Chương 426: Chương 256: Cuối Hẻm

Thời gian buổi trưa vào ngày xuân là thời điểm náo nhiệt nhất của thành Lưu Vân, những cửa hàng bên Nam Bảo Phường lại càng tấp nập hơn, thật là vô cùng náo nhiệt. Tuy nhiên so với khu phía nam ồn ào thì khu phía đông khá yên tĩnh lại là nơi tập trung những căn nhà cổ là Tổ đường của các đại thế gia. Trên đường lớn cũng có không ít người qua lại, tuy nhiên phía trước những ngôi nhà cổ có vẻ uy nhiêm trang trọng kia cũng có rất ít tạp âm.

Chung Thanh Trúc mới đi ra từ khu nhà cổ của Chung gia, trên mặt nàng ko biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, phía sau lưng nàng là đám người hầu của Chung gia lúc này đang thể hiện rõ vẻ hâm mộ nàng. Tới hôm nay thì chẳng ai không biết hai vị tiểu thư của Chung gia đã là hai nhân vật nổi tiếng của Lăng Tiêu Tông, hai nàng đã giúp cho Chung gia đang xuống dốc bỗng nhanh chóng gỡ lại thể diện. Hiện nay trong Chung gia chẳng có ai dám có biểu hiện coi thường các nàng.

Thực ra thì trước giờ chỉ có một người thường bị coi thường, đó chính là Chung Thanh Trúc. Bởi vì nàng có xuất thân không thật sự tốt lắm, ngay từ lúc nhỏ nàng càng với mẹ đã như những kẻ cơ hàn tìm tới nương tựa vào Chung gia, nói chung không hơn gì bọn hạ nhân trong Chung gia là mấy. Không ai có thể ngờ vị tiểu cô nương vốn yên phận ở phía sau tới ngày hôm nay lại có những thành tựu như vậy. Còn về phần Chung Thanh Lộ thì nàng chính là ái nữ của gia chủ Chung Thiên Thành, từ nhỏ nàng đã là viên ngọc quý được nâng niu trên tay, làm gì có kẻ nào ăn gan hùm tim báo mà dám coi thường nàng.

Hôm nay thời thế đổi thay, so với trước đây đã hoàn toàn khác biệt, cũng bởi vì thanh quang của Chung Thanh Trúc nên địa vị của mẹ nàng trong Chung gia cũng được lên theo. Chung Thanh Trúc chẳng quan tâm lắm tới mấy người Chung gia, tuy nhiên với người mẹ đã sớm hôm vất vả, hai mẹ con nương tựa vào nhau từ nhỏ tới lớn thì nàng luôn luôn có một tình cảm rất sâu đậm. Mỗi khi rảnh rỗi nàng xuống núi, trở về thành thì việc đầu tiên luôn là về Chung gia xem tình hình mẹ nàng như thế nào.

Tuy nhiên hôm nay sau khi về vấn an mẹ thì tâm trạng của nàng lại không được tốt cho lắm. Không biết có phải do mẹ nàng mang họ Liễu hay không mà tính tình rất yếu đuối, lại rất dễ nghe lời xúi giục ngon ngọt. Không biết có phải hàng ngày bà đều bị mấy người Chung gia năm lần bảy lượt tới thuyết phục hay không mà hôm nay khi gặp con gái bà luôn miệng dặn dò nàng phải luôn kính trọng Chung gia, phải đền ơn Chung gia, bà luôn nhắc đi nhắc lại đại ơn đại đức của Chung gia dành cho hai mẹ con.

Chung Thanh Trúc thở dài trong lòng, tuy nhiên nàng cũng không muốn cãi lời mẹ nên gần như nàng luôn im lặng. Tuy nhiên nói một hồi thì mẹ nàng lại còn đề cập tới chuyện cưới xin nữa, đại khái bà nói nàng tuổi cũng không còn nhỏ, gia chủ đã tìm được gã thanh niên tài tuấn nào đó rất phù hợp, nàng có thể cân nhắc chuyện này được rồi...

Nói tới đó thì đã động chạm tới những điều cấm kị ở trong lòng Chung Thanh Trúc, nàng nói với mẹ hiện thời còn chưa nghĩ tới chuyện đó, trong đáy lòng nàng thì đang trào dâng sự giận dữ gã Chung Liên Thành. Nói chuyện tới đó thì nàng chẳng buồn ở lại thêm nữa, bằng không có khi chính gã Chung Thiên Thành lại chạy tới nói này nói nọ, tự nhiên lại phát sinh thêm bực mình. Vì vậy nàng chỉ ở bên mẹ một lúc rồi lập tức rời khỏi Chung gia.

Đi tới khu phố phía đông thành, tâm trạng của Chung Thanh Trúc vẫn rất buồn bực. Cứ ngẫm lại mấy lời của mẹ liên tục nói bà vô cùng biết ơn Chung gia, sẽ luôn trung thành không bao giờ rời bỏ Chung gia...Chung Thanh Trúc lại cảm thấy nhức hết cả đầu. Với tâm trạng nặng trĩu như vậy, nàng cứ tiếp tục bước tới, tới lúc nàng vô tình ngẩng đầu lên thì chợt thấy mình đang đứng trước một tòa đại trạch: Đó chính là tổ đường của Hứa gia!

Chung Thanh Trúc do dự một chút rồi cuối cùng cũng bước vào cổng. Mấy tên gác cổng của Hứa gia liền vội chạy ra chào đón, đám hạ nhân gác cổng của đại thế gia đúng là có con mắt tinh tường, mới chỉ liếc qua đã nhận ra ngay đây chính là vị Chung tiểu thư đã từng ghé qua chốn này nên chúng nào dám sơ suất. Sau khi nở những nụ cười chào đón thân thiện, chúng lập tức dẫn nàng đi vào trong.

Vừa vào trong phòng khách chưa được bao lâu thì Chung Thanh Trúc thấy Hứa Tuyết Ảnh chạy ào tới. Vốn dĩ Chung Thanh Trúc cũng không có ý định vào bái kiến mấy vị đại nhân của Hứa gia, nay nàng thấy Hứa Tuyết Ảnh chạy tới thì cũng thấy có chút hứng thú, nàng liền đề nghị Tuyết Ảnh dẫn nàng đi thăm Lăng Xuân Nê.

Một hồi đồng sanh cộng tử với nhau khi trước coi như cũng có chút tình cảm sao?

Hay là bỗng nhiên theo bản năng cảm nhận được có chút cơ hội sẽ nhìn thấy ai kia ?

Từ trước tới nay hắn luôn tỏ ra vô cùng cơ trí, nếu nói cho hắn nghe chuyện mình bị trưởng bối trong nhà bức hôn thì hắn sẽ có cách gì nhỷ? Hoặc ít nhất khi nghe xong chuyện này thì thái độ của hắn sẽ ra sao?

Chung Thanh Trúc có vẻ ngây người ra, tuy nhiên khi nàng khôi phục tinh thần lại và định cất bước tới khu Tây Uyển thì nàng nhận ra Hứa Tuyết Ảnh đang không hề có ý định muốn đi, nàng ta đang đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có chút gì đó khá cổ quái.

"Sao vậy?" Chung Thanh Trúc cảm thấy hơi kỳ lạ, nàng cất tiếng hỏi.

Hứa Tuyết Ảnh chần chừ một lát rồi đáp: "Thanh Trúc tỷ tỷ à, sáng sớm hôm nay Xuân Nê tỷ tỷ đã đi khỏi Hứa gia rồi! "

Chung Thanh Trúc lắp bắp tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng: "Nàng ta đi rồi hả?"

Hứa Tuyết Ảnh khẽ thở dài: "Vâng, muội cũng đã động viên tỷ ấy, nói tỷ ấy cứ ở đây cũng rât tốt chứ không phải đi đâu cả. Nhưng tỷ ấy đã quyết định nên muội cũng đành bó tay."

Chung Thanh Trúc im lặng một lát rồi hỏi: "Tuyết Ảnh muội muội có biết nàng ấy đi đâu không?"

Hứa Tuyết Ảnh lắc đầu rồi đáp: "Muội cũng không rõ nữa, chỉ nghe tỷ ấy nói sau khi rời khỏi đây sẽ tìm một nơi ở khác ở trong thành. À đúng rồi!" Tuyết Ảnh chợt nhớ ra điều gì đó, nàng lấy ra mảnh giấy và đưa cho Chung Thanh Trúc , sau đó nàng nói tiếp:

"Đây là mảnh giấy do Xuân Nê tỷ để lại, tỷ ấy dặn là sau này Thẩm đại ca quay lại đây thì đi tới nơi đó tìm."

Chung Thanh Trúc khẽ nhướng mày lên, ánh mắt nàng quét qua mảnh giấy, trên giấy là một dòng chữ rất đẹp, nó ghi địa chỉ một căn nhà ở một ngõ hẻm trong thành Lưu Vân. Nàng gật đầu rồi trả lại mảnh giấy cho Hứa Tuyết Ảnh và nói: "Thì ra là như vậy, muội hãy cất kỹ nó đi, sau này khi Thẩm Thạch quay lại đây thì muội đưa cho huynh ấy."

Nói xong nàng liền quay người bước ra ngoài, Hứa Tuyết Ảnh ở phía sau cất tiếng hỏi: "Thanh Trúc tỷ tỷ, tỷ đang định đi tìm Xuân Nê tỷ hả?"

Chung Thanh Trúc dừng bước chân rồi trả lời bằng giọng điệu có phần ba phải: "Còn tùy tình hình, nếu rảnh ta sẽ qua đó xem sao."

Nói xong nàng bước đi thẳng, không hề quay đầu nhìn lại. Phòng khách chỉ còn lại một mình Hứa Tuyết Ảnh đứng đó, một lúc sau nàng khẽ lắc lắc đầu rồi cất mảnh giấy vào ngực áo. Sau đó một hồi nàng cảm thấy vui vẻ hơn một chút và tự lẩm bẩm: "Được rồi, ít nhất thì sau này Thẩm đại ca cũng còn quay lại đây lần nữa, lúc đó ta sẽ xin đi cùng huynh ấy thăm Xuân Nê tỷ tỷ..."

Trên con phố dài, dòng người qua lại như mắc cửi, Chung Thanh Trúc hòa mình vào dòng người đi từ khu phía đông sang khu phía nam thành. Đám tu sĩ khắp nơi đang tụ tập ở các cửa hàng đông đúc trên phố không hề khiến Chung Thanh Trúc bận tâm chút nào, tuy nhiên bỗng dưng nàng lại có cảm giác hôm nay trong nội tâm mình có chút gì đó đang đè nặng.

Nàng bỗng nhiên lại muốn uống chút rượu.

Nàng ngẫm nghĩ lại, loại rượu ngon đầu tiên nàng được uống chính là loại rượu hôm uống cùng Lăng Xuân Nê. Loại rượu đó có một mùi vị vô cùng đặc biệt khiến cho nàng có ấn tượng tới tận hôm nay. Tuy nhiên tên loại rượu đó là gì thì dường như nàng lại không nhớ.

Chung Thanh Trúc vừa bước đi, trong đầu vừa cố nhớ tên loại rượu có mùi vị thơm ngon thuần khiết kia, cứ như vậy nàng đi thẳng tới hướng địa chỉ được ghi trong tờ giấy. Chả lẽ bây giờ lại đi tìm nàng ấy và rủ đi uống rượu sao?

Tuy nhiên, khi thấy nàng ấy thì không hiểu tâm trạng của mình lúc đó sẽ ra sao?

Tại sao mình cứ phải đi tìm người con gái đó?

Chung Thanh Trúc cảm giác tâm trạng mình đang khá rối bời, nàng thậm chí còn không hiểu nổi chính mình lúc này, tuy nhiên cuối cùng nàng vẫn gạt bỏ hết những suy nghĩ lung tung trong đầu và bước tới.

Địa chỉ kia nằm ở phía nam thành nhưng nó cách khá xa khu vực Nam Bảo Phường, nó nằm ở đường phố trong khu vực ráp ranh giữa khu nam và khu tây thành. Từ nhỏ Chung Thanh Trúc đã sống ở thành Lưu Vân nên nàng khá thông thuộc đường đi lối lại trong thành. Vì vậy nàng không tốn nhiều công sức mà đã có thể tìm ra con đường có vẻ khá vắng vẻ kia.

Đứng ở đầu đường, Chung Thanh Trúc nhớ tới lần đầu tiên nàng gặp Lăng Xuân Nê, căn phòng của nàng ấy khi đó cũng vô cùng yên tĩnh, chẳng lẽ nàng ấy có bản tính thích những nơi yên tĩnh hay sao?

Hay là nàng ấy cố tình tìm một căn nhà ở một nơi yên tĩnh, sau này nàng ấy cùng Thẩm Thạch...

Chung Thanh Trúc đột nhiên lắc lắc đầu, vẻ mặt nàng hơi tái đi, thần sắc của nàng có vẻ lạnh lùng. Nàng yên lặng hít vào một hơi thật sâu, dường như muốn gạt bỏ hết mấy câu hỏi kia ra khỏi đầu. Sau một lát trầm tĩnh lại, nàng tiếp tục bước tới.

Đi một mạch qua con phố dài, cả con phố chỉ có lác đác vài người. Chung Thanh Trúc nhanh chóng tìm ra con hẻm được ghi trên mảnh giấy, đúng là nó nằm ngay trên con phố này. Nàng rẽ vào trong hẻm, hai bên đường bên trong con hẻm có mấy gia đình sinh sống, họ đều là những gia đình phàm nhân hoàn cảnh nghèo, càng đi sâu vào trong hẻm, không gian càng yên tĩnh.

Địa chỉ ghi trên mảnh giấy rõ ràng nằm ở cuối con hẻm!

Chung Thanh Trúc bước tiếp về phía trước, hai bên con hẻm là hai bức tường đá, có vẻ trên tường không hề có cái cửa ngách nào cả. Chung Thanh Trúc khẽ nhíu mày lại, nàng cảm giác có chút kì lạ. Ở phía đằng trước trong con hẻm có một góc cua, Chung Thanh Trúc trầm ngâm trong giây lát rồi cất bước đi về phía góc cua đó.

Một lát sau, nàng bỗng đứng khựng người lại, cả người đứng yên bất động.

Trước mặt nàng là một bức tường đá cao bằng hai đầu người, ngoài ra không còn bất kì cái gì khác.

Con hẻm nhỏ này là hẻm cụt, đây chính là điểm cuối cùng!

Từng cơn gió hiu quạnh lạnh lùng thổi qua.

Cuối hẻm không có gì cả, Chung Thanh Trúc đứng đó với vẻ mặt ngỡ ngàng, nàng nhìn vào bức tường đá với vẻ ngẩn ngơ, đột nhiên nàng cẩm thấy có một cỗ hàn ý đang trào dâng trong lòng...

Ngày hôm đó Thẩm Thạch mất hơn nửa ngày trời chạy đông chạy tây khắp các cửa hàng trong thành Lưu Vân để tìm mua Linh tài cần dùng và một ít đan dược cũng như vài món lặt vặt khác. Tuy nhiên cuối cùng hắn kiểm lại tất cả đồ đã mua thì phần lớn trong đó đều được mua tại cửa hàng của Thần Tiên Hội.

Thương hội đệ nhất thiên hạ quả nhiên không phải dạng hữu danh vô thực!

Hộp Phù lục do lão Bồ tặng khiến cho sỹ khí của hắn tăng lên rất mạnh, đó có thể coi là sự bổ sung lớn nhất cho những khiếm khuyết của hắn. Đương nhiên những kẻ tu luyện thuật pháp Ngũ Hành thì sử dụng Phù lục là con đường mang lại sức mạnh và hiệu quả tốt nhất. Nhưng nói theo cách khác thì sức mạnh này được đánh đổi bằng một lượng Linh Tinh khổng lồ, mà hiện nay hắn lại khá nghèo !

Phù lục đã đầy đủ nên ngày hôm nay hắn chỉ cố gắng tìm kiếm mấy loại dược liệu luyện linh đan. Dự định của hắn là sau khi trở về núi sẽ tìm Chung Thanh Lộ một lần, có lẽ trong mấy ngày trước khi đại hội Tứ Chính diễn ra nàng ấy có thể luyện chế ra ít Linh đan cao cấp. Tuy nhiên còn những loại đan dược cấp thấp dùng hàng ngày cũng cần phải chuẩn bị chu đáo.

Ngoài ra Thẩm Thạch còn nhớ rõ lời dặn của Từ Nhạn Chi sư tỷ, vì vậy hắn còn mua thêm ba cái Như Ý Đại cỡ bự ở trong cửa hàng Thần Tiên Hội. Lúc thanh toán tiền ba cái túi ấy, trong đầu Thẩm Thạch bỗng xuất hiện một ý nghĩ hơi kỳ lạ, hắn thầm nghĩ nếu vận khí mình xui xẻo, rời khỏi bí cảnh Vấn Thiên với hai tay không thì việc mua tới ba cái Như ý Đại cỡ bự như vậy chẳng phải là một trò cười cho thiên hạ hay sao?

Tóm lại sau khi chuẩn bị mọi thứ chu đáo, Thẩm Thạch rời thành trở về núi, lúc này đã gần tới hoàng hôn. Hắn đi một mạch tới bờ Thương Hải, ngay từ xa hắn đã thấy rất nhiều đệ tử của Lăng Tiêu Tông cũng đang đứng chờ ở bờ biển, có lẽ mọi người đều đang chờ chiếc Tiên thuyền vượt biển.

Tuy nhiên Thẩm Thạch lại bất ngờ nhìn thấy bóng dáng Chung Thanh Trúc, nàng đang đứng tách rời khỏi đám đông, mặt quay về phía biển, dường như nàng đang suy tư điều gì đó. Thẩm Thạch chạy lại, hắn cười tươi và cất tiếng gọi: "Thanh Trúc!"

Chung Thanh Trúc khẽ giật mình rồi quay người lại. Không hiểu sao Thẩm Thạch lại có cảm giác ở sâu trong mắt nàng đang chứa đựng một cảm xúc gì đó khá lạ, hắn hỏi bằng giọng điệu tò mò:

"Thanh Trúc! Muội bị sao vậy?"

Chung Thanh Trúc yên lặng một lúc rồi mới lắc lắc đầu và đáp lời: "Ta không sao cả, mọi chuyện rất tốt!"

Thẩm Thạch cười nói: "Umh! Vậy thì tốt rồi, muội xuống núi khi nào? Hôm nay muội đi đâu vậy?"

Hai hàng lông mày của Chung Thanh Trúc nhíu lại, một tia sáng nhàn nhạt lóe lên từ trong mắt nàng, nàng mở to đôi mắt đẹp nhìn Thẩm Thạch...