Chương 36: Nhiệm vụ

"Các ngươi vừa tới Thanh Ngư Đảo, tu luyện chưa có chút đạo hạnh nào, những chuyện bắt Yêu, canh chừng linh dược, hộ trận, quật tinh đều không làm được, chỉ làm được những nhiệm vụ đơn giản, trong danh sách nhiệm vụ của bảng gỗ trắng (bạch bảng), ta thấy có ba cái phù hợp với các ngươi."

Hứa Hưng giơ một ngón tay, nói: "Cái thứ nhất, chăm thú. Bổn môn nuôi rất nhiều Tiên cầm Linh Thú, con nào cũng có tác dụng riêng, trên Thanh Ngư Đảo này cũng có một ít, bình thường do ‘ Linh Thú điện ’ của tông môn chưởng quản, nên nhiệm vụ này cũng là do Linh Thú điện ban ra. Việc các ngươi phải làm là đi chăm sóc đám Linh Thú đó, thường ngày đúng giờ cho ăn, cho uống, không được làm qua loa, nên sẽ hơi dơ bẩn và vất vả, nhưng chuyện đó là không tránh được."

Hứa Hưng giơ ngón tay thứ hai: "Thứ hai, luyện đan. Nói là luyện đan, là bởi vì nhiệm vụ này là do ‘ Đan đường ’ của tông môn ban ra, các ngươi bây giờ không có đạo hạnh không có kinh nghiệm, đương nhiên không có khả năng cho các ngươi thật sự đi luyện đan, các ngươi chỉ là đi hỗ trợ, canh chừng lửa của lò luyện, cung cấp dược liệu kịp thời cho các sư huynh sư tỷ khi cần, công việc này mất nhiều thời gian hơn các nhiệm vụ khác."

Bốn thiếu niên nghe vậy, đều nhíu mày, những nhiệm vụ này nghe tuy đơn giản, nhưng khi làm chắc chắn không thoải mái. Hứa Hưng nhìn thấy hết, mỉm cười: "Nhiệm vụ thứ ba, nhặt vỏ sò. Mỗi ngày vào lúc sáng sớm, lúc thuỷ triều vừa rút, sẽ để lại trên bờ cát rất nhiều vỏ sò ngũ sắc, đó là tài liệu cấp thấp để làm pháp trận cho ‘ Trận Đường ’, nhưng chúng bình thường đều nằm sâu dưới lớp bùn trong bãi biển, rất khó tìm. Với nhiệm vụ này, cứ mỗi hai trăm vỏ sò được đổi một viên Linh Tinh."

Hạ Tiểu Mai ngây ra, ngạc nhiên: "Nhiều như vậy mới đổi được một viên Linh Tinh?"

Hứa Hưng cười: "Đúng vậy, đó là quy củ, tông môn muốn dùng cảnh ngộ khó khăn để tôi luyện đệ tử mới, nên đương nhiên nhiệm vụ đưa xuống không thể dễ dàng. Ba nhiệm vụ này ta đã chọn giúp các người, đều là thuộc loại dễ nhất. Sau này trên các bảng lục, hồng, hoàng mà có ban nhiệm vụ, thì độ khó yêu cầu chỉ có hơn chứ không có kém, toàn là những việc như bắt yêu, làm phù lục, tiềm hải, quật tinh, linh canh, . . ."

Thẩm Thạch nhíu mày, lên tiếng: "Ồ, chỗ chúng ta cũng có nhiệm vụ làm phù lục? Đó không phải là thứ của bàng môn tiểu đạo sao?"

Hứa Hưng nhìn hắn: "Nói thế nào nhỉ, thuật pháp Ngũ Hành đương nhiên kém xa các đạo pháp thần thông mà chúng ta ngày sau tu luyện, nhưng chúng dù sao cũng đã được truyền lưu vạn năm, có những thời điểm vẫn rất có tác dụng. Đặc biệt là đối với Luyện Khí cảnh tu sĩ, vì đạo hạnh thấp, thần thông tu luyện được rất ít, nên thường sẽ tập một hai loại thuật pháp Ngũ Hành, để phòng thân. Trong bổn môn, có một ‘ Thuật Đường ’, chuyên quản thuật pháp Ngũ Hành này, tuy quy mô không lớn, nhưng vẫn ban ra các nhiệm vụ về phù lục, dù sao phù lục khi mang ra ngoài bán, vẫn sẽ được các tu sĩ hoặc tán tu đạo hạnh không cao hoan nghênh, kiếm được không ít Linh Tinh."

"Ra vậy." Thẩm Thạch hiểu ra, nhưng Hứa Hưng mỉm cười, nói tiếp: "Có điều Phù Lục chi đạo, nổi danh phức tạp tối nghĩa, các loại phù văn Âm Dương Ngũ Hành bản thân phiền phức vặn vẹo không nói, nếu muốn hiểu được chúng để vẽ bùa, làm phù trận, lại càng thêm khó khăn, chưa nói phải có kinh nghiệm vượt qua cửa ải khó khăn cuối cùng ‘ Chú Linh ’, như vậy mới chính thức hoàn thành một tấm Phù Lục. Nên dù có trở thành một Phù Lục sư thật sự, muốn làm ra các loại phù lục với số lượng nhiều cũng rất khó khăn, đệ tử môn hạ của tông môn xưa nay nhận loại nhiệm vụ này đã ít càng thêm ít."

Thẩm Thạch gật đầu, Hứa Hưng thấy hắn không hỏi gì nữa, thì cũng thôi, quay sang nói với Tôn Hữu: "Mấy nhiệm vụ này là ta thấy làm được, lại không có khó khăn, nên các ngươi cứ việc cân nhắc, các ngươi cũng có thể lại chỗ bạch bảng bên kia xem thêm một chút, nói không chừng cũng có những nhiệm vụ khác thích hợp với các ngươi. Có điều các ngươi dù sao cũng chỉ là đệ tử mới, nên chỉ làm được những nhiệm vụ cơ bản trên bạch bảng, bốn bản lục, hồng, hoàng, tím kia đều là nhiệm vụ có độ khó nhất định, các ngươi phải qua một thời gian nữa mới làm được."

Tôn Hữu gật đầu: "Cảm ơn cậu nhỏ."

Hứa Hưng cười: "Không có gì, tạm thời như vậy thôi, các ngươi đi xung quanh chơi đi, làm quen một chút cũng tốt." hắn dừng lại, ngần ngừ, giống như nghĩ tới điều gì, nhưng muốn nói lại thôi.

Tôn Hữu tinh mắt, nhìn thấy ngay: "Sao vậy, cậu nhỏ, còn chuyện gì nữa hả?"

Hứa Hưng nghĩ nghĩ, nói: "Kỳ thật ta mới vừa nghĩ đến một nhiệm vụ, cũng khá là đơn giản, chỉ là. . . Đúng rồi, các ngươi trên đường tới đây, ở bên ngoài Thanh Ngư Tập có nhìn thấy Hồng Bạng Yêu Tộc không?"

Bốn người đều gật đầu, Hạ Tiểu Mai còn vung tay mô tả: "Nhìn kỳ quái lắm, hai cái vỏ sò to như vậy lại mọc ở trên người."

Hứa Hưng cười nhẹ: "Tộc nhân Hồng Bạng đã sống cùng Lăng Tiêu Tông ta nhiều năm, các ngươi nhìn riết sẽ quen. Cái nhiệm vụ vừa rồi ta định nói, chính là có liên quan tới tộc nhân Hồng Bạng, ai cũng coi nó là một cái nhiệm vụ bỏ đi, nên không được dán trên bạch bảng."

Đám Tôn Hữu nổi lòng hiếu kỳ, Tôn Hữu nhanh miệng nhất: "Ồ, còn có nhiệm vụ như vậy, là cái gì?"

Hứa Hưng cười cười: "Việc này là bởi vì tộc nhân Hồng Bạng muốn làm một số chuyện cho đệ tử mới nên mới sinh ra, nhất tộc bọn họ, từ xưa đến nay đều sinh hoạt ở bờ biển, bình thường rất thích ăn thịt một loại tôm tên là ‘ Quỷ Diện Hà ’ trên biển Đại Hà, xung quanh hải vực Kim Hồng Sơn cũng có rất nhiều. Quỷ Diện Hà vốn không khó bắt, có lúc tùy tiện ném cái lưới cũng chụp được cả bó to, nhưng cái đồ chơi này có lớp vỏ cực kỳ cứng rắn, đao búa cũng không mở được, chỉ có dùng lưỡi dao sắc bén từ khe hở dưới bụng đâm vào mới miễn cưỡng bẩy nó ra, lấy phần thịt non mềm bên trong." Hứa Hưng vừa nói vừa lấy tay mô tả.

"Tộc nhân Hồng Bạng chẳng những thích ăn Quỷ Diện Hà, mà còn thích ăn thịt Quỷ Diện Hà tươi, lúc cạy vỏ thường bị máu bắn tung tóe rất dơ bẩn, nên tộc nhân Hồng Bạng luôn coi đó là công việc cực đại khổ sai. Lúc thấy chúng ta ban nhiệm vụ cho đệ tử mới, bọn họ cũng cũng học theo, nói là chỉ cần có người giúp bọn hắn bóc vỏ Quỷ Diện Hà, bọn họ cũng sẽ trả Linh Tinh để tạ ơn."

"Là vậy a. . ." đám Tôn Hữu giờ mới hiểu ra, Thẩm Thạch tính tình cẩn thận, lập tức nghĩ tới một chuyện khác, hỏi ngay: "Hứa sư huynh, ách. . . Ta nên xưng hô thế nào. . ."

Hứa Hưng cười khoát tay: "Ta lớn tuổi hơn các ngươi một chút, sau này gặp cứ gọi là Hứa thúc đi."

Thẩm Thạch gật gật đầu: "Hứa thúc, không phải nói Hồng Bạng cũng là Yêu Tộc, ngày thường không cần dùng Linh Tinh sao, họ lấy đâu ra Linh Tinh để trả cho chúng ta làm thù lao?"

Hứa Hưng nói: "A, việc này là như vầy, Kim Hồng Sơn mạch chúng ta chính là đệ nhất Linh Mạch của vùng Đông Nam, thiên địa linh khí rất là dày đặc, mỗi ngày đều ngưng tụ ra rất nhiều Linh Tinh, chuyện này ai cũng biết. Bình thường, Linh Mạch được chôn sâu bên trong Linh sơn, nhưng vẫn có một ít đầu mạch nhỏ nằm dưới các đảo ngoài biển. Tộc nhân Hồng Bạng bơi lội giỏi, không cần pháp bảo hỗ trợ, cũng lặn được rất sâu, nên thỉnh thoảng từ dưới đáy biển tìm được chút ít Linh Tinh. Tuy bọn họ không dùng được, nhưng biết đó là thứ Nhân tộc chúng ta coi là trọng bảo, nên đương nhiên cũng tích trữ để giao dịch với chúng ta."

Tưởng Hồng Quang ngần ngừ, nhỏ giọng hỏi: "Hứa thúc, phải giết bao nhiêu Quỷ Diện Hà, tộc nhân Hồng Bạng mới trả thù lao cho chúng ta?"

Hứa Hưng đáp: "Một trăm con Quỷ Diện Hà, đổi một viên Linh Tinh." Hắn giơ bốn ngón tay, cười, "Nên đây chính là nhiệm vụ thứ tư ta chọn cho các ngươi, bóc vỏ tôm."

※※※

Chào Hứa Hưng, bốn người đứng trong Bạch Hạc Đường bàn bạc. Vừa rồi Hứa Hưng nói cho bốn nhiệm vụ, nghe quả thật không tính là khó, dù họ không có thần thông không mang đạo hạnh cũng làm được, nhưng nghĩ cho kỹ, đều là công việc vất vả lại dơ bẩn, Tưởng Hồng Quang với Thẩm Thạch còn đỡ, Tôn Hữu và Hạ Tiểu Mai đều có xuất thân thế gia, ngày thường đâu có nếm qua loại khổ này, liền không muốn làm.

Bốn người thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định đi tới chỗ bạch bảng xem thử coi có nhiệm vụ nào thích hợp hơn không.

Phía trước bạch bảng có rất nhiều thiếu niên, rõ là vì Lăng Tiêu Tông cấm tất cả mọi người mang theo Linh Tinh nhập môn, nên đám đệ tử mới này mới nghèo túng, đổ xô tới đây tìm cách kiếm Linh Tinh để tu luyện, vì trừ viên Linh Tinh được tông môn ban cho đầu tiên, muốn có nữa, mọi người phải tự mình đi kiếm.

Bốn người đứng đó đọc kỹ một hồi, trên bạch bảng dán chi chít giấy trắng, tầng tầng lớp lớp, đủ loại nhiệm vụ kỳ kỳ quái quái, nhưng độ khó độ mệt và thù lao đều không khác mấy so với Hứa Hưng đã nói, vô số cái còn khó hơn.

Thẩm Thạch nhìn một hồi, trong lòng nghĩ tới chuyện Hứa Hưng nói về Phù Lục. Hắn từ nhỏ đã phác hoạ Phù Lục nhiều năm, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến Lăng Tiêu Tông lại có thể dùng được, nên cảm thấy sốt ruột muốn thử, sau khi nhìn một hồi không thấy nhiệm vụ nào phù hợp, bèn chuyển sang tập trung xem có nhiệm vụ nào liên quan tới Phù Lục hay không.

Nhưng nhìn mãi, gần như hết cả bạch bảng, mà chẳng tìm thấy một chữ ‘phù lục’ nào. Thẩm Thạch nhíu mày, Hứa Hưng không thể nào lừa gạt mình được, suy nghĩ một lát, nghĩ ra một điều, nhìn qua chung quanh, thấy không ai chú ý tới hắn, đám bạn bè mới quen Tôn Hữu Hạ Tiểu Mai Tưởng Hồng Quang vẫn đang chăm chú dán mắt vào bạch bảng, hắn lẳng lặng xoay người, nhẹ nhàng đi ra phía sau bạch bảng.

Mặt sau bạch bảng, là tấm bảng gỗ màu xanh biếc, theo lời Hứa Hưng, thì chắc chính là lục bản. Cũng giống như trên bạch bảng, trên lục bảng cũng dán chi chít là giấy, nhưng số người đứng xem ít hơn bạch bảng rất nhiều, không thiếu các đệ tử có độ tuổi lớn hơn, chắc chắn đã qua vòng năm năm lần thứ nhất.

Có mấy người trong số họ nhìn thấy Thẩm Thạch đi tới, đều quay sang nhìn hắn, nhưng rồi có lẽ cho rằng Thẩm Thạch chỉ vì hiếu kỳ chạy tới xem, nên không để ý nữa, quay đầu lại tiếp tục xem những tờ giấy trên bảng gỗ.

Thẩm Thạch nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu tìm kiếm, lần này thuận lợi ngoài ý định, hắn nhìn thấy trên tờ giấy thứ ba, nhiệm vụ do Thuật Đường ban ra, nội dung là phác hoạ một phù trận chuyên môn lên lá bùa.

Chế bùa, chứ không phải chế Phù Lục, chính là hợp ý Thẩm Thạch, hắn chưa có đạo hạnh, không thể vượt qua được cửa ải "Chú Linh", không thể chế ra phù lục, nhưng nếu chỉ cần vẽ một phần phù trận, bằng vào kinh nghiệm bảy năm lăn lộn bất kể ngày đêm của bản thân, Thẩm Thạch vẫn có vài phần tin tưởng.

Ánh mắt hắn mừng rỡ, nhưng khi tiếp tục đọc xuống, mày hắn nhăn lại, mặt thoáng vẻ ngạc nhiên. Vì cuối tờ giấy viết năm chữ to: ‘Tài liệu tự chuẩn bị.’