Chương 317: Chương 147: Gặp lại

Máu cá đỏ thẫm, dù ở trong nước biển nhưng cũng mơ hồ tỏa ra một mùi tanh đậm đặc dị thường. Mùi máu tanh lập tức đánh động vùng biển xung quanh, mười mấy bóng đen rục rịch lao tới, quỷ dị như sát thủ, khiến người ta sởn gai ốc.

Tâm niệm Thẩm Thạch thoắt chuyển, liền quyết định thật nhanh, chân đạp mạnh một cái, lập tức trôi về phía sau. Khi thân hình hắn vừa động, mấy bóng đen nấp trong sào huyệt tại khe đá liền xông ra ngoài, vô cùng mau lẹ lao về phía con cá chết kia. Mà mấy bóng đen này lướt tới lại làm cho những Yêu thú ở xa hơn trong đại dương chú ý, trong nháy mắt có vô số bóng đen lao nhao xuất hiện, từ bốn phương tám hướng lao đến.

Thẩm Thạch có chút khô cổ, dù dưới nước hắn còn có Thủy Tiễn Thuật để phòng thân, nhưng đối phó với nhiều kẻ địch như vậy chỉ sợ cũng không xong. Đang kinh ngạc, hắn chợt phát hiện ra những bóng đen đều nhao nhao lướt qua bên cạnh hắn, xông về phía con cá chết đang hòa trong máu tươi kia, có vẻ như đó mới là thứ hấp dẫn bọn chúng.

Thẩm Thạch nhẹ nhàng thở ra, nhưng thân thể cũng không dám dừng lại, tiếp tục lui ra sau hơn mười trượng nữa, cho đến chỗ có vẻ an toàn rồi mới quay đầu lại nhìn kỹ. Nhờ ánh sáng từ trên mặt biển khúc xạ xuống, Thẩm Thạch chứng kiến được phía bên kia đã trở thành một nơi loạn lạc, những bóng đen hung ác phần lớn đều là những con cá lớn có hình dạng khác nhau, trong đó thậm chí còn có mấy con hình dạng giống y hệt con cá đã chết, hiển nhiên chính là đồng loại của nó.

Vậy mà phần lớn những con cá lớn có hàm răng nhọn hoắt đó đều đang vây quanh con cá chết kia, không hề có lấy nửa điểm khách khí với đồng loại, nhao nhao há miệng, liều mạng dốc sức cắn xé thân thể con mồi. Trong nước biển máu tươi loang lổ, phần đông bầy cá đều quẫy đạp xông tới, quậy cho cả một vùng nước biển trở nên hỗn loạn đến hoa cả mắt. Sau đó không lâu, con cá to đã bị cắn xé hoàn toàn, đến cả xương cốt cũng không còn.

Thẩm Thạch đứng từ xa chứng kiến cảnh này, thầm hít một hơi khí lạnh, tự nhủ bên trong Thương Hải này quả là nguy cơ tứ phía, không thể cứ đứng ngốc ở đây được, liền vội vã quay người ly khai.

Mặc dù vừa mới xuống biển đã bị hạ mất khí thế, nhưng khảo nghiệm ngân quang Hải Quỳ Châu vẫn còn đó, Thẩm Thạch đương nhiên không thể lùi bước, cho nên hắn vẫn tiếp tục ở lại, cẩn thận tìm kiếm. Tuy nhiên vừa mới bắt đầu đã được sự việc kia cảnh tỉnh, động tác của Thẩm Thạch liền thận trọng hơn nhiều, đi lại dưới đáy biển luôn thập phần chú ý phía dưới chân, để ý cả những đá ngầm, những khe nứt kẽ hở xung quanh. Nếu phát hiện có hình bóng hay tung tích Yêu thú, mặc kệ là mạnh yếu lớn nhỏ gì hắn đều cố gắng đi vòng qua, hoặc là bơi lên phía trên tránh né.

Kể từ đó, quả nhiên quãng thời gian tiếp theo Thẩm Thạch không hề quấy rầy đến nhiều Yêu thú nữa,. Tuy nhiên đáy biển là một thế giới thần bí khó lường, có vài loại Yêu thú cá ẩn nấp trong sào huyệt, bề ngoài vô cùng khó phát hiện, nên Thẩm Thạch cũng buộc phải chiến đấu vài lần.

Nhưng những Yêu thú tấn công hắn cũng đa phần là các Hải thú cấp thấp, nói chung tuy có chút phiền toái nhưng uy lực của Thủy Tiễn Thuật ở dưới biển lại càng mạnh mẽ, dựa vào nó Thẩm Thạch có thể ứng phó được với đa số trường hợp. Chỉ có hai lần gặp phải yêu thú mạnh mẽ phiền phức hơn một chút, nhưng Thẩm Thạch sau mấy lần phóng ra vu thuật cũng coi như đã thuận lợi đánh bại chúng.

Thẩm Thạch vốn lo lắng nhất là khi giết chết những Yêu thú đơn độc này, sẽ lại một lần nữa mời gọi những Hải thú khác đang ẩn nấp xung quanh. Nhưng ngoại trừ trường hợp đầu tiên khiến cho hắn phải khiếp sợ ra, những lần chiến đấu sau tuy hắn cũng tấn công giết chết Yêu thú, nhưng ảnh hưởng tạo thành tựa hồ nhỏ hơn rất nhiều, không hề xuất hiện tình cảnh từng nhóm từng nhóm Yêu thú chen chúc nhau lao tới như trước nữa. Chỉ có đôi khi có vài con Hải Thú ngửi thấy được mùi máu tanh liền bơi tới giành ăn, còn những lần khác đều chẳng thấy con nào.

Thẩm Thạch cũng không rõ sự khác biệt này là bởi nguyên nhân gì, liền nghĩ thầm chẳng lẽ mình vừa bơi trúng phải một vùng biển có đặc biệt nhiều Yêu thú sao? Vậy chẳng hóa vừa xuống biển đã dẫm vào ổ Yêu thú, thật quá xui xẻo rồi.

Vừa thầm tự nhủ trong lòng như vậy, hắn vừa lưu ý xung quanh, đề phòng những Yêu thú biển, lại đồng thời cẩn thận tìm kiếm Ngân quang Hải Quỳ, hay chính xác mà nói là tìm kiếm Ngân quang san hô.

Ở dưới biển, Ngân quang san hô là một loại san hô cực kỳ hiếm thấy, đặc điểm nổi bật nhất của nó là toàn thân đều màu trắng , lại hơi tỏa ra ánh sáng màu trắng bạc, vô cùng đẹp đẽ. Ở trong lòng biển ánh sáng tương đối lờ mờ, nếu có Ngân quang san hô tồn tại thì hiển nhiên sẽ tương đối bắt mắt, cho nên tuy Thẩm Thạch đã chuẩn bị tinh thần đối với loại san hô có số lượng thưa thớt này, nhưng kỳ thật hắn vẫn cho rằng nó không quá mức khó tìm.

Vậy mà ở đoạn đáy biển này, hắn tìm kiếm đã hết một canh giờ, mà thậm chí cả một gốc Ngân quang san hô cũng không thấy.

Tình huống này quả là vượt ra ngoài tiên liệu của Thẩm Thạch, hắn không thể ngờ rằng Ngân quang san hô lại thưa thớt đến mức độ này. Thậm chí Thẩm Thạch còn có chút hoài nghi, tại vùng biển này rốt cuộc là có còn loại san hô này hay không, nếu có thì tại sao thời gian lâu như vậy, vùng tìm kiếm rộng lớn như vậy, làm kinh động rồi chiến đấu với đám Yêu thú biển đến cả mười mấy lần rồi, mà một chút bóng dáng của Ngân quang san hô cũng không hề thấy.

Trong nội tâm bắt đầu có chút lo lắng, Thẩm Thạch cau mày lại, khí tức cũng nặng nề thêm vài phần. Tuy nhiên đúng lúc đó, có lẽ là do cơ duyên xảo hợp, hoặc là nhờ ông trời thương hắn, khi hắn đến trước một vùng núi đá dưới đáy biển, liền nhìn thấy một hang động rất cao ở cách mình một hai thước. Bên trong đó, bỗng nhiên có một tia sáng lóe lên.

Thẩm Thạch vừa nhìn thấy tia sáng đó thì thân thể liền chấn động, trong lòng mừng rỡ như điên, đi đi lại lại mãi trong cái vùng biển này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có vật gì đó sáng lên, hơn nữa, ánh sáng đó lại đúng là màu trắng bạc.

Hắn lập tức không chần chừ nữa, vội vàng đi đến cái hang động kia. Thế nhưng mới đi được vài bước, hắn chợt mơ hồ cảm thấy phía trên đỉnh đầu tối lại, có một bóng đen xẹt qua, đồng thời một luồng nước biển dội lại.

Thẩm Thạch ngẩng đầu lên, lập tức lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy trên đầu hắn hơn một trượng, trong làn nước biển, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thân hình đang quẫy tay đạp chân, động tác nhẹ nhàng, trong tầng nước biển mênh mông lại như không có tới nửa phần trở ngại, chỉ có thể hình dung bằng câu nói như cá gặp nước, thản nhiên bơi lội. Mà ở eo lưng của bóng người đó, có một vỏ sò màu hồng vô cùng bắt mắt, trông như thể trời sinh ra đã lớn lên trên cơ thể của nàng.

Thẩm Thạch thoáng ngơ ngẩn một hồi, cảm thấy thân hình này thật là quen mắt, một hình ảnh ở sâu trong ký ức của hắn hiện về. Nhiều năm trước, người đó đã từng ở chung một chỗ, cười nói chơi đùa với hắn, đó là thiếu nữ của Hồng Bạng Yêu tộc.

Đúng lúc đó, nữ tử đang bơi lội kia cũng như chợt nhận ra điều gì, liền nhìn xuống phía dưới, lập tức thân thể khẽ chấn động. Nàng như một con cá xinh đẹp ưu nhã, bơi xuống dưới đáy biển nơi Thẩm Thạch đang đứng.

Ánh sáng ôn hòa từ trên bầu trời rọi xuống, khúc xạ vào trong lòng biển, từng cột sáng chiếu xuống đằng sau lưng nàng. Khoảnh khắc này, dường như tất cả ánh sáng đều vây quanh thân hình của nàng, làm hiện ra một vẻ xinh đẹp rạng ngời. Một chuỗi bong bóng khí bồng bềnh bay lên, lấp lánh ánh hào quang bảy màu. Bàn tay trắng nõn tinh tế khỏa nước, ánh sáng phía trên nàng loang loáng chiếu xuống đỉnh đầu Thẩm Thạch. Dung nhan của nàng dần dần hiện ra ở cách hắn vài ba thước

Hai ánh mắt chạm nhau, nhìn thấy bóng mình trong đó.

Như xuyên qua thời gian, như nhìn thấy hình dáng mình hồi trẻ.

Khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc kia lờ mờ hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó giây lát, nàng bật cười, mang theo một tia vui sướng từ tận đáy lòng, liền mở miệng gọi:

"Thạch Đầu?"

Thanh âm đó có chút trầm thấp, kèm theo ít cảm giác rung rung kỳ quái. Không biết tại sao, xung quang hai người toàn là nước biển mà nàng vẫn có thể nói chuyện, nhưng Thẩm Thạch lúc này cũng vừa mừng vừa lo, bật cười nói:

"Hải Tinh?"

Lời vừa nói ra, hắn liền giật nảy mình, nhưng lập tức lại phát hiện ra nhờ có Cự Thủy Thuật mà hắn cũng có thể mở miệng nói chuyện dưới nước. Mà chuyện này cũng làm cho Hải Tinh lắp bắp kinh hãi, nàng nhìn kỹ Thẩm Thạch một chút, sau đó duỗi nhẹ một tay ra chạm vào ngực hắn.

Thẩm Thạch do dự một lát, nhưng cũng không hề né tránh. Hải Tinh quả nhiên không hề có ác ý gì, chỉ hiếu kỳ rờ lên ngực hắn, rồi sau đó như đã hiểu ra điều gì, cười nói: “ Hóa ra là ngươi đã học được Cự Thủy Thuật à.”

Thẩm Thạch khẽ giật mình, ngạc nhiên hỏi: “ Làm sao ngươi biết điều này?”

Thân thể Hải Tinh chậm rãi hạ xuống đáy biển, đứng ở trước mặt hắn. Nhiều năm không gặp, thiếu nữ Yêu tộc ngày trước đã trưởng thành, dáng người cao gầy, khuôn mặt như tô như vẽ, nếu không phải trên lưng còn có cái vỏ sò màu hồng kia, thì dù có đặt vào trong Nhân tộc cũng là một mỹ nữ tuyệt sắc. Nàng cười hì hì, nói: “ Ta đương nhiên là biết rõ chứ, thuật pháp kia chính là truyền thừa từ tổ tiên của tộc ta mà.”

Thẩm Thạch ngạc nhiên, nhất thời có chút phản ứng không kịp, nghĩ thẩm không phải Yêu tộc từ trước đến nay không biết Ngũ Hành thuật pháp sao? Nhưng rồi hắn lại lập tức nghĩ đến, ngày đó khi hắn tu hành Cự Thủy Thuật này, quả thật có cảm giác thuật pháp này hơi khác biệt, không giống với Ngũ Hành Thuật pháp bình thường, thậm chí không thể phân chia rõ ràng về một trong năm hệ Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ. Có lẽ đây chính là nguyên nhân của việc đó?

Thẩm Thạch đang muốn hỏi han Hải Tinh về lai lịch của Cự Thủy Thuật này, đồng thời nghĩ lại thời điểm lúc mình học được thuật pháp này từ Bồ Trưởng lão. Nhưng Hải tinh có vẻ vô cùng vui mừng khi gặp được Thẩm Thạch ở rặng san hô này sau mấy năm biệt tăm, liền tung người lên như cá, bơi một vòng bên cạnh hắn, sau đó mỉm cười hỏi: “ Thạch Đầu, người càng lớn càng cao đấy, đúng rồi, ngươi tới biển san hô này làm gì vậy?”

Nội tâm Thẩm Thạch khẽ động, vội vàng đem việc mình phải tìm Ngân Quang Hải Quỳ Châu trước sau nói qua cùng Hải Tinh, sau đó nhìn nàng thiếu nữ Yêu tộc xinh đẹp này, ánh mắt mang theo vài phần chờ đợi, nói: “ Hải Tinh, ngươi có biết bên trong vùng biển này nơi nào có Ngân Quang Hải Quỳ không?”

Hải tinh nở một nụ cười, cột ánh nắng chiều tà chiếu sáng dung nhan nàng, dường như cũng hóa thành dịu dàng giống như Hải Tinh. Sau đó, nàng nhẹ nhàng gật đầu. mỉm cười nói: “ Ta dẫn ngươi đi nhé.”

Thẩm Thạch mừng rơn, vội vàng gật đầu. Bỗng hắn chợt nhớ đến cái hang động bên cạnh có ánh sáng phát ra, liền lập tức kéo Hải Tinh đang muốn quay đầu lại, định nói. Nhưng Hải Tinh chỉ phì cười một tiếng, sau đó lắc đầu.

Thẩm Thạch “A” một tiếng rồi hỏi: “ Trong đó không phải sao? Ta vừa thấy có ánh sáng mà?”

Hải Tinh tiện tay nhặt một cục đá nhỏ trên mặt đất, ném vào trong hang động. Tại hang động Thẩm Thạch vừa định vào, bỗng nhiên có ánh sáng mãnh liệt lóe lên, nhưng sau đó chỉ có bảy tám xúc tu màu xám mạnh mẽ vọt ra, thoáng cái đã bắt được hòn đá kia, sau đó vô cùng mau lẹ rụt trở vào.

Thẩm Thạch lại càng hoảng sợ, liền nghe Hải Tinh nói bên cạnh: “Đó là một con Điểm Đăng Chương Ngư (*)”

_ (*) Điểm Đăng Chương Ngư: Con cá đốt đèn. _

Thẩm Thạch im lặng, có vài phần lúng túng. Thế nhưng sau đó một lát, bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới, nắm lấy tay phải của hắn, sau đó một gợn nước bỗng được tạo nên, Hải Tinh nắm cánh tay hắn bơi vào trong lòng biển, vỏ sò màu hồng sau lưng đóng mở trợ lực, hai ngươi lập tức bơi ra ngoài.

"Đi thôi. . ."

Tiếng cười của nàng quanh quẩn bên làn nước gợn, như một Tinh linh tuyệt mỹ ở trong nước, thật giống với năm nào.