Chương 395: Chương 225: Vây công

Vừa qua cửa động được đoạn ngắn, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc liền cảm thấy xung quanh như tối hẳn, thân hình cả hai đồng thời chấn động đứng nguyên tại chỗ. Phía trước, cách hai người hơn một xích(*), Tiểu Hắc đang nhìn chằm chằm vào mảnh tối đen tại chỗ sâu trong huyệt động, thân hình nó hạ thấp một chút, cặp mắt sáng rực tập trung tinh thần nhìn chăm chú về phía trước, giờ phút này làm ra bộ dáng như chuẩn bị xông lên đại chiến một trận.

(*) Một xích: 0,33m.

Mặc dù đã biết khi tiến vào sơn động này thì có thể sẽ gặp đủ loại nguy hiểm, ngay cả việc gặp phải Yêu thú cường hãn thì hai người cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng việc vừa mới nhập động liền chứng kiến cảnh này, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc cũng không khỏi kinh hãi. Hơn nữa, nhìn thần sắc, bộ dáng của Tiểu Hắc lúc này hoàn toàn khác với những lần gặp Yêu thú cấp thấp trên đường đến đây nên hai người lại càng tỏ ra thận trọng cảnh giác. Bình thường, giác quan của Tiểu Hắc cực kỳ nhạy cảm, chỉ khi nhận thấy địch nhân phía trước là đối thủ thập phần cường đại thì mới có hành động này.

Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc đưa mắt nhìn nhau lòng đầy lo lắng, có điều hai người đã hạ quyết tâm, trải qua mấy ngày mới đến được nơi này, cửa động thì đã vào,tất nhiên sẽ không vì nghe một tiếng rống của Yêu thú liền sợ tới mức lập tức quay về. Thẩm Thạch hít sâu một hơi, tay phải nhẹ nhàng đưa lên, giữa hai ngón tay đã nhiều hơn một trương Phù lục, cạnh bên, Chung Thanh Trúc cũng lặng lẽ rút ra Linh kiếm, sắc mặt thanh đạm thần sắc lạnh lùng nhìn mảnh tối đen phía trước.

Sâu trong sơn động, mọi thứ đều tối tăm, tĩnh mịch, khó dò, như hồ lớn nhìn không thấy đáy, không biết giới hạn là chỗ nào. Dường như nơi đó không có chút ánh sáng nào, cũng không biết có phải hay không trong bóng tối có một ánh mắt lạnh như băng đang lạnh lùng chăm chú nhìn bọn hắn.

Bóng tối bao trùm cả trong và ngoài động, không khí xung quanh như đông đặc lại khiến người ta không khỏi có cảm giác khẩn trương mà thở dốc.

Cứ như thế một lúc, bỗng Tiểu Hắc ngẩng đầu hỉnh mủi ngửi vài cái, thần sắc có vài phần kinh ngạc và nghi hoặc, có điều ngay sau đó cả người nó chợt thả lỏng, quay đầu nhìn Thẩm Thạch “hừ hừ” vài tiếng.

Thẩm Thạch khẽ giật mình, ngồi xổm xuống sờ đầu Tiểu Hắc, sau đó nhìn mảnh tối đen chỗ sâu trong huyệt động nói với Chung Thanh Trúc: "Tiểu Hắc bảo Yêu thú bên kia đã rút lui."

"Rút lui?" Chung Thanh Trúc ngạc nhiên nói.

Trên mặt Thẩm Thạch cũng hiện vẻ nghi hoặc, mắt nhìn chỗ sâu trong huyệt động, cau mày nói: "Có lẽ vậy, kỳ quái, bình thường Yêu thú gặp phải tình huống này, phần lớn sẽ chủ động công kích, hơn nữa xem phản ứng vừa rồi của Tiểu Hắc, hơn phân nửa con yêu thú kia là Yêu thú cấp cao vì gặp lý do gì đó mà rút lui a."

Chung Thanh Trúc chậm rãi thu hồi Linh kiếm, mắt lộ vẻ suy tư đi đến cạnh Thẩm Thạch, suy nghĩ một chút nói: "Tiểu Hắc có biết Yêu thú cấp cao đó là loại nào không?"

Thẩm Thạch nhìn Tiểu Hắc một cái, lắc đầu nói: "Có lẽ không phân biệt được." Dừng lại một chút, hắn trầm ngâm nói: "Từ trước đến nay, ít thấy Yêu thú nào gặp người mà rút lui, nếu là Yêu thú cấp thấp, nhỏ yếu thì còn có thể xảy ra, nhưng nếu là Yêu thú cấp cao thì lại cực kỳ hiếm thấy, trừ phi nó cảm giác thực lực của mình kém hai người chúng ta quá nhiều nên lùi bước. . ."

Nói đến đây, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đều lắc đầu, hiển nhiên khả năng này quá thấp, sau đó bỗng mắt Chung Thanh Trúc sáng lên, nhìn về phía Thẩm Thạch, mà tựa hồ ngay lúc này Thẩm Thạch cũng nghĩ ra cái gì, quay đầu nhìn cô, thần thái trong mắt sáng láng, ánh mắt lóe lên, nói khẽ:

"Hay là. . . trong động có vật gì đó làm cho con Yêu thú này cảm thấy so với ăn sống chúng ta còn quan trọng hơn?"

Vật gì thể đè ép bản năng hung tàn khát máu có từ nhỏ của Yêu thú, khiến chúng có thể buông tha huyết nhục,thức ăn đã gần đến miệng? Trong mắt Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc, dường như đáp án này không nói cũng hiểu, sau một lát, ánh mắt hai người đã thêm một phần vội vàng, gấp gáp.

Chung Thanh Trúc không nói thêm, ngữ khí vô cùng đơn giản nhưng kiên quyết nói: "Chúng ta đi thôi."

Thẩm Thạch gật đầu, xoay người hướng chỗ sâu trong huyệt động bước tới.

※※※

So với lúc vừa nhập động thì lần tiến sâu này dường như thuận lợi hơn không ít, dọc theo huyệt động, hai bên thông đạo không lớn nhưng cũng không chật hẹp, hai người thẳng đường đi tới, trên đường cũng không gặp Yêu thú nào cản đường. Về phần Yêu thú không biết tên hai người gặp ở gần cửa động kia, hình như cũng một đường nhanh chóng xâm nhập chỗ sâu trong huyệt động, hoàn toàn không có ý tứ quay đầu lại để ý tới hai người bọn họ.

Tòa sơn động này không đâm thẳng xuống lòng đất, tuy rằng lối đi trong động gồ ghề, từng khối đá lớn nhỏ nằm lộn xộn rải rác khắp nơi nhưng nói chung cũng xem như bằng phẳng, hình như thông đạo có hướng đâm ngang vào lòng núi. Hơn nữa,hai người bọn họ thâm nhập được một lúc liền phát hiện trong huyệt động này cũng không phải hoàn toàn tối đen, ngẫu nhiên có thể thấy các khối đá trên vách động phát ra ánh sáng nhàn nhạt, thỉnh thoảng từ các khe đá còn lộ ra chút ánh sáng cùng với gió hiu hiu thổi tới, điều này cho thấy kỳ thật huyệt động này cũng không phải hoàn toàn kín mít.

Vốn thị lực của người tu đạo hơn xa phàm nhân, mặc dù chỉ có chút ánh sáng lờ mờ yếu ớt nhưng vẫn đủ cho Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc thấy được nửa thông đạo của động này rồi. Về phần Tiểu Hắc, so với hai người bọn họ, mắt nó còn tinh tường hơn một bậc, trên đường đi làm ra vẻ rất tiêu diêu tự tại, thập phần nhẹ nhõm, dường như đối với nó, chút bóng tối này không có gì khó khăn, có thể nói là không đáng nhắc đến.

Cứ đi như thế chừng gần nửa canh giờ, đang lúc Thẩm Thạch thầm kinh ngạc độ sâu của sơn động này vượt quá suy nghĩ của mình lúc đầu thì bỗng phía trước, cách bọn hắn xa xa, đột nhiên phát ra một tiếng rít kỳ dị.

Mới nghe thanh âm kia hình như giống tiếng gà gáy nhưng bén nhọn thê lương, chấn động lòng người, người nghe phải liền có cảm giác phía trước như tối sầm, Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc đều lấy làm kinh hãi, chân vô thức dừng lại.

Dường như trong tiếng rít chất chứa sự phẫn nộ, hung ác cực điểm, vang vọng khắp nơi trong huyệt động hắc ám, dọc thông đạo, từng tiếng vang dài vọng trở lại, Chung Thanh Trúc nghe một lát rồi xoay đầu lại, nhích tới gần Thẩm Thạch, nói khẽ:

"Là Thiết Dực Hắc Hạt."

Thẩm Thạch yên lặng gật đầu, tiến về phía trước hai bước, bỗng quay đầu lại nhìn Chung Thanh Trúc thấp giọng nói: "Nếu đã tới gần chỗ ở của con Yêu thú kia thì cũng không nên gấp gáp động thủ, xem trước địa hình phụ cận một chút, nếu có thể thì bố trí trước Không Huyễn Trận xem tình hình ra sao rồi hẵng tính."

Chung Thanh Trúc gật đầu, nói: "Ừ, biết rồi."

Hai người không nói gì thêm, trong bóng tối lại tiếp tục lần mò cẩn thận đi tới. Phía trước, bóng tối và chút ánh sáng yếu ớt giao thoa, đan xen vào nhau, lúc hiện lúc ẩn gây cho người ta ảo giác như đang đi giữa biên giới âm - dương. Chỉ có Tiểu Hắc là không vì thế mà thay đổi, nó vẫn một mực bình tĩnh đi trước hai người.

Mãi một lúc lâu, đột nhiên trong không khí có một mùi thơm thoang thoảng bay tới.

Phía trước, một luồng ánh sáng khác thường xuất hiện.

Chung Thanh Trúc nói khẽ: "Thạch đầu, đến rồi."

Trên đường đi không xuất hiện nhiều biến hóa nhưng vào lúc này, đến đoạn cuối của thông đạo lại xảy ra dị tượng, hai mắt Thẩm Thạch có chút nheo lại, trước mắt hắn, đột ngột xuất hiện một cái hang cực lớn, cả chiều cao và độ rộng chí ít cũng đến hơn trăm trượng, ở giữa đỉnh hang, gần vách đá có một cửa động rộng chừng bốn, năm xích.

Từ chỗ cao trên cửa động, ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu xuống, hóa thành một cột sáng thật to như từ trên trời giáng xuống soi rõ một phần quang cảnh hang động, tại một chỗ cột ánh sáng hình tròn chiếu xuống mọc lên một cây linh thảo cao ba xích, lá xanh tím, quả màu hồng, trừ cây này, huyệt động lớn như vậy lại không thấy bất kỳ cây thực vật nào khác.

Dường như bao nhiêu rực rỡ, bao nhiêu ánh sáng, linh khí trong huyệt động này đều tập trung trên cây linh thảo, gió thổi qua, lá cây xanh biếc nhẹ nhàng lay động.

Thiên Nhân Chu Quả.

Gần như ngay lập tức Thẩm Thạch nhận ra lai lịch gốc linh thảo, có thể nói loại linh thảo này là vật tuyệt thế hi hữu phẩm, trong số linh thảo lục phẩm thì phẩm chất của Thiên Nhân Chu Quả cũng có thể xem là cao, cực kỳ quý hiếm, là ao ước của biết bao nhiêu người tu đạo. Cho dù tính tình hắn luôn cẩn thận tỉnh táo nhưng lúc này, khi nhìn đến Thiên Nhân Chu Quả cũng không nhịn được mà dâng lên một cỗ nhiệt huyết sôi trào.

Khá tốt, khá tốt, xem ra gốc tuyệt thế linh thảo này còn chưa việc gì.

Có điều sau một khắc, ánh mắt Thẩm Thạch đang nhìn Thiên Nhân Chu Quả rời đi chỗ khác, chứng kiến tình hình lúc này quanh Chu Quả, sắc mặt lập tức đại biến.

Gần cột sáng từ trên cao chiếu xuống có một con yêu thú bò cạp thân hình cực lớn đang chăm chú canh giữ gốc Thiên Nhân Chu Quả, thân thể nó cao đến gần ba trượng, trên lưng là bộ giáp cứng rắn màu nâu đầy miệng vết thương, thấy rõ hai cánh sắt một cái đã gãy tới gốc, cái còn lại cũng thương tích không nhẹ. Trên cái đầu cực lớn và dữ tợn, những con mắt kép nhiều nhung nhúc vô cùng quỷ dị lóe ra ánh sáng hung ác và tàn nhẫn, miệng không ngừng phát ra tiếng rít thê lương kia, gào thét với vạn vật xung quanh.

Hiển nhiên, Yêu thú đáng sợ này chỉ có thể là Thiết Dực Hắc Hạt.

Trước người của nó, nói chuẩn xác hơn là trước Thiên Nhân Chu Quả, trên chỗ đất trống có sáu, bảy cỗ thi thể ngã xuống nằm ngổn ngang lộn xộn, nhìn qua toàn bộ đều là Yêu thú cường hãn ngày thường khó gặp, lúc này lại chết đột ngột tại chỗ, có con thì các chi, chân đứt gãy, có con bị mở ngực moi bụng, khắp nơi trong huyệt động tràn ngập mùi máu tanh nồng đặc.

Cột sáng chiếu lên Thiên Nhân Chu Quả khiến cho gốc linh thảo phát ra ánh sáng hào quang rực rỡ từ từ lan tỏa ra bên ngoài, càng xa gốc linh thảo ánh sáng càng trở nên yếu ớt, đến sát vách hang thì chỉ còn chút lờ mờ. Mà giờ khắc này, dường như quanh cột sáng có một vòng vây vô hình đáng sợ, bao vây lấy cột sáng, linh thảo và cả Thiết Dực Hắc Hạt ở chính giữa.

Trong bóng tối, bóng ma chớp động, gầm nhẹ từng trận, lại có mấy chục đầu Yêu thú ngoài sáng có, trong tối có đang tụ tập lại, ánh mắt đều chăm chú nhìn Thiết Dực Hắc Hạt và Thiên Nhân Chu Quả. Trong số này, chỉ chút ánh sáng lờ mờ có thể thấy được một ít thân ảnh và khí thế của chúng, bây giờ, trong huyệt động, vòng vây bao lấy Thiết Dực Hắc Hạt và Thiên Nhân Chu Quả bất ngờ đều là Yêu thú cấp bốn trở lên, không con nào không phải là hung vật cường hãn, dưới Tứ giai một con cũng không có.

Tim Thẩm Thạch không áp chế được mà bắt đầu đập nhanh và mạnh hơn, bất giác trán và lưng hắn rịn mồ hôi lạnh, chỉ thấy toàn thân một hồi lạnh buốt. Quay đầu nhìn thoáng qua Chung Thanh Trúc, chỉ thấy cô vẫn xinh đẹp như thường, có điều sắc mặt đã trở nên trắng bệch.

Bất cứ Yêu thú cấp bốn nào, sau khi trưởng thành đều sẽ ngưng kết ra Yêu Đan, do đó thực lực cuả chúng hơn xa Yêu thú bình thường, thông thường đều là bá chủ ở một phương. Tùy tiện chọn một con, chỉ cần nó đang trong trạng thái hoàn hảo thì Thẩm Thạch, Chung Thanh Trúc hoặc bất cứ đệ tử Ngưng Nguyên cảnh nào cũng sẽ không có khả năng chống cự, mà trước mắt hai người, nhìn sơ qua yêu thú đang dữ tợn gào rú trong huyệt động này ít nhất từ hai mươi con trở lên.

Không cần phải nói lại, trung tâm nhất hang còn có một con Yêu thú cấp năm vô cùng cường đại - Thiết Dực Hắc Hạt.

Nếu là trong ngày thường, Yêu thú cấp bốn chỉ cần dựa vào giác quan là đã sớm phát hiện ra tung tích của Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc, nhưng vào lúc này, trong huyệt động, hình như tất cả Yêu thú cấp bốn đều hoàn toàn không chú ý tới bên này, toàn bộ tinh thần của chúng đều tập trung tại cột sáng, nơi có Thiên Nhân Chu Quả và Thiết Dực Hắc Hạt.

Liên tiếp là những tiếng rống giận dữ, gầm gừ trầm thấp làm chấn động tinh thần, quang ảnh trước mắt có vô số thân ảnh hung ác, ngang ngược đang không ngừng chuyển động, khí thế như sơn như biển, phô thiên cái địa, dường như chỉ còn lại con đường chết.

Thân hình Chung Thanh Trúc run nhè nhẹ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong nháy mắt hình như không giữ được sự tự chủ, nhưng đúng lúc này, bỗng một tay từ bên cạnh nắm lấy cô, là Thẩm Thạch.

Chung Thanh Trúc như bị cái gì kích động mãnh liệt làm kinh sợ, đang muốn mở miệng kinh hô, Thẩm Thạch thấy thế sợ hãi cả kinh, một tay nhanh chóng che miệng cô, tay còn lại ôm cô vào lồng ngực thật chặt rồi hướng lui về chỗ sâu, tối đen bên cạnh.

Thân thể cô lạnh như băng, dường như vẫn còn sợ hãi như lúc còn ở tại chỗ sâu trong huyệt động, toàn thân cô bắt đầu vô thanh vô tức run lên, bỗng từ phía sau cô có một thanh âm trầm ổn, ôn hòa truyền đến bên tai, nói:

"Đừng hô, cẩn thận, có ta ở đây."

Thân hình Chung Thanh Trúc mãnh liệt run lên một cái, nhìn qua ánh mắt cô vẫn lờ mờ thất thần như trước, khi chứng kiến tình hình đáng sợ bên kia, nhưng thân thể cũng bắt đầu dần dần yên tĩnh trở lại.

Trong bóng tối, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô trong lồng ngực, thở đều đều.