Cự thạch sừng sững và hùng vĩ tựa núi cao hòa với ánh dương rực rỡ nơi chân trời tỏa ra vạn ánh hào quang như mang đến một cảm giác thần thánh. Trên gương mặt vô số đệ tử Tứ Chính ở chung quanh đều toát lên vẻ sùng kính, kể cả Thẩm Thạch và Tôn Hữu cũng vậy, ngày thường tính tình Tôn Hữu hoạt náo tùy tiện là vậy nhưng lúc này cũng thành thành thật thật mà bái lạy.
Đứng phía sau Tôn Hữu, Thẩm Thạch khẽ cúi đầu, đè nén sự nghi hoặc và hồi hộp tiến lên nhẹ nhàng vươn tay đặt vào bề mặt khối cự thạch.
Có chăng lại thấy được điều gì, liệu còn vấn đề nào bất thường xảy ra không?
Lúc bàn tay Thẩm Thạch chạm lên bề mặt cự thạch sáng bóng và ôn nhu như ngọc kia, hắn cảm thấy một sự ấm áp bỗng nhiên truyền đến.
Thẩm Thạch khép hờ hai mắt, hô hấp dường như dừng lại trong khoảnh khắc.
Sau đó hắn mở mắt ra.
Bầu trời xanh thẳm, cự thạch như ngọc, nét mặt của mọi người ở chung quanh vẫn ánh lên sự tôn sùng cùng kính ngưỡng, tất cả…Tất cả đều tự nhiên và chẳng hề phát sinh điều gì khác thường.
Thẩm Thạch chậm rãi thu tay về, ánh mắt xuất hiện chút phức tạp nhìn vào khối cự thạch, hắn nhớ tảng đá trước kia hắn gặp vốn dĩ nhỏ hơn, trên thân đầy rêu xanh và nhuốm màu ảm đạm, thậm chí còn giăng kín những vết nứt, sau một lúc Thẩm Thạch mới khẽ thở dài rồi nở nụ cười, thả lỏng toàn bộ cơ thể.
Ở bên cạnh Thẩm Thạch, Tôn Hữu quay đầu lại mang theo cả nét mặt tôn kính nói với Thẩm Thạch: “ Ngộ Chân Nham không hổ danh là nơi mà ngày xưa Thánh nhân Vấn Thiên Công ngộ đạo, quả nhiên rất tài tình”.
Thẩm Thạch cười cười, sau một lúc suy tư mới khẽ gật đầu không nói thêm gì, thế nhưng sau đó hắn lại chuyển mình nhìn lên đỉnh núi, nơi có ba bức tượng đá Thánh nhân cao lớn.
Ba bức tượng này do Nguyên Thủy Môn điêu khắc và thờ phụng, dĩ nhiên là Nguyên Vấn Thiên, Cổ Tử Chân cùng Tống Văn Đức là ba vị Thánh nhân nổi tiếng trong Lục Thánh của Nhân tộc ngày xưa. Từ xa nhìn lại, căn cứ vào chút ít truyền thuyết mà hắn tai nghe mắt thấy nên Thẩm Thạch dễ dàng nhận ra thân phận của bọn họ.
Bên tay trái là một vị trẻ tuổi có dánh vẻ thư sinh hào hoa phong nhã, dung mạo tiêu sái, hẳn là Tống Văn Đức; bên tay phải là một vị có thân hình vạm vỡ, khuôn mặt chất phác, cao hơn kẻ khác ít nhất là một cái đầu, nhìn thoáng qua trông giống như sư tủ mạnh mẽ hơn người, đó chính là Cổ Tử Chân.
Hai vị này một văn một võ đứng hai bên như bảo vệ cho tượng đá của vị thứ ba đứng chính giữa, một nam tử có khuôn mặt bình thường, trên mặt mang nét cười chắp tay dõi mắt về nơi xa, như đang nhìn trời xanh lại như đang quan sát cả nhân gian, đó chính là nhân vật đứng đầu Lục Thánh trong truyền thuyết, có danh hiệu Nhân tộc Chi Hoàng Nguyên Vấn Thiên.
Tháng năm dài dằng dặc, Tiên Thánh đã không còn, chỉ còn tượng đá sừng sững trải qua vô số năm tháng chứng kiến bao cuộc bể dâu của nhân gian và lưu giữ vài phần phong thái ngày xưa của Thánh nhân. Thời gian trôi đi, không biết có bao nhiêu hậu bối Nhân tộc đã đến đây chiêm ngưỡng và bái tế , giờ khắc này Thẩm Thạch chăm chú quan sát tượng đá của ba vị Thánh nhân, đặc biệt là bức tượng chính giữa của vị Nguyên Vấn Thiên, chẳng hiểu sao đột nhiên hắn cảm thấy xen lẫn trong vẻ tươi cười mà điềm đạm cổ xưa của vị Thánh nhân này lại mơ hồ ẩn dấu nét khôi hài và châm biếm.
Được chiêm ngưỡng dung nhan tượng đá của mấy vị Thánh nhân đã mất và khí thế mạnh mẽ bất phàm của Ngộ Chân Nham, đám đệ tử trẻ tuổi của ba đại môn phái cảm xúc dâng cao vui mừng tán thưởng, đối với các bậc tiền bối Thánh nhân ngưỡng mộ không thôi. Nhớ lại ánh hào quang chói lọi ngày xưa của cuộc chiến tranh đong đầy vui buồn và bi tráng trong truyền thuyết, hận bản thân không sinh ra sớm vạn năm, liền có thể đi theo mấy vị Thánh nhân lập đại công, dựng nghiệp lớn, tung hoành ngang dọc tiếu ngạo thiên hạ, giết người đầy đồng vang danh khắp chốn, còn sống là còn đánh, vạn năm lưu danh sử xanh, muôn đời vang tiếng.
Chỉ hận sinh ra không gặp thời a!
Trong không khí thích thú và hưng phấn của các đệ tử, hành trình thăm quan cũng đến lúc kết thúc, dưới sự dẫn dắt của các vị sư huynh Thần Ý Cảnh rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đã bắt đầu xuống núi quay về Nghênh Tiên Đài. Trên đường đi cùng nhau kết bạn bàn luận sôi nổi chuyện cũ của Tiên Thánh, chuyện về đất nước từ xưa đến nay, lời nói có lúc nghe như đang hùng biện.
Sóng vai cùng Tôn Hữu đi trong đám người, Thẩm Thạch vẫn luôn giữ bộ mặt tươi cười, đối với vị bằng hữu đang hết sức kích động kia, hắn thỉnh thoảng gật đầu ra vẻ đồng ý, biểu hiện mười phần phối hợp. Chỉ đến lúc đã đi hết nửa chặng đường, khi ngang qua đoạn dốc núi nguy hiểm lúc trước, Thẩm Thạch lại nhìn thấy tảng đá lớn mang trên mình chồng chất những vết thương kia, hắn thoáng dừng chân thất thần trong giây lát.
Thế nhưng rất nhanh hắn đã bị Tôn Hữu vừa cười vừa kéo đi, cùng nhau lẫn vào trong sương núi dày đặc như muốn che lấp hết cả phong cảnh và những bậc đá. Khi đám người đi qua, ngọn núi một lần nữa lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ còn tảng đá kia vẫn lặng lẽ đứng sừng sững bên dốc núi hờ hững ngắm nhìn gió thổi mây tan, nhật nguyệt xoay vần, vững vàng bất động chứng kiến bao cuộc bể dâu cùng năm tháng.
Kể từ ngày mà bốn vị Đại Chưởng môn Chân Nhân bí mật gọi Thẩm Thạch lên Thính Phong Đường hỏi về sự tình của Yêu giới cho đến nay cũng không gọi thêm lần nào nữa. Thẩm Thạch không rõ mấy vị đại nhân vật có cảnh giới đỉnh phong đứng đầu Nhân tộc trong Hồng Mông Tu Chân giới rốt cuộc nghĩ gì, đã đoán không ra vậy thì cũng chẳng cần bận tâm nhiều là được. Dù sao Hoài Viễn Chân Nhân đã dặn dò những việc này tạm thời không được truyền ra ngoài, còn những thứ khác tự nhiên sẽ có mấy vị này làm chủ và không cần Thaamt Thạch quan tâm.
Thời gian cứ thế từ từ trôi qua, đại hội Tứ Chính cũng đang đến gần.
Tứ đại danh môn gặp nhau, tuy dẫn theo không ít đệ tử tinh anh tụ họp về một chỗ nhưng hiển nhiên phần lớn chuyện quan trọng vẫn là do mấy vị Đại Chân Nhân Nguyên Đan Cảnh quyết định. Về phần các đệ tử trẻ tuổi, cũng không có gì phải bận bịu, dù sao mục đích trọng yếu mà bọn họ đến đây chính là tham gia đại hội Tứ Chính, cụ thể là tham gia hành trình Vấn Thiên Bí Cảnh trong thời gian một tháng.
Hiện tại đang là giai đoạn chờ đợi, không thể nghi ngờ đây chính là cơ hội tốt nhất để các đệ tử trẻ tuổi của Tứ Chính danh môn kết giao và tạo mối thiện cảm với nhau, chắc chắn trong một ngày không xa, ở đám người trẻ tuổi này nhất định sẽ có vài nhân vật thiên tài xuất hiện ngồi ở những vị trí rất cao, tới lúc đó dựa vào những mối giao tình có lẽ sẽ thu được những lợi ích không tưởng tượng được.
Trong lúc này Thẩm Thạch cũng theo Tôn Hữu đi làm quen và kết giao với một số đệ tử cùng thế hệ của ba đại môn phái khác, tuy nhiên tất cả mọi người cũng chỉ là hời hợt nói chuyện phiếm mà thôi, ngẫu nhiên mới có một hai người trò chuyện hợp ý,nói không chừng sau này nếu có cơ hội thì có thể tạo mối quan hệ sâu xa hơn một chút.
Ở đây Thẩm Thạch cũng biết thêm một truyền thuyết khác về Vấn Thiên Bí Cảnh, nghe nói bí cảnh thần kỳ khó lường này là do ngày xưa Thánh nhân Nguyên Vấn Thiên đứng đầu Lục Thánh phát hiện đầu tiên, với năng lực kinh tài tuyệt diễm Nguyên Vấn Thiên là người chủ chốt xuất ra đại lực cũng như dùng các loại pháp bảo và bí thuật để mở ra thông đạo, cho nên về sau bí cảnh mới trực tiếp mang tên của Nguyên Vấn Thiên. Tuy nhiên, mấy vị Thánh nhân khác cũng xuất lực không ít, bởi vậy Thánh nhân mới lưu lại di mệnh pháp chỉ, tại thời điểm mở ra bí cảnh mười năm một lần, hễ là dòng dõi của Thánh nhân kế tục môn phái thì đều có tư cách phái đệ tử tham rèn luyện, điều này truyền thừa hàng vạn năm cho đến tận hôm nay.
Tuy nhiên việc quan trọng nhất thì đã có các vị Chân Nhân Nguyên Đan Cảnh chủ trì bàn bạc, bên cạnh đó các đệ tử trẻ tuổi cũng có việc để làm, dựa theo lệ cũ khi tham gia đại hội Tứ Chính, kể cả đệ tử bình thường lẫn đệ tử có cảnh giới đạo hạnh tương đối cao đều được chào đón tham dự ngày hội giao dịch và sự kiện này cũng đã bắt đầu được tổ chức.
Cái gọi là ngày hội giao dịch đại khái là lấy vật đổi vật, đương nhiên nếu cần Linh Tinh thì chỉ cần hai bên nhất trí là có thể dùng nhiều hay ít Linh Tinh để mua sắm. Ngày hội giao dịch cũng không phải chỉ tổ chức một lần duy nhất mà kéo dài đến năm ngày với nhiều cuộc giao dịch khác nhau, đồng thời cũng có loại giao dịch đặc biệt hơn, với loại giao dịch bình thường thì mọi đệ tử đều có thể tham gia, cao cấp hơn một chút lại chỉ nhằm vào đệ tử Thần Ý Cảnh, còn loại giao dịch tối cao với số người tham gia ít nhất và địa vị cũng cao nhất chính là dành cho các vị Đại Chân Nhân Nguyên Đan Cảnh.
Riêng loại giao dịch tối cao này thì đại bộ phận đệ tử trẻ tuổi cũng chỉ nghe nói mà thôi, có chăng sau đó biết được chút ít lời đồn từ những người thân cận bên cạnh các vị Đại Chân Nhân truyền ra, nào là đồ vật ngoài sức tưởng tượng mới nghe thấy lần đầu, rồi đến thiên tài địa bảo, Linh đan, Tiên dược này nọ…
Vốn xuất thân từ một gia đình làm ăn buôn bán, so với các đệ tử khác Thẩm Thạch càng hiểu rõ những trường hợp như thế này, thế nhưng vì cảnh giới và đạo hạnh còn giới hạn nên cũng chỉ ở đó mà hâm mộ thôi. Trong khi tham khảo các lần giao dịch tại đây, một vài đệ tử tinh anh của Tứ Chính danh môn quả nhiên danh bất hư truyền, những thứ đem ra trao đổi đều là bảo vật hàng thật giá thật, hơn nữa phẩm chất cũng khá cao. Riêng về chất lượng của các Linh tài mà nói cũng đạt tiêu chuẩn cao nhất tại ngày hội giao dịch này và đều là thứ bình sinh Thẩm Thạch ít thấy.
Bởi vậy có thể thấy được nội tình bên trong Tứ Chính danh môn quả nhiên cũng không phải là bọt nước.
Chỉ là bảo vật tuy nhiều, chất lượng cũng tốt, trong đó có vài thứ Thẩm Thạch thấy vô cùng quen mắt, nhưng trời sinh tính hắn cẩn thận, sau khi tỉnh táo suy tính vẫn lấy hành trình đi Vấn Thiên Bí Cảnh làm trọng, hơn nữa trong Như Ý Đại của hắn cũng chẳng có đồ dư thừa mà đem ra trao đổi. Cũng không thể lấy mớ Phù lục mà sư phụ của hắn là Bồ lão đầu lúc lên đường tặng cho đem ra đổi ít Linh thảo, Linh thạch a, nguyên do thứ nhất mấy cái này khi thám hiểm trong Vấn Thiên Bí Cảnh sẽ vô dụng, thứ hai đến lúc quan trọng mà Phù lục không đủ dùng thì ngay cả tính mạng cũng gặp nguy hiểm, đương nhiên Thẩm Thạch chẳng dại gì mà tự mua lấy sự mạo hiểm cho mình.
Cứ như vậy, khí thế náo nhiệt ngất trời kéo dài bốn năm ngày liền tại Nghênh Tiên Đài, nhưng Thẩm Thạch lại giống như một vị khách qua đường, thủy chung lặng lẽ đứng bên ngoài mà quan sát, cả ngày dẫn theo Tiểu Hắc đi lại nhòm ngó khắp nơi, kiên quyết không ra tay, chỉ thưởng thức các cuộc giao dịch mà thôi.
Cho đến hết ngày cuối cùng, trong khi hắn đang loanh quanh giữa Nghênh Tiên Đài thì bất ngờ thấy một điểm giao dịch, trên một khu vực bằng phẳng và sạch sẽ, linh tài được bày rất nhiều trên những chiếc bàn, chung quanh đang tập chung khá nhiều người xen lẫn những tiếng bàn luận sôi nổi, thỉnh thoảng từ chỗ nào đó lại vang lên một hồi ồn ào những tiếng kinh ngạc tán thưởng như thể có người vừa phát hiện ra Linh tài bảo vật quý hiếm làm thu hút sự chú ý của mọi người chung quanh.
Nếu so sánh thì trong đa số trường hợp Thẩm Thạch vẫn bình tĩnh hơn những người khác rất nhiều, có lẽ do từ hồi còn nhỏ hắn đã xem qua không ít đồ vật, cứ như vậy hắn thong thả đi tới, bỗng nhiên trong lúc ngang qua một quầy hàng thì chân của hắn lại bị kéo lại.
Thẩm Thạch lắp bắp kinh hãi cúi đầu xem xét, hắn chỉ thấy chẳng biết vì sao Tiểu Hắc đột nhiên cắn chặt ống quần của hắn sau đó đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, hình như là kiên quyết không chịu di chuyển rồi, mặt khác đôi mắt của nó cứ nhìn chằm chằm vào một cái bàn ở bên cạnh.
Thẩm Thạch ngẩng đầu hướng bên kia nhìn lại, hắn khẽ giật mình chỉ thấy ngồi sau cái bàn lớn là một tăng nhân trẻ tuổi đầu trọc lóc, so với phần lớn tăng nhân của Trấn Long Điện đều mang vẻ nghiêm túc, trang trọng và trầm ổn thì vị tăng nhân này lại không giống, hai đầu lông mày của vị hòa thượng trẻ tuổi này ngược lại có nét lanh lợi, đôi mắt cũng rất linh hoạt, thấy Thẩm Thạch nhìn mình thì hắn cũng cười và gật nhẹ đầu.
Thẩm Thạch mỉm cười đáp lễ, sau đó ánh mắt quan sát trên mặt bàn, lông mày chợt nhíu lại, chỉ thấy trên mặt bàn cái gì cũng không có chỉ có duy nhất một thứ giống như khúc xương to dài như cánh tay người trưởng thành, hơn nữa nhìn như đã sớm hóa đá pha lẫn tạp chất nhưng lại không phải là đá, xem ra thứ này có niên đại rất lâu rồi.
Thời điểm này Tiểu Hắc ở bên chân Thẩm Thạch khẽ kêu hừ hừ vài tiếng nhìn không rời mắt khỏi cái thứ không biết là đá hay xương kia.
Thẩm Thạch cẩn thận đánh giá khúc xương hóa thạch này nhưng không thể nhận ra có chỗ nào thần kỳ, tuy nhiên nhìn vẻ khác thường của Tiểu Hắc, sau một chút do dự Thẩm Thạch mới vô cùng khách khí hướng vị hòa thượng trẻ tuổi hỏi một câu:
“ Xin hỏi sư huynh, đây là cái gì vậy?”
Vị hòa thượng lanh lợi này mỉm cười, trầm ổn như núi đáp:
“ Thí chủ có ánh mắt thật tinh tường, kỳ thật đây là một khúc Long cốt!”
================
Đại hội Tứ Chính đến gần
Cơ mà việc ấy chân nhân an bài
Thương hội dạo bước khoan thai
Xương kia Tiểu Hắc một hai đứng nhìn.