết Hầu khi hắn lần đầu tiên đến đây đã gặp mặt, cũng là người đầu tiên làm hắn ngạc nhiên mà nhận ra rằng yêu tộc lai tạp vẫn còn tồn tại.

Hắn đi đến bên người Sơn Lang, ngồi xổm xuống, sắc mặt chẳng biết tại sao mà càng nhợt nhạt.

Sơn Lang thoạt nhìn còn chưa chết, bộ ngực của hắn vẫn còn khẽ phập phồng, dường như vẫn còn cố níu lấy chút hơi tàn. Thế nhưng tình huống của hắn thực sự vô cùng tồi tệ, tồi tệ đến mức khiến gương mặt Thẩm Thạch cũng cắn răng than thầm.

Trước mắt Thẩm Thạch, những chỗ mấu chốt trên tứ chi Sơn Lang đều có dấu vết vặn vẹo rõ ràng, dường như là đã bị người bẻ gãy. Những cọc gỗ thô ráp mà nhọn hoắt không biết lấy từ đâu ra đã trực tiếp xuyên thủng thân hình Sơn Lang, đính chặt hắn trên mặt đất hoang lương này.

Trên thân hắn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, da tróc thịt bong máu chảy đầy đất, nhuộm đỏ một khu vực xung quanh, có lẽ toàn bộ máu tươi trong cơ thể hắn đều đã chảy hết ra ngoài. Còn trên gương mặt hoàn toàn không có chút huyết sắc nào của hắn, trên cái đầu sói thoạt trông có chút dữ tợn ấy, cặp mắt của hắn nhoe nhoét máu thịt, hai con mắt đã bị người nào đó móc hết ra.

Thẩm Thạch đột nhiên có một cảm giác cực kỳ nặng nề giữa ngực, hắn dường như không thể nào hô hấp được. Trong giây phút ấy, đoạn hồi ức buồn thảm mà hắn giấu tận đáy lòng không dám nhớ lại kia đột nhiên lại hiện ra trong đầu hắn. Quy Nguyên giới, Tích Dịch Lâm, lão Bạch Hầu từng uống rượu với hắn, dáng hình trước khi chết cùng với mùi huyết tinh đậm đặc trên người lão lập tức lại hiển hiện ra trước mắt hắn.

Cổ họng hắn bỏng rát, như có một đám lửa đang thiêu đốt toàn thân, khiến hắn đau đớn không thôi.

Hắn chậm rãi vươn tay ra, khẽ chạm lấy đầu của Sơn Lang. Bên cạnh hắn, Tiểu Hắc tựa hồ cũng trầm mặc, không nói một lời mà nhìn chằm chằm vào yêu tộc này, không biết có phải là đang nhớ lại những chuyện xưa cũ hay không.

Lúc bàn tay của hắn như sắp chạm đến gương mặt của Sơn Lang, bỗng nhiên Sơn Lang tru lên một tiếng gầm gừ như dã thú, thế nhưng trong tiếng gầm có thể nghe được sự suy nhược đến cùng cực, nó như tiếng gầm ai oán của một loài dã thú trước khi chết, trong tiếng gầm ấy còn có cả sự điên cuồng.

Thẩm Thạch thoáng dừng tay giữa không trung, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói: "Sơn Lang, là ta, ta là Tảng Đá."

Đầu sói của Sơn Lang dường như khẽ dừng lại, khuôn mặt đã mất đi hai mắt tràn đầy tuyệt vọng và thống khổ của hắn dường như có chút phản ứt với những lời này, hắn chậm rãi nghiêng đầu, chuyển hướng về phía Thẩm Thạch.

Hốc mắt không còn con mắt, chỉ có máu thịt be bét của hắn, tựa hồ vẫn dõi theo về phía Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch hít sâu một hơi, thanh âm hết sức chậm rãi, hắn nói: "Sơn Lang, ta là Tảng Đá, đã xảy ra chuyện gì. . ."

"Rống. . ."

Lời nói còn chưa dứt, thế nhưng Sơn Lang đột nhiên như bị điều gì đó kích thích, hắn phát ra một tiếng gầm buồn thảm tan nát cõi lòng. Hắn há miệng, lộ ra những cái răng sắc nhọn hướng về Thẩm Thạch, điên cuồng gầm thét. Mặt mũi của hắn vặn vẹo, niềm hận thù như lửa cháy thiêu đốt toàn thân hắn, giống như một con dã thú đã trở nên điên cuồng, không ngại ngần gì mà muốn cắn chết kẻ trước mặt, cho dù thịt nát xương tan cũng không hề do dự.