Chương 414: Chương 244: Công bằng

Chung Thanh Lộ lấy được Sơn Thần Ngọc cũng là do may mắn, nghe nói trong lúc tìm kiếm Linh tài, nàng đã vô tình tìm thấy loại thần ngọc này tại một chỗ hẻo lánh sâu trong rừng núi của Hắc Nha Lĩnh.

Đây là một loại Linh tài vô cùng hiếm thấy trong Tu chân giới, cấp bậc cũng cao đến doạ người, chính là Linh tài Lục phẩm. Trừ vật này ra thì trong lần thí luyện ở Bách Sơn Giới, những vật phẩm mà đệ tử khác giao ra cao nhất cũng chỉ là Linh thảo tứ phẩm hoặc là Yên đan, Linh tài Yêu Thú tứ giai mà thôi.

Cụ thể hơn, Sơn Thần Ngọc còn được gọi là Sơn Thần Thạch, trong Hồng Mông dược điển nói rằng đây một loài Linh Tài cực kỳ trân quý. Vẻ ngoài loại thần thạch này giống như mấy viên đá vô dụng, cực kì tầm tường, về phần nó được hình thành như thế nào thì có nhiều thuyết pháp, hiện nay đang lưu hành một thuyết pháp tương đối tin cậy từ Thần Tiên Hội chính là giữa nơi giao thoa của nhiều Linh mạch trong núi rừng hay dưới lòng đất, tích tụ qua biết bao qua năm tháng sẽ có khả năng sinh ra loại kì thạch này. Nhưng hiển nhiên Sơn Thần Ngọc cũng không phải dễ dàng sinh ra như vậy, bởi vì người ta tìm trong rất nhiều Linh mạch cũng không thấy được loại kì thạch này, nó là một loại kỳ trân chỉ có thể ngộ không thể cầu.(*)

(*): may mắn mà nhặt được chứ muốn tìm cũng không biết ở đâu

Hơn nữa, giá trị của loại kỳ thạch Lục phẩm này đối với Lăng Tiêu Tông còn lớn hơn nhiều so với nhu cầu của bất kì tông môn nào trên đời này. Mặc dù đây là một loại Linh tài hiếm thấy nhưng nó cũng chỉ một công dụng lớn nhất là sử dụng trong luyện đan mà thôi, đây cũng là nguyên nhân vì sao Thần Tiên Hội lại xếp loại kì thạch này vào Hồng Mông Dược Điển.

Mà linh đan của Lăng Tiêu Tông luyện chế cũng là độc quyền trong Hồng Mông Tu Chân giới, có nhiều loại Lục phẩm Linh đan danh chấn thiên hạ khiến cho vô số tu sĩ điên cuồng mong ngóng. Một trong số đó chính là Thái Hoà Sơn Vương Đan. Lăng Tiêu Tông dùng bí pháp loại trừ vỏ ngoài của sơn thần ngọc rồi cà thành một loại bột phấn trắng như tuyết, đây mới chính là tài liệu luyện đan lục phẩm cực kì trân quý.

Mà từ ba trăm năm trước, Lăng Tiêu Tông đã không còn luyện ra Thái Hoà Sơn Vương Đan được nữa, nguyên nhân đơn giản chỉ vì không có nguyên liệu. Nhưng lần này, bản thân Chung Thanh Lộ là đệ tử đắc ý của trưởng lão chấp chưởng Đan đường - Vân Nghê trưởng lão; nàng được sư phụ dốc lòng lòng dạy dỗ, cộng thêm tư chất thông minh trác tuyệt, cuối cùng lại có vận khí tốt đến không thể tưởng được, tìm được loại kỳ thạch trong núi rừng trên Hắc Nha Lĩnh. Một khi nàng đem vật này về tất nhiên sẽ làm chấn động cả tông môn.

Dựa theo sắp xếp mà Thần Tiên Hội công bố thì Tứ phẩm Linh tài đã là vật quý hiếm, Ngũ phẩm chính là kỳ trân hi hữu khó gặp, nếu là Lục phẩm Linh tài thì chính là Thiên Địa kỳ trân đã có thể tính là một loại Thiên Tài Địa Bảo rồi. Kỳ thật giữa các loại Linh Tài cũng được tỉ mỉ phân ra theo từng chủng loại, công dụng, đại khái mà nói, Linh Thảo cao cấp có giá trị cao hơn so với Linh Thạch, Linh Quáng cao cấp, mà những Linh Tài lấy trên người Yêu thú đồng giai thì giá trị thường là thấp nhất.

Nhưng mà cũng có một ngoại lệ phi thường đặc biệt, đó chính là Yêu Đan của Yêu Thú, Yên Đan là do toàn bộ tinh hoa linh lực của Yêu thú ngưng tụ mà thành, mỗi viên Yêu Đan đều có công dụng phi thường, không thể so sánh với các loại Linh tài cùng cấp bậc, thậm chí có lúc Yêu Đan còn có thể tạm thời so với các loại Linh Tài cao giai hơn.

Dù sao đi nữa, công dụng của các loại Linh Tài đều có hiệu quả không giống nhau nên mỗi phẩm giai đều được xem xét, phân chia cực kỳ nghiêm khắc, giá trị chênh lệch thường cách nhau gấp mấy chục lần, hơn nữa loại tình huống này đối với Linh Tài cấp bậc càng cao càng dễ nhận thấy.

Trong lần thí luyện này, chiến lợi phẩm của hai người Chung Thanh Trúc và Thẩm Thạch nộp lên đều có hai khoả Yêu Đan tứ giai hoàn hảo, giá trị cũng được tính là cao ngất rồi, cộng thêm những thứ linh tinh khác nữa, lập tức làm cho bọn họ bước vào nhóm đứng đầu danh sách, thậm chí là Cam Trạch có thực lực cường đại cũng đành xếp sau bọn họ mà thôi.

Chẳng qua so với Sơn Thần Ngọc của Chung Thanh Lộ thì thu hoạch của hai người họ cũng chẳng lên được mặt bàn, tuy rằng Yêu đan có giá trị phi phàm, đôi khi còn có thể sánh cùng Linh Tài cao hơn một bậc nhưng mà đem so sánh với kỳ thạch Lục phẩm thì vẫn kém hơn rất nhiều. Mặc dù nghe nói viên Thần Ngọc mà Chung Thanh Lộ nộp lên chỉ lớn cỡ nắm tay mà thôi, nếu bào đi lớp vỏ ngoài thì nguyên liệu còn lại tối đa cũng chỉ đủ luyện chế ra ba, bốn viên Thái Hoà Sơn Vương Đan thôi, chưa kể còn có khả năng thất bại nữa.

Nhưng dù là như thế thì Lăng Tiêu Tông không chút do dự mà xếp Chung Thanh Lộ lên vị trí dẫn đầu, mà các đệ tử khác cũng không có ý kiến gì khác, nhiều nhất cũng chỉ thấy hâm mộ vận khí quá tốt của nữ tử Chung gia kia mà thôi.

*

“Đó chính là tuyệt thế Linh tài lục phẩm đó nha, chậc chậc.” Cam Trạch đứng sánh vai Thẩm Thạch trên thềm đá ngoài Vân Tiêu Điện, hắn liếc nhìn vào trong đại điện, cảm thán một câu, nói: “Cái này chính là vận khí nha, thật là làm cho người không thể không phục rồi.”

Thẩm Thạch thoáng cười, nói: “Đúng vậy, lúc mà ta nghe tới chuyện này cũng giật mình hết nửa ngày đó.”

Cam Trạch lắc đầu cười, liếc mắt nhìn về phía trước, sau một lát lại nói: “Đúng rồi Thẩm Thạch, ta có một chút nghi hoặc ta muốn hỏi ngươi.”

Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, nói: “Chuyện gì vậy, ngươi nói đi.”

Cam Trạch thu lại vẻ tươi cười, đứng trầm ngâm một lúc rồi lại nhíu mày như mang thêm mấy phần khó hiểu, nói: “Ngươi nghĩ đi, nếu như Chung Thanh Lộ đã nhặt được Sơn Thần Ngọc thì vì sao không lập tức quay về nơi trú quân mà vẫn lưu lại trong núi, chẳng lẽ nàng ta không sợ người khác ra tay cướp đoạt hay sao?”

Thẩm Thạch trầm ngâm một lát rồi hỏi ngược lại một câu: “Không lẽ ngươi nghĩ nàng vừa xâm nhập vào rừng núi đã nhặt Sơn Thần Ngọc rồi hay sao? Hay là qua mấy ngày sau mới tìm thấy, làm sao chúng ta biết được chuyện đó chứ?”

Cam Trạch chợt ngẩn ngơ, quay đầu cẩn thận suy nghĩ lại một chút, vẻ mặt tuấn tú hiện ra vài phần suy tư rồi trầm ngâm nói: “Đúng là ta cũng không có cách nào nói chính xác được, chỉ nghe bên ngoài đồn đãi là khi nàng vừa lên núi đã nhặt được thần thạch rồi, nghĩ lại cũng không có ai nói là trong ngày đầu tiên nàng đã tìm thấy thần thạch a.” Thoáng dừng một chút, ánh mắt của hắn liếc về Thẩm Thạch, nói: “Sao nào, chẳng lẽ ngươi nghĩ là nàng nhặt được thần thạch cũng không nhanh như vậy ư?”

Thẩm Thạch lắc đầu, nói: “Cái này ta cũng không biết, rốt cuộc là nàng có nhặt được thần thạch trong ngày đầu tiên hay không chỉ có một mình nàng ta biết. Ngược lại, chuyện người khác ra tay cướp đoạt như ngươi vừa nói…” Thẩm Thạch chợt cười cười rồi thản nhiên nói: “Đó là chuyện không có khả năng đi.”

“Hả? Vì sao lại vậy, ngươi nói ta nghe thử xem nào.” Cam Trạch có vẻ như bị lời nói của Thẩm Thạch làm cho tò mò, cười nói.

Thẩm Thạch nhìn hắn, mỉm cười nói: “Từ lúc bắt đầu thí luyện cho đến khi trở về, mặc dù ta thấy ngươi không có bị thương nặng nhưng khí sắc cũng có chút mệt mỏi đi?”

Cam Trạch thoáng cười, gật đầu nói: “Đúng là như vậy, việc này cũng không có gì phải giấu, trong mấy ngày cuối ta đuổi theo một con Yêu thú tứ giai “Kim Vũ Tước”, rồi quần chiến với nó hết hai ngày hai đêm, sử dụng hết bản lĩnh mới miễn cưỡng giết được nó, thu về một viên Yêu đan tứ giai.” Nói xong, hắn chợt cười khổ một tiếng, nhún vai nói: “Ta nghĩ chỉ cần dựa vào viên Yêu đan này cũng có thể dễ dàng dẫn đầu rồi, không nghĩ đến cuối cùng chỉ đứng thứ tư mà thôi, nghĩ lại đúng là ta có chút tự phụ rồi, thật buồn cười.”

Thẩn Thạch cười ha ha nhưng trong lòng cũng chấn động, nếu đúng như lời Cam Trạch nói thì chỉ với tu vi Ngưng Nguyên Cảnh hậu kỳ mà hắn đã có thể một mình giết chết Yêu thú tứ giai để lấy Yêu đan, chiến lực của hắn cũng quá đáng sợ rồi, bảo hắn là thiên tài đúng thật không sai mà.

Trong lòng Thẩm Thạch cảm thán một hồi nhưng miệng vẫn tiếp tục nói: “Có gì mà buồn cười, thực lực của ngươi đúng là lợi hại. Có phải sau khi giết chết Kim Vũ Tước lấy được Yêu đan cho tới lúc quay về doanh địa thì khí sắc của ngươi vẫn không tốt như vậy?

Cam Trạch ngơ ngác một chút, nói: “Đúng là như thế.”

Thẩm Thạch nhìn hắn một cái, nói: “Vậy trên đường về, chắc ngươi cũng có gặp những huynh đệ đồng môn tham gia thí luyện, có người nào vì thấy khí sắc ngươi không tốt lại lẻ loi một mình mà muốn luận bàn cướp lấy túi như ý của ngươi không?”

Cam Trạch im lặng một lúc, giống như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau chậm rãi lắc đầu: “Không có.”

Thẩm Thạch gật đầu mỉm cười, nói: “Là vậy đó, chỉ cần ngươi không lộ ra tiền tài, tất cả vật phẩm đều để trong túi như ý thì người khác cũng không biết thu hoạch của ngươi như thế nào, chỉ cần người có đầu óc cũng sẽ không ra tay với ngươi đi.”

Cam Trạch cũng phải là kẻ vụng về, không có đầu óc, trái lại hắn là người rất thông minh. Lúc trước hắn không nghĩ tới những việc này chẳng qua là do không chú ý tới mà thôi, lúc này được Thẩm Thạch nhắc nhở một lần, liền bừng tỉnh, trên mặt cũng hiện ra một nụ cười khổ, thấp giọng nói: “Thì ra là vậy, tóm lại là do họ e sợ thế lực sau lưng ta mà thôi.”

Đạo lý này cũng không có gì phức tạp, Cam Trạch chính là truyền thừa dòng chính của tổ sư khai phái của Lăng Tiêu Tông - Cam Cảnh Thành, nếu luận thực lực có lẽ ngày nay Cam gia đã không bằng Tôn gia, Hứa gia nhưng bàn về sự cao quý thì hai nhà kia không so được. Trong tông môn, Cam gia có địa vị vô cùng cao quý, cũng không có biết bao nhiêu nhân mạch đang trải rộng và ăn sâu trong tông môn rồi, ít nhất trước mắt Cam gia có hai vị Nguyên Đan Cảnh đại chân nhân chống lưng, còn lực lực ẩn sau đó thì không ai biết được. Thậm chí, đôi khi Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân cùng Hoả Diệp Tổ Sư cũng cấp cho Cam gia mấy phần mặt mũi đi, bằng không thì đã có người chặn đường hắn rồi.

Ngươi đám tuỳ tiện chèn ép hậu nhân của Tổ sư khai phái ư? Ý gì đây?

Không lẽ ngươi dám bất mãn với Tổ sư hay sao?

Cũng vì vậy mà địa vị trong tông môn của Cam Trạch cũng hết sức đặc thù, không những phần lớn các sư huynh Thần Ý Cảnh không dám khinh thường hắn mà có rất nhiều Nguyên Đan Cảnh Đại chân nhân cũng đối xử đặc biệt với hắn. Trong tình huống như vậy, nếu ngươi không nắm chắc hoặc căn bản là không biết hắn đã thu hoạch được gì thì sao dám vô lễ mà ra tay với hắn chứ. Nói cách khác, ngộ nhỡ sau khi động thủ mà không thu hoạch được gì thì mà lại phải trả một cái giá lớn khi trở lại Lăng Tiêu Tông, chỉ sợ sẽ doạ cho người ta sợ đến không sống nỗi rồi.

“Cho nên, đạo lý cũng giống như vậy.” Thẩm Thạch mỉm cười nói với Cam Trạch: “Người khác đã không dám động tới ngươi, thì với Chung Thanh Lộ cũng thế, chỉ cần không ai thấy nàng cất Sơn Thần Ngọc vào túi như ý thì nàng ta có thể tuỳ ý đi lại trong Hắc Nha Lĩnh rồi, hơn nữa chỉ cần đệ tử tham gia thí luyện có một chút đầu óc cũng sẽ không ra tay với nàng.”

“Bởi vì nàng là đệ tử đắc ý của Đan đường Vân Nghê Trưởng lão và bởi vì chưa từng có ai thắng được Đan đường, ai cũng biết, Vân Nghê Trưởng lão vô cùng yêu thích nàng, rất có khả năng tương lai của Đan đường sẽ nằm trong tay nàng.”

“Như vậy, ai dám động đến nàng đây?”

Dưới tình huống không có nắm chắc thì dại gì mà ra tay với nàng cả, nếu làm như vậy chẳng khác gì đối địch với với Đan đường, thế lực mạnh nhất ở Lăng Tiêu Tông. Tu sĩ tu luyện có dám chắc rằng cả đời này sẽ không sử dụng đan dược hay không? Dù cho ngươi ở Lăng Tiêu Tông tu luyện chỉ có một ngày đi chăng nữa, sẽ có cam đảm khinh thị thế lực cường đại nhất trong tông môn này sao?

“Ngươi nhớ lại xem, có phải những đệ tử bị người ta đánh cướp trong mấy ngày cuối đều có xuất thân bình dân, không có thế lực nào chống lưng đúng không?” Thẩm Thạch cười cười, thần sắc lại bình thản, chẳng qua trong ánh mắt có một chút buồn vô cớ, nói: “Cho nên mới nói, có vẻ như đám người chúng ta đều tiến vào thí luyện một cách công bằng nhưng thật ra làm gì có việc hoàn toàn công bằng cơ chứ?”

“Nhưng như vậy cũng là tốt rồi.” Thẩm Thạch giang tay ra, thoáng cười nói.

Đúng lúc này, cửa đại điện phía trước chợt vang lên một tiếng…”Két”, Chung Thanh Lộ bước ra.