Chương 371: Chương 201: Ba người lúc nửa đêm

"Tặng cho ta?"

Chung Thanh Lộ hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Thạch. Thẩm Thạch mỉm cười gật gật đầu, ý bảo nàng kiểm tra cái Như Ý Đại kia.

Chung Thanh Lộ do dự một chút, rồi thò tay cầm lấy Như Ý Đại trên bàn, đầu tiên tiện tay lật túi nhìn qua, sau đó xuất một tia thần niệm nhập vào trong Như Ý Đại.

Một lát sau, sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, lắp bắp kinh hãi, ngay sau đó càng lúc càng kinh ngạc, một lúc sau mới ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin nhìn Thẩm Thạch hỏi: “Thạch Đầu, trrong này… Sao ngươi có nhiều linh thảo như vậy?”

Thẩm Thạch trầm ngâm một chút, cảm thấy nói ra việc của Hậu Thắng cũng không ổn nên đành cười trả lời: “Không phải ta thường xuống núi du lịch thám hiểm đó sao, tìm được chút linh thảo thì đem về cho ngươi mà.”

Nhưng mà Chung Thanh Trúc hiển nhiên không thể trong chốc lát tiếp thu được đột nhiên trước mắt mình có nhiều linh tài như vậy, sau khi ngơ ngác một lúc, nàng vẫn không nhịn được cố hỏi thêm: “Chỉ dựa vào một mình ngươi đi thu thập dược liệu làm sao mà nhiều như vậy được, rốt cuộc ngươi làm sao mà tìm được nhiều linh thảo thế này?

Thẩm Thạch cười mà không nói, chẳng qua đúng lúc này trong lòng hắn mới nghĩ đến, trước kia không hề để ý một việc, chính là việc Chung Thanh Lộ vừa hỏi, số lượng linh thảo nhiều như thế này Hậu Thắng ở Ngô Công Sơn có được bằng cách nào?

Ngày xưa ở Cao Lăng Sơn Mạch, Tiểu Hắc cũng tìm được không ít linh thảo, mà nguyên nhân sâu xa hẳn là do huyết mạch yêu thú của đám Trư Yêu kia dùng tiên thiên có cảm ứng đặc thù đối với linh thảo nên trợ giúp Tiểu Hắc tìm kiếm đi. Chẳng qua yêu thú cấp thấp còn miễn cưỡng nói là có một chút linh trí, nhưng mà Hậu Thắng là nửa người nửa quỷ, hắn ở Ngô Công Sơn không biết dùng cách gì để hàng phục tất cả đám vong linh quỷ vật đần độn chỉ thích ăn thịt vật sống lẫn dương khí sinh linh kia?

Đối với đám vong linh quỷ vật như vậy thì linh thảo đối với chúng không có tác dụng, trước nay chúng cũng không quan tâm linh thảo, vậy làm sao có thể bắt chúng đi tìm kiếm linh thảo giống đám yêu thú Dã Trư kia?

Hay là nói, chẳng lẽ là… đám quỷ vật trong Ngô Công Sơn có linh trí hay sao?

Trong lòng Thẩm Thạch bỗng nhiên căng thẳng, nhưng sau đó lập tức cảm thấy có hơi hài hước rồi lắc đầu.

Bao nhiêu biểu hiện của hắn nãy giờ đều bị Chung Thanh Lộ nhìn kĩ, nàng ngạc nhiên hỏi: “Thạch Đầu, làm sao vậy?”

Thẩm Thạch hồi phục tinh thần, hặc hặc cười, xua xua tay mỉm cười trả lời: “Không có việc gì, dù sao không phải ta đi lừa gạt trộm cướp gì cả, ngươi yên tâm đi. Ta xem qua đám linh thảo này rồi. Trong đó linh thảo tam giai chắc là đủ tài liệu chính để luyện chế không ít linh đan tam phẩm rồi, còn lại nhất giai nhị giai số lượng cũng nhiều, chẳng những có thể dùng một vài loại làm tài liệu phụ cho linh đan tam phẩm, mà ta nghĩ với phần lớn linh thảo linh tài này cũng đủ để ngươi sử dụng trong một thời gian dài.”

Bàn tay trắng nón của Chung Thanh Lộ nhẹ nhàng đặt trên Như Ý Đại, ngón tay vuốt ve mặt vải mềm mại, tuy nàng không nói gì nhưng đôi mắt giống như ánh sao tỏa sáng trong đêm nhìn Thẩm Thạch thật sâu. Một lúc lâu sau, ánh mắt hơi buông xuống, nàng dường như vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhưng trên hai má trắng như tuyết phảng phất có một vùng rất nhỏ hơi ửng đỏ cùng vui thích thoáng qua, nhẹ giọng nói:

"Ta hiểu được."

Thẩm Thạch cười gật gật đầu, trong lòng bỗng nhiên lại cảm thấy cuối cùng Chung Thanh Lộ nói mấy chữ này nghe hơi kỳ lạ, đáng lẽ phải nói là “Biết rồi” mới đúng. Nhưng mà Chung Thanh Lộ cung không cho hắn quá nhiều thời gian suy nghĩ, sau khi nói xong câu kia, sắc mặt nàng nghiêm lại, một lần nữa thả thần niệm vào Như Ý Đại, lúc này ánh mắt nàng nghiêm túc hơn, hình như đang cẩn thận phân biệt cái gì.

Một lát sau, Chung Thanh Lộ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với Thẩm Thạch: “Thạch Đầu, số lượng linh thảo này quả thật quá nhiều, trong đó linh thảo tam giai có ba mươi gốc thuộc tám loại, đủ để luyện chế tám loại linh đan tam giai. Có điều mấy ngày nữa bắt đầu đi Bách Sơn Giới rồi, nên có thể không kịp. Ta sẽ tập trung trong mấy ngày này luyện chế một hai loại linh đan cần thiết nhất, sau đó chúng ta dùng chung, cũng tăng thêm một chút năng lực khi tham gia thí luyện Bách Sơn Giới.

Thẩm Thạch cười gật đầu, nói: "Tốt, ý ta chính là như vậy, còn dư lại linh thảo ngươi thu lại đi, giữ lại sau này dùng để luyện tập."

Khóe miệng Chung Thanh Lộ lộ ra nét vui mừng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tản mát ra một quầng sáng đẹp mắt chói rọi, sau đó cô nửa cười nửa giận trừng mắt nhìn Thẩm Thạch, chu miệng nói: "Ngươi nói giống như ta nuốt trọn đống linh thảo này vậy! Chẳng qua hiện nay thời gian không đủ, đợi nửa năm sau, đến lúc chúng ta đi Vấn Thiên Bí Cảnh, hễ có thể luyện chế ra Linh Đan, dù cần hoặc không cần, nhất định ta đều chia cho ngươi, ngươi không được quên đấy!"

Thẩm Thạch cười ha ha, Chung Thanh Lộ chợt phát giác được cái gì, đôi má cô ửng đỏ, cảm giác dường như câu cuối cùng của mình vừa rồi có chút không ổn, bất quá nhìn thần sắc Thẩm Thạch, bộ dạng hắn hình như không chú ý lắm, có lẽ cũng không phát hiện cái gì, trong lòng mới thở dài một hơi.

(Chỗ này Tiêu Đỉnh tả tâm lý rất hay, lão ấy không hề giải thích gì nhưng chúng ta hãy từ từ ngẫm nghĩ, liên hệ giữa đoạn trên: "...ngươi không được quên đấy!" và đoạn dưới "Chung Thanh Lộ chợt phát giác được cái gì, đôi má cô ửng đỏ... cảm giác dường như câu cuối cùng của mình vừa rồi có chút không ổn... trong lòng mới thở dài một hơi" và hãy tiếp tục liên tưởng đến câu nói của Thẩm Thạch lúc trước (Chương 86 Quyển 1): "Một lúc lâu sau, tại trong thạch thất một mảnh lặng im, Thẩm Thạch đột nhiên nói: "Nếu không ngươi lấy thân báo đáp là xong."". Theo ta nghĩ, Chung Thanh Lộ đỏ mặt vì nhớ tới đánh cuộc lúc trước - dịch giả)

Có lẽ vì để nhanh chóng che lấp vẻ lúng túng vừa rồi nên Chung Thanh Lộ vội vàng hỏi tiếp: "Đúng rồi, Thạch đầu, ngươi suy nghĩ một chút, đi Bách Sơn Giới thì cần nhất Linh Đan gì, nói ta nghe để ta xem thử trong mấy ngày này có thể luyện chế một ít hay không?"

Thẩm Thạch gật nhẹ đầu, nhíu mày suy nghĩ một lát, nói: "Nói đến cùng, thí luyện tại Bách Sơn Giới là để cho những đệ tử chúng ta này sớm thích ứng trước một chút tình hình cùng loại trong Vấn Thiên Bí Cảnh. Tuy nói từ trước đến nay Vấn Thiên Bí Cảnh thiên biến vạn hóa, không thể đo đếm nhưng nhiều năm qua đều có đệ tử Tứ Chính xâm nhập dị cảnh, trong hung hiểm giày vò tìm kiếm cơ duyên. Lần này đi Bách Sơn Giới, có lẽ cũng giống như thế, nghe nói bên trong có rất nhiều Yêu thú hoành hành, là địa phương vô cùng nguy hiểm để chúng ta tự mình thám hiểm, thời gian ở trong đó cũng giống như Vấn Thiên Bí Cảnh, đều là một tháng. Theo ta nghĩ, trong tình huống như vậy, nếu như cần chuẩn bị đan dược thì các loại đan dược trọng yếu nhất là hồi phục, dưỡng thần, chữa thương, phản khí."

Chung Thanh Lộ chậm rãi gật đầu, sau một lúc trầm ngâm, nói: "Ngươi nói cũng đúng, đã như vậy, trong Như Ý Đại này có Linh tài, không bằng ta luyện chế trước hai loại Linh Đan Tam phẩm, một loại là có thể súc nguyên, dưỡng thần, hồi phục rất nhanh linh lực là ‘Hợp Khí Đan’, một loại khác để lưu thông máu, chữa thương rất có công hiệu là ‘Kim Hổ Đan’, ngươi thấy thế nào?"

Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được, hai loại Linh Đan này cũng không tệ." Chỉ là lập tức hắn nhìn Chung Thanh Lộ, giọng nói có vài phần kinh ngạc: "Hình như thời gian ngươi bái nhập Vân Nghê Trưởng lão cũng chưa lâu mà đã luyện chế được nhiều loại Linh Đan như vậy sao?"

Chung Thanh Lộ mỉm cười nhìn Thẩm Thạch, chỗ sâu trong đáy mắt phảng phất lóe lên có một tia ôn nhu rất nhỏ khó phát hiện, nói: "Do ta hiếu học, chuyên cần luyện tập a, đương nhiên có được điều này là cũng nhờ ngươi vẫn luôn giúp ta đấy."

Thẩm Thạch sảng khoái cười lớn.

※※※

Trong chốc lát, hai người lại tiếp tục trò chuyện, nói về những chuyện lặt vặt mấy ngày nay trong tông môn, chủ đề được đàm luận nhiều nhất là chuyến đi Bách Sơn Giới thí luyện sắp tới và chuyện trọng yếu nhất, hành trình đi Vấn Thiên Bí Cảnh vào nửa năm sau, đối với bất kỳ người nào, đây đều là việc hệ trọng, có thể cải biến vận mạng, thay đổi hoàn toàn cuộc đời tu hành, chất chứa rất nhiều hy vọng và ước mơ.

Tất nhiên Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ cũng giống như vậy.

Cứ trò chuyện như vậy, thời gian nhanh chóng trôi qua, Chung Thanh Lộ bỗng nhiên bừng tỉnh, mình tới đây thì bầu trời đã tối đen, trì hoãn ở chỗ này lâu như vậy, chẳng lẽ không phải đã ở đến nửa đêm rồi sao.

Bị cô nói như vậy, Thẩm Thạch cũng tỉnh ngộ lại, hai người mở cửa động phủ đi ra, đưa mắt nhìn ra, quả nhiên chỉ thấy núi rừng nằm giữa u cốc đã sớm biến thành một mảnh đen kịt, ngọn núi cao ngất chiếu xuống cái bóng đen cực lớn. Chỉ có trên đỉnh đầu mới có thể thấy những ngôi sao đang lấp lánh tinh quang trong bầu trời đêm, chiếu xuống sơn cốc chút ánh sáng nhạt.

Bên cửa đá, truyền đến một tràng tiếng ngáy ngon giấc, Thẩm Thạch và Chung Thanh Lộ hoảng sợ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chẳng biết từ lúc nào Tiểu Hắc Trư nằm co rúc trong một đống bụi cỏ cạnh cửa đá, bộ dáng nó không có lấy nửa điểm sợ hãi cái lạnh, ẩm ướt của cảnh màn trời chiếu đất này, mặc kệ tất cả nằm xuống mà ngủ.

Thẩm Thạch lắc đầu cười một cái, cũng không đi quản nó, dù sao vốn thể chất tên Tiểu Hắc là da dày thịt béo đến mức khiến người ta tức lộn ruột nên nó ngủ chỗ nào cũng sẽ không thể nào gặp chuyện không may. Chung Thanh Lộ nhìn cảnh ban đêm rồi khẽ lắc đầu, khóe miệng khẽ cười một mình, sau một lát, cô quay người nhìn Thẩm Thạch, nói:

"Sắc trời đã tối, ta đi về trước, trước lúc đi Bách Sơn Giới thí luyện, ta sẽ qua đưa cho ngươi Linh Đan." Dừng lại một lúc, dường như cô có chút lo lắng nên nói thêm một câu: "Ách... chỉ là chuyện luyện chế Linh Đan này, ngươi cũng biết rồi đấy, dù sao cũng có tỷ lệ thất bại không thấp, đến lúc đó nếu như đưa cho ngươi đan dược không nhiều lắm, ngươi cũng không được mắng ta."

Thẩm Thạch bật cười, nói: "Ta làm sao chửi mắng ngươi đây? Từ năm đó, tại Thanh Ngư Đảo đến bây giờ, lúc nào ngươi thấy ta vì luyện chế Linh Đan thất bại mà nói cái gì ngươi chưa?"

Trong bóng đêm, mắt Chung Thanh Lộ như một đôi bảo thạch xinh đẹp, nhàn nhạt tỏa ra ánh sáng ôn nhu sáng bóng, môi mấp máy nở nụ cười.

"Ta đi đây a." Cô nhẹ giọng nói với Thẩm Thạch, nghe như có chút sợ đánh vỡ bầu không khí thanh tĩnh trong đêm khuya này.

Thẩm Thạch nhìn thoáng qua mảnh hắc ám trong sơn cốc, do dự một chút, nói: "Trời tối quá rồi, ta đưa ngươi trở về."

Ánh mắt Chung Thanh Lộ lóe lên một cái, trầm mặc một chút nhưng ngay sau đó lắc đầu, nói: "Chúng ta đều là tu sĩ, ở đây lại là Kim Hồng Sơn, còn sợ cái gì trời tối ? Ta có thể về một mình."

Thẩm Thạch gãi gãi đầu, tâm niệm chuyển động, cuối cùng vẫn cảm thấy để cô, một đứa con gái một thân một mình trở về, băng qua đường núi tối đen có chút không phải, liền kiên trì nói: "Dù sao cũng không xa, cùng đi a."

Nói xong liền tiện tay dùng vân phù đóng cửa động, ý bảo cùng với Chung Thanh Lộ hướng đường núi đi đến, Chung Thanh Lộ đứng phía sau, yên lặng nhìn bóng lưng hắn, cô khẽ cười, hai bàn tay để sau lưng nhẹ nhàng đan lại, bất giác chân bước nhanh về phía trước, một đường theo sau hắn.

Cảnh ban đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, núi rừng vắng vẻ, bóng cây cổ thụ đan xen nhau chiếu xuống đất dường như làm cảnh vật tăng thêm vài phần âm trầm lạnh lẽo, bất quá tựa hồ đối với hai người bọn họ, những thứ này cũng không có quá nhiều ảnh hưởng, hai người một trước một sau mà đi, có lúc nói một hai câu, có lúc yên lặng không nói gì.

Gió đêm thổi qua, cành lá, ngọn cây khẽ động, trong bóng tối, con đường như ‘nhảy nhót’, mơ hồ có vài phần ôn nhu.

Rất nhanh, hai người đã ra khỏi u cốc, men theo con đường giữa núi một đường đi tới phía trước. Đến nơi này, tầm mắt liền trở nên rộng rãi, bầu trời đêm sáng rõ, ánh sao lấp lánh chiếu rọi nhân gian, đường núi đã sáng sủa hơn nhiều.

Trong lòng, Chung Thanh Lộ có chút do dự, nghĩ thầm mình có nên kêu Thẩm Thạch trở về không, dù sao từ nơi này đến động phủ của mình, đoạn đường tối tăm đã đi qua, con đường xa hơn phía sau cũng dễ đi hơn rất nhiều a.

Chỉ là đúng lúc này, đột nhiên hai người bọn họ chợt nghe tiếng bước chân từ sơn đạo phía dưới truyền tới, hướng đó thông đến bến tàu dưới chân núi Kim Hồng Sơn. Dưới ánh sao, trong bóng đêm, trên đường núi hiện ra một thân ảnh, bất ngờ lại là Chung Thanh Trúc.

Ở nơi này, đêm khuya trong trẻo nhưng lạnh lùng, chẳng biết tại sao cho tới lúc này Chung Thanh Trúc mới quay lại tông môn. Mà giờ khắc này, cô cũng nhìn thấy hai người phía trước, nhất thời ngạc nhiên dừng bước.

Gió đêm lạnh lẽo, dưới ánh sao, ở nơi đây, giữa đêm khuya, trên đường núi ba người đều kinh ngạc, bầu không khí lại như có chút kỳ dị lúng túng, mỗi người đều đứng nguyên tại chỗ nhìn nhau, im ắng hồi lâu.

===============

Trao linh thảo nhớ lời ước định

Bàn dự tính đan dược cần - không

Má điểm hồng lộ vẻ kiều thắm

Trời tối sầm say đắm hàn huyên

Người đưa tiễn, người nhẹ bước theo

Cảnh khéo léo hoàn thiện tâm tư

Thoáng lưỡng lự có người tiến đến

Trúc xanh lên lặng lẽ nhìn nhau.