Vẻ mặt lão Bồ khi ném cái hộp gỗ ra còn có chút đau lòng xót ruột, tuy nhiên giờ nhìn thấy vẻ mặt kích động cũng như vẻ kính ngưỡng thực sự của Thẩm Thạch thì lão cũng khẽ giật mình, hai hàng lông mày bặc trắng khẽ nhướng lên, trên người lão toát lên khí độ tiên phong đạo côt, khí chất thật là cao quý, cứ như là đã xem nhẹ tài vật như hư không, cả đống Linh Tinh như núi có ở trước mắt cũng không khiến lão rung động mảy may. Lão cười ha hả sảng khoái rồi phất tay một cái ra vẻ không thèm quan tâm rồi nói bằng giọng thản nhiên :
“Chỉ là chuyện vặt thôi mà sao con kích động vậy ? Tiểu Thạch Đầu à, con đường phía trước của con còn rất dài mà ! “
“Dạ ! Sư phụ ! “ Sự sùng kính sư tôn hiện thời của Thẩm Thạch đã lên mức cao nhất, hắn gật gật đầu rồi hít vào một hơi thật sâu rồi nói ra một câu bằng tất cả tấm chân tình : “Thưa sư phụ, việc con được làm đệ tử của Người chính là việc may mắn nhất trên đời của con ! “
Sau đó hắn vái một cái thật sâu và nói bằng giọng kính cẩn :
“Vâng ! Đệ tử đã hiểu rõ ! “
Nói xong hắn cất kiếm Khuynh Tuyết và cái hộp gỗ chứa Phù Lục vào Như Ý Đại rồi mới từ từ cáo lui. Sau khi Thẩm Thạch đã đi xa, tiếng bước chân không còn nghe thấy nữa, lão Bồ mới cởi bỏ vẻ mặt trang nghiêm, lão tỏ rõ vẻ đắc ý, một lát sau lão không nịn được nữa và cất lên tiếng cười ha hả, rõ ràng lão vô cùng mãn nguyện và khoái chí.
Lão Bồ tự lẩm bẩm : “Khà khà, vì năm đó bần hàn nên lão tử đây mới phải chịu bao thiệt thòi trong bí cảnh. Phen này ta sẽ khiến các ngươi chống mắt lên coi : Điểm mạnh nhất của Thuật Đường ta chính là có thể dùng Linh Tinh mua được Phù lục, tức là sẽ dùng tiền đè chết cả lũ các người đó ! Ha ha… “
*
Sau khi rời khỏi thư phòng, Thấm Thạch đi một mạch tới điện Ngũ Hành, từ xa hắn nhìn thấy sư tỷ Từ Nhạn Chi đang đứng ở cửa nên vội vàng chạy tới và cất tiếng gọi :
“Sư tỷ ! “
Từ Nhạn Chi quay đầu lại, vừa thấy Thẩm Thạch nàng liền cười tươi :
“Thạch Đầu hả, đệ đã rời thư phòng rồi ah. “
Thẩm Thạch nhìn vẻ mặt của Từ Nhạn Chi một cách cẩn thận, hắn thấy trên mặt nàng còn đôi chút có vẻ không hài lòng nên trong tâm cũng thấy hơi áy náy, hắn cất lời :
“Mấy lời sư phụ nói lúc nãy với sư tỷ đều là không cố ý, tỷ đừng để bụng nha ! “
Từ Nhạn Chi khẽ hừ một tiếng :
“Ta đâu thèm để ý tới lão già thúi đó ! “
Sau khi xác nhận vị sư tỷ kia thực sự không có tức giận, Thẩm Thạch mới cảm thấy yên trí.
Từ Nhạn Chi bỗng nhìn hắn rồi nói :
“Thạch Đầu à, trong bí cảnh Vấn Thiên có vô số đại cơ duyên nhưng cũng có vô vàn hiểm nguy, đệ phải rất cẩn thận đó ! “
Nói xong nàng khẽ nhíu mày lại, dường như đang hồi tưởng lại một số thứ.
Thẩm Thạch gật đầu xác nhận :
“Vâng ! Đệ biết rồi ! “
Từ Nhạn Chi khẽ gật đầu rồi nói tiếp :
“Những cái hiểm nguy nhất trong bí cảnh chưa hẳn là đám Yêu thú cùng với mấy chỗ hiểm địa, nếu mà đụng đầu với mấy đồng đạo thì nhiều khi cũng rất mệt mỏi đó ! “
Thẩm Thạch khẽ giật mình, hắn đáp :
“Nghe những lời sư tỷ mới nói thì chẳng lẽ năm ấy…“
Từ Nhạn Chi khẽ khoát tay, nàng cũng không kể lại những trải nghiệm năm đó mà chỉ khẽ buông tiếng cười lạnh :
“Ai cũng biết trong bí cảnh Vấn Thiên có vô số cơ duyên lớn nhỏ đủ loại, nếu như may mắn thì có cơ hội lớn để thay đổi cả số phận mình. Một khi đã vào trong bí cảnh, bất kì ai trở ra đều mang trên người toàn thứ khủng như Pháp bảo, Linh khí hay Linh đan, Linh tài…Mà bí cảnh Vấn Thiên lại hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài, hơn nữa nó lại rộng lớn vô cùng nên một người vào trong đó thám hiểm có thể không gặp bất kỳ đồng đạo nào trong suốt hành trình, nhưng mà cũng có thể sẽ đụng đầu với những đồng đạo khác… “
Nói tới đây Từ Nhạn Chi chợt buông tiếng thở dài :
“Thạch Đầu à, đệ phải hết sức cẩn thận đó ! “
Thẩm Thạch gật đầu đồng ý. Những điều sư tỷ vừa nói hắn đều đã mường tượng ra trong đầu : Đám đệ tử Tứ Chính khi vào bí cảnh đương nhiên ai cũng dốc hết sức đi tầm bảo, trong bí cảnh thì chẳng có quy tắc luật định gì cả, thêm nữa nếu không có ai là nhân chứng thì đúng là không thể nói trước những điều gì sẽ xảy ra. Lòng người thì tất nhiên là không thể lường được !
Nghĩ tới những lời đồn đại không hay trong tông môn về bí cảnh Vấn Thiên, trong lòng Thẩm Thạch cũng hơi run một chút. Tuy nhiên dù sao đó cũng chỉ là những lời đòn đại, hơn nữa cơ hội có được những cơ duyên nghịch thiên cải mệnh trong bí cảnh Vấn Thiên khiến cho những tu sĩ đang một lòng cầu đạo, một lòng cầu tinh tiến chẳng coi những mạo hiểm kia ra gì nữa !
“Đệ sẽ hết sức cẩn thận ! “
Thẩm Thạch cười nói với Từ Nhạn Chi.
“Đệ biết là tốt rồi, nên nhớ đệ chính là người được sư phụ tin yêu nhất, vì vậy không được làm cho sư phụ thất vọng mới được ! “
Thẩm Thạch vâng dạ một tiếng, sau đó dường như nghĩ tới một cái gì đó, hắn cất tiếng hỏi Từ Nhạn Chi :
“Sư tỷ à, đệ thấy thái độ của sư phụ lần này rất hào hứng, chả lẽ lần trước sư tỷ tham gia bí cảnh… “
Hai má Từ Nhạn Chi đỏ lựng lên, nàng liếc xéo Thẩm thạch một cái rồi như bị thẹn quá hóa giận :
“Tên tiểu tử thúi kia, muốn ăn đòn hả ? “
Thẩm Thạch vội làm bộ rụt cổ le lưỡi, sau đó hắn cười ha ha rồi bước đi. Tuy nhiên sau khi đi được một đoạn hắn bỗng ngoái cổ lại hỏi một câu :
“Sư tỷ à, còn một chuyện này đệ muốn hỏi : Nếu trong bí cảnh đụng đầu với đệ tử đồng môn Lăng Tiêu Tông thì phải làm sao ? “
Từ Nhạn Chi im lặng một chút rồi nói bằng giọng điệu thản nhiên :
“Trừ khi đó là bằng hữu tri giao có thể phó thác cả mạng sống của mình, còn lại thì tốt nhất là cứ phải tự lo thân mình trước đã ! “
Thẩm Thạch hít vào một hơi thật sâu rồi mới quay đầu bước đi tiếp.
*
Sau khi về động phủ, Thẩm Thạch đóng cửa lại rồi tới ngồi cạnh cái bàn, hắn lấy kiếm Khuynh Tuyết, pháp quyết Ngự Kiếm Thuật và cái hộp gỗ ra khỏi Như Ý Đại. Sau khi mở nắp hộp gỗ ra, mấy xấp dầy cộp Phù lục hiện ra trước mặt hắn.
Tuy đã nhìn qua lúc ở trong thư phòng phía sau đại điện Ngũ Hành nhưng lúc này nhìn vào đống Phù lục khổng lồ kia Thẩm Thạch vẫn phải rùng mình một cái. Dù từ bé đã được ở trong cửa hàng buôn bán lớn, được chứng kiến nhiều Linh tài nhưng khi đứng trước đống Phù lục khổng lồ đa chủng loại trong hộp gỗ, hơn nữa lại có nhiều loại rất quý hiếm, có thể nói đây là lần đầu hắn được đứng trước một gia tài lớn như vậy !
Thẩm Thạch khẽ với tay cầm lấy một xấp Phù lục trong hộp gỗ, một cảm giác nhu hòa từ xấp Phù lục lập tức truyền tới tay hắn, chỉ cần liếc qua mấy Phù văn là Thẩm Thạch đã nhận ra đây chính là Phù lục Hỏa Cầu Thuật. Ngay sau đó hắn nhận ra hàng loạt Phù lục cấp một quen thuộc như Thủy Tiễn Thuật, Nham Thứ Thuật, Trầm Thổ Thuật…Bên cạnh đó còn có ba loại Phù lục thuật pháp Ngũ Hành cấp hai hắn đã luyện thành là Thiên Lôi Kích, Cuỗng Diễm Thuật, Ngự Phong Thuật : Mỗi loại đều có một xấp !
Cuối cùng Thẩm Thạch còn thấy một xấp Phù lục màu xanh có kí hiệu của Phù lục cấp ba, trong lòng hắn thấy giật nảy mình một cái, hắn chộp lấy xấp Phù lục và đưa lên nhìn thật kỹ : Đây chính là loại Phù lục của thuật pháp Ngũ Hành cấp ba duy nhất hắn mới luyện được : Băng Kiếm Thuật !
Đến lúc này thì Thẩm Thạch đã hiểu rõ mọi chuyện : Tuy vị sư phụ họ Bồ kia nói đây là mớ Phù lục dư xài từ hồi còn trẻ của lão, nhưng khi kiểm kê ra thì toàn là những loại sở tu của Thẩm Thạch. Nếu nói vụ này lão Bồ không bỏ công bỏ sức ra chuẩn bị chu toàn cho riêng hắn thì thật đúng là không ai tin nổi !
Mấy mớ kia không nói tới, chỉ tính riêng xấp Phù lục Băng Kiếm Thuật kia thôi cũng đáng giá gấp nhiều lần tổng gia sản hiện thời của Thẩm Thạch. Lúc này hắn không chỉ cảm thấy vô cùng biết ơn sư phụ mà còn cảm thấy rất tự tin vào chuyến đi bí cảnh sắp tới.
Người ngoài có thể không hiểu lắm chớ Thẩm Thạch thì biết rõ cái hộp gỗ chứa hơn hai ngàn tấm Phù lục này là một cỗ chiến lực khủng tới cỡ nào !
Thậm chí trong đầu hắn lúc này còn tưởng tượng ra tình cảnh trong bí cảnh Vấn Thiên : Khi gặp phải yêu thú hay tu sĩ cùng đẳng cấp, hắn sẽ tung ra đầy trời các loại Phù lục, còn có những Phù lục thuật pháp cấp cao nữa chớ, cảnh tượng đó thật đã biết bao !
“Tóm lại là Nguyên Đan Chân Nhân tiền xài thoải mái ha… “
Cuối cùng tự sâu trong đáy lòng Thẩm Thạch xông lên một niềm cảm thán, hắn khẽ lẩm bẩm một câu.
*
Sáng sớm hôm sau, tất cả những Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan của Lăng Tiêu Tông đều tề tựu đầy đủ trong điện Vân Tiêu trên đỉnh Kim Hồng Sơn để dự hội nghị do Chưởng môn Hoài Viễn Chân Nhân trủ chì. Ngay cả vị sư tổ Hỏa Diệp luôn ẩn cư ở Huyền Quy Đảo sau khi được Khang Thần chạy tới báo tin cũng không có ý kiến chỉ đạo gì mà chỉ phán : Tất cả sự vụ giao cho Hoài Viễn Chân Nhân làm chủ là được !
Các Chân Nhân cảnh giới Nguyên Đan khác tuy khá ngạc nhiên về việc Nguyên Thủy Môn đề nghị tổ chức đại hội Tứ Chính sớm hơn dự kiến nhưng cũng không có ý kiến nào phản đối. Dù sao chênh lệch thời gian nửa năm cũng không phải cái gì quá to tát, ngay cả mấy người đa nghi nhất cũng chỉ lẩm bẩm vài câu ý nói tại sao đám Nguyên Thủy Môn kia lại để cho dị biến như vậy phát sinh ra.
Tóm lại tuy vụ này có vẻ nghiêm trọng nhưng nội bộ Lăng Tiêu Tông cũng nhanh chóng đưa ra quyết định : Ngay xế chiều hôm đó tông môn đã phát ra thông báo về chuyện này cho tất cả môn đồ, hơn nữa cũng ấn định ngày lên đường tham gia đại hội Tứ Chính của các đệ tử tinh anh : đúng như lão Bồ đã dự đoán, mười lăm ngày sau bắt đầu khởi hành !
Tin tức này đến với Thẩm Thạch nhanh chóng, ngoài mặt hắn tỏ vẻ vui mừng nhưng bên trong lòng lại đang nghĩ tới Lăng Xuân Nê đang ở trong thành Lưu Vân với một sự hơi lúng túng. Hắn vốn dĩ định dành chút thời hian vui vẻ bên nàng, ai dè công chuyện nối tiếp nhau dồn dập, xem ra chẳng có được mấy ngày bên nhau rồi !
Sau khi nhẩm qua thời gian còn lại, Thẩm Thạch đã quyết định tranh thủ vài ngày tới sẽ đi xuống núi một chuyến.