Chương 292: Chương 122: Đưa tiễn​

Trần Lý dẫn Thẩm Thạch cùng Lăng Xuân Nê hướng một cửa khác mà đi đến, những người khác của Thần Tiên hội đều nhanh chóng tản ra, trên nửa đường đi tới không hề gặp bóng dáng Tiểu Hắc, nhưng chỉ sau giây lát không biết nó vội vàng từ chỗ nào mà chui ra, một đường nhanh chóng bước theo Thẩm Thạch, sau đó vẫn thể hiện ra cái vẻ lười biếng, nhìn đông ngó tây mà đi theo hắn ra ngoài theo lối cửa bên hông.

Trên đường đi Lăng Xuân Nê không hề mở miệng nói một lời, chỉ là thỉnh thoảng lại nhìn qua Thẩm Thạch một chút. Sau khi ba người bọn họ đi qua mấy gian phòng lớn cùng đi qua một cái hoa viên (vườn hoa) liền đi tới bên một cánh cửa nhỏ, nơi đây bốn bề vắng lặng rất chi là yên tĩnh.

Trần Lý dừng bước và quay đầu nói với Thẩm Thạch :”Thẩm công tử, đây chính là cửa ra từ hông, cửa này cùng đại môn bên kia cách hẳn một con đường, cho nên Giang Thiệu Nguyên không thể ngay tức khắc phát hiện ra được.”

Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, nói một tiếng cảm tạ, rồi hắn đi ra ngoài cánh cửa nhìn thoáng qua bên ngoài để thăm dò, quả nhiên bên ngoài là một cái đường vắng vẻ, người đi lại cũng không nhiều, xem ra không có gì nguy hiểm cả. Hắn quay sang gọi Lăng Xuân Nê lại gần một tiếng, bỗng nhiên Trần Lý lại mở miệng :” Thẩm công tử,cái tên Giang Thiệu Nguyên chính là chưởng môn của “Thiết Hổ môn” cũng có hung danh, môn hạ đệ tử cũng có gần trăm người, tuy đạo hạnh không phải là cao, hắn chỉ là Ngưng Nguyên cảnh tu sĩ, cùng với danh môn không thể so sánh được. Nhưng qua nhiều năm trở lại đây hắn có kết giao với một số tên xấu, chúng cấu kết với nhau tạo ra thanh thế cùng thân phận địa vị tự xưng là Mãnh Thú Minh ở Lưu Vân thành này, theo thứ tự 5 môn phái kết minh với nhau, mỗi một môn phái đều lấy danh xưng của một mãnh thú, ngày thường cùng nhau hợp tác viện trợ lẫn nhau, ngoài việc không dám trêu trọc vào những danh môn đại phái ra thì chúng đều hoành hành ngang ngược, bình thường không có tu sĩ nào muốn đí trêu trọc bọn chúng. Cứ như vậy dần dần trong Lưu Vân thành hình thành một cái tiểu ác bá.”

Lão dừng lại một chút, trên mặt tỏ ra vẻ quan tâm mà nói :”Thẩm công tử tự nhiên không sợ những kẻ tiểu nhân như vậy, nhưng nếu mà phải đối mặt với hạng người như thế này thì cẩn thận một chút vẫn là tốt hơn.”

Thẩm Thạch cũng không ngờ rằng tên xấu xí đen gầy lùn lại có bối cảnh sau lưng như vậy, sau khi nghe xong cũng chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Trần Lý mà thêm phần ôn hòa mà ôm quyền nói :” Đa tạ Trần lão đã chỉ điểm, Thẩm Thạch vô cùng biết ơn.”

Trần Lý chỉ cười mà không nói thêm, lão ta biết Thẩm Thạch cùng với Cố chưởng quỹ có giao tình không giống người thường, sự tình này chả qua là thêm chút lời nói cảnh báo mà thôi, ở chỗ này có thể mang đến một cái nhân tình cho Thẩm Thạch cũng là có chỗ tốt. Lão ta nhiều năm kinh doanh làm việc tại Thần Tiên hội tuy không dám nói là có chỗ hơn người nhưng nhìn sự đời rất là lão luyện.

Lăng Xuân Nê đi ra khỏi cánh cửa, ánh mắt nhìn đường phố bên ngoài một chút, sau đó thần sắc khẩn trương trên mặt cũng có chút bình tĩnh lại, tuy sâu trong đáy lòng vẫn còn rất sợ hãi, nghĩ đến sinh sống tương lai có phần mở mịt. nhưng nói thế nào đi chăng nữa coi như lần này đã thoát một cửa ải, nàng quay sang nhìn Thẩm Thạch mà nói :”Thẩm công tử, thiếp xin đi trước.”

Thẩm Thạch nhẹ gật đầu, sau đó nhíu mày lại mà nói :”Một mình nàng trở về không sao chứ?”

Lăng Xuân Nê chần chừ giây lát, cũng có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói :”Có lẽ sẽ không có việc gì đâu.” Nói xong nàng lặng yên xoay người mà đi ra ngoài bậc cánh cửa.

Thẩm Thạch nhìn xem nữ nhân này, một thân đầu tóc rối bời cùng với sắc mặt tái nhợt mà bước đi trên đường, một thân lẻ bóng mà bước về phía trước, nhìn bóng lưng nhỏ yêu mà thêm phần thê lương, đi được vài bước thì có một người đi đường bước qua bên cạnh của nàng, nhưng giống như là đột nhiên làm cho nàng hoảng sợ mà giật mình, nhưng lập tức phát hiện ra người đó là người qua đường xa lạ không hề có á ý mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Thẩm Thạch lắc đầu, im lặng một lát rồi hướng đến Trần Lý nói một hai câu, sau đó xem Trần Lý có vẻ kinh ngạc,cũng hỏi thêm một lúc, Thẩm Thạch cũng chỉ cười mà lắc đầu sau đó ôm lấy Tiểu Hắc mà đi xuống thềm đá mà cất bước trên con đường nhanh chóng đuổi theo Lăng Xuân Nê, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của nàng Thẩm Thạch thản nhiên nói :

“Được rồi, đã tốt thì tốt đến cùng, đã sẽ đưa nàng về tận nơi, miễn cho việc trên đường có việc xảy ra ngoài ý muốn thì uổng công ta đã làm điều tốt đúng không nào.”

Lăng Xuân Nê do dự một chút rồi nói :”Thế còn.. bên kia đấu giá của Thần Tiên hội?”

Thẩm Thạch nhún vai mang theo nụ cười bất đắc dĩ mà nói :”Không có gì, trong đó ngay cả một kiện ta cũng không mua được, vì sau những cơ hội như thế còn có rất nhiều, không sao đâu.”

Lăng Xuân Nê chỉ “A..” một tiếng rồi ánh mắt lưu luyến nhìn nam tử này, rồi nhanh chóng thu hồi, sau đó cúi thấp đầu mà bước tiếp về phía trước, Thẩm Thạch thì là đi bên cạnh của nàng. Từ xa nhìn lại, trước đây không lâu một nữ tử trông rất thê thảm giờ đột nhiên lại tươi tỉnh hơn chút ít, dường như sợ hãi cùng tuyệt vọng đã được đẩy lui đi.

**

“Nhà của nàng ở chốn nào?”

Sau khi đi được nửa canh giờ trên đường phố Lưu Vân thành Thẩm Thạch cũng mở miệng hỏi Lăng Xuân Nê. Dọc theo con đường này đại đa số Lăng Xuân Nê đều chọn những con đường nhỏ mà đi, kể cả những con ngõ hẻm cách xa nhưng đường cái náo nhiệt,thường thường nàng đều cúi thấp mặt mà lặng lẽ đi tới, bất tri bất giác đã đi đến phía đông của Lưu Vân thành, cũng đã gần tiếp cận đến những chỗ phụ thuộc những thế gia đại tộc kia.

Nghe được câu hỏi của Thẩm Thạch, lập tức Lăng Xuân Nê ngẩng đầu lên, giờ phút này bọn họ đã đi đến đầu đường một con phố dài, nhìn lại người người đang đi lại náo nhiệt Lăng Xuân Nê nhẹ nói :”Chúng ta sắp đến rồi, ở phía trước không xa đâu.”

Thẩm Thạch nhẹ nhàng gật đầu, cũng sóng bước ngang với nàng mà đi về phía trước, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó lại đăm chiêu nói :”Vừa rồi ta nghe vị Thần Tiên hội Trần Lý có nói, tên họ Giang là một tên ác bá nhiều năm nay ở Lưu Vân thành, hắn là thổ dân nơi đây cho nên đối với thành này hết sức quen thuộc nếu như là nàng .. đi theo gã lúc trước cũng không chừng gã đã biết được chỗ ở của nàng rồi, nếu lát nữa đi đến chỗ đó mà gã đang chờ trước cửa thì làm sao bây giờ?”

Lăng Xuân Nê nghe được những câu nói ân cần của hắn trong lòng không khỏi dấy lên một chút bình yên, sau đó nhìn hắn mà nói :”Đằng trước là chỗ ở của mẹ nuôi thiếp, ngày thường cũng không ở cùng thiếp một chỗ, thiếp chính là sợ có sự việc này cho nên mới không hề tiết lộ ra bên ngoài.”

Thẩm Thạch nghe vậy liền thở phào một hơi mà nói :”Vậy là tốt rồi” Sau đó liền tiếp tục đi về phía trước, rồi bất chợt ánh mắt của hắn nhìn qua Lăng Xuân Nê, nhưng mà bỗng nhiên khẽ giật mình, từ nãy đến nay một đường đi tới đây trong lòng của hắn nghĩ qua nghĩ lại việc này cũng để tâm chú ý xung quanh, đề phòng người của Thiết Hổ môn theo dõi phía sau, cho nên cũng không quan sát kỹ Lăng Xuân Nê. Trong đầu hắn chỉ nhớ lại rằng cô gái này đã trải qua một phen bạo hành thì phải mang trên người một hình dáng trông rất thê thảm mới phải chứ.

Nhưng giờ phút này nhìn qua hắn đã thấy được Lăng Xuân Nê có chút biến đổi, bộ dáng bẩn thỉu thể thảm đã được giảm xuống, lúc trước mái tóc buông rủ xuống đã nhanh chóng cột lại một phen, tuy rằng chỉ là tùy ý nhưng toàn bộ trên người đều lộ ra vẻ sạch sẽ chỉnh tể tốt hơn rất nhiều.

Khóe miệng vết thương rỉ máu chỉ còn lờ mờ, sắc mặt tái nhợt đã cũng hồng hào hơn, nhìn xem khí sắc đã tốt hơn một chút, xem ra trời sinh một vẻ đáng yêu đang dần trở lại,tại đôi mắt dịu dàng long lanh như sóng nước vỗ về như lơ đãng mà lan tỏa ra.

Giống như hạt trân châu sau khi chịu va chạm, sau khi được lau chùi lại phát ra ánh sáng dịu nhạt là rung động lòng người.

Dưới chiếc cổ trắng nõn, quần áo đẹp đã có chút ít vết thương, nhưng đã được nàng chỉnh sửa một cách ngay ngắn chỉnh tề,mà từ nãy đến giờ đi đi lại lại cái cặp tuyết lê đẫy đà lộ ra phong quang mê người có thể thấy được qua vạt áo, khiến cho người ta thật là nuốt nước miếng đó.

Thẩm Thạch nhanh chóng thôi không ngắm nhìn nữa mà ánh mắt lại hướng lên phía trước, chậm rãi mà đi đến. Tại phía sau lưng hắn Lăng Xuân Nê lặng yên nhìn hắn một lát, ánh mắt cũng lộ ra vẻ mê mẩn mông lung, rồi lại giống như một điều thầm kín không dám nói ra, miệng nàng mấp máy môi sau điều gì sau đó cũng nhẹ nhàng theo gót.

Con phố này khá dài, đi mãi cũng chỉ đi được một nửa, Lăng Xuân Nê dừng bước tại một nơi bên đường, Thẩm Thạch liền quan sát xung quanh, chỉ ven đường là hai tòa nhà cao tầng, ở giữa chúng là một hẻm hẹp nhỏ, bên cạnh lối vào cũng vứt nhiều thứ bỏ đi, nước bẩn lênh láng thoáng hiện ra một vẻ dơ bẩn nhếch nhác.

Hắn có chút kỳ quái mà nhìn Lăng Xuân Nê, nàng cũgn biết vậy mà đi đến bên cái hẻm nhỏ mà nói nhỏ :”Mẹ nuôi thiếp ở một nơi trong con hẻm này, nơi đây hằng ngày dơ dáy bẩn thỉu hầu như ít người qua lại, bên trong chỉ có chúng ta một gia đình ở một căn phòng tồi tài, cho nên có lẽ sẽ rất an toàn.”

Thẩm Thạch nghe vậy liền gật đầu nói :”Thì ra là như vậy, vậy nàng đi đi.”

Lăng Xuân Nê bước hai bước vào con hẻm nhỏ rồi bỗng nhiên xoay đầu lại ngắm Thẩm Thạch như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

Thẩm Thạch thấy vật có chút kỳ quái liền hỏi :”Làm sao vậy?”

Lăng Xuân Nê mang theo phần áy náy mà nhỏ giọng nói :”Trong ngõ nhỏ dơ dáy bẩn thỉu có những mùi hôi thối không chịu nổi, thật sự là một nơi không nên đến, thêm vào căn phòng cũng rách nát cho nên thiếp sẽ không dám mời công tử vào trong..”

Thẩm Thạch tươi cười nói :”Chuyện nhỏ mà thôi, không cần đắn đo áy náy, tốt rồi nàng đi đi.”

Lăng Xuân Nê nhìn đắm đuối Thẩm Thạch một cái, không biết có phải chăng là để ghi nhớ dung nhan hay không, sau lần này từ biệt không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau đây?

Dù gì từ trước tới nay bản thân nàng và hắn không cùng một loại người đâu.

Nàng nhẹ nhàng xoay người cất bước đi,sau đó hướng về con hẻm nhỏ bước sâu vào trong, những vùng tối tăm âm u từ con hẻm nhỏ nhanh chóng đã che giấu đi thân ảnh của nàng.

Nhìn xem bóng hình Lăng Xuân Nê biến mất sâu trong con hẻm tĩnh mịch Thẩm Thạch vô thức mà thở dài một hơi, nhưng trong lòng không giấu được sự phiền muộn. Tâm tình này không hề mãnh liệt, nhẹ nhàng như lạc mất một thứ gì đó thoáng qua, có lẽ là hắn thấy được Lăng Xuân Nê một nữ tử xinh đẹp như vậy mà bị nhiễm chút bụi trần mà cảm thán chăng.

Sau khi suy nghĩ kỹ lại Thẩm Thạch lại thấy mình có chút may mắn, dù sao tuy trải qua nhiều trắc trở gai góc nhưng vẫn là hắn trưởng thành trong một gia cảnh tử tế, sau này bái nhập Lăng Tiêu tông danh môn đại phái, so sánh với biết bao kẻ khốn khổ trong thiên hạ suốt ngày bôn ba khó nhọc mới kiếm được chút linh tinh, hắn vẫn cảm thấy mình thật may mắn.

Những nử tử giống như Lăng Xuân Nê, thân không có sở trường gì, cũng cần phải có Linh tinh mà tu luyện, chỉ có thể trên con đường này thôi sao?

Hắn trong lúc nhất thời không nghĩ thông được, chả qua là tâm trạng không thật là tốt, những cũng không rõ được điểm nào không đúng, có lẽ quy luật của nhân sinh luôn khắt khe như vậy sao?

Có người sinh ra cao quý có được hết thảy mọi thứ, cũng có những người ti tiện hàng ngày phải dốc sức liều mạng mà chống lại số phận, cuối cùng sẽ tan vỡ liệu có thành công không?

Mà bản thân mình là loại người nào đây?

Hắn có chút trầm mặc mà đi thẳng về phía trước, trong lòng đầy những suy nghĩ xuất thần, nhưng không để ý phía trước có hai tên nam nhân đang đi tới, cùng hắn dạo bước qua, chúng lại đi đến bên ngoài cái hẻm nhỏ bẩn thỉu thì bước chân chúng dừng lại một lúc rồi lại đi vào con ngỏ hẻm kia.

Đang trên đường đi lại, Thẩm Thạch bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó, thân hình dừng lại quay lại nhìn phía sau, nhưng lại hoàn toàn trống rỗng không có chút gì.

Hắn đứng tại nơi đó yên lặng mà không nói, dường như là đang cố nhớ lại điều gì đó, nhưng lại không nghĩ được, sau đó có phần do dự hướng đến con phố phía trước mà nhìn thoáng qua, ánh mắt cũng hướng đến con hẻm dơ bẩn mà u ám.