Chương 447: Q3 - Chương 19: Sa mạc

Khi bóng tối tràn lên phủ kín thân thể Thẩm Thạch, hắn còn cố ý quay đầu lại nhìn Tiểu Hắc Trư vẫn luôn đi bên chân của hắn nhưng cũng vì chút tò mò nên theo Thẩm Thạch cùng bước vào vùng bóng tối kia, không ít người ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này chẳng qua họ nhận ra đây chỉ là một con heo nhỏ nên cũng không có ai lên tiếng ngăn cản.

Cho đến lúc này, Thẩm Thạch cũng không biết Tiểu Hắc có thể theo mình vào được Vấn Thiên Bí Cảnh hay không.

Một khắc sau, bất ngờ Thẩm Thạch rơi vào một không gian hoàn toàn xa lạ, ngẩng đầu nhìn lên có ảo giác như đang đứng dưới một bầu trời đêm bao la bát ngát được tô điểm bởi những ngôi sao sáng lấp lánh, thế nhưng chung quanh bóng tối vô biên vô hạn bao phủ toàn bộ thế giới này.

Thẩm Thạch chăm chú ngắm nhìn những ngôi sao nhưng hắn lập tức lại cảm thấy hình như không đúng mà đó chính là những vệt ánh sáng đang bay xuyên qua trời đêm về phương xa. Sau khi ổn định được trạng thái như lúc ban đầu, Thẩm Thạch vội vàng nhìn xuống, trong bóng đêm hắn thấy Tiểu Hắc hiện ra chẳng biết tại sao lại ôm chặt lấy mắt cá chân của hắn, giống như đang treo dính ở đó vậy, miệng nó mấp máy kêu hừ hừ tỏ vẻ không hài lòng.

Thẩm Thạch mỉm cười, an tâm không ít.

Bóng tối che kín tầm mắt khiến chung quanh bỗng nhiên trở nên rộng lớn hẳn lên, hắn có cảm giác bản thân như con sâu cái kiến rơi vào trong biển đêm bao la mờ mịt, chung quanh không có bất kỳ bóng người hay tiếng động nào, hoàn toàn bị cô lập và bất lực.

Chỉ có điều ngay lúc này thân thể hắn chợt nhẹ bẫng, cúi đầu nhìn xuống đã thấy một chùm ánh sáng rực rỡ nhưng ấm áp đang vây quanh hắn và Tiểu Hắc bay vào trong sâu thẳm bóng tối, thời gian trôi qua, không ngờ Thẩm Thạch cũng hóa thành một vệt ánh sáng trên bầu trời kia.

Bóng tối rộng mở như đang ôm ấp, chào đón những tia sáng nhấp nháy, nhìn qua có vẻ kỳ lạ nhưng vẫn hết sức ổn định và yên ổn. Đằng trước có một chùm sáng dường như đã bay đến nơi sâu nhất của bóng tối nên đã dần tan và biến mất không thấy gì nữa, tiếp theo lại có những vệt sáng bay vụt qua trời đêm tựa sao băng.

Lấp lánh và xinh đẹp lạ thường.

Thế nhưng ngay lúc này, chẳng biết tại sao tất cả các chùm sáng trên bầu trời đêm đen thẫm và thâm sâu kia bỗng nhiên trở nên run rẩy dữ dội.

Cả thế giới bóng tối này cũng theo đó đột ngột chấn động, giống như một cái ly trong suốt hoàn hảo trong giây lát lại xuất hiện vài khe hở.

Từ trong các khe hở kia phát ra ánh sáng chói lọi rồi đột nhiên xuất hiện sấm giăng chớp giật, từng tầng mây đỏ thẫm như máu tươi hiện ra chiếu sáng cả trời đêm. Nó giống như các tinh vân xoáy ốc trong vũ trụ đang xoay tròn cực nhanh biến thành một vòng xoáy khổng lồ, ở tâm của vòng xoáy không hề có chút ánh sáng nào mà đen ngòm như một hắc động. Những cơn gió hung bạo và đáng sợ bỗng nhiên từ xa thổi tới, xé rách tất cả các vật thể ở gần vòng xoáy tinh vân, có vài vệt ánh sáng chói lọi như sao băng trùng hợp xẹt qua bên cạnh đám tinh vân, trong chớp mắt đã bị hút vào bên trong mà không hề có sự giãy giụa phản kháng hay âm thanh kêu la thảm thiết nào phát ra, có lẽ là trong nháy mắt tất cả đều tan thành mây khói và hóa thành hạt bụi tan biến vào hư vô.

** tinh vân xoáy ốc: các bạn Google giùm mình nhé :D

Ngay lúc này, tất cả các chùm sáng trên bầu trời dường như đều chững lại trong khoảnh khắc, trong phạm vi của khe hở ở thông đạo này dường như mọi lực lượng đã hoàn toàn bị giam cầm trong những chùm ánh sáng, không một ai, không có bất kỳ biện pháp nào có thể thay đổi được quỹ đạo của nó, thân bất do kỷ cứ thế bay về phía trước tiến vào nơi tận cùng của bóng tối.

Những tia chớp cháy rực xé rách trời đêm, nhìn dữ tợn tựa ác ma từ cửu u địa ngục xông ra xòe bàn tay khổng lồ đầy máu túm lấy những chùm ánh sáng như con sâu cái kiến kia. Từng tia sáng chói lọi không ngừng xẹt qua tránh được đám tinh vân may mắn thoát nạn, tuy nhiên vẫn có bảy tám tia sáng thân bất do kỷ bay qua bên cạnh đám tinh vân nên lặng lẽ bị nuốt chửng toàn bộ.

Thẩm Thạch ở trong chùm sáng của mình trợn mắt, há hốc mồm chứng kiến tất cả, trong đầu chỉ còn lại một loại ý nghĩ là không thể tin được vào hai mắt của mình. Chẳng phải đã nói rồi sao, trong Vấn Thiên Bí Cảnh có rất nhiều nguy hiểm, nhưng quá trình đi vào là an toàn nhất cơ mà?.

Chẳng lẽ cảnh tượng vô cùng thê thảm mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác ư?

Thẩm Thạch cảm thấy cổ họng đột nhiên khô khốc, may cho hắn là chùm tia sáng này cách xa đám tinh vân máu kia, đúng là lướt qua ngay cạnh tử thần. Lúc này Thẩm Thạch ở trong chùm sáng của mình tiếp tục lao vụt vào bóng tối.

“Oanh”

Bên tai mơ hồ vang lên một tiếng nổ thật lớn khiến thần tình Thẩm Thạch chấn động mạnh, hai tai ong ong cả lên. Cả người hắn đột nhiên cảm giác như bị đánh bay vào tường.

“Phanh…” – Thẩm Thạch bị bắn ngược trở lại lối vào.

Lực đạo va chạm lần này quả thực không tầm thường, thậm chí Thẩm Thạch còn cảm thấy xương cốt có phần rã rời. Cũng may, hắn có căn cơ vững chắc, thân thể cũng cứng cáp hơn xa người thường. Hắn nằm trên đất một hồi lâu rồi ra sức vận kình, từ từ ngồi dậy nhìn bốn phía xung quanh.

Ngay cái nhìn đầu tiên, hắn đã trông thấy Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc Trư xem ra cũng chịu chung số phận với chủ nhân, không biết va phải vật gì khiến nó nằm lăn lộn mấy vòng trên đất, sau đó dừng lại bên cạnh Thẩm Thạch. Có điều so với bộ dáng há mồm thở hồng hộc ra từng hơi khí lạnh của Thẩm Thạch, Tiểu Hắc xem chừng chỉ choáng váng đầu óc một chút, xoay mòng vài vòng, một lát sau lại nghiêng nghiêng cái đầu, định thần lại rồi đứng lên. Nó hừ hừ vài tiếng với Thẩm Thạch, trông bộ dạng như không có gì xảy ra.

Đối với đồ da dày thịt béo đến mức chẳng lí giải nỗi như Tiểu Hắc Trư, Thẩm Thạch sớm đã không còn thấy kì quái nữa. Lúc này hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng, xoay đầu nhìn xung quanh một hồi rồi khẽ giật mình.

Trong tầm mắt hắn là một mảnh cát vàng vô tận.

Mặt trời hừng hực treo lơ lửng giữa trời, cát vàng mênh mông không thấy điểm kết, không khí xung quanh ngập tràn một cỗ khí tức nóng rực. Xem tình hình này, chẳng lẽ mình đã rơi xuống địa phương nào đó trong sa mạc rồi sao?

Thẩm Thạch nhíu mày, trầm ngâm một hồi rồi đứng dậy, liếc nhìn bốn phương tám hướng một cái. Lọt vào tầm mắt hắn là những cồn cát nhấp nhô dài đằng đẵng, bất kể là nhìn từ hướng nào cũng mênh mông vô bờ, càng không cần nói đến sự sống, ngay cả động vật, thực vật cũng chẳng thấy.

Trời đất toát lên vẻ cô tịch, dường như chỉ tồn tại duy nhất ánh mặt trời bỏng rát khiến người ta không khỏi khó chịu.

Thẩm Thạch đứng yên tại chỗ cẩn thận suy ngẫm, sau đó hắn bỗng phát hiện ra mình thật xui xẻo. Vốn trước khi đi vào Vấn Thiên Bí Cảnh, hắn đã từng hỏi qua vài vị sư huynh, sư tỷ tin tức bên trong Bí Cảnh. Bọn họ đều trả lời vài loại địa hình có thể sẽ phải gặp qua, nhưng chắc chắn chưa từng có ai gặp qua địa hình sa mạc này.

Hoàn toàn không có ai nhắc đến.

Thẩm Thạch lắc lắc đầu, nội tâm cười tự giễu, bộ dạng như không có gì xảy ra. Hắn có chút kì quài nhìn Tiểu Hắc đang tò mò quan sát xung quanh như trước giờ nó chưa từng thấy qua sa mạc. Thẩm Thạch nói với nó: “Được rồi, nơi đây mặc dù không khá lắm nhưng cũng không phải là quá tồi, ít ra so với việc rơi trúng một đàn yêu thú vẫn còn tốt chán, đúng không Tiểu Hắc?”

Tiểu Hắc thở hổn hển trong miệng rồi kêu lên hai tiếng, không biết có phải là tán thành với ý kiến của Thẩm Thạch hay không, nhưng xem chừng nó cũng có mấy phần không đồng ý lắm.

Thẩm Thạch cũng chẳng buồn để ý đến nó, ngồi ngẫm nghĩ một chút, cúi đầu nhìn cát vàng dưới chân rồi tiện tay nắm một nhúm cát quan sát thật kỹ. Những hạt cát nóng rát phỏng tay, nhưng dù sao bọn tu sĩ cũng không coi cái nóng này vào đâu. Ngoài điều đó ra, những hạt cát ở đây đều nhỏ li ti, thậm chí Thẩm Thạch còn để ý thấy rằng hình dạng của chúng dường như không khác nhau bao nhiêu.

Chẳng qua ngoài vài điểm đó, Thẩm Thạch cũng không phát hiện được đống cát này có điều gì đặc biệt.

Thẩm Thạch lắc đầu, tiện tay ném nhúm cát đi rồi tiến về phía trước, bắt đầu tra xét mảnh đất lạ lẫm này. Đột nhiên hắn khẽ giật mình, đứng yên tại chỗ, trên mặt lộ ra thần sắc kì quái không sao giải thích được.

Hắn quan sát bốn phía xung quanh, trong mắt lóe lên vài tia kinh ngạc. Ngay lúc nãy, khi hắn rơi xuống đây, rõ ràng cảm giác bản thân như một viên đá bị chấn bay vào tường, cả Tiểu Hắc cũng giống như thế. Ấy vậy mà bây giờ quan sát xung quanh cũng chỉ thấy cát vàng mênh mang, những cồn cát nhấp nhô lên xuống, phần lớn địa hình đều bằng phẳng, làm gì có tường cao vách sắt?

Quả thực lúc này Thẩm Thạch có trăm mối không sao giải thích được. Đột nhiên, hắn nhớ đến quá trình tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, giữa bóng đêm trời xanh trong khe thông đạo kì quái đã xuất hiện dị biến vô cùng đẹp đẽ nhưng cũng đầy đáng sợ. Trong đầu hắn nghĩ ngay đến vòng xoáy Tinh Vân đỏ như máu, không kiềm được mà run rẩy. Đó là một cảm giác sợ hãi cực độ đối với những thế lực cường đại không thể nào chống đỡ được.

Chỉ là… tại sao lại xảy ra dị biến như thế?

Nếu trong quá trình tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh ắt phải gặp hung hiểm đáng sợ như thế, các lão tiền bối trong tông môn, kể cả các sư huynh sư tỷ nhất định sẽ không thể không nhắc đến. Nhưng dễ dàng thấy được mọi người cũng ngây ngốc, không biết chút gì về tình huống đột nhiên xuất hiện. Nghĩ lại vòng xoáy đó thôn phệ hơn mười mấy đạo tinh quang, trong lòng Thẩm Thạch không khỏi trầm xuống.

Hi vọng những bằng hữu của mình đừng xui xẻo dính phải những tình huống như thế này.

Hắn hít sâu một hơi, dẹp bỏ những ý niệm trong đầu, trước mắt không phải là lúc lo lắng vấn đề này. Bản thân hắn đã tiến vào Vấn Thiên Bí Cảnh, nhưng lại bị hãm nhập vào một hoàn cảnh xa lạ. Việc quan trọng nhất bây giờ là dò xét xung quanh, tra xem khả năng tồn tại của Linh tài bí bảo, thậm chí là cơ duyên truyền thừa trong truyền thuyết.

Hắn gọi Tiểu Hắc một tiếng rồi chuẩn bị tiến về phía trước. Chỉ là khi phải lựa chọn phương hướng để đi, Thẩm Thạch vẫn còn chút do dự. Ở sa mạc này, cảnh sắc bốn phía thoạt nhìn đều giống nhau, không nhìn ra được điểm khác nhau giữa chúng. Cuối cùng, Thẩm Thạch chọn đại một hướng rồi dẫn Tiểu Hắc cùng đi

Phía trên cao là mặt trời nóng rực, bên dưới lại là triền miên cát vàng, con đường này tưởng chừng mãi mãi cũng không có điểm cuối, cũng có thể nói rằng lúc này, trước mắt Thẩm Thạch vốn không có con đường nào. Hắn bước đi trên những hạt cát nhỏ li ti, để lại từng hàng dấu chân. Chỉ là khi Thẩm Thạch quay đầu lại, sẽ thấy gió từ sa mạc thổi qua chỗ bị trũng trên đường. Từng đợt cát thổi phe phẩy, biến đổi liên tục, từ xa đến gần, dần dần phủ lấp những dấu chân của Thẩm Thạch, rồi không thấy đâu nữa, cứ như nơi đây chưng từng có người nào bước qua.

Thẩm Thạch chứng kiến cảnh tượng này, sau một lúc trầm mặc suy nghĩ, hắn im lặng tiếp tục tiến về phía trước.

Trời đất rộng lớn mênh mông nhưng lúc này hầu như tất cả không còn gì khác ngoài hắn và cát.

Đi như thế chừng một canh giờ, Thẩm Thạch đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là sa mạc, cảnh tượng hầu như không khác gì so với lúc nãy, điều này khiến hắn có chút bực bội, trong lòng ý nghĩ chuyển động, không biết có nên hay không lấy ra Khuynh Tuyết Kiếm, tất nhiên nếu ngự kiếm phi hành thì tốc độ so với hiện tại nhanh hơn gấp trăm lần, hơn nữa khi bay trên không, tầm quan sát cũng rộng lớn hơn nhiều.

Chỉ là nghĩ lại Thẩm Thạch vẫn có chút do dự, đối với đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh, thuật ngự kiếm phi hành không phải là việc gì dễ dàng, có thể tùy ý sử dụng mà không cần quan tâm đến sự tiêu hao linh lực, ở một nơi xa lạ thế này, việc mất đi một phần sức lực cũng không phải là việc gì tốt.

Sau một lát trầm ngâm suy nghĩ, Thẩm Thạch quyết định vẫn tiếp tục đi thêm một đoạn, dù sao đối với tu sĩ, việc đi bộ hầu như không làm suy giảm thể lực, chỉ là tốn thêm thời gian mà thôi. Mới đến đây, cẩn thận một chút cũng là hợp lý.

Vì vậy hắn dẫn Tiểu Hắc, một người một heo, đi trong sa mạc thêm một canh giờ.

Ngước nhìn trời thấy vầng thái dương dần ngã về phía Tây, trong lòng Thẩm Thạch không khỏi trở nên sốt ruột, đang lúc chần chừ thì đột nhiên nghe Tiểu Hắc chạy đến trước một cồn cát khá lớn kêu trầm thấp hai tiếng, thanh âm có vài phần khác thường.

Lông mày Thẩm Thạch nhíu lại, đưa mắt nhìn sang, sau một hồi trầm ngâm, hắn dẫn Tiểu Hắc đi về phía đó. Sau khoảng thời gian chừng nửa chén trà nhỏ, một người một heo đã lên đến đỉnh cồn cát, Thẩm Thạch đưa mắt nhìn về phía trước, bỗng thân hình hắn chấn động.

Từ lúc tiến vào nơi này, quang cảnh trong sa mạc vẫn cát là cát thì lúc này, dưới ánh mặt trời, cuối cùng cảnh vật đã có sự thay đổi.

================

Người nhập bí cảnh tựa sao băng

Tinh vân xoáy ốc đến cuốn phăng

"Oanh" vang tiếp đất thân đau đớn

So với heo nhỏ chẳng công bằng.