Chương 325: Chương 155: Biết cùng ai ở chung

Ánh dương khuất nơi trời Tây, màn đêm buông xuống, trong Lưu Vân thành nhà nhà đốt đèn, khung cảnh dần dần sáng lên, cảnh đêm tựa như có từng điểm tinh quang lóe sáng, cùng bầu trời đầy sao trên đầu điểm tô cho nhau.

Trong số ấy có một chỗ ánh đèn léo lắt, bên song cửa nơi ốc trạch yên tĩnh vô danh, ánh sáng từ ngọn nến trên bàn vẫn lan tỏa trong phòng, Thẩm Thạch và Lăng Xuân Nê kề vai sát cánh ngồi bên nhau. Dưới ánh nến mịt mù, sóng mắt nàng như mặt nước tĩnh lặng ôn nhu, má hồng bớt ửng đỏ, tay trong tay cùng Thẩm Thạch, ánh nến dịu dàng, dưới đèn bóng người thành đôi, thủ thỉ tâm tình.

Cửa đã đóng, Tiểu Hắc Trư lúc này đã vào phòng giờ đây đang nghênh ngang lười biếng nằm bò trên mặt bàn cách ngọn nến không xa, trong miệng chẳng biết từ khi nào lại ngậm một cây Linh thảo không rõ tên, còn hàm bên kia thì ngồm ngoàm nhai.

Thỉnh thoảng Thẩm Thạch hoặc Lăng Xuân Nê sờ sờ đầu của nó, đầu của Tiểu Hắc lúc đó cũng lay động mấy cái, bộ dạng thập phần thú vị.

Lăng Xuân Nê giỡn vài cái với Tiểu Hắc, sau đó quay đầu về phía Thẩm Thạch, dưới ánh nến nhìn thấy thần sắc trên khuôn mặt hơi âm u tựa như có điều suy nghĩ, liền nhỏ giọng hỏi: “Mọi việc đại khái là như vậy, nếu thế thì căn nhà này cũng không phải của chàng mua sao?”

Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói:

“Đúng vậy! Lúc trước ta vì chuyện bái sư nên thật sự không có cách nào phân thân xuống núi, lại sợ nàng lo lắng cho nên mới nhờ Tôn Hữu tới đây gặp nàng. Thật không nghĩ tới hắn lại mua một căn nhà để thu xếp cho nàng.” Hơi dừng lại, hắn thở dài, tiếp lời: “Ta đã phải thăm dò nhiều lần thì hắn mới nói cho ta biết một phòng ở như vầy trong Lưu Vân Thành có giá ít nhất một vạn Linh tinh.”

Trên mặt Lăng Xuân Nê lộ ra dáng vẻ lo lắng, vô thức nắm chặt tay Thẩm Thạch, nói: “Chàng nghĩ chuyện này nên làm thế nào?”

Thẩm Thạch lắc đầu, nói: “Mặc dù giao tình của ta và Tôn Hữu vô cùng tốt, nhưng số lượng Linh tinh để mua căn phòng này quá lớn ta không thể cứ im lặng coi như không có chuyện gì mà nhận lấy.”

Lăng Xuân Nê nhẹ gật đầu, liếc nhìn trang trí trong phòng, im lặng một lát, thấp giọng nói: “Nếu vậy ngày mai chúng ta hãy chuyển đi khỏi nơi này a.”

Thẩm Thạch trầm ngâm không nói, chẳng qua khóe mắt liếc qua, nhìn thấy khuôn mặt Lăng Xuân Nê lộ ra vài phần tiếc nuối không nỡ đi, liền giật mình nói: “Nàng ở nơi này có thoải mái không, có thích căn phòng này không?”

Lăng Xuân Nê do dự một lát, thở dài, nói: “Phòng này tuy không lớn, những yên tĩnh an toàn, thiếp quả thực rất thích, so với lúc trước kia phải sống ở đầu đường xó chợ không nơi cố định thì tốt hơn nhiều. Chỉ là dù sao nơi này không phải của chúng ta, nhân tình này quá lớn, tốt hơn hết là thôi đi a.”

Thẩm Thạch suy nghĩ một chút, sau đó thoáng nở nụ cười, nòi: “Nàng nếu thích thì chúng ta cứ tiếp tục ở lại a.”

Lăng Xuân Nê khẽ giật mình, thốt: “Không phải vừa rồi chàng nói là…”

Thẩm Thạch gật gật đầu, nói:

“Ta đương nhiên không thể cứ như vậy lấy không phần hậu lễ này, cho nên ta định kiếm nhiều Linh tinh một chút, khi nào kiếm đủ số lượng một vạn thì trả lại cho Tôn Hữu, coi như là ta mua căn phòng này của hắn.”

Thân thể Lăng Xuân Nê khẽ run lên, không biết nói gì, hốc mắt cũng ửng đỏ lên, nói khẽ: “Thạch đầu, chàng không cần thiết phải như vậy, thiếp…”

Thẩm Thạch vẫy vẫy tay ngắt lời nàng, nói: “Thật ra trước kia rất lâu, ta cũng đã nghĩ đến việc phải mua một căn phòng trong Lưu Vân thành làm chỗ nghỉ chân để thuận tiện nghỉ ngơi, hơn nữa từ đây đi đến các nơi khác cũng vô cùng thuận tiện, chẳng qua vẫn dây dưa không quyết mà thôi. Lần này coi như là ta làm chuyện đó sớm hơn, huống chi…” Hắn ôn nhu nhìn Lăng Xuân Nê, nói “Lúc trước ta đã nói phải ở chung một chỗ với nàng nên không thể cứ nay đây mai đó, mang nàng theo phiêu bạt như trước được. Chẳng qua ta…bản lĩnh của ta còn thấp, có lẽ không để cho nàng có được cuộc sống sung sướng, nếu là người…”

Lời còn chưa dứt, Lăng Xuân Nê bỗng nhiên đứng lên, đưa tay che miệng của hắn lại, không cho nói tiếp, sau đó bàn tay của nàng cứ như vậy để trên môi Thẩm Thạch, đôi mắt lóng lánh phản chiếu ánh nến như hai ngọn lửa đang rừng rực thiêu đốt.

“Thiếp không cần ai hết, chỉ cần chàng là đủ!” Từng chữ từng chữ cứ như vậy được nàng từ từ nói ra.

Thẩm Thạch không nói gì nữa, chỉ trân trân ngắm Lăng Xuân Nê, gật gật đầu liên hồi.

“Tên Tôn Hữu kia đâu rồi, tuy rằng bình thường nhìn không quá đứng đắn nhưng tính cách cũng không tệ, đối với ta cũng rất tốt.” Dưới ngọn nến, Thẩm Thạch cùng Lăng Xuân Nê ngồi bên bàn dựa vào nhau tính chuyện tương lai, trong đầu hắn còn đang suy nghĩ một chút, “Cho nên hắn sẽ không làm mấy chuyện như đòi nợ ta đâu. Đương nhiên nếu hắn muốn đòi tiền thì ta có thể kéo dài thời gian một chút.”

Thẩm Thạch tiện tay vẽ một cái vòng lớn lên mặt bàn, nói:

“Hiện giờ trên người ta có hơn bốn nghìn linh tinh, trước kia cảm thấy không ít, nhưng bây giờ còn không bằng một nửa giá căn phòng này, cho nên mấy ngày tiếp theo ta định là ở chỗ này lĩnh ngộ hai cái thuật pháp sư phụ truyền cho ta, đợi thực lực mạnh hơn vài phần thì đi ra ngoài ma luyện thám hiểm, săn giết Yêu thú thu thập linh tài, linh thảo, rồi đổi lấy Linh tinh. Nếu vận khí không tệ, ta nghĩ có lẽ trong nửa năm thì có thể trả hết số tiền kia. Bất quá bơi như vậy, lại còn có khả năng thỉnh thoảng ta phải về tông môn vài chuyến cho nên thời gian ở cùng nàng có thể sẽ không quá nhiều.”

Lăng Xuân Nê hơi cúi đầu, sắc mặt hiện lên vài phần ảm đảm. Thẩm Thạch nhìn thấy, cười, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của nàng, ôn nhu nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, ta cảm thấy những điều nay đều là việc ta phải làm, hơn nữa có thể được ở cùng một chỗ với nàng như bây giờ, ta cảm thấy vất vả một chút cũng không sao cả.”

Lăng Xuân Nê thấp giọng nói:

“Nhưng mà…Nhưng mà thiếp vừa nghĩ đến về sau chàng không ngừng phải chiến đấu với những Yêu thú hung mãnh kia thì trong thâm tâm cảm thấy…cảm thấy không dễ chịu.”

Thẩm Thạch mỉm cười nói:

“Không có chuyện gì đâu, thật ra từ lúc còn rất nhỏ, ta vẫn như thế này, nhưng mà nàng yên tâm, ta đáp ứng với nàng, nhất định sẽ bảo trọng chính mình, gặp phải Yêu thú quá mức hung hãn sẽ tuyệt đối không trêu vào chúng.”

Sắc mặt Lăng Xuân Nê lúc này mới dễ nhìn hơn chút ít, chẳng qua vẫn có thể nhìn thấy được vẻ sâu lo trên đó. Thẩm Thạch thở dài, nhẹ nhàng kéo nàng xích lại gần, ôm nàng, nói: “Hai người chúng ta cũng không phải là con nít rồi, muốn sống sót trên đời này thì đâu thể nào dễ dàng được, có lẽ cũng chỉ có những đệ tử trời sinh đã có thế gia bất phàm kia mới có được loại diễm phúc này a. Trước kia nàng khi nào cũng phải khuôn trăng tươi cười, xu nịnh lừa gạt Linh tinh, ta cũng phải không để ý nguy hiểm chiến đấu với Yêu thú, chẳng phải cả hai đều phải chịu đựng như vậy hay sao?”

Hắn cười cười, nụ cười ôn hòa tự tin, ôm thân hình mềm mại không xương củaLăng Xuân Nê, khẽ nói bên tai nàng: “Thời điểm khó khăn nhất ngày trước đã qua, ta tin về sau hai ta nhất định sẽ có những ngày thật hạnh phúc, đúng không?”

Lăng Xuân Nê rúc vào trong lòng ngực hắn, nhẹ gật đầu.

Thẩm Thạch thoáng mỉm cười, quay đầu tùy ý nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy cảnh đêm bao la mờ mịt, trời tối như mực, hắc ám thâm sâu như đầm hổ lang sâu không lường được, trong bóng đêm tĩnh lặng, chỉ có nơi đây căn phòng nhỏ ở nhà này, ánh nến nhẹ nhàng mờ ảo, dường như chỉ ở nơi đây mới có ánh sáng.

Lăng Tiêu Tông, Kim Hồng Sơn.

Buổi sáng hôm nay, Tôn Hữu dậy thật sớm, vận động thân thể ở trong động phủ, cẩn thận chỉn chu lại dung nhan y phục. Hắn vốn là công tử trẻ tuổi xuất thân thế gia, khí chất hình dáng xuất chúng, bây giờ sửa soạn lại làm cho bản thân hắn tựa hồ so với lúc bình thường sáng sủa hơn nhiều, có mấy phần hương vị công tử đàng hoàng trong thời đại hỗn loạn này.

Cái bóng phản chiếu trên gương đồng mỉm cười, Tôn Hữu mở cửa đá đi ra động phủ, bước chân đi trên sơn lộ nhẹ nhàng, thần sắc tự nhiên càng làm nổi bật phong thái, rõ ràng nhất là rất hấp dẫn ánh mắt của mấy vị nữ đệ tử trẻ tuổi đi ngang qua, có vài người có chút quen biết đi qua cũng chào hỏi hắn vài câu. Bình thường tính tình của Tôn Hữu cũng tốt nên cũng toe toét cười đáp lại.

Đi được một quãng trong sơn đạo, tới khi một cái ngã ba đường xuất hiện trước mắt hắn, Tôn Hữu cũng quen thuộc nơi này, căn bản là vì mỗi lần Thẩm Thạch và hắn đi về đều chia tay ở đây. Một đường đi về chỗ hắn, còn đường cùng hướng đi thông qua Quan Hải Thai kia, quanh co khúc khuỷu tĩnh mịch, đâm sâu thẳng vào khu rừng này chính là tòa u cốc của Thẩm Thạch.

Người khác thì không biết nhưng Tôn Hữu đương nhiên sớm đã biết ngày hôm qua Thẩm Thạch đã xuống núi rồi, nhìn thấy giao lộ nơi đây trong lòng hắn lập tức nghĩ đến Thẩm Thạch, còn có những lời hắn đã nói lúc ở động phủ của mình.

Có lẽ hy vọng vẫn có vài phần xa vời, biện pháp kia có chút cực đoạn, nhưng nếu không thử một lần Tôn Hữu biết hắn vô luận thế nào cũng sẽ không cam lòng.

Khuôn mặt hắn hiện lên ý cười nhàn nhạt, phấn chấn tinh thần, đang định đi tiếp lên núi thì bỗng nhiên khóe mắt khẽ đảo qua bên kia, chân lập tức dừng lại, ngơ ngác một chút, liền quay đầu nhìn lại thì thấy chỗ xa xa ẩn khuất trên sơn lộ yên tĩnh có một thân ảnh yểu điệu đang đi đến, tựa hồ có mấy phần nhìn quen quen.

Hắn nhíu mày, cẩn thận nhìn kỹ lại mấy lần, thế nhưng bóng lưng nàng kia lại rất nhanh đi vào trong rừng, lá cây rậm rạp che mất tầm nhìn của Tôn Hữu làm cho hắn không thấy được gì. Tôn Hữu đứng nguyên tại chỗ, mặc dù chỉ nhìn thấy bóng lưng mà không thấy được dung mạo của nữ tử kia, nhưng thần sắc trên mặt hắn từ từ thay đổi, thấp giọng lầm bầm lầu bầu một câu:

“Chung Thanh Lộ?”

Tán cây cổ thụ che trên đầu, cành lá rủ xuống đất, trên con đường núi tĩnh lặn xanh tươi, nữ tử kia đang nhẹ bước đi, tia nắng sớm mai xuyên qua kẽ lá rơi lên bóng dáng xinh đẹp, hiện ra dung nhanh thanh lệ của nàng, đúng là Chung Thanh Lộ.

Từ đầu đến giờ sắc mặt nàng vẫn một mực bình tĩnh, chẳng biết sao sau khi đi đến sơn đạo u tĩnh này, đặc biệt là lúc xung quanh không có ai, trên mặt Chung Thanh Lộ lại có chút biến hóa, bớt đi vài phần lạnh lùng, nét ôn nhu hiển lộ thêm, lại còn thoáng nhàn nhạt vui vẻ vẫn còn vương nơi khóe miệng.

Ánh dương trên cao, gió nhẹ hiu hiu vuốt ve vạt áo của nàng, ánh mắt tĩnh tựa thủy, chỉ đau đáu nhìn vễ chỗ phía trước, núi non như họa, bóng hình được khắc trong khung cảnh ấy thật rung động lòng người, đẹp không bút nào tả xiết.

Không bao lâu sau, một tòa u cốc đã xuất hiện trước mắt, Chung Thanh Lộ đi vào đó, tiếng nước róc rách từ trong thâm cốc khẽ truyền đến, thời điểm nghe được âm thanh ấy nàng cũng đã nhìn thấy động thủ yên lặng trầm mặc nọ.

Nàng khẽ nở nụ cười, đáy mắt vui mừng hân hoan, nhưng vừa đi được hai bước nàng bỗng nhiên dừng chân, nhìn sang bên ấy rồi suy nghĩ, tay khẽ vuốt đôi má, sau đó khẽ cười, lại nhẹ nhàng nhấn lên khuôn mặt thu lại nụ cười, làm ra vẻ bình thường, thần sắc bình tĩnh như trước.

Là nữ nhi thì không thể quá mức lỗ mãng, đến lúc đó sẽ giả vờ như lúc bình thường báo cho hắn biết.

Thế nhưng đôi mắt vẫn sáng lấp lánh, miệng cười ôn nhu như vậy thì làm sao mà che giấu được, chẳng qua nếu mình không để ý thì ai mà quản được a.

Nàng đi thẳng về phía trước, sắc mặt bình tĩnh, nhưng vừa mới đi tới trước cửa đá, bỗng nhiên nét vui mừng bất giác cứ hiện lên, thì ra nội tâm mình lại vui mừng như vậy, có muốn ép cũng không ép được, nếu như vậy chẳng phải tí nữa sẽ bị hắn chế giễu hay sao?

Mặc kệ nó, hắn muốn cười thì cứ cười đi, dù sao…hắn cũng không giống những người khác.

Chung Thanh Lộ mỉm cười lắc đầu, tim có chút đập nhanh, chậm rãi giơ tay lên đập lên cửa đá.

U cốc vắng vẻ, sau lưng nàng sâu chỗ bóng cây sâu trên đường núi có bóng người chậm rãi đi tới.