“Thẩm sư đệ, đệ đang định đi đâu đó?”
Hai người sóng vai đi trên sơn đạo, Từ Nhạn Chi thuận miệng hỏi Thẩm Thạch, Thẩm Thạch do dự một chút, nói: “Đệ dự tính đi Bạch Hạc Đường nhận mấy nhiệm vụ, sau đó thì xuống núi.”
Từ Nhạn Chi “ồ” một tiếng, nghe ra có vẻ có chút kinh ngạc, nói: “Sao vậy? Nghe ra đệ rõ ràng không có ý định đợi Đan hội chấm dứt mới đi sao?”
Thẩm Thạch ngơ ngác một chút, nói: “Đan hội bên Đan đường khi nào tổ chức?”
Từ Nhạn Chi nghĩ nghĩ, nói:
“Vân Nghê trưởng lão đã xuất quan được mấy ngày, nghe nói hôm qua còn cùng chư vị Đại trưởng lão nghị sự, chắc là trong mấy ngày này a.”
Nói xong, nàng thoáng nở nụ cười, lại nó: “Lại nói, Đan hội này có thể coi như là khúc dạo đầu tuyển chọn đệ tử cho Tứ Chính đại hội sang năm, có thể nói là đại sự hàng đầu, trong tông môn vạn người chú mục. Đệ không quan tâm sao?”
Thẩm Thạch cười cười, sự tình Tứ Chính đại hội hắn đương nhiên có nghe nói qua, nhưng mà xưa giờ luôn có cảm giác khoảng cách giữa mình với nó thập phần xa xôi, nhân tiện nói: “Sao vậy, người thắng Đan hội lần này thì nhất định có thể đi sao?
Từ Nhạn Chi tỏ vẻ đương nhiên, nói: “Cái đó là chắc chắn rồi. Tham gia Đan hội đều là đệ tử trẻ tuổi của Đan đường nhất mạch cực kỳ có thiên tư, người thắng sẽ được Vân Nghê trưởng lão thu làm môn hạ, đến lúc đó tự nhiên sẽ được tính cho một cái danh ngạch.”
Trong đầu Thẩm Thạch hiện lên thân ảnh Chung Thanh Lộ, trong thời gian ngắn hình như có vài phần mờ mịt, nhưng lập tức lắc đầu, cười nói: “Thì ra là thế.”
Từ Nhạn Chi thấy hắn dường như đối với Đan hội này đúng là không có hứng thú gì, tuy có cảm giác kỳ quái, những cũng không nhiều lời, mỉm cười nói: “Đệ đã chuẩn bị xuống núi, chính là muốn đi săn để ma luyện sao?”
Thẩm Thạch gật đầu, nói:
“Đúng vậy.”
Từ Nhạn Chi suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước tỷ giới thiệu cho đệ vài loại thuật pháp, đệ dùng tới đâu rồi?”
Thẩm Thạch chỉnh sắc mặt, nhìn Từ Nhạn Chi nghiêm mặt nói: “Mấy cái Ngũ Hành thuật pháp đó quả thật giúp đệ rất nhiều, đúng là phải đa tạ sư tỷ.”
Từ Nhạn Chi cười hi hi, khoát tay nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Đúng rồi, lần này đệ muốn xuống núi, không nghĩ tới qua bên tỷ mua thêm mấy cái Ngũ Hành thuật pháp à?”
Thẩm Thạch nghe vậy thì trù trừ một chút, nói thật, hôm nay đụng phải Từ Nhạn Chi, hắn đúng là không muốn nói tới vấn đề này. Thứ nhất, mấy cái Ngũ Hành thuật pháp mà hắn đang có hiện tại xem ra cũng đủ dùng trong mấy ngày này. Thứ hai, cho dù không đủ nhưng trên người hắn còn có thuật pháp vu thuật quỷ dị cùng với đòn sát thủ Long Văn Kim Giáp thần bí kia. Tuy nói Long Văn Kim Giáp tạm thời không nên dễ dàng để người khác thấy, hơn nữa độ tiêu hao linh lực cũng lớn đến kinh người, hơn nữa ngoài những thủ đoạn này hắn còn luyện chế một số lượng xa xỉ phù lục, trên thực tế cũng có thể chiến đấu với địch thủ, chiến lực của Thẩm Thạch quả thực không thấp, thậm chí có mấy lần vượt cấp đánh chết địch thủ có đạo hạnh cảnh giới cao hơn mình.
Việc liên tục đấu pháp trong thời gian qua khiến hắn bắt đầu có lòng tin với thực lực của mình, sở dĩ Thẩm Thạch không nôn nóng tiếp tục mua sắm Ngũ Hành thuật pháp mới để tu luyện là còn có nguyên do quan trọng khác, đó là tiền.
Vốn dĩ lúc trước, sau khi bán viên yêu đan quỳ văn Thiết Lang Vương Chu cho Thần Tiên Hội thì trên người hắn có hơn bốn ngàn linh tinh, xem như đó là thời điểm giàu có nhất của hắn từ khi tu luyện, thậm chí ngay cả gánh nặng việc lén lút giao dịch với Chung Thanh Lộ cũng không thành vấn đề nữa. Chỉ là người tính không bằng trời tính, sau mấy biến cố khúc chiết trong Lưu Vân Thành, trong một đêm không kìm lòng được dẫn đến chuyện ân ái với Lăng Xuân Nê.
Bây giờ hồi tưởng lại, nội tâm Thẩm Thạch còn chưa hết kinh ngạc, kinh ngạc vì tình cảm mãnh liệt xúc động của mình khi đó, nhưng đối với một đêm kia, Thẩm Thạch không hề cảm thấy hối hận, vành tai tóc mai đan vào nhau, thanh âm thủ thỉ dịu dàng, trong đời hắn chưa bao giờ được trải cảm giác ấy.
Hắn cảm giác thật cao hứng, thật vui mừng, cũng có thể cảm nhận được tâm ý dịu dàng của Lăng Xuân Nê, cho nên trong lòng hắn đơn giản quyết định phải tìm cho nàng một chỗ an toàn và bí ẩn trong Lưu Vân Thành.
Lưu Vân Thành chính là đại thành của giới tu chân, cho dù là một căn nhà nhỏ loại đơn giản nhất, nhỏ nhất, chỉ đủ để cho tu sĩ ở lại thôi cũng có giá không hề rẻ chút nào. Tuy trên người Thẩm Thạch có không ít linh tinh nhưng nếu chỉ tiêu xài với một mục đích duy nhất ấy thì lại đúng là túng quẫn, làm không đủ tiêu.
Nhìn thấy Thẩm Thạch trầm ngâm không nói, lông mày Từ Nhạn Chi nhíu lại, thanh âm mang theo vài phần dò hỏi: “Tình hình kinh tế gần đây của đệ hơi căng sao, không có linh tinh hả?”
Thẩm Thạch im lặng trong khoảnh khắc, khẽ gật đầu, hơi áy náy nói: “Đúng là như vậy, sau này dư dả nhất định sẽ đi Ngũ Hành Điện tìm sư tỷ.”
Từ Nhạn Chi “a..” một tiếng, gật đầu tựa như có điều phải suy nghĩ, sau đó nói: “Như vầy đi, đệ hãy đi với ta đến Ngũ Hành Điện một chuyến, biết đâu sẽ có vui mừng bất ngờ cho đệ đó.”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, nói:
“Gì cơ?”
Từ Nhạn Chi cười không đáp, nói: “Đệ cứ đi rồi sẽ biết.”
*
Đã nói đến mức này rồi, Thẩm Thạch cũng không nóng lòng xuống núi nữa, liền đi theo Từ Nhạn Chi đến Ngũ Hành Điện.
Giống như bao ngày khác, Ngũ Hành Điện của Thuật Đường vẫn lạnh lẽo, yên ắng như thế, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, rướn cổ lên cũng nhìn không thấy bóng người, điện đường to như vậy cũng không có chút hơi thở con người, bầu không khí có vài phần u ám.
Nhưng Từ Nhạn Chi và Thẩm Thạch đã lui tới nơi này nhiều lần rồi, tự nhiên sẽ không để ý đến ngoại vật xung quanh, đi thẳng vào trong Ngũ Hành Điện. Từ Nhạn Chi nhìn hai bên không người, khóe miệng khẽ nhếch mang theo vài phần vui vẻ, đánh giá trên dưới Thẩm Thạch lại một lần nữa, nói: “Thẩm sư đệ, là như thế này, trước kia đệ cũng đã mua thuật pháp ở nơi đây, chắc là biết rõ Ngũ Hành Điện chúng ta bán thuật pháp cho đệ tử trong tông môn đều là giá cả xa xỉ.”
Thẩm Thạch khẽ gật đầu, lần trước mua ba cái thuật pháp cấp hai đã trực tiếp ngốn sáu trăm linh tinh, khiến cho hắn đau lòng mất một đoạn thời gian.
Ánh mắt Từ Nhạn Chi khẽ đảo, khóe mắt liếc qua giống như không đếm xỉa tới, sau khi bâng quơ nhìn vào một nơi ẩn náu nào đó chỗ bên hông cửa rồi cười ôn hòa, nói với Thẩm Thạch: “Mấy cái giá kia quả thật là cũng hơi mắc một chút, bất quá là do Thuật Đường Bồ trưởng lão của chúng ta định ra, ta cũng không có cách nào. Nhưng hôm nay, đúng hơn là tối hôm qua, trong số thuật pháp trong danh sách lão nhân gia lưu lại, có ghi một loại Ngũ Hành thuật pháp cấp ba giá chỉ còn có một trăm linh tinh thôi.”
“Hả?” Thẩm Thạch cả kinh, hai mắt nhất thời sáng lên, thậm chí có chút không áp chế được sự kích động, nói: “Thuật pháp cấp ba, chỉ bán một trăm linh tinh, chỉ bằng… một nửa Thuật pháp cấp hai?”
Từ Nhạn Chi gật đầu cười, nói:
“Đúng là như vậy, dù sao cũng chẳng có mấy ai đến Thuật Đường mua sắm thuật pháp cấp cao, nói chung là không bán được, mà vừa nãy ta nhìn thấy đệ liền nghĩ đến đệ có muốn mua hay không?”
“Muốn!” Thẩm Thạch lập tức đáp ứng như chém đinh chặt sắt, nói đùa gì vậy, vốn dĩ giá thuật pháp cấp ba kia ít nhất khoảng một ngàn linh tinh, thậm chí có cái còn cao hơn. Hôm nay có cơ hội như vậy, không phải bánh từ trời rơi xuống thì là gì? Chỉ là hắn nghĩ nghĩ, có lẽ lời nói năm đó của cha già nói với hắn vẫn còn tác dụng, sau do dự một lát , Thẩm Thạch nhẹ giọng nói với Từ Nhạn Chi: “Sư tỷ, nhưng mà cái này… nếu đệ mua thì sau này có chọc giận Bồ trưởng lão không? Nói không chừng đến lúc đó ngược lại là hai chúng ta gặp xui xẻo a.”
Từ Nhạn Chi hừ một tiếng, nói:
“Không cần lo lắng, Bồ trưởng lão lớn tuổi rồi, lại mắc bệnh hay quên, rất hồ đồ, chắc chắn sẽ không nhớ rõ việc này.”
“Phụt”, một âm thanh rất bé vang lên từ trong căn phòng nhỏ bí ẩn nào đó, Bồ Tư Ý Bồ trưởng lão chính là vị lão đầu có chòm râu dê kia, lão ngồi trong phòng trừng mắt nhìn mặt gương đồng kiểu dáng cổ xưa, bên trong phản chiếu hình ảnh và động tác của Từ Nhạn Chi và Thẩm Thạch trong Ngũ Hành Điện. Chỉ thấy vẻ mặt lão tức giận, trừng mắt nhìn Từ Nhạn Chi, hừ một tiếng, lầm bầm nói:
“Nghịch đồ, nghịch đồ, lại dám nói ta như vậy, thật sự là phản rồi!”
Trong đại điện, Thẩm Thạch yên lòng, nội tâm lập tức khẩn trương chờ mong, hắn vốn dĩ vô cùng say mê với Ngũ Hành thuật pháp , nếu không cũng đã chẳng từ tấm bé kiên trì nhiều năm với phù lục chi đạo thâm thúy nhưng buồn tẻ như vậy. Mặt khác, hiện nay sức chiến đấu của bản thân có đến sáu, bảy phần đều dựa vào Ngũ Hành thuật pháp và phù lục, có một cơ hội tốt được tu luyện thuật pháp cấp cao như vậy chính là sự tình mà hắn ước mơ tha thiết.
“Sư tỷ, xin hỏi đó là thuật pháp gì?” Thẩm Thạch hơi kích động hỏi Từ Nhạn Chi.
Từ Nhạn Chi mỉm cười, bỗng nhiên nói: “Thẩm sư đệ, đệ có tin ánh mắt của ta trên phương diện Ngũ Hành thuật pháp không?”
Thẩm Thạch khẽ giật mình, nói:
“Sư tỷ tu luyện nhiều năm, kiến thức đạo hạnh trên con đường này hơn xa đệ, đệ đương nhiên tin tưởng sư tỷ.”
Từ Nhạn Chi mỉm cười gật đầu, nói: “Như thế là tốt rồi, Thẩm sư đệ, trước khi tỷ giao cho đệ thuật pháp cấp ba kia, có thể phiền đệ đứng trong Ngũ Hành Điện thi triển chút ít mấy cái thuật pháp, ta đứng ngoài quan sát thì có thể phán đoán cái thuật pháp cấp ba kia có phù hợp với không không, bởi vì cái thuật pháp đó đích thực có chút… có chút không giống bình thường.”
“Thuật pháp cấp ba không giống bình thường?” Thẩm Thạch khẽ nhíu mày, nội tâm nghi hoặc, nghĩ lại từ trước đến nay mình đã từng nhìn thấy thuật pháp cấp ba, hình như cũng không có cái nào thần bí dị thường như vậy a?
Nhưng mà nhìn Từ Nhạn Chi cười mỉm đứng ở bên cạnh không hề biểu lộ gì khác thường, còn sức hấp dẫn của thuật pháp cấp ba quả thật không phải chuyện đùa, cơ hội này đúng là ngàn năm khó gặp, Thẩm Thạch hít sâu một hơi, chắp tay nói: “Được rồi, tiểu đệ làm xấu rồi, mời Từ sư tỷ chỉ giáo một phen.”
Từ Nhạn Chi gật đầu cười, sau đó dẫn hắn đi hơi chếch sang bên Ngũ Hành Điện, chỗ đó có mấy mộc nhân dựng đứng ở đó, bởi vì nơi đó vắng vẻ nên lần trước Thẩm Thạch tới đây cũng không chú ý đến, lúc này nghe Từ Nhạn Chi mỉm cười nói: “Đệ cứ tùy ý dùng bất cứ thuật pháp gì, đánh lên mấy con mộc nhân này vài cái là được.”
Thẩm Thạch khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu rõ, Từ Nhạn Chi lui về sau mấy bước đứng sang bên, ánh mắt hướng sang một chỗ bên Ngũ Hành Điện nhìn thoáng qua.
Thẩm Thạch đứng cách mấy mộc nhân chừng mười bước, sau khi điều hòa hơi thở một chút, nhân dịp này cũng điều chỉnh nhiều ý niệm lướt qua trong đầu, người trong nhà tự hiểu việc trong nhà, hắn đương nhiên biết rõ mình sau khi luyện qua hai quyển chú văn Âm Dương Chú, trên phương diện phóng thích Ngũ Hành thuật pháp , bất luận là tốc độ thi triển pháp quyết hay uy lực pháp thuật đều mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ bình thường, chuyện này chính là bí mật hắn vẫn tận lực giữ kín cho tới nay, dĩ nhiên trước mắt cũng là như vậy, ít nhất không thể để cho Từ Nhạn Chi phát hiệu quá nhiều điều dị thường trong đó.
Hắn liếc trộm qua Từ Nhạn Chi đang đứng ở bên, sau đó hít sâu một hơi, cánh tay chậm rãi nâng lên, đúng là động tác thi triển pháp quyết Ngũ Hành thuật pháp bình thường.
Từ Nhạn Chi xuất thân là đệ tử Thuật Đường, đối với mấy động tác này vô cùng quen thuộc, liếc mắt liền nhìn ra đó là thức mở đầu của Hỏa Cầu Thuật cấp một, hơn nữa cũng chẳng có chỗ nào thần kỳ, nhưng hiển nhiên đối với sự quen thuộc cùng động tác thuần thục này của Thẩm Thạch thì cũng không khỏi gật đầu mỉm cười.
Nhưng nàng lại có chỗ không biết, trên thực tế giờ phút này Thẩm Thạch lại dùng hơn nửa tinh thần để áp chế linh lực trong cơ thể, thuật pháp này vốn thi triển pháp quyết càng nhanh càng tốt, nhưng hắn bây giờ lại âm thầm áp chế sự lưu động của linh lực, khiến cho tốc độ khi mình thi triển Hòa Cầu Thuật chậm một nửa, về cơ bản xem ra không khác gì với tu sĩ bình thường.
Ở trong đó có lẽ có chút biến hóa sai biệt, nhưng dĩ nhiên là cực kỳ nhỏ bé, Từ Nhạn Chi không hề phát giác, trên thực tế tu sĩ khác nhau thì thiên tư cũng khác, tốc độ thi triển pháp quyết kém hơn một chút cũng là điều bình thường, căn bản chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên, cho nên nàng vẫn mỉm cười đứng đó nhìn Thẩm Thạch hoàn tất việc phóng ra Hỏa Cầu Thuật. Từ ánh lửa sáng lên, ngọn lửa xuất hiện, lại đến lúc dưới tác dụng của linh khí thôi trì mà hỏa cầu tụ lại trong lòng bàn tay, cuối cùng là phóng ra ngoài, thần thái của nàng đều rất bình tĩnh, dù sao… trên thực tế cũng không phải nàng muốn xem.
Mà ở trong gian phòng nhỏ bí ẩn kia, Bồ lão đầu đã nhìn kỹ Thẩm Thạch, sau khi nhìn thấy những động tác nâng tay lão còn khẽ gật đầu nói: “A… động tác thuần thục, không tệ.” Sau đó lại tiếp tục quan sát, ánh mắt của lão cùng Từ Nhạn Chi ở ngoài cũng không có gì khác nhau, nhưng ngay lúc Thẩm Thạch tụ tập ngọn lửa, hình thành hỏa cầu rồi gom lại trong tay, khoảng thời gian ngắn ngủi đó khiến Bồ lão bỗng nhiên khẽ giật mình.
“Hả? Tốc độ hình thành hỏa cầu này vì sao lại nhanh như vậy?”