Trong nháy mắt, ánh sáng bừng lên vô cùng chói chang, Thẩm Thạch thậm chí không kịp phản ứng, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn mảng sáng trắng nguy nga tráng lệ đột ngột xuất hiện giữa màn đêm kia, chiếu rọi mọi thứ xung quanh sáng trưng như ban ngày.
Tiểu Hắc dưới chân hắn chợt kêu khẽ một tiếng bất an, Thẩm Thạch nhờ tiếng kêu mà định thần trở lại, lát sau, ánh mắt hắn lại quay trở về mấy cây cột đá cao lớn, nhìn chúng đứng sừng sững che đi một ít mảng phế tích làng mạc cổ xưa phía sau, đột nhiên, Thẩm Thạch cảm thấy lạnh cả người.
Âm thanh ong ong quỉ dị trầm thấp bỗng phát ra từ bên trong mảnh ánh sáng khổng lồ, chính giữa khoảng không chói lòa ấy là trọn vẹn một phế tích hoang vu không hề có sự sống, đột ngột như thế hiện ra trước mắt Thẩm Thạch và Tiểu Hắc.
Lập tức, màn sáng khổng lồ như hơi nhúc nhích, sau đó, đạo ánh sáng hóa thành một chùm tia sáng trắng bạc bay thẳng về hướng Thẩm Thạch. Thẩm Thạch thấy rất rõ, đó là một đàn sâu khổng lồ, con nào con nấy đen trũi cỡ bàn tay người, ập đến chỗ hắn như một cơn lũ.
Thẩm Thạch chấn động, rồi lập tức quay người bỏ chạy, bầy sâu đấy hiển nhiên là một loại dị chủng trong Vấn Thiên bí cảnh mà hắn lần đầu thấy qua, nhìn uy thế khủng khiếp như vậy, đấu ý trong người Thẩm Thạch phút chốc tiêu tan hết sạch. Hắn nhìn tới nhìn lui mảnh phế tích tìm chỗ ẩn nấp, đang loay hoay, Thẩm Thạch chợt thấy Tiểu Hắc vọt tới, chạy như bay đến bên cạnh cái cửa hầm ban nãy rồi nhảy thẳng xuống.
Hai mắt Thẩm Thạch liền sáng ngời, nhanh chóng phi thân nhào tới, cùng lúc đó, hắn nghe thấy âm thanh cuồng phong rền rít đã đuổi tới sát sau lưng, thậm chí còn cảm giác một trận gió mát thổi vào tóc hắn.
Thẩm Thạch quát to một tiếng nhảy vào trong hầm, đồng thời đưa tay chộp lấy cái cửa đá dày nặng, "rầm" một tiếng đậy lên.
" Ào ào ào..."
Tiếng va như mưa gió đập ầm âm lên cái cửa đá làm người ta sởn hết gai ốc. Lúc này trong hầm cũng tối đen như mực không chút ánh sáng, chỉ có tiếng thở dốc phập phồng trong bóng đêm, một của Thẩm Thạch, một của Tiểu Hắc.
Bọn hắn đứng ở hành lang phía dưới ngẩng đầu nhìn cái cửa bên trên, tuy rằng đã chặn một tảng đá, nhưng ai biết được nó có chịu nổi lũ sâu quái dị trên đó hay không. Bất quá theo thời gian trôi đi, tiếng va đập dần thưa thớt, từ từ yếu ớt rồi nhanh chóng yên lặng không một tiếng động.
Thẩm Thạch tập trung dỏng tai nghe ngóng, rồi nhẹ thở ra một hơi, bầy quái trùng thoạt nhìn vô cùng lợi hai nhưng xem ra chỉ số thông minh có hạn, dù ngăn cản chúng chỉ là một tảng đá bình thường, nhưng hình như chúng không có phương pháp xử lý nào coi được.
Trước mắt tạm thời an toàn, Thẩm Thạch trầm tư chốc lát rồi dẫn Tiểu Hắc một lần nữa trở về trung tâm tầng hầm. Bên trong không có lấy một tia sáng, đương nhiên là tối đen như mực, Thẩm Thạch chợt lo lắng vạn nhất trong này có cái lỗ thủng nào, nếu hắn mà nhóm lửa lên ắt hắn sẽ thu hút đàn quái trùng ngoài đó, nghĩ vậy, hắn liền đổi ý đưa Tiểu Hắc quay trở lại lối vào tầng hầm rồi ngồi xuống.
Hồi tưởng lại cả ngày vừa qua, nếu hắn đoán không sai, bầy quái trùng chỗ mấy cột trụ kia hẳn là một loài sống về đêm, cho nên bây giờ chỉ còn cách tạm thời nghỉ lại tại đây, qua hết đêm nay đợi sáng mai khi đám quái trùng kia đi mất thì có thể rời đi an toàn.
Trong tầng hầm rất yên tĩnh, nhất là sau khi đám quái trùng thôi không công kích cửa đá bên trên thì mọi thứ càng trở nên yên ắng. Thẩm Thạch theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về chỗ sâu nhất của tầng hầm, hắn đoán vẫn còn cỗ thi hài Yêu tộc nằm ở đấy.
Cho dù thừa biết cái xác ấy đã khô queo không biết từ đời nào, nhưng ở cùng một bộ hài cốt trong một căn hầm yên tĩnh cực độ, lại tối đến nỗi đưa tay không thấy năm ngón, thì dù cho không có chuyện gì cũng khiến người ta mơ hồ thấy ớn lạnh.
May thay đúng lúc này, Tiểu Hắc bên cạnh hắn lại ngân nga kêu lên. Nghe tiếng nó tựa hồ không hề e ngại không khí xung quanh, thậm chí còn tiến đến bên cạnh Thẩm Thạch cọ cọ đầu vào chân hắn.
Thẩm Thạch thở hắt, chẳng biết tại sao trong nội tâm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn thò tay bế tiểu trư lên, nhẹ nhàng vuốt lên lưng nó rồi nói:
- "Tiểu Hắc, chúng ta chờ ở đây một đêm, sớm ngày mai sẽ lên đường."
Tiểu Hắc dường như ngẩng đầu thoáng nhìn hắn một phát, có lẽ là hắc ám quá nồng, hay là do ảo giác, Thẩm Thạch bỗng cảm thấy trong mắt Tiểu Hắc lóe lên một tia tam sắc quang mang, bất quá hắc ám lại rất nhanh che đi hết thảy.
Tiểu Hắc một lần nữa cúi đầu xuống dựa vào lồng ngực hắn rồi yên tĩnh ngủ thiếp đi.
Thời gian yên lặng trôi qua, từ trong giấc mơ, Thẩm Thạch bỗng giật mình tỉnh dậy. Lúc này, hắn còn hơi ngơ ngác và có chút hoang mang vì trong một nơi tràn ngập nguy hiểm như thế, đáng lẽ hắn không thể ngủ nổi mới phải, vậy mà không hiểu tại sao, tối qua trong không gian yên tĩnh này, hắn lại có thể an tĩnh ngủ như vậy.
Mà không chỉ có hắn, Tiểu Hắc cũng như thế, đến bây giờ nó còn nằm sấp ngay bên cạnh, gối đầu lên bắp chân của hắn, ngáy o ...o ngủ.
Không lẽ nơi này thích hợp để ngủ sao... Trong lòng Thẩm Thạch oán thầm một tiếng. Dựa theo thói quen nhiều năm nay của hắn, cho dù lúc này đang ở trong hầm ngầm thì theo thời gian tỉnh của hắn, bây giờ mới chỉ là sáng sớm mà thôi. Thẩm Thạch xoay xoay cái cổ một lúc rồi đứng lên, gọi Tiểu Hắc dậy. Con heo lười nhìn qua có chút vô tâm vô phế kia chỉ há mồm ngáp một cái, tỏ vẻ vẫn còn chưa ngủ đủ.
Thẩm Thạch tức giận nói: "Đừng có ngủ nữa, chúng ra ra ngoài một chút, xem có lối ra hay không thôi."
Nói xong, hắn liền đi ra hành lang bên ngoài, Tiểu Hắc nghiêng tai lắng nghe một hồi rồi cũng vội vàng chạy theo.
Khi đi đến cửa vào đường hầm, trong lòng Thẩm Thạch cũng có chút khẩn trương, hắn để Tiểu Hắc nằm trên vai mình rồi bám chặt vào thạch bích hai bên, chậm rãi bò tới phiến đá nơi cửa vào, nhưng lại do dự một chút mà không lập tức mở ra.
Đám côn trùng kia có phải sinh vật sinh sống vào ban đêm không hay là mình đã nghĩ sai rồi?
Trầm ngâm một lát, hắn quay đầu hỏi khẽ: "Tiểu Hắc, bên ngoài có động tĩnh gì không?"
Cách đỉnh đầu hắn không xa là một phiến đá thô ráp, Tiểu Hắc ngẩng đầu ngửi ngửi một chút, lại nghiêng tai lắng nghe khá lâu, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, không chần chờ nữa, đôi tay dùng sức đẩy phiến đá ra một khe hở nhỏ.
Một ánh sáng ôn hòa chiếu qua khe hở xuống thẳng bên dưới, không khí tươi mới cũng hóa thành một cơn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt hai người bọn họ.
Không nóng cũng không lạnh, thậm chí còn mang theo một chút ẩm ướt hiếm thấy trong sa mạc.
Không gian vô cùng trầm tĩnh.
Thẩm Thạch chấn động một chút, thò tay dùng sức đẩy phiến đá kia ra, nhảy ra ngoài cửa động, quả nhiên thấy bây giờ mới vừa rạng sáng. Lúc này, từ phương đông, một vầng mặt trời đỏ còn đang chầm chậm mọc lên. Tia nắng ban mai chiếu xuống phế tích hoang vu này cũng trở nên mềm mại hơn. Toàn bộ những con quái trùng toàn thân óng ánh kia cũng đã biến mất. Nơi đây chỉ còn lại một biển cát vàng hoang vắng trải dài vô tận.
Ngẩng đầu nhìn lại những cột đá cao lớn đã trầm mặc trở lại, đồng tử Thẩm Thạch cũng co rút lại một chút rồi cũng không tới gần nữa mà lập tức mang theo Tiểu Hắc, bước nhanh ra khỏi phế tích thôn trang, rời xa thạch lâm kì dị này, đi tiếp vào sâu trong sa mạc.
Mãi cho đến khi cách thạch lâm kia vài dặm, Thẩm Thạch mới đi chậm lại, tâm tình dễ chịu hơn. Trước mắt hắn lúc này vẫn là vô số cồn cát mênh mông bất tận, thế nhưng nếu so với thạch lâm và phế tích kia, hắn thấy cảnh vật nơi này ít nhất còn có thể cho người ta an tâm một chút. Nghĩ tới đây, Thẩm Thạch cũng cảm thấy ánh mặt trời chói chang kia cũng không có gì đáng sợ.
Cứ đi như vậy được hơn mười dặm, phế tích thạch lâm sau lưng hắn đã biến mất trong đám cát vàng, mà trước mắt Thẩm Thạch lúc này lại xuất hiện một quầng sáng màu xanh lá, như ẩn như hiện bên trong biển cát.
"Ồ, chẳng lẽ nơi này có ốc đảo sao?" Tuy rằng Thẩm Thạch chưa từng đi qua sa mạc, thế nhưng một ít hiểu biết về nơi này hắn cũng đã đọc được trong sách. Cho nên đương nhiên hắn biết rõ chuyện bên trong sa mạc có những nơi có cây xanh suối nước gọi là ốc đảo, đó chính là một cảnh quan hiếm có nơi đây.
Nghĩ tới đây, tinh thần Thẩm Thạch cũng phấn chấn hơn nhiều, hắn cất bước về phía ốc đảo ở phía xa kia, mặc kệ như thế nào, đi về nơi này so với việc đi lại trong sa mạc không rõ mục đích thì vẫn hơn.
Không bao lâu sau, hắn đã tới gần nơi có màu xanh kia, quả nhiên đã thấy một mảnh rừng rậm, xuyên qua kẽ lá, hắn còn có thể nhìn thấy một hồ nước nhỏ, nhìn qua rất giống với ốc đảo ghi lại trong sách.
Phải ở khá lâu trong sa mạc nên khi nhìn thấy những cành lá xanh tươi thế này, hắn liền có cảm giác cảnh đẹp ý vui. Thẩm Thạch vội vàng đi vào trong phiến rừng, đồng thời còn để ý thấy ranh giới bên ngài ốc đảo cực kỳ rõ nét, là một đường thẳng tắp, ngăn cách với cát vàng xung quanh.
Khi thấy làn ranh giới này, Thẩm Thạch cũng dừng lại một chút, trong lòng mang theo vài phần khó hiểu, tuy rằng trước kia trong sách không đề cập tới chuyện ranh giới ốc đảo, thế nhưng đường nét rõ ràng thế kia hình như cũng có chút kỳ quái.
Nghỉ ngơi một chút, hắn tiếp tục đi sâu vào trong rừng, phía sau rừng cây vẫn mơ hồ truyền đến tiếng nước róc rách dễ nghe.
Thẩm Thạch đi về phía trước hai bước, rồi ánh mắt bỗng ngưng lại, hắn nhìn thấy vài tấm lưới cực lớn được dệt thành từ những sợi dây thừng thô to màu vàng, mà trên mạng dường như còn có cái gì đó. Khi Thẩm Thạch nhìn kỹ, hắn liền hít một hơi khí lạnh.
Treo trên mấy tấm lưới là vài chục con trùng đen kỳ dị mà hắn nhìn thấy tối qua. Lúc này dường như chúng đã mất đi tính mạng, lặng lẽ treo trên những mắt lưới.
==============
Hắc trùng tựa cơn lũ
Tràn qua nơi nắp hầm
Trong bóng tối lặng câm
Người cùng heo trấn thủ.