Chương 41: Cầu tình

Thẩm Thạch rời khỏi Hồng Bạng thôn, trên đường trở về Thanh Ngư Tập tìm một cánh rừng yên tĩnh, nhìn quanh không người bèn chui vào, cởi đồ ra phơi lên cành cây. Trên hải đảo tuy ướt át, nhưng gió biển thổi không ngừng, ven rừng cũng có gió, chỉ phơi một lúc, quần áo đã khô.

Thẩm Thạch lấy đồ xuống, giũ giũ, rồi mặc lên người, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Dù trong thôn Hồng Bạng làm thịt tôm cả ngày, tới cuối còn suýt chết đuối, tới giờ vẫn còn mệt đừ, nhưng tinh thần lại thoải mái.

Con đường từ Hồng Bạng thôn về Thanh Ngư Tập chỉ có một đường chính, không rẽ ngang hay phân nhánh, nên sau khi đám thiếu niên đi về hết, con đường trở nên vô cùng quạnh quẽ, trời chiều đang ngả về tây, chỉ còn lại một mình Thẩm Thạch.

Lúc tới vô cùng náo nhiệt, lúc về cô đơn tịch liêu, tình cảnh trước sau thật chênh lệch quá lớn, nhưng Thẩm Thạch đầy lơ đễnh, bước chân nhẹ nhàng thoải mái mà đi. Tới khi về tới Thanh Ngư Tập, mặt trời đã tới gần đường chân trời thêm chút ít, ánh nắng chiều sáng lạn, nhuộm hồng cả một mảng mặt biển lớn.

Thanh Ngư Tập, cũng không còn vẻ náo nhiệt của ban ngày, đa số đệ tử Lăng Tiêu Tông đã quay về động phủ của mình, những cửa hàng hai bên đường cũng đã đóng cửa hơn phân nửa, hình như ở Thanh Ngư Đảo, tất cả mọi người đều có thói quen nghỉ sớm, hoàn toàn khác với những tòa thành tục nhân phồn hoa, dù trời đã tối đen, nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng, ồn ào náo nhiệt.

Thẩm Thạch vốn định vào một hai cửa hàng gần nhất để xem, nhưng nghĩ sau này thời gian còn dài, chẳng cần phải nóng vội, nhìn quang cảnh Thanh Ngư Tập trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn cũng không chần chừ, đi thẳng về động phủ.

Vừa đi hắn vừa suy nghĩ, không biết ba người Tôn Hữu đã tìm được nhiệm vụ nào phù hợp chưa.

※※※

Lúc Thẩm Thạch đi theo con đường thẳng rộng rãi một đường trở về tới Bạch Ngư Vịnh, sắc trời đã dần tối, bầu trời trở nên ảm đạm, ánh chiều tà chiếu xuống vịnh, gió êm sóng lặng, thủy triều lên xuống nhẹ nhàng, như một người tình nhân ôn nhu đưa tay, vuốt ve bãi cát trắng.

Đã là hoàng hôn, nhưng hoàn toàn vượt quá dự kiến của Thẩm Thạch, hắn vốn tưởng chỗ này cũng yên tĩnh vắng vẻ, nhưng không ngờ ở đây còn náo nhiệt hơn Thanh Ngư Tập, nhiều đệ tử không ở trong động phủ, mà ra ngoài bãi cát chơi đùa, dưới ánh chiều tà, trông rất vui tươi.

Dù sao, những người tới nơi này đều là thiếu niên mới chỉ hơn mười tuổi.

Người chạy đuổi trên bờ cát, người nhảy vào trong nước, làm nước văng tung tóe, tiếng cười phiêu lãng theo làn gió, khiến hoàng hôn đầy sức sống.

Thẩm Thạch cũng không muốn trở về động phủ ngay, tới bên rìa bãi cát, ngồi xuống một tảng đá, ngắm nhìn bãi biển náo nhiệt, và mặt trời sắp biến mất sau đường biển xa xa.

Gió biển thổi từng đợt, quét lên tóc hắn, mỏi mệt của một ngày lao động, dường như tiêu tán trong gió mát.

Tiếng bước chân đột ngột tới gần, hai người đi ngang qua chỗ hắn, bỗng một người quay lại nhìn hắn. Thẩm Thạch giương mắt nhìn lại, thì ra là hai chị em Chung Thanh Lộ Chung Thanh Trúc, Chung Thanh Lộ việc đáng làm thì làm đi ở phía trước, trong tay cầm một túi nhỏ, thỉnh thoảng thò tay vào móc đồ ăn vặt, đôi má bầu bĩnh đỏ ửng, rõ ràng là nhìn thuận mắt hơn ban ngày, Chung Thanh Trúc vẫn là bộ dáng cẩn thà cẩn thận, đi theo sát đường tỉ.

Chung Thanh Lộ nhận ra Thẩm Thạch, ánh mắt không hữu hảo cho lắm, nhưng dù sao kẻ đắc tội cô là Tôn Hữu, Thẩm Thạch chẳng qua là người vô tội bị liên quan, nên Chung đại tiểu thư không định nhằm vào Thẩm Thạch, chỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, như một con khổng tước kiêu ngạo hất đầu bước đi. Chung Thanh Trúc sau lưng cô áy náy cười với Thẩm Thạch, vội đi theo.

Thẩm Thạch vuốt vuốt trán, lắc đầu cười khổ.

Cuối cùng, ánh chiều tà cũng chìm vào mặt biển, biến mất, Bạch Ngư Vịnh rút cuộc chìm vào bóng tối, đám thiếu niên nhao nhao rời khỏi bãi biển, trở về động phủ của mình, trong thoáng chốc, bờ biển lại trở nên yên tịnh, chỉ còn tiếng thủy triều rào rào trong bóng tối, liên miên không dứt.

Thẩm Thạch cũng trở về tòa động phủ "Giáp bốn mươi mốt", dùng Vân Phù mở cửa đi vào, vốn tưởng trong phủ cũng sẽ tối om, không ngờ sau khi hắn đóng cửa, trên đỉnh động phủ đột nhiên sáng lên bốn đạo hào quang, ôn hòa như ánh sao đêm, chiếu xuống động phủ, làm cho động phủ sáng sủa hẳn lên.

Thẩm Thạch hoảng sợ, tối hôm qua hắn đã ở đây nghỉ ngơi, đâu có nhìn thấy dị trạng này, lập tức bước tới ngẩng đầu lên nhìn, thấy trên thạch bích chẳng biết từ lúc nào mọc ra bốn hạt châu to cỡ nắm đấm, ánh sáng chính là từ chúng phát ra. Ngay giữa bốn hạt châu, còn có một khay ngọc bát quát to cỡ bàn tay, mơ hồ có vân khí chuyển động.

Thẩm Thạch thoáng nhớ lúc mình vào cửa, trên cửa có Bát Quái Tỏa, bèn móc Vân Phù, thử chĩa vào khay ngọc quơ quơ, quả nhiên chỉ chốc lát sau, mây trôi lưu chuyển, khay ngọc bát quái có phản ứng, bốn viên Minh Châu lập tức tối đi, cả động phủ chìm vào bóng tối.

Một lát sau, Thẩm Thạch phất phất tay, minh châu lại sáng lên.

Giờ mới khám phá ra bí mật thần kỳ của động phủ, Thẩm Thạch ngửa đầu nhìn bốn viên Minh Châu thần kỳ, trong lòng tấm tắc mãi không thôi. Đã có bốn viên Minh Châu này, mọi việc sẽ dễ dàng hơn nhiều, ít nhất không cần đốt nến để đọc sách.

Chỉ có điều. . . Thẩm Thạch ngồi xuống bàn, nhăn mày, cấm chế này sao hôm qua không kích hoạt, mà lại sau một ngày mới xuất hiện?

※※※

Thanh Ngư Tập, Hiên Nhật Đường.

Vương Tuyên ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nhìn Khang Thần cũng đang ngồi xếp bằng giống mình cách đó không xa, sắc mặt bất thiện, mặt trầm như nước. Khang Thần bộ dáng có tật giật mình, cười gượng gạo không dám nói lời nào, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Vương Tuyên.

"Hừ. . ." Vương Tuyên hừ lạnh một tiếng, không chút cố kị nhìn chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của Khang Thần, cầm lấy bình trà bên cạnh châm nước uống, Khang Thần lập tức nhảy tới bàn trà, bộ dạng chân chó rót trà đưa cho Vương Tuyên, cười nịnh nọt: "Sư huynh, mời uống trà."

Vương Tuyên vẻ mặt tức giận nhận lấy, nhếch miệng, uống một ngụm, lạnh lùng” "Nói đi, chuyện ‘ Tinh Huy Châu ’ ở Bạch Ngư Vịnh là sao?"

Khang Thần cười khan một tiếng,: "Sư huynh, ta, ta là vì có quá nhiều việc, nên quên mở cấm chế. . ."

"Phì!" Vương Tuyên hoàn toàn không tin, ngắm hắn, "Nếu ngươi mà thực sự là quý nhân có nhiều việc, thì những người được gọi là thiên tài phải đổi cách gọi rồi a!"

Khang Thần chà tay, vụng trộm nhìn lén Vương Tuyên, thấy hắn vẻ mặt lãnh đạm, khí thế, không giận mà uy, Khang Thần ngày thường cũng sợ Vương sư huynh vài phần, biết không chạy được, nên ngần ngừ, rồi thành thật khai báo,: "Ta là đi tìm Cam sư tỷ, nhờ tỉ ấy cùng đi mời Vân Nghê sư thúc ra mặt, giúp Đỗ sư huynh cầu tình, nên mới làm trễ nải chuyện của Thanh Ngư Đảo."

Vương Tuyên hạ ánh mắt, nhìn chén trà trong tay, bàn tay cầm chén vô thức nắm chặt lại một chút.

Sau một lát, hắn nhíu mày,: "Sao ngươi nhiều chuyện vậy!"

Khang Thần cười nịnh: "Sư huynh, là ta lo Đỗ sư huynh bị giam trong ‘ Hắc Vân Động ’ quá lâu sẽ bị Âm khí xâm thể, không tốt cho đạo hạnh."

Vương Tuyên hừ một tiếng,: "Người là người hảo tâm, còn những người bên ngoài như ta, thì đều là người vô tình vô nghĩa không quan tâm tới Đỗ sư huynh hay sao?"

Khang Thần lập tức lắc đầu như nổi trống,: "Sư huynh đừng nói vậy, ta tuyệt không có ý này!"

Vương Tuyên cười nhạo một tiếng, thản nhiên: "Nếu ngươi đã quan tâm Đỗ sư huynh như vậy, hôm nay đi cầu Vân Nghê sư thúc, kết quả thế nào?"

Khang Thần khựng lại, tròng mắt chuyển động như đang muốn chọn lựa tìm từ, thì Vương Tuyên đã nói tiếp: "Nếu ta đoán không sai, Vân Nghê sư thúc dứt khoát không chịu gặp ngươi, đuổi ngươi rời khỏi ‘ Thiên Di Động Phủ ’ có phải không?"

Khang Thần ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn Vương Tuyên, tuy không nói gì, nhưng vẻ kinh ngạc lồ lộ trên mặt đã nói rõ tất cả. Vương Tuyên lắc đầu, chẳng muốn nói với kẻ ngu dốt nữa, thì Khang Thần nhảy lên, chạy ra sau lưng Vương Tuyên, xoa bóp bả vai Vương Tuyên: "Sư huynh, sư huynh, huynh thần cơ diệu toán thật là lợi hại, hệt như huynh đích thân tới đó nhìn thấy vậy, hay là. . ."

Lời còn chưa dứt, Vương Tuyên phất tay đẩy tay hắn ra, cả giận: "Đều là nam giới, đừng có ác tâm như vậy a."

Khang Thần hặc hặc cười: "Sư huynh, làm sao huynh biết Vân Nghê sư thúc không chịu giúp?"

Vương Tuyên nhìn hắn: "Địa vị của Vân Nghê sư thúc trong bổn môn không giống người thường, mấy vị Trưởng lão kể cả Chưởng giáo Hoài Viễn Chân Nhân đều phải nhường sư thúc ba phần, nhưng ngươi đừng quên, Đỗ sư huynh lần này ngoài đắc tội Tôn trưởng lão, quan trọng nhất là hắn còn mắng sư thúc tổ mấy câu."

Khang Thần giật, nhìn Vương Tuyên: "Sư huynh, ý của huynh là, ngay cả Vân Nghê sư thúc, cũng không dám rước phiền toái?"

Vương Tuyên thản nhiên: "Sư thúc tổ ở trong tông môn có địa vị như thế nào, ta với ngươi đều biết rõ, chính là lão tổ tông duy nhất của bổn môn mấy trăm năm qua đột phá Nguyên Đan Cảnh đại tử quan đạt tới Thiên Cương cảnh, hơn nữa ba mươi năm trước trong ‘ Huyền Quy chi loạn ’ đã ra mặt ngăn cơn sóng dữ, trấn phục yêu nghiệt, lực nhiếp quần hùng, đối với Chưởng giáo chân nhân. . ." hắn đột nhiên dừng lại, không nói tiếp, chỉ nhìn Khang Thần, Khang Thần khẽ biến sắc, chậm rãi gật đầu.

Sau một lúc lâu, Vương Tuyên lại nói tiếp: "Hôm nay sư thúc tổ tuy bế quan tĩnh tu, không hỏi mọi việc trong môn, nhưng danh vọng của người, không ai sánh kịp, dù có là Vân Nghê sư thúc, cũng tuyệt không dám gây ra chuyện với lão tổ tông, huống chi là Đỗ sư huynh? Đỗ sư huynh ngày thường được Chưởng giáo chân nhân yêu thương, coi là đệ tử đắc ý nhất, vậy mà lần này lại ra tay phạt nặng như vậy, không lẽ ngươi không nghĩ ra nguyên do trong đó hay sao?"

Khang Thần sắc mặt đờ đẫn, ủ rũ: "Nói như vậy, Đỗ sư huynh hết cách rồi?"

Vương Tuyên chậm rãi bưng lên chén trà trong tay, uống một ngụm, trên mặt không biểu lộ gì, nhưng một lát sau sau, khóe miệng hơi nhúc nhích, hắn khẽ thở dài: "Biện pháp. . . thật ra là vẫn có."

Khang Thần nhảy dựng lên, mặt lộ hỉ sắc, nhưng Vương Tuyên trừng mắt nhìn hắn một cái, Khang Thần lập tức rụt đầu, nhưng vẻ kỳ vọng trong mắt vẫn không che giấu được.

Vương Tuyên lắc đầu, ánh mắt xẹt qua chén trà, trầm mặc một lát, nhẹ nhàng đặt nó lên bàn trà.

Dưới ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy chỗ chén trà tiếp giáp với đĩa, lặng lẽ nứt ra một khe hở.