Chương 393: Chương 223: Mị Ảnh

Gió núi thổi qua đáy cốc, lướt lên mặt nước của con suối tạo nên một đợt sóng gợn lăn tăn, vách đá của sơn cốc trơn nhẵn cao chót vót, bên kia tựa vào phiến rừng cây rậm rạp, ở giữa còn lờ mờ thấy những viên Hấp Huyết Nhưỡng màu đen tím nằm rải rác sâu trong khu rừng.

Thật sự là không một bóng người.

Một loạt tiếng bước chân giống như ảo giác đột nhiên xuất hiện rồi lại vô thanh vô tức biến mất, lúc Hạ Tiểu Mai xoay người, chỉ thấy rừng núi xa xăm, cây rừng bị gió núi thổi qua có chút lay động, nhìn lại cũng không thấy bất kỳ bóng người nào.

Hạ Tiểu Mai ngơ ngác, thần tình trên mặt có chút kinh ngạc, lập tức nhíu mày suy nghĩ, hồi tưởng lại, nghĩ thầm chẳng lẽ vừa rồi là do mình nghe nhầm sao? Chỉ là tiếng bước chân ban nãy nghe rõ ràng như thế, hình như không giống là nghe nhầm a.

Nàng trầm ngân một lát, nhìn đáy cốc vẫn một mực kéo dài ra ngoài thẳng đến toà núi cao rừng rậm không xa trước mắt. Nàng đi về trước hai bước, sau đó cao giọng, đối với phiến rừng rậm kêu lên một tiếng:

“Này, có ai ở bên trong không?”

“Không…không…” như một câu trả lời vang vọng, quanh quẩn trong toà sơn cốc rất lâu mới tán đi, chẳng qua là núi rừng vẫn vắng vẻ, không có chút phản ứng nào cả.

Hạ Tiểu Mai bĩu môi, chẳng qua là cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng đi đến bên cạnh con suối rửa tay, sau đó tùy ý tìm một tảng đá gần mép nước mà ngồi xuống. Tay nàng nhẹ nhàng sờ lên túi như ý một cái, trên mặt hiện ra một chút buồn rầu.

Tiến vào Hắc Nha Lĩnh mấy ngày qua, nàng tự mình tìm kiếm Linh Thảo và săn bắt Yêu Thú. Dựa vào bản lĩnh có được nhờ kiên trì tu luyện hằng ngày, với lại chỉ gặp toàn Yêu Thú cấp thấp, cộng thêm việc nàng là con gái cưng của đại phú hào Thương Châu, nên từ lúc Hạ Tiểu Mai lên Kim Hồng Sơn tấn cấp Ngưng Nguyên Cảnh cho đến nay, ngoài sáng trong tối đều được cho không ít Linh Khí, bảo vật phòng thân, nhờ đó Hạ Tiểu Mai một đường đi thẳng, không gặp trở ngại nào quá lớn.....

Chẳng qua là nàng thấy buồn bực, thu hoạch của mình mấy ngày này có chút ít quá.

Từ lúc đánh bại mấy con Yêu thú đạt được một ít Linh Tài thì thu hoạch trong túi Như Ý cũng không tính là nhiều lắm, hơn nữa mấy con Yêu thú mà nàng gặp toàn là cấp thấp nên giá trị của những Linh Tài này cũng chẳng được bao nhiêu.

Về phần tìm kiếm Linh Thảo, từ nhỏ đến lớn Hạ Tiểu Mai đã quen được nuông chiều, ăn trắng mặc trơn, cơm bưng nước rót, nếu muốn một ít Linh Thảo hiển nhiên có người chuẩn bị, cơ bản là nàng không có học cách nhận biết, phân loại Linh Thảo; nên đối với việc này thật sự đã làm khó nàng.

Cũng vì thế nên thu hoạch trong túi Như Ý chỉ có một chút mà thôi, dù cho nàng không biết thu hoạch của những đệ tử Lăng Tiêu Tông khác ra sao nhưng chỉ cần nhìn thu hoạch của mình thì không cần so sánh, Hạ Tiểu Mai cũng tự biết mình sợ là không lên được mặt bàn a.

Trong nội tâm nàng chợt có chút lo lắng, có chút ngẩn ngơ nhìn dòng suối trước mặt, kỳ thí luyện này liên quan đến danh ngạch đệ tử tinh anh của đại hội Tứ Chính nửa năm sau, nếu như lần này nàng không đạt được kết quả tốt thì có thể xem như con đường tu hành tương lai đã mất đi một cơ duyên to lớn. Hạ Tiểu Mai còn trẻ, nàng có rất nhiều ước mơ và hy vọng về tương lai của mình, làm sao không thể không lo lắng đây?

“Chẳng lẽ phải tìm một người đi chung sao?”

Hạ Tiểu Mai cau mày, cúi đầu lầm bầm một câu. Mọi người tiến vào sơn mạch Hắc Nha Lĩnh đã mấy ngày, lúc đầu đệ tử Lăng Tiêu Tông vì khoảng cách xa nhau nên phân tán khắp nơi nhưng qua thời gian, việc gặp được đồng môn hoặc đi ngang qua nhau cũng dần nhiều hơn. Mấy ngày nay, Hạ Tiểu Mai cũng gặp không ít đồng môn tham gia thí luyện, chẳng qua đều là những người không quen biết cho nên chỉ gặp thoáng qua rồi thôi, thậm chí nàng còn phát hiện ánh mắt của vài người khi nhìn mình mơ hồ chứa vài phần cảnh giác.

Hạ Tiểu Mai không phải đồ ngốc, nàng biết ý nghĩa của loại ánh mắt này như thế nào, cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao, lần thí luyện bên trong sơn mạch này, hoàn toàn cách biệt với bên ngoài, hầu như các sư trưởng, tiền bối đều không nhúng tay vào mà kết quả thí luyện lại rất quan trọng với mỗi người, cho nên có sự cạnh tranh giữa đồng môn đệ tử với nhau, thậm chí việc tranh giành, đánh cướp của người khác đều có khả năng phát sinh.

Có thể lúc này thí luyện vừa mới trải qua mấy ngày, cách thời hạn còn sớm nên chưa tới thời điểm gay cấn “đao bay máu chảy” mà thôi.

Khi gặp phải đồng môn đệ tử, ít nhất Hạ Tiểu Mai thấy có hai nhóm kết thành đội ngũ hai, ba người trở lên kết bạn mà đi, hiển nhiên như vậy sẽ có ưu thế hơn trong lần thí luyện này, không nói tới việc phát hiện Linh Thảo gì gì đó, chỉ riêng việc kết trận phối hợp nhau để đối kháng lại mấy con Yêu Thú hung ác thì đã tốt hơn so với đi một mình rất nhiều rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Tiểu Mai không khỏi muộn phiền, lúc trước vì chuẩn bị cho lần thí luyện này nàng đã từng muốn tìm người kết đội mà đi, về phần nhân tuyển lúc đó tất nhiên là Tưởng Hồng Quang thường hay lẽo đẽo theo nàng, chẳng qua là về sau xảy ra nhiều việc không mong muốn nên hai người đã hoàn toàn trở mặt trong Lăng Tiêu Thành thuộc Bách Sơn Giới. Cho nên hiện tại Hạ Tiểu Mai phải một mình tiến vào Hắc Nha Lĩnh.

Nghĩ đến việc này, Hạ Tiểu Mai cảm giác như mình có chút nghiến răng, có thêm vài phần chán ghét đối với tên Tưởng Hồng Quang kia. Lúc trước khi còn nhỏ tuổi, Tưởng Hồng Quang cả ngày đi theo cười dỗ dành nàng, Hạ Tiểu Mai cũng không cảm thấy gì, thấy hắn cũng phải người xấu nên mới giữ gìn mối giao tình nhiều năm như vậy. Thế nhưng hôm nay hoàn toàn trở mặt, Hạ Tiểu Mai hồi tưởng lại chuyện cũ lại thấy mặt mày của tên họ Tưởng đó chẳng có chỗ nào ưa được, thật sự không hiểu tại sao ngày xưa mình lại đi chung với hắn lâu như vậy cơ chứ?

Nghĩ đến chỗ phiền muộn đó, Hạ Tiểu Mai lại oán giận giậm chân một cái, ai ngờ đúng lúc này, bỗng nhiên từ trong rừng truyền ra một trận thét gào, Hạ Tiểu Mai lập tức cả kinh đứng lên, cẩn thận lắng nghe một chút, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời.

Nghe âm thanh này cũng có chút giống một con Yêu thú hung mãnh, nói không chừng phẩm giai của nó cũng không thấp, thu hoạch của mình thật sự quá ít, nếu không mạo hiểm chiến đấu với mấy con cao giai Yêu Thú một phát, chỉ sợ là không còn hi vọng nào nữa. Nàng vỗ vô bên hông túi như ý, tuy rằng không thấy được bên trong nhưng chắc phụ thân cũng chuẩn bị cho nàng không ít Pháp bảo hộ thân nên tinh thần cũng phấn chấn hơn, nghĩ thầm đã có thêm những vật này, nếu như thực lực không chênh lệch với con Yêu thú bao nhiêu thì việc tự vệ cũng không thành vấn đề.

Vừa nghĩ đến đây, nàng liền đi nhanh về phía khu rừng, rất nhanh thân ảnh đã biến mất.

Mà ở sau lưng nàng, sơn cốc lại khôi phục vẻ yên tĩnh, có một mảng bóng cây ở phía trong, một lát sau, một thân ảnh mơ hồ giống như chợt loé lên, đứng trong bóng râm thoáng nhìn về hướng Hạ Tiểu Mai đã đi, âm trầm chờ đợi trong chốc lát, giống như đang suy nghĩ điều gì, sau đó lặng yên đi theo, rất nhanh cũng đã biến mất trong cánh rừng.

*

Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc sau khi xác định mục tiêu, nhanh chóng vứt bỏ tạp niệm, mang theo Tiểu Hắc đi thẳng về phía trước, đi sâu vào khu vực nguy hiểm nhất – sâu trong sơn mạch Hắc Nha Lĩnh.

Trên đường đi, bọn họ không có ý dừng lại, cũng chưa từng dừng lại tìm kiếm Linh Thảo hay săn bắt Yêu Thú, đôi khi gặp được một ít Yêu thú chặn đường, bọn họ tránh được thì tránh, đa phần là đi vòng qua, tất cả đều vì mục tiêu là Thiên Nhân Chu Quả cùng Thiết Dực Hắc Hạt ở sơn động bí mật nằm sâu trong Hắc Nha Lĩnh.

Kể từ đó, tốc độ của hai người đương nhiên sẽ nhanh hơn mấy đồng môn đệ tử khác trong sơn mạch rất nhiều, nếu có người có thể từ trên cao mà nhìn bao quát xuống nơi này sẽ thấy giữa núi non trùng điệp, những đệ tử Lăng Tiêu Tông như những con kiến trải rộng khắp nơi thì sẽ phát hiện Thẩm Thạch cùng Chung Thanh Trúc chính là hai con kiến đang trổ hết tài năng dần dần bỏ xa một khoảng xa với những con kiến khác mà đi thẳng một đường.

Cứ như thế, qua bốn ngày.

Một đường trèo đèo lội suối, ngày đi đêm nghỉ, hai người bọn họ cuối cùng cũng bước vào vùng đất sâu bên trong Hắc Nha Lĩnh, vượt qua khoảng cách giới hạn năm trăm dặm quanh Lăng Tiêu Thành, thâm nhập vào địa phương nguy hiểm nhất của đợt thí luyện này.

Lúc đến nơi này, Thẩm Thạch liền thấy bầu không khí xung quanh giống như bắt đầu có một chút biến hoá, rõ ràng nhất là Hấp Huyết Nhưỡng bình thường chỗ nào cũng có nhưng ở đây thì đã ít đi rất nhiều, tất nhiên là vẫn còn chẳng qua chúng đều nằm ở mấy nơi hẻo lánh, hơn nữa diện tích cũng không lớn. Ngay cả trong không khí cũng đã giảm bớt cổ khí tức quỷ dị.

Trừ việc đó ra thì so với bên ngoài cây cối ở đây đều đã sống rất lâu, chỗ nào cũng thấy cổ mộc hay dây leo lâu năm, trong rừng toả ra khí tức nguyên sinh nồng đậm, mơ hồ khiến cho người ta có cảm giác, cây cối nơi đây như đang che khuất bầu trời vậy.

Lúc đến nơi này, Chung Thanh Trúc dẫn Thẩm Thạch tiếp tục đi về phía trước, hắn có chút kỳ quái, vì sao Chung Thanh Trúc có vẻ như rất quen thuộc với dãy sơn mạch này, nếu như nàng đã tới đây một lần rồi thì cũng không nên quá quen thuộc như vậy chứ, không lẽ… trước đây nàng ấy đã tới nơi này rất nhiều lần rồi?

Trong đầu Thẩm Thạch chợt léo lên ý nghĩ này nhưng hắn cũng không có nghĩ thêm nữa vì trước đây chính hắn cũng không có hỏi kỹ Chung Thanh Trúc, hơn nữa nếu như nàng thật sự quen thuộc nơi này thì đối với bọn họ cũng là một chuyện tốt.

Đi đến khu vực bên trong núi rừng, Yêu thú gặp trên đường đi cũng dần nhiều hơn, hơn nữa tỷ lệ bắt gặp Yêu thú cao giai cũng tăng cao. Ngày thường Yêu thú tam giai rất ít thấy mà ở đây thì chúng lại nhiều như nấm sau mưa, Yêu thú tứ giai hiếm thấy thì Thẩm Thạch còn liên tục gặp mấy con.

Cái biên giới vô hình ngoài kia, thật sự cho người ta cảm giác đã tạo ra hai thế giới khác biệt.

Chẳng qua thoạt nhìn, giống như Chung Thanh Trúc đối với địa thế nơi này rất hiểu rõ, nàng mang theo Thẩm Thạch cũng không phải đi thẳng một đường, trên đường đi vòng bên này, vượt bên kia, tránh đi những chỗ nguy hiểm, lách qua những con Yêu thú mạnh mẽ, nếu thật sự không thể nào tránh được thì nàng cùng Thẩm Thạch cộng thêm Tiểu Hắc cùng nhau ra tay biến mấy con Yêu thú thành thu hoạch trong túi như ý.

Trong quá trình này, việc phối hợp đấu pháp của hai người đã dần dần ăn ý, có lẽ vì vậy nên họ đã có vài phần tự tin đối với việc đi đến sơn động kia.

Đến ngày thứ năm, sau khi đã đi hết một ngày trong khu vực nguy hiểm này, cuối cùng thì Chung Thanh Trúc cũng mang được Thẩm Thạch đến sơn động bí mật kia.

Một chỗ trong bóng râm dưới chân núi, nơi có đá lớn cản đường cùng cổ thụ che khuất, vô số dây leo màu xanh lá rủ xuống che khuất cửa động.

Núi rừng tĩnh mịch, khi thấy được sơn động Chung Thanh Trúc thở dài một cái, quay nhìn Thẩm Thạch cười một cái rồi nói: “Chính là chỗ này, ngoại trừ Thiết Dực Hắc Hạt đang ở bên trong thì xung quanh trăm trượng nơi này không có nổi một cây Linh Thảo hay Yêu thú nào có can đảm tới gần, chúng ta có thể yên tâm đi vào a…”

Thẩm Thạch gật đầu đang định nói chuyện, đột nhiên thần sắc biến đổi mang theo vẻ kinh ngạc, cùng lúc đó Chung Thanh Trúc cũng kinh nghi, bởi vì ngay lúc đó, trong sơn động bí ẩn phía trước truyền ra một tiếng gầm trầm thấp mà mạnh mẽ, thậm chí có chút chấn động lòng người:

“Rống…”

Trong nháy mắt cả núi rừng dường như đang nhẹ run lên một chút.