Chương 387: Chương 217: Đố kỵ

Hai kẻ kia rời đi xong, giờ trông lại cuối cùng chỉ còn thấy có hai người Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc. Thẩm Thạch lắc đầu, quay người nhìn về phía Chung Thanh Trúc, chỉ thấy nàng lúc này đã thu lại thanh linh kiếm, đứng yên trong lùm cỏ xanh đồng thời cũng đang nhìn sang phía hắn.

Ánh mắt hai người giao nhau, Chung Thanh Trúc khẽ cười một tiếng, nói: : “Cảm ơn ngươi đã hỗ trợ nha.”

Thẩm Thạch lắc đầu, mỉm cười đáp: “Việc nhỏ thôi mà, giao tình của hai ta là gì chứ.”

Chung Thanh Trúc chớp chớp đôi mắt sáng trong, nhìn Thẩm Thạch một lát, trong khi đó Thẩm Thạch lại rời chỗ cạnh nàng, đi tới chỗ cây đại thụ kia. Hắn thoáng nhìn qua gốc Hồng Phật Chi rồi quay đầu, vẫy vẫy tay với Chung Thanh Trúc đoạn cười nói: “Thanh Trúc, ngươi mau tới đây lấy nó, nếu không chẳng may có kẻ nào tới nơi này nữa thì phiền.”

Chung Thanh Trúc hơi ngẩn ra một chút rồi quay người đi đến bên cạnh hắn, nàng không có tiến tới hái Hồng Phật Chi kia mà khóe mặt lại thoáng liếc nhìn Thẩm Thạch, tựa như có phần không nắm chắc tâm ý của Thẩm Thạch lắm. Sau một hồi do dự, nàng khẽ nói: “Nhưng mà mới rồi người cũng có ra sức, theo như lời chúng ta nói khi trước, chi bằng hai ta chia đều Hồng Phật Chi này nha.”

Thẩm Thạch thoáng nở nụ cười, khoát khoát tay đáp: “Hai chúng ta cũng chẳng phải những kẻ xa lạ không quen thân, chia rõ ràng vậy làm gì? Mới rồi chỉ là do ta lo ngươi một mình sẽ bị bọn họ hiếp đáp nên mới xông ra. Thí luyện lần này lấy thu hoạch làm đầu, Hồng Phật Chi lại có giá trị phi phàm, chỉ một gốc này thôi cũng đủ hơn cả trăm gốc linh thảo nhị phẩm bình thường rồi. Ngươi mau hái nó đi.”

Chung Thanh Trúc khẽ mấp máy đôi môi, kinh ngạc nhìn Thẩm Thạch, trông nụ cười hiền hậu thoải mái rồi ngắm đường nét cặp tràng mày của hắn, dường như chẳng thay đổi bao nhiêu so với trước kia, tựa hồ như hắn vẫn còn là gã thiếu niên ở trên Thanh Ngư Đảo năm đó vậy.

Gã thiếu niên ấy đã từng cứu mình, đã từng chăm sóc mình không chút ngơi nghỉ lúc đêm đen.

Nàng bỗng nhiên cúi đầu, xoay người qua, tựa như không muốn để cho người ta trông thấy được phút giây thất thố của mình, trong khoảnh khắc mù mờ này có thể mơ hồ thấy đầu vai nàng còn thoáng khẽ khàng run rẩy. Một lúc lâu sau, Chung Thanh Trúc dường như đã khống chế được tâm tình của mình, nàng khẽ thở ra, kế đó cũng không có nói thêm gì nữa, chỉ hạ mình ngồi xuống, ngắt lấy Hồng Phật Chi.

Nhìn Chung Thanh Trúc để Hồng Phật Chi kia vào trong túi, Thẩm Thạch khẽ gật đầu, nói: “Chờ mãi ở đây cũng vô ích, chúng ta trước hãy rời khỏi chỗ này thôi.”

Chung Thanh Trúc cũng không phản đối nên hai người liền mang Tiểu Hắc theo rồi cứ thế đi thẳng về phía trước, vượt qua tảng đá khổng lồ kia rồi một lần nữa tiến vào trong núi.

Trông đại cũng có thể thấy được mảng núi này đều được phủ kín bởi một lớp đất màu tím đen như cũ, sau khi đã bỏ lại đám cỏ xanh hiếm thấy kia được một quãng, Thẩm Thạch cất lời hỏi Chung Thanh Trúc: “Thanh Trúc, ta nhớ ra là lúc lên núi hôm qua, khi xuống Phù Không Tiên Chu, ngươi phải đi sau ta mới đúng, sao nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp lại nhau, không phải người đi thẳng về phía sâu trong núi sao?”

Chung Thanh Trúc im lặng một lát đồng thời không có trả lời thẳng câu hỏi của hắn mà lại có thêm chút tò mò, sau khi nhìn hắn một cái mới hỏi: “Tảng Đá, trong lúc ngươi đấu pháp với hai tên kia, ta thấy bộ dáng người mỗi hành động đều là cử trọng nhược khinh, thứ người dùng hẳn không lẽ đều là ngũ hành thuật pháp?”

Thẩm Thạch thoáng do dự một chút, thứ hắn mới dùng đương nhiên căn bản đều là ngũ hành thuật pháp, có điều trong đó có xen lẫn một hai Vu thuật, chẳng qua là hiện giờ những Vu thuật quỷ dị này chỉ e đã sớm tiêu thanh nặc tích* khiến chẳng ai nhận ra nữa, hơn nữa mới trông nó cũng không khác lắm so với Ngũ Hành thuật pháp. Vậy nên sau khi trầm ngâm một lát, cuối cùng Thẩm Thạch liền gật đầu cười, đáp: “Cơ bản đều là thế.”

*tiêu thanh nặc tích: gần như mai danh ẩn tích, nghĩa là tuy còn nhưng không xuất hiện mà lặn mất tăm.

Chung Thanh Trúc khẽ gật đầu, nói: “Thuật Đường quả nhiên không hổ là một trong Thất Đại Đường Khẩu của Lăng Tiêu Tông chúng ta, tuy trông nhiều năm suy bại nhưng thực sự đào tạo ra nhân tài, chung quy là vẫn không thể xem thường.”

Thẩm Thạch cười ha ha, đáp: “Người giờ đang khen ta sao?”

Chung Thanh Trúc cũng tủm tỉm cười, dùng ánh mắt như nước nhìn hắn rồi nói: “Thế đã sao, hai kẻ mới rồi, nếu một đấu một thì ta tự tin tất thắng, nhưng nếu phải một chọi hai mà ta không vận dụng sở học trận pháp, chỉ dùng đạo hạnh bản than mà đối chiến thì chỉ e cũng có phần mệt mỏi.” Nàng chớp chớp đôi mắt ngọc, chăm chú nhìn Thẩm Thạch, mỉm cười nói, “Nhưng sau khi ngươi tham gia trợ chiến, một bên thì giằng co với một tên, bên kia rõ ràng còn thừa sức giúp ta, phần bản lĩnh này cũng thật là lợi hại. Ta nghĩ trừ người ra, đổi bất cứ kẻ nào khác vào cũng sẽ không thắng dễ dàng như vậy được.”

Thẩm Thạch cười đáp: “Không thể ngờ được ngươi lại là khen người, ta được ngươi khen giờ có chút lâng lâng rồi này.”

Chung Thanh Trúc hé môi cười cười, khi đi bên cạnh hắn, nụ cười nhẹ nhàng của nàng nếu so với thần sắc thanh đạm hàng ngày thực rất khác biệt, dung nhan thần sắc vui vẻ thoải mái này thực hiếm thấy.

Trông thấy đã lại đi thêm một đoạn đường núi, lúc áng chừng sắp vượt qua được ngọn núi nhỏ phía trước kia, Thẩm Thạch trong lòng đang muốn hỏi Chung Thanh Trúc một chút xem tiếp đây chuẩn bị đi thế nào hay là có tính toán gì không thì đột nhiên hai ngươi lại đồng thời nghe được một tiếng rống cực kỳ giận dữ từ trong một khoảng rừng núi ở phía trước truyền lại, âm thanh này chấn động cả núi rừng hoang dã, vang vọng trong dãy núi, nghe như là một loại yêu thú hung mãnh dị thường đang gào thét trong cơn thịnh nộ.

Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc nhìn nhau rồi cùng hơi nhíu nhíu mày, nhưng trên mặt hai người đều không có vẻ định thối lui, trái lại chân còn bước nhanh hơn một chút, đi về phía mảng rừng cây mà mới trông vô cùng rậm rạp kia.

Khí tức quái dị của chủng loại mà chỉ Hấp Huyết Nhưỡng màu tím đen này mới có truyền tới rất nhanh, hiển nhiên

Chỉ màu tím đen Hấp Huyết Nhưỡng mới có loại này quái dị khí tức rất nhanh truyền tới, hiển nhiên cái này trong phiến rừng là Hấp Huyết Nhưỡng phân bố che dấu địa phương một trong, mà đầu kia không biết tên hung mãnh Yêu thú rống lên một tiếng vẫn đang còn đang không ngừng truyền đến, chỉ là thanh âm so vừa rồi trầm thấp một chút.

Phẩm chất yêu thú nếu cao, các bộ phận trên thân thể giá trị không ít, tại rất nhiều nơi có thể trực tiếp đổi lấy Linh tài, còn nếu may mắn gặp được yêu thú đã kết xuất Yêu đan, một chữ Yêu đan kia giá trị càng không nhỏ. Lúc trước Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc ở Cao Lăng sơn mạch giết được một con Thiết Lang Vương chu, lấy được một miếng Yêu đan, Thần Tiên hội liền trực tiếp định giá mấy ngàn Linh tinh, nói là một đêm phát tài cũng không phải quá lời.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, yêu thú cấp cao lực chiến đương nhiên hơn xa yêu thú cấp thấp, mà yêu đã ngưng kết Yêu đan, lực chiến quả thực hơn hẳn một bậc, hung ác vô cùng, tu sĩ bình thường rất khó ứng phó, khinh xuất một chút có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ngày đó ở Cao Lăng sơn mạch, Thẩm Thạch cũng là cơ duyên trùng hợp, vừa lúc con Thiết Lang Vương chu kia nuốt phải một huyết nhân cực cổ quái, chính là Hậu Thắng, hơn nữa nuốt mà không chết, ở trong bụng quấy rối một trận, Thẩm Thạch bên ngoài giáp công, may mắn mới giết được Tứ phẩm kết đan yêu thú đấy.

Cho nên giờ phút này đứng ở bên ngoài rừng cây, Thẩm Thạch cùng Chunh Thanh Trúc hai người xem ra đều đang do dự, Thẩm Thạnh tính cẩn thận, nếu là một mình thì hắn đã có thể đi vào trong dò xét, nhưng có Thanh Trúc bên cạnh, hắn cảm thấy hơi nguy hiểm, liền nói với nàng: "Bên trong nếu là yêu thú cấp cao, chỉ sợ vô cùng nguy hiểm, trước tiên ngươi hãy chờ ở đây, ta vào xem xem là loại gì, rồi trở ra thương lượng với ngươi."

Chung Thanh Trúc đôi mắt sáng chuyển động, nhìn hắn một cái, thoáng qua nét dịu dàng, khẽ lắc đầu định nói gì đó, bỗng nhiên nghe một tràng tiếng bước chân dồn dập từ bên trong rừng núi bên kia truyền ra, thình lình có một bóng người dáng vẻ hơi chật vật, lảo đảo phóng ra như bay, thoáng cái đã tới bìa rừng gần ngay chỗ bọn họ.

Thẩm Thạch cùng Chunh Thanh Trúc kinh hãi không ngớt, quay đầu nhìn lại, mà người nọ như không nghĩ bên kia lại xuất hiện hai người, cũng bị làm cho hoảng sợ, hắn định thần nhìn kỹ lại, đầu tiên phát hiện ra Chung Thanh Trúc, nhưng chưa kịp cười một cái thì nhìn thấy bên cạnh nàng ta là Thẩm Thạch, sắc mặt lập tức chìm xuống, sau đó mở kêu một tiếng, nói:

"Thanh Trúc sư muội, sao ngươi cũng đến nơi này?"

Lúc nam tử này bước ra từ trong rừng, Thẩm Thạch đã nhận ra hắn, rõ ràng chính là Cát An Phúc, người đã gặp qua vài lần, tuy nhiên không nghĩ ra là hắn cũng tham gia thí luyện Bách Sơn giới.

Chunh Thanh Trúc ánh mắt yên tĩnh khẽ gật đầu đáp lại người kia, nhưng Thẩm Thạch tâm tư tinh tế, mọi cử chỉ của Cát An Phúc nãy giờ hắn đều để ý, thấy hắn như cố ý làm lơ mình, ánh mắt dán chặt vào trên người Chunh Thanh Trúc, trong lòng liền cười nhạt mấy tiếng.

Bên kia, Chunh Thanh Trúc quan sát Cát An Phúc một cái, nói: "Cát sư huynh, lúc nãy trong rừng ngươi đã gặp yêu thú cao cấp sao, nhìn ngươi lúc đi ra khí tức có chút bất ổn?"

Câu "khí tức bất ổn" này, đương nhiên là giữ mặt mũi cho hắn, Cát An Phúc lúc chạy ra điệu bộ kinh hãi lảo đảo, rõ ràng đã ăn phải thiệt thòi không nhỏ. Nhưng lúc này, ngược lại nhìn hắn đã thập phần bình tĩnh, như hắn với chuyện vừa rồi không có liên quan gì, gật gật đầu với Chung Thanh Trúc, nói: "Đúng thế, lúc nãy ta đang đi trong khu rừng, vô tình phát hiện yêu thú cấp ba "Tàn kim hùng" hung hãn mạnh mẽ, không thể địch lại được."

"Tàn kim hùng". Ánh mắt Thẩm Thạch sáng lên một cái, tinh thần có hơi chấn động. Yêu thú có cái tên kỳ lạ này là một loài họ nhà gấu, tính tình trời sinh cổ quái, thức ăn của nó ngoại trừ các loài yêu thú cấp thấp, món khoái khẩu nhất chính là đồ vật kim loại. Ngày thường Tàn kim hùng chủ yếu sống ở vùng hẻo lánh, nếu không có người tu đạo đi qua, dĩ nhiên không có sẵn binh khí kim thiết cho chúng ăn, cho nên loài yêu thú này thường thường sẽ tìm các mỏ vàng bạc đồng thiết, các loại linh thạch để thõa mãn cơn thèm của mình.

Ngày qua ngày, trong cơ thể Tàn kim hùng kết xuất một khối kim loại kỳ dị chỉ mỗi chúng mới có, bởi vì chúng trời sinh thích ăn linh khoáng quý hiếm, lại không thể tiêu hóa hoàn toàn, cho nên không ít linh khoáng vừa trân quý vừa hiếm thấy tồn tại bên trong cơ thể, nếu gặp may, còn có thể từ trong người bọn yêu thú này tìm thấy linh khoáng phẩm cấp năm trở lên cực kì hiếm có, cơ hồ có thể gọi chúng là mỏ tài nguyên khoáng sản di động. So sánh với giá trị của các bộ vị cơ thể chúng, quả thực khác biệt rất lớn.

Thẩm Thạch tâm tư thay đổi, lập tức nhìn Chung Thanh Trúc một cái, vừa hay đúng lúc Chung Thanh Trúc cũng nhìn hắn, hai người nhìn nhau, Thẩm Thạch mỉm cười, nói khẽ: "Vào xem?"

"Ừ" Chung Thanh Trúc nhẹ gật đầu.

Thẩm Thạc không nói gì thêm, liền hướng phía khu rừng mà đi, Cát An Phúc ngơ ngác nhìn tình hình lúc này, há miệng như định nói gì, lại chỉ thấy Chung Thanh Trúc xoay người, mỉm cười nói với hắn: "Đa tạ Cát sư huynh nói cho ta biết chuyện này, tuy Tàn kim hùng hết sức lợi hại, nhưng chúng ta cũng muốn thử một phen."

Cát An Phúc nhìn thân ảnh hai người kia, trong lòng đột nhiên không hiểu sao cảm thấy đố kị, âm thầm cắn răng, vừa lúc định nói chuyện, đã thấy Chung Thanh Trúc nhanh chân bước theo Thẩm Thạch, cùng với hắn đi về phía sâu khu rừng.

Nàng thậm chí không có ý định mời mình đi theo, giống như chuyện này với mình không có nửa điểm liên quan vậy.

Một nam một nữ, sóng vai bước dưới bóng cây, nhìn vô cùng xứng đôi, giống như trời sinh một cặp, tuy nhiên, đối với Cát An Phúc lúc này lại cực kỳ chướng mắt.

Hắn giận run, gương mặt rốt cục không kìm được lộ ra nét ghen tức, lạnh lùng nhìn bóng lưng hai người họ nhanh chóng tiến vào trong rừng.