Thời gian tính từ lúc bắt đầu tiến vào Hắc Nha Lĩnh sơn mạch cho đến khi kết thúc thí luyện cũng không phải là ngắn, liên tục tìm kiếm chém giết yêu thú trong núi, mấy ngày nay Thẩm Thạch thấy đa số đệ tử Lăng Tiêu Tông trở về cùng với dáng vẻ vương đầy bụi đất, ví dụ điển hình nhất chính là Tôn Hữu mà hắn vừa gặp, điều này coi như còn tốt, nếu nghiêm trọng hơn mà bị thương thì cũng là lẽ thường. Đương nhiên, Thẩm Thạch thuộc trường hợp thứ hai, so với phần lớn những đệ tử đồng môn khác, hắn chật vật hơn nhiều, có điều Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc về đến nơi trú quân sớm hơn nên không có nhiều người nhìn thấy.
Chẳng qua thấy Chung Thanh Lộ ở trước mắt dường như hoàn toàn không giống những người khác, y phục sạch sẽ dị thường, nàng như một đóa Phù Dung thanh lệ kiều diễm, không vướng bụi phong trần, xem ra thậm chí còn xinh đẹp hơn vài phần so với ngày mới đi vào núi. Thời khắc này nàng đứng đó nhẹ nhàng mỉm cười, ở chung quanh các đệ tử Lăng Tiêu Tông vẫn liên tục đi qua, đa sốlà mang theo sự chật vật và mệt mỏi, nhưng riêng nàng lại khác biệt, không giống bình thường.
Nàng mỉm cười nhìn Thẩm Thạch, vừa định nói chuyện, bất chợt rất nhanh nhận ra chung quanh tự hồ đang có những ánh mắt hướng bên này không ngừng nhìn tới, muốn nói lại thôi, liền kéo Thẩm Thạch đến một chỗ yên tĩnh cách cổng lớn khá xa, vượt khỏi tầm mắt người khác, lúc này mới trên dưới đánh giá Thẩm Thạch một phen, cười nói:
“ Thạch Đầu, so với ta ngươi còn về sớm hơn a, lần này thu hoạch thế nào?”
Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, nói: “ A…Cũng coi như không tệ. Ngươi thì sao?”
Chung Thanh Lộ dáng vẻ thoải mái, thuận tay vỗ nhè nhẹ Như Ý Đại ở bên hông, mỉm cười nói: “ Bình thường a, nếu ta muốn thì cũng có thể đi giao nộp đó.”
Thẩm Thạch gật đầu, theo như ý tứ trong lời nói của Chung Thanh Lộ, có thể sư phụ của nàng là Đan đường Vân Nghê Trưởng lão trước đó đã chỉ điểm đôi điều nên thu hoạch lần này chắc hẳn cũng không tệ. Lúc này hắn lại nhìn Chung Thanh Lộ, toàn thân dường như không vướng bụi bặm, nhịn không được hỏi:
“ Ngươi…Ngươi làm thế nào mà cả người sạch sẽ như vậy a?”
Chung Thanh Lộ cười hì hì, lộ ra vài phần đắc ý, trên khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của nàng lại càng toát lên những nét đáng yêu, quay sang Thẩm Thạch cười nói: “ Ta đâu có lên núi săn yêu thú, tự nhiên trên người sạch sẽ là đúng rồi.”
Thẩm Thạch thoáng ngơ ngác, nói: “ Vậy linh tài ngươi thu hoạch…”
Ngàn dặm sơn mạch bên trong Hắc Nha Lĩnh quả thực sản vật phong phú, nhưng linh quáng, bảo thạch…các chủng loại linh tài ở chỗ này cũng hiếm thấy, thông thường hay gặp nhất vẫn là linh thảo và số lượng lớn yêu thú. Tuy nhiên trong hai loại linh tài này, linh thảo mặc kệ phẩm chất ra sao, đâu phải chỗ nào cũng thấy được, bình thường nếu là người không có kinh nghiệm tìm kiếm dược thảo có lẽ sẽ không đi vào núi, dù sao linh thảo cũng thường mọc riêng lẻ và sinh trưởng ở những nơi hoang vắng hẻo lánh. So với số lượng yêu thú kinh người trong Hắc Nha Lĩnh, đây mới chính là nguồn thu hoạch linh tài lớn nhất của các đệ tử Lăng Tiêu Tông tham gia thí luyện lần này.
Kể cả Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ bọn hắn cũng thế.
Chẳng qua xem ý tứ của Chung Thanh Lộ lúc này, nàng ta căn bản lại không đi tìm phiền toái trên người lũ yêu thú kia, rõ ràng cho rằng mình đã thu hoạch đủ linh tài để về giao nộp, như thế chẳng những khiến Thẩm Thạch kinh ngạc mà còn làm cho hắn thêm phần hiếu kỳ, cười hỏi: “Chuyện gì xảy ra, ngươi còn có năng lực này a, nếu ngươi không có yêu thú linh tài thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ đây, nhanh nói cho ta nghe?”
Thoạt nhìn hiển nhiên tâm trạng Chung Thanh Lộ rất tốt, hơn nữa cùng Thẩm Thạch đứng chung một chỗ, ánh mắt dịu dàng, tựa hồ cũng không có ý định giấu diếm, bất quá khi nàng vừa định mở miệng nói chuyện, lại đưa mắt liếc nhìn chung quanh, xác nhận không có ai, lúc này mới ghé sát tai Thẩm Thạch thì thầm:
“ Bởi vì không lâu sau khi ta lên núi, ta đã tìm được một kiện bảo vật a”
Một làn hương thơm thoảng thoảng bỗng nhiên phiêu đãng như gió xuân ấm áp thổi qua, má hồng da trắng mịn màng mà yêu kiều lặng yên hiện lên trước mắt. Gần trong gang tấc, làm cho trái tim ai kia dường như đập loạn nhịp, giây phút này, trong đáy mắt chất chứa đầy xuân sắc, đặc biệt phong tình.
Thân thể Thẩm Thạch khẽ chấn động, giật mình vô thức lùi về sau một bước, nhìn người con gái xinh đẹp tuyệt mỹ đang mỉm cười ở phía trước hắn bỗng cảm thấy cổ họng khát khô, vội vàng ho khan một tiếng lén hít vào một hơi thở sâu, lúc này mới khôi phục được bình tĩnh. Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Chung Thanh Lộ, hắn liền chỉ tay về phía nàng nói: “ Không thể nào, chẳng lẽ nhanh như vậy ngươi liền tìm được thiên tài địa bảo...Vận khí không có tốt như vậy a!”
Chung Thanh Lộ chắp hai tay sau lưng, nghiêng đầu giả bộ tức giận nhìn hắn mỉm cười, nói: “ Theo như lời của ngươi chẳng lẽ ta không được có vận khí tốt sao! Ngươi có muốn biết ta đã tìm được cái gì không?”
Trong lúc nói chuyện, đôi mắt nàng ánh lên sự vui vẻ như sóng nước rung rinh, dịu dàng vô hạn. Thẩm Thạch vừa định đáp lời, thế nhưng chợt ngơ ngác như nghĩ tới điều gì, lập tức cười cười rồi lại lắc đầu quay sang Chung Thanh Lộ nói: “ Ài, ông trời thật là không công bằng, ta đi vào núi đánh đấm sống chết, cùng yêu thú quyết đấu bao nhiêu trận, rõ ràng cũng không bằng ngươi dạo chơi khắp nơi sao? Tức chết ta a!”
Chung Thanh Lộ “ Xì” một tiếng, hé miệng bật cười mà không nói.
Thẩm Thạch xua xua tay: “ Được rồi, hôm nay đông người, trước hết ngươi nhanh qua bên kia kiểm kê thu hoạch đi a, lát nữa chúng ta lại nói tiếp”
Chung Thanh Lộ nhún vai, nói: “Cũng được, vậy gặp lại sau”. Dứt lời liền quay người bước đi, nhưng mới được hai bước bất chợt ngoảnh lại hỏi Thẩm Thạch: “ Đúng rồi, Thẩm Thạch, đan dược mà ta đưa cho ngươi, ngươi đã dùng chưa, dược hiệu thế nào, có tốt không?”
Thẩm Thạch khẽ gật đầu, mỉm cười nói: “ À, sau khi dùng Kim Hổ Đan, ta thấy hiệu quả rất tốt, đây đúng là một sự trợ giúp lớn”.
Chung Thanh Lộ mỉm cười nhưng lập tức trên mặt lại phảng phất nét lo lắng, Kim Hổ Đan vốn dĩ là linh dược trị thương nếu không bị thương thì đâu cần sử dụng. Bất quá đôi mắt nàng lại sáng ngời nhìn Thẩm Thạch, tuy sắc mặt Thẩm Thạch có vẻ nhợt nhạt nhưng khí sắc xem chừng cũng không đáng ngại, chắc là sau khi dùng Kim Hổ Đan đã khiến thương thế giảm khá nhiều, nàng yên tâm gật đầu với hắn sau đó quay người rời đi.
Thẩm Thạch có chút kinh ngạc xuất thần, không rời mắt nhìn theo bóng lưng của nàng đi đến khu vực kiểm kê thu hoạch, một lát sau thở ra một hơi, cười khẽ rồi cũng bước đi.
Đi được một đoạn khá xa nhưng Thẩm Thạch vẫn nhìn về phía trước đăm chiêu suy nghĩ, hắn không biết rằng một lát sau tại khu vực kiểm kê linh tài bỗng nhiên truyền đến một hồi ồn ào, giống như mặt hồ đang yên tĩnh bất chợt dậy sóng, mơ hồ có vô số thanh âm kinh ngạc thốt ra.
Hôm nay là ngày thí luyện cuối cùng trong Hắc Nha Lĩnh, từ sáng đến tối đệ tử Lăng Tiêu Tông tham gia thí luyện liên miên không dứt nối nhau quay về, cho đến khi màn đêm buông xuống, sắc trời biến thành một màu đen, vẫn liên tục có người từ trên núi đi ra, đương nhiên thời điểm này nhân số cũng ít hơn rất nhiều.
Quanh các đống lửa đang cháy rừng rực, nơi trú quân vốn dĩ yên tĩnh bỗng nhiên trở nên náo nhiệt hơn rất nhiều vì phần đông đệ tử tham gia thí luyện đã trở về, không ít người túm năm tụm ba cùng nhau thảo luận và nói chuyện phiếm, đương nhiên phần lớn là kể lại các kỳ ngộ đã gặp trong Hắc Nha Lĩnh, cùng lúc đó cũng có không ít tin tức nho nhỏ được truyền ra. Ví dụ như ai thu hoạch được nhiều linh tài, ai vận khí kém, ai xui xẻo bị yêu thú gây thương tích nặng phải bỏ cuộc giữa chừng, còn có người lại anh dũng bộc phát chiến lực mà vốn dĩ ngày thường không ai nhận ra vân vân…
Lần thí luyện nghiêm ngặt này dường như đã phá vỡ nhiều giới hạn, khiến cho đa số đệ tử Lăng Tiêu Tông nhận ra thực lực của chính mình cũng như của những đồng môn khác.
Đổ máu và sinh tử, vĩnh viễn chính là con đường của người tu đạo phải đi qua, không thể tránh né.
Trong số những bằng hữu của Thẩm Thạch, người hay đi nghe ngóng các tin tức cũng không nhiều, xác thực mà nói, cuối cùng lại chỉ có một người, kẻ đó dĩ nhiên là Tôn Hữu.
Cho tới nay, ngoại trừ ngày thường, từ mối quan hệ sơ giao với các đồng môn khác, Tôn Hữu ngẫu nhiên biết được một ít tin tức thông thường, ngoài ra những lời đồn đại bí ẩn hay tin tức lặt vặt, hầu như đều là từ Tôn Hữu nghe được. Có đôi khi Thẩm Thạch cảm thấy nếu như không có Tôn Hữu thì bản thân hắn ở trong tông môn chỉ sợ là cái gì cũng mù tịt.
Buổi tối, Thẩm Thạch và Tôn Hữu vụng trộm trèo lên nóc một gian phòng ốc, song song nằm ngửa nhìn lên bầu trời. Gió đêm mang theo hơi lạnh từ dãy Hắc Nha Lĩnh đen ngòm thổi qua khiến những đống lửa đang cháy lớn trong doanh địa cũng chập chờn lung lay. Xa xa, ánh lửa chỉ có thể soi sáng một nửa khuôn mặt của hai người bọn họ, thành ra mỗi người đều có riêng một khuôn mặt nửa tối nửa sáng.
“Khi trời sắp tối Cam Trạch mới từ trên núi trở về”. Tôn Hữu gối đầu lên hai tay trả lời câu hỏi của Thẩm Thạch, xong lại nói tiếp:
“ Bởi vì hắn trở về quá muộn cho nên không biết tình hình kiểm kê thế nào, bất quá với thanh danh và năng lực của hắn, rất có thể sẽ là người đứng đầu danh sách đấy.”
“ Ừ”. Đối với điều này thực ra Thẩm Thạch cũng không có quá nhiều thắc mắc. Những năm gần đây Cam Trạch vẫn luôn là một trong những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất không thể tranh cãi, dù là đạo hạnh, cảnh giới, gia thế, nhân phẩm hay thậm chí cả vận khí, nghe nói cũng không ai bằng, giống như người này sinh ra liền được ông trời chiếu cố, đem tất cả những thứ tốt dành riêng cho hắn, trời sinh liền trở nên nổi bật, mạnh hơn người khác một bậc.
Giữa người với người, thật sự có công bằng để nói sao?
Thẩm Thạch nhún vai mỉm cười, đối với vấn đề khó hiểu này hắn cũng lười suy nghĩ vì nhất định cũng chẳng tìm ra được câu trả lời, cái mà Thẩm Thạch quan tâm lại là một chuyện khác, hắn quay sang Tôn Hữu hỏi:
“ Theo như ngươi nói, ngươi có thể nắm rõ nội tình của việc kiểm kê thu nạp linh tài sao?”
Tôn Hữu lắc đầu đáp lại: “ Việc này là không thể, nhờ quen biết một vài sư huynh nên ta cũng chỉ nắm được sơ sơ thôi, trong đó hơn phân nửa là nói không rõ ràng. Vả lại, các sư huynh Thần Ý cảnh làm nhiệm vụ kiểm kê, mỗi người lại chịu trách nhiệm về một lĩnh vực khác nhau, thế nên nếu muốn biết toàn bộ sự tình, đoán chừng chỉ có mấy vị Trưởng lão Nguyên Đan Cảnh a.”
Thẩm Thạch chậm rãi gật đầu, bỗng nhiên nghĩ thầm, Trưởng lão Nguyên Đan Cảnh chủ trì mọi việc ở đây, không phải là gia gia của ngươi sao?
Đang suy nghĩ xem có nên hay không xúi dục Tôn Hữu tiếp tục đi dò la tin tức, Thẩm Thạch chợt thấy Tôn Hữu xoay người lại, sắc mặt có thêm vài nét ranh mãnh, cười ha ha nói: “ Đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên không nói với ngươi, trước khi đến đây ta có nghe được một chuyện.”
Nhìn thần sắc của hắn có nét vi diệu dị thường, lòng hiếu kỳ của Thẩm Thạch chợt nổi lên, gặng hỏi: “ Cái gì?”
Tôn Hữu cười hì hì, trên dưới đánh giá hắn một lượt sau đó thấp giọng nói: “ Nghe đồn, nếu như không tính phần thu hoạch của các đệ tử trở về hôm nay thì ngươi đang xếp hạng trên đấy. Thành thật khai báo đi, trong Hắc Nha Lĩnh ngươi đã mang được bảo bối gì trở về?”