Chương 460: Q3 - Chương 32: U hồn

Nam Cung Hồng rúc đầu vào ngực Thẩm Thạch, thân hình cô run nhè nhẹ, hình như vẫn còn nghĩ tới chuyện vừa rồi cũng tại chỗ này mình bất lực bị kẻ khác làm nhục, nước mắt cô tuôn ra thấm ướt áo hắn. Thẩm Thạch do dự một chút, sau đó đưa tay vỗ vào lưng mềm mại, trơn nhẵn, thấp giọng an ủi cô.

Có điều hình như những lời an ủi đấy càng làm Nam Cung Hồng thêm thương tâm, người cô càng trở nên mềm yếu, từng giọt nước mắt như trân châu không ngừng rơi xuống. Như chết đuối vớ được cọc, cô nhích tới, hai tay bấu lấy ôm chặt Thẩm Thạch hơn.

Lúc này, dường như dưới hạp cốc chỉ còn lại tiếng khóc trầm thấp ai oán của cô, ánh sáng quỷ dị đỏ như máu lần nữa sáng lên, trông nó như bước chân vô hình chậm rãi tiến đến gần. Hồng mang chiếu vào mắt hai người bọn họ, có cảm giác mắt Thẩm Thạch và Nam Cung Hồng đều biến thành màu đỏ.

Bỗng ngay lúc này, không một tiếng động, từ đầu ngón tay mảnh khảnh trắng nõn sau lưng Thẩm Thạch mọc ra những chiếc gai nhọn vô cùng sắc bén, lấp lóe ánh sáng âm u màu xanh lá. Ngay sau đó, cổ tay nhẹ nhàng đảo xuống dưới, vô thanh vô thức đâm vào sống lưng Thẩm Thạch.

Trong ánh sáng đỏ lờ mờ, dường như Thẩm Thạch không hề cảm giác được chuyện gì, hắn dùng tay vỗ nhẹ vào lưng trần trụi của Nam Cung Hồng, nói với cô những lời an ủi nghe không rõ lắm, hắn không hề biết rằng những chiếc gai sắc bén nhọn sau lưng sắp truy hồn đoạt mạng, dồn hắn vào chỗ chết.

Rất nhanh, những chiếc gai sắc kia đã chạm tới y phục của hắn, trong chớp mắt nữa thôi là nó sẽ xuyên qua da thịt, giết chết tên nam tử tốt bụng cứu người nhưng không hiểu chuyện này. Đột nhiên có một đạo hắc ảnh từ bên cạnh lao tới nhanh như tên bắn, là con heo đen nhìn có chút kỳ quái kia, không hề có dấu hiệu báo trước, Tiểu Hắc ngoạm lấy, cắn hết sức vào cổ tay trắng nõn.

Hàm răng dày đặc, ranh nanh ngọn hoắc cắn thủng da thịt cổ tay, cả bàn tay và mấy cây gai sắc nhọn vô lực rũ xuống, thân thể Nam Cung Hồng chấn động, kinh hãi kêu lên một tiếng. Nhưng không để cô kịp phản ứng, ngay lúc này Nam Cung Hồng chợt nghe một tiếng kỳ quái.

“Phựt...”

Dường như có vật gì đó ở phía sau cô phát ra tiếng động, gió trong hạp cốc thổi đến mang theo cái nóng rát mặt, như là ngọn lửa vừa mới bốc cháy.

Lập tức, sắc mặt Nam Cung Hồng tái nhợt, cô nhớ lại cuộc chiến mình vừa chứng kiến lúc nãy, ấn tượng sâu sắc nhất là ngọn lửa thiêu đốt Phù lục trong tay Thẩm Thạch.

Đột nhiên cô quát to một tiếng, ngay cả cơn đau chỗ cổ tay cũng chẳng cần quan tâm, Nam Cung Hồng dùng sức đẩy mạnh nhằm thoát khỏi người Thẩm Thạch. Nhưng đúng lúc này, hai tay dịu dàng, ấm áp của Thẩm Thạch đang an ủi cô đột nhiên cứng rắn như đá, một mực giữ lấy, không cho di động chút nào.

Thân hình mỹ nữ mềm mại, trắng đẹp như ngọc khiến khắp thế gian ai cũng phải rung động, chỉ cần vừa nhìn vào là đã si mê thế mà lúc này, hai mắt Thẩm Thạch ráo hoảnh, lạnh lùng và tỉnh táo, không có bất cứ ý nghĩ dao động nào.

“Phựt!”

Sau một tiếng động nhỏ, ngọn lửa liền vụt tắt, không còn ánh lửa phía sau nữa, lúc này, một cỗ linh lực bốc lên dán chặt tại một chỗ trên người Nam Cung Hồng khiến người ta không khỏi sởn lên cả gai ốc. Trong chớp mắt, cô sợ run đến nỗi toàn bộ lông trên người đều dựng đứng, đang lúc mở miệng định cầu khẩn Thẩm Thạch xin được tha thứ thì một tiếng nổ mạnh, nặng nề đáng sợ từ sau lưng truyền tới.

“Oanh!”

Lập tức, cả người Nam Cung Hồng cứng đờ, theo bản năng cô bước tới trước một bước, ngay sau đó, khuôn mặt xinh đẹp chợt vặn vẹo, biến đổi thành hình dạng dữ tợn.

Tạch tạch tạch két.., trong cơ thể cô vang lên tiếng động kỳ dị khiến người khác không khỏi sợ hãi, sau một khắc, đột nhiên ở chỗ ngực đẹp đến mê người nở to, trướng lớn rồi nổ văng tung tóe, máu huyết như dòng nước lũ tuôn ra, văng đi khắp nơi nhuộm đỏ hai người nam nữ đang đứng sát nhau thành huyết nhân.

Mặt Thẩm Thạch, Nam Cung Hồng rất quỷ dị, trông bọn họ như đều là ác quỷ từ cử u địa phủ hiện về, lạnh lùng đối mặt nhau, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ.

Bị một đòn kịch liệt đánh cho trọng thương, từ lưng đến ngực thủng một lỗ lớn, máu tươi tuôn ra giàn giụa nhưng Nam Cung Hồng lại không lập tức mất mạng, toàn thân cô run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhưng thần sắc thì vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn Thẩm Thạch, người vẫn đang ôm mình đồng thời là kẻ đã xuống tay hạ độc thủ, thấp giọng hỏi:

“Tại sao?”

Thẩm Thạch không mở miệng trả lời, hắn lạnh lùng nhìn nữ tử này, vừa rồi tay phải của hắn còn đang vuốt ve, an ủi sau lưng cô thì bây giờ, ngay tại chỗ đó có một lỗ máu lớn, bàn tay phải đang nằm trong thân thể của Nam Cung Hồng.

Cảnh tượng này quá mức ghê rợn và đáng sợ nhưng hình như Thẩm Thạch không có ý thu tay lại, lúc này, có vẻ Nam Cung Hồng đã suy yếu đi khá nhiều sau câu hỏi vừa rồi, người cô khụy xuống. Thân hình Thẩm Thạch khẽ động, cánh tay phải của hắn laị tiếp tục giật giật.

"Oanh, oanh, oanh..."

Ba tiếng nổ lớn liên tiếp vang lên, lần nữa lại từ trong cơ thể Nam Cung Hồng truyền ra, mỗi tiếng nổ là thân hình nữ tử này lại run lên kịch liệt, sau đó không khí trở nên yên lặng, dường như Nam Cung Hồng đã mất đi toàn bộ khí lực, người ngã lệch sang một bên.

Nhưng điều quỷ dị là, không nói đến người thường mà ngay cả tu sĩ bị trọng thương như thế thì cũng sẽ khó sống sót nhưng lúc này Nam Cung Hồng vẫn còn chưa chết, cơ thể cô như bùn nhão gã gục xuống mặt đất cứng rắn, lạnh như băng. Nhìn nam tử trẻ tuổi nhưng lại ra tay vô cùng tàn nhẫn kia, cô khẽ thở dài một hơi, vẫn còn sức để hỏi một câu:

“Tại sao?”

※※※

Thẩm Thạch chậm rãi rút tay phải của mình lại. Từ bàn tay đến khuỷu tay giờ phút này đã nhuốm đầy máu tươi đỏ thắm, lại thêm lúc trước có không ít máu từ trên người Nam Cung Hồng bắn lên trên mặt hắn, Thẩm Thạch bấy giờ thật sự rất giống một con ác quỷ dữ tợn.

Ngoại trừ ánh mắt của hắn.

Đôi mắt hắn vẫn bình tĩnh một cách lạ thường, còn có thêm phần lạnh lùng.

Gió lạnh từ trong hạp cốc thổi tới giữa màn đêm lạnh lẽo đen kịt, những tia sáng đỏ kỳ dị xung quanh giờ khắc này dường như cũng bị nam tử đáng sợ kia làm chấn động, hào quang không hiểu vì sao cũng trở nên ảm đạm. Tại cái nơi lạ lẫm trong Vấn Thiên bí cảnh này, tại thế giới rộng lớn đầy điều đáng sợ mà không ai biết rõ này, giữa một chốn im lặng và cô tịch, dường như cả giữa cả đất trời chỉ có hai người bọn hắn.

Hai con người toàn thân nhuốm máu.

Thẩm Thạch vẫn không nói chuyện, hắn bước lui về sau một bước, nhìn máu tươi trên cơ thể mình đang nhỏ giọt xuống đất một cách ghê tởm. Hắn nhăn mày, sau đó cởi áo ngoài, vo tròn lại rồi tùy tiện lau đi vết máu trên tay, xong rồi tiện tay ném sang một bên.

Cái áo thấm máu ném đến trên mặt đất, bị gió thổi lăn lóc mấy vòng, một góc tay áo mỏng manh bị gió thổi lên, vừa vặn đập vào trán Nam Cung Hồng, sau đó lại lật sang một bên.

"Đất đá trong cốc sáng lên chắc là vì có 'Âm lân' nhỉ?" Thẩm Thạch bỗng nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy, hắn vừa nói vừa dùng tay lau vết máu tươi trên mặt mình, thoạt nhìn cứ tưởng như là đang cùng một người bạn của mình tùy ý nói chuyện.

Nam Cung Hồng không nói gì, sức sống của cô dường như đang nhanh chóng cạn kiệt, giống như sau giây lát sẽ lìa đời, nhưng chẳng biết vì sao, cô lại lạnh lùng nhìn nam tử trước mặt, giống như muốn dùng ánh mắt hung hăng của mình để nhìn thấu nội tâm của hắn.

Thẩm Thạch lau mặt, sau đó đi tới, ngồi xuống bên cạnh thân thể co quắp trên mặt đất của Nam Cung Hồng, nhìn vào mắt cô ta, rồi bình tĩnh nói: "Âm lân trời sinh có hiệu quả kỳ lạ về hội tụ âm khí, mà chỗ hội tụ nhiều âm khí liền có nhiều âm hồn quỷ vật. Chỉ có điều thứ này quá mức hiếm thấy, trong Hồng Mông chư giới dường như chưa từng xuất hiện, nghe nói chỉ có trong thời Thái Cổ, cỡ Quỷ đạo đại năng mới có thể luyện chế chút ít, cho nên trước nay rất ít người biết rõ."

Nam Cung Hồng sắc mặt run rẩy thoáng chốc.

Thẩm Thạch cười cười, lại nói: "Ngươi không cần đoán, điều này ta đọc được trong một quyển sách cổ." Nói đến đây hắn thoáng dừng lại, thoạt nhìn sắc mắc có chút tự trào, thản nhiên nói, "Trước đây ta phải chịu thiệt thòi không nhỏ vì quỷ vật, thế nên trong một năm gần đây, lúc rảnh rỗi ta đều tìm một ít sách về âm linh quỷ vật để xem."

Nam Cung Hồng gương mặt có chút méo xệch, bỗng nhiên khàn giọng nói: "Vậy ngươi làm sao đoán được rằng ta không phải là một phụ nữ bị hãm hại? Ngươi sao có thể đột nhiên liền ra tay một cách hung ác như thế?"

Thẩm Thạch trầm mặc một lát, nhìn nử tử trước mặt. Mới đây thôi cô ta còn yếu ớt đáng thương thì giờ đây đã trở nên nanh ác. Hắn nói: "Ta đích xác đã từng gặp qua ngươi, nhưng lúc đó ngươi không phải là Thiên Kiếm Cung đệ tử, mà là đồng môn sư tỷ của ta, cùng xuất thân từ Lăng Tiêu Tông."

Ánh mắt Nam Cung Hồng trở nên chậm chạp, miệng động đậy, nhưng giống như nói không ra lời. Một lát sau, cô ta lắc đầu, nói: "Không, không đúng, ta không tin, ta không tin ngươi ngay từ đầu đã nghi ngờ ta, ta..."

Thẩm Thạch đột nhiên ngắt lời cô ta, sắc mặt càng có thêm sự khinh thường, thản nhiên nói: "Bởi vì tại thời điểm ta vừa gặp ngươi, khi ngươi cùng nam nhân kia tằng tịu sau tảng đá lớn, tuy rằng có nét thống khổ, giãy dụa, nhưng trên mặt lại hiện ra sự sung sướng."

Nam Cung Hồng chậm rãi mở to mắt, tựa hồ có chút khó tin mà nhìn nam tử trước mặt này. Thẩm Thạch bình tĩnh cười, nói: "Ta cũng có nữ nhân mà mình yêu, cũng thật tâm nghĩ tới việc cùng nàng ấy chung sống, cho nên ta nhìn ra được bộ dạng của ngươi khi đó không đúng."

Nam Cung Hồng ngây người, đột nhiên phát ra một tiếng cười cao vút mà sắc nhọn, thậm chí sắc mặt cũng trở nên điên cuồng, cười một cách điên loạn: "Không, ta không tin, ngươi nói nhảm, ngươi đang gạt ta!"

Thẩm Thạch không tiếp lời, hắn chỉ lạnh lùng nhìn.

Mà tiếng cười của Nam Cung Hồng càng lúc càng vang vọng, thần sắc giống như phát điên, cô ta hung hăng nhìn chằm chằm vào Thẩm Thạch, đột nhiên rống giận: "Ngươi nhìn cái gì, ngươi tưởng rằng mình là loại người gì? Hành vi của ngươi lúc nãy có khác gì một con ác quỷ đâu!"

Thẩm Thạch hừ một tiếng, lơ đễnh mà cười lạnh, đáp: "Ngươi cho rằng ta nên đứng đó cho ngươi giết sao?"

Nam Cung Hồng ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm vô cùng thê lương, nhìn bầu trời đen kịt trên đỉnh đầu mà hét lớn:

"Vì cái gì, vì cái gì? Dựa vào cái gì người khác đều trở về được, chỉ có ta phải chịu lấy nỗi khổ này! Đã ba ngàn năm rồi, suốt ba ngàn năm ta bị giam cầm ở nơi quỷ quái này, người không ra người quỷ không ra quỷ, không sống cũng chẳng chết, đến luân hồi cũng chẳng thể vào! Ta muốn các ngươi toàn bộ đều bị giống như ta..."

Nói xong, cô ta đã hoàn toàn mất đi lý trí. Một luồng âm khí quỷ dị giống như đang từ từ bốc lên từ chỗ đầu cô ta. Mà Thẩm Thạch cũng thực sự giật mình. Vừa nãy, hắn rõ ràng đã nghe được một cụm từ kỳ dị từ chỗ nữ tử ma quỷ kia.

"Ngươi nói cái gì?" Thanh âm của hắn bỗng nhiên trở nên dồn dập khẩn trương, hắn nắm lấy Nam Cung Hồng, lớn tiếng hỏi:

"Ngươi nói ngươi năm xưa cũng là đệ tử của Tứ chính danh môn, là sau khi tiến vào Vấn Thiên bí cảnh bị nhốt ở đây đúng không?"