Chương 286: Chương 116: Đồn đại​

Thẩm Thạch ra khỏi Chung gia đi thẳng một đường, lửa giận trong người khó mà nguôi, bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên bị người ta sỉ nhục ngay trước mặt như thế. Hắn liên tưởng lại biểu lộ của Chung Liên Thành lúc vừa rồi giống như xem mình là kẻ tiểu nhân nịnh nọt, bụng mang ý đồ bất chính, cứ nhớ lại là bực mình.

Nếu đó là Đại tu sĩ Đại chân nhân không quen không biết có đạo hạnh tuyệt cao mà mình không chống được thì chỉ có thế tự nhận mình xui xẻo, bất quá những bậc đạt tới cảnh giới ấy sao có thể nói ra ngôn từ như kia được. Trừ khả năng trên, Thẩm Thạch có thể sẽ ra tay động thủ, thiếu niên khí huyết phương cương dù có thể ẩn nhẫn nhưng lại không chịu được sỉ nhục vô cớ thế này.

Chẳng qua người đó là Chung Liên Thành gia chủ Chung gia, lại không phải là kẻ không có liên quan. Có Chung gia hậu thuẫn sau lưng cũng không làm Thẩm Thạch sợ hãi, nhưng ngặt nỗi là giờ đây trong số những hảo bằng hữu của hắn có Chung Thanh Lộ, Chung Thanh Trúc đều là người của Chu gia, thêm vào đó Chung Liên Thành còn là cha ruột của Chung Thanh Lộ.

Vừa nãy vì nể mặt Chung Thanh Lộ nên Thẩm Thạch không động thủ đánh người, cho nên chỉ có thể tức giận vung tay bỏ đi. Khi ra đến đường lớn, trong lòng hắn vẫn còn bực tức khó chịu, đồng thời cảm thấy có chút phiền muộn khó hiểu, sau khi hồi tưởng, xác nhận đích thực là mình không có gì đắc tội Chung Liên Thành, không biết vì cớ gì mà lão nhân này vừa trông thấy lại nổi điên nhục mạ như vậy.

Bị một chuyện bực mình như vậy quấy rầy, Thẩm Thạch cũng không còn tâm trạng làm gì nữa, vừa hay mọi việc cần làm trong Lưu Vân thành đều giải quyết tốt đẹp, hắn liền ra khỏi thành, đi thẳng tới bến Thương Hải, sau đó lên Tiên thuyền, vượt biển quay về Kim Hồng sơn.

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Thạch mở mắt tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, phát hiện chính mình đang ở trong tòa động phủ chỗ u cốc trên Kim Hồng sơn. Đảo mắt một vòng từ trên đỉnh vòm động đến vách động, sau đó ngừng lại trên giường của hắn, Thẩm Thạch lại nhìn vòng động một hồi, sau đó ngồi dậy.

Hôm qua sau khi từ núi trở về, trong lòng hắn không biết vì cớ gì mà cảm thấy bồn chồn khó an, tâm tình phiền muộn nóng nảy khác với ngày thường, bản thân Thẩm Thạch cũng cảm thấy kỳ quái, dưới tâm tình không tốt như vậy làm việc gì cũng không tập trung được, ngay cả bài tu luyện thường ngày cũng trục trặc không thông, một lúc sau, hắn liền dứt khoát đi ngủ mang theo sự buồn bực trong đầu.

Qua một đêm, duỗi cái lưng mỏi, sau một hồi xem xét lại bản thân, Thẩm Thạch phát hiện tâm trạng đã tốt lên rất nhiều, ý nghĩ bực bội trong đầu cũng bay mất. Thẩm Thạch nhìn thoáng xung quanh, thấy Tiểu Hắc đang nằm ở cuối giường vẫn còn ngáy o..o…, bộ dạng vô cùng say sưa, không biết có phải vì khi còn ở trong dã ngoại hoang vu nên giấc ngủ luôn bất an, chỉ có về tới đây nó mới có thể an tâm ngủ một giấc thật sâu.

Thẩm Thạch nhìn Tiểu Hắc một hồi, thấy nó không có dấu hiệu tỉnh giấc thì cũng không đánh thức nó, tiện tay kéo chăn đắp lên trên người cho Tiểu Trư, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Giống như bao ngày khác, hắn bắt đầu ngày mới bằng cách luyện tập bài học buổi sáng, trong đại sảnh, trên bàn đọc, giấy trắng như tuyết lao vun vút, tay Thẩm Thạch thoăn thoắt lần lượt vẽ ra phù văn Âm Dương Ngũ Hành phù, dần tạo thành phù trận từ cả đám phù lục.

Trong thạch thất vô cùng yên tĩnh không một tiếng động, Thẩm Thạch vẫn bình tĩnh vẽ, mỗi một tấm mỗi một nét đều thuần thục như nhau, đảo mắt đã được hơn mười tờ, không phí tờ nào.

Sau khi vẽ xong phù văn cuối cùng, Thẩm Thạch buông bút, xoa xoa cổ tay đứng lên, nhìn thỏa mãn mười tờ giấy được vẽ đầy phù văn phù trận trên đó, nhẹt gật đầu, lại quay đầu nhìn thoáng qua phòng ở bên kia vẫn đang truyền đến tiếng ngáy của Tiểu Hắc. Thẩm Thạch cười nhẹ, mở cửa động phủ đi ra ngoài.

Sắc trời đã tỏ, khí trời cũng tốt, tuy rằng sơn cốc này tĩnh mịch, ánh nắng lại ít chiều vào thâm cốc rất ít nhưng tiếng chim kêu nước chảy truyền từ xa xa đến lại tạo thành khung cảnh mang hương vị khác biệt. Thẩm Thạch dang hai tay hít một hơi thật sâu, sau đó đóng cửa bước đi ra khỏi sơn cốc, hướng đến Quan Hải Thai.

Lúc đi trên thềm đá xuống núi, trong đầu Thẩm Thạch vẫn suy nghĩ về chuyện của Thần Tiên Hội ở Lưu Vân Thành hôm qua, Cố Linh Vân nhờ mình làm một sự tình kỳ quái, lòng do dự không biết có nên bỏ công sức ra giúp nàng làm việc đó hay không. Thành thực mà nói thỉnh cầu này cũng không phải là vấn đề gì lớn, chỉ là đi Thư Hải tìm đọc vài quyển sách cổ, tra ít ghi chép về tin tức cổ nhân mà thôi, thậm chí những cổ thư về Yêu Tộc kia ở trong thuật đường đều là công khai, ngoại trừ nguyên do bảo quản mà không cho mượn mang ra bên ngoài thì người nào cũng có thể xem.

Nhưng vấn đề là ở chỗ thân phận “Cổ nhân” này có đôi chút quỷ dị, ngày nay đại bộ phận nhân tộc có lẽ không biết đến cái tên Hoàng Minh này, nhưng đối với Thẩm Thạch mà nói, thuở ban đầu khi hắn còn ở Yêu giới cái tên này mang đến rung động không hề tầm tường cho hắn.

Cố Linh Vân đưa ra yêu cầu đặc biệt muốn tìm Hoàng Minh thì hiển nhiên đối với người này nàng không phải hoàn toàn không biết tí gì về hắn cả, song nàng cuối cùng biết được bao nhiêu thì Thẩm Thạch lại không rõ. Trong lúc do dự suy tư, Thẩm Thạch đã chậm rãi đi đến Quan Hải Thai, đồng thời trong lòng cũng có quyết định, mặc kệ thế nào, cứ đi Thư Hải nhìn thử, nghe nói chỗ đó có nhiều cổ thư, thể loại phong phú, số đầu sách cũng nhiều gần bằng bên Thương Hải, còn cuối cùng có thể tìm được ghi chép về Hoàng Minh hay không lại là chuyện khác; thứ hai là biết được mục đích Cố Linh Vân muốn tìm hiểu về Hoàng Minh là gì, cũng là giúp đỡ nàng trước một chút. Dù sao trước đó nàng ta cũng đã nói việc này cũng không cần gấp gáp lắm, mình chỉ cần mỗi ngày bỏ ra một canh giờ đi qua đó xem sách là được, coi như là thư giãn.

Ít nhất là từ giờ cho đến một tháng tới, Thẩm Thạch không có ý định xuất môn xuống núi, mấy tháng này hắn ở bên ngoài bôn ba mạo hiểm, đã trải qua biết bao sự việc không lời nào diễn tả được, đích thực cũng cần phải nghỉ ngơi thật tốt, đồng thời phải tu luyện cảnh giới đạo hạnh, thần thông thuật pháp của mình cho thật tốt, thật vững chắc. Mà một tháng sau, Cố Linh Vân nói mới mình rằng Thần Tiên Hội sẽ tổ chức mật hội đấu giá trong Lưu Vân Thành, đến lúc đó sẽ đi qua đó nhìn xem một chút đồng thời gặp Cố Linh Vân cũng không muộn.

Tâm ý đã quyết, Thẩm Thạch liền cảm thấy trong người nhẹ nhõm đi nhiều, nhàn nhã đi đến Quan Hải Thai, chỉ cảm thấy trong lòng thoáng đạt, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều. Chẳng qua mới đi được một chút, hắn đột nhiên cảm thấy dường như ánh mắt của mọi người quanh đây đang nhìn về mình.

Thẩm Thạch quay đầu nhìn xung quanh, lúc đầu còn thấy không có gì khác thường, nhưng sau đó hắn cẩn thận lưu tâm thì phát hiện: trong số đông đệ tử Lăng Liêu Tông đang đi lại trên Quan Hải Thai, rõ ràng có không ít người thỉnh thoảng lại nhìn về phái mình, thậm chí còn có người đang nhìn mình chỉ trỏ ghé đầu vào tai nhau xì xào bàn tán dường như đang nói gì đó, mà ánh mắt của bọn hắn đa phần là kinh ngạc, hoài nghi thậm chí cũng có vài phần khinh bỉ.

Bước chân Thẩm Thạch dần dần chậm lại, phản ứng đầu tiên là thiếu chút nữa thò tay lên sờ mặt mình, thầm nghĩ chẳng lẽ hồi sáng mình rửa mặt còn chưa sạch, có chút gì không sạch vẫn bám trên mặt sao, hay là do tên đầu heo chết tiệt kia cọ trúng cái gì lên mặt mình. Chẳng qua rất nhanh sau đó, hắn liền cảm thấy tình huống đó không hợp lý lắm, trong số những đệ tử Lăng Tiêu Tông lén nhìn mình có rất nhiều người bình thường hắn không nhận ra.

Việc lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều hơn sao?

Thẩm Thạch cảm thấy hơi phiền, vừa vặn ngẩng đầu lên liền thấy phía trước một cây Hồng Quân trụ có một nam một nữ đứng đó nói chuyện, chính là hai người Tôn Hưu và Chung Thanh Trúc.

Thẩm Thạch hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ hai người này trước giờ không phải nhìn không vừa mắt nhau sao, làm sao mà hôm nay lại đứng chung một chỗ rồi. Hắn liền đi nhanh tới, mà Tôn Hữu cùng Chung Thanh Trúc rất nhanh cũng nhìn thấy hắn, trên mặt biểu lộ vẻ phức tạp cổ quái.

Thẩm Thạch đến bên cạnh, liếc hai người bọn họ, nói: “Các người đang làm gì vậy?”

Đôi mắt sáng của Chung Thanh Trúc dừng trên người Thẩm Thạch, ánh vẻ phức tạp, nhưng không có trả lời, Tôn Hữu thì lại ho khan một tiếng, nói: “Đại ca, đã lâu không gặp a.”

Thẩm Thạch nghe xong liền biết trong lời của tiểu tử này còn chưa hết ý, trừng mắt liếc một cái, thanh âm nhỏ lại, nói: “ Khi ta tới đây đã thấy người ở đằng trước có chút không đúng, ngươi nhìn ta như vậy là sao, ngươi biết điều gì sao?”

Tôn Hữu cười khan, ánh mắt cổ quái nhìn hắn, nói: “Ngươi không biết?”

Thẩm Thạch tức giận nói: “Ta nếu biết thì còn hỏi ngươi làm gì? Nói mau.”

Tôn Hữu do dự một chút, thở dài, nói: “Được rồi, là như vầy: Từ ngày hôm qua đã xuất hiện rồi, trên núi bỗng nhiên lan truyền lời đồn đãi về ngươi, hơn nữa tốc độ cũng nhanh, ta xem giờ đây cũng có nhiều người nghe được.”

Thẩm Thạch khẽ giật mình, hỏi: “Lời đồn đãi về ta hay về cái gì a?”

Tôn Hữu im lặng một lát, kể: “ Đồn là ngươi ở trong Lưu Vân Thành đã làm ra chuyện xấu. Ngươi thích (coi trọng) Chung gia đại tiểu thư, cứ vô liêm sỉ mà dây dưa quấn quít không bỏ, lại còn động chân động tay đuổi theo người ta tới tận nhà, làm cho Chung Thanh lộ khóc, cũng chọc giận Chung gia, cuối cùng bị Chung Liên Thành ở trước mặt mọi người quát tháo đuổi ra khỏi Chung gia…”

Thẩm Thạch kinh ngạc, lập tức cảm thấy có luồn nhiệt khí xông lên đỉnh đầu, đôi má hơi nóng lên, cả giận nói: “ Nói hươu nói vượn! Làm gì có chuyện đó…”

Lời dứt, hắn liên đem sự việc ngày hôm qua đại khái kể lại cho hai người bọn họ, cuối cùng cắn răng nói: “Cái tin đồn này từ nơi nào phát ra vậy, quả thực là bịa đặt.”

Tôn Hưu đang định nói gì đó, bỗng nhiên Chung Thanh Lộ nãy giờ vẫn ở bên cạnh một mực im lặng bước lên một bước, dừng trước mặt Thẩm Thạch, mở miệng noi:

“Ta tin ngươi!”

Ba từ ngắn gọn hữu lực, tựa như chém đinh chặt sắt không nửa phần do dự, thậm chí ngay cả bản thân Thẩm Thạch cũng hơi ngơ ngác, song trong lòng lập tức ấp áp, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Chung Thanh Lộ, ánh mắt lộ ra vài phần cảm kích, nhẹ gật đầu, nói: “Đa tạ nàng, Thanh Trúc.” (Nàng nghe cho nó tình)

Tôn Hữu liếc nhìn Chung Thanh Trúc, chân mày hơi nhíu lại, tựa hô đáy lòng có ý nghĩ gì đó khác thường.

Lúc này Thẩm Thạch dường như nhớ ra điều gì đó, quay đầu sang Tôn Hữu nói: “Việc này thật là không hiểu nổi, bất quá bản thân Thanh Lộ cũng có liên quan, trong thời gian này nhất định biết được, các ngươi chỉ cần hỏi nàng ta thì sẽ rõ. Đến lúc đó chỉ cần nàng ta ra mặt, giải thích một phát, tin đồn tự nhiên sẽ hết.”

Hắn nói tới đây, sự tức giận trên mặt cũng tiêu tán không ít, nhưng thần sắc hai người Tôn Hữu và Chung Thanh Trúc lại không có gì nới lỏng, mà liếc nhìn nhau một cái, đáy mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Thẩm Thạch nhìn thấy sự khác thường của bọn họn, ngạc hiên hỏi: “Làm sao vậy? Hai người các ngươi tại sao lại có vẻ mặt này?”

Tôn Hữu muốn nói lại thôi, Chung Thanh Trúc trầm ngâm một lát rồi nói: “Thanh Lộ tỷ tỷ hôm qua đã trở về núi, không ít người trong Đan đường đã gặp nàng rồi, nhưng từ lúc ấy tới giờ, nàng…hình như vẫn không có lộ diện hay mở miệng giải thích gì cả?”

Thân thể Thẩm Thạch khẽ chấn động, rất nhanh sau đó trầm mặc, cũng không nói gì thêm, hoặc giả cũng không biết nói gì cho hợp lý?

Bên trong Đan đường Linh Dược Điện, Cát An Phúc đứng ở cửa đại điện gần Âm Ảnh, bình tĩnh nhìn ánh nắng chan hòa, trên Quan Hải Thai kẻ đến người đi, lại nhìn bảy cây Hồng Quân trụ khổng lồ đứng sừng sững, nhìn từng đám người đang đứng trên đài.

Nhân sinh như trò đùa a…

Đáy lòng hắn đột nhiên xuất hiện một loại cảm thán không thể hiểu nổi như vậy, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên. Lúc này, có tiếng bước chân từ phía sau hắn truyền đến, Cát An Phúc quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ tử đi tới, vội vàng chắp tay thi lễ, cười nói:

“Mẫn sư tỷ.”

Nàng kia nhẹ gật đầu, nói: “Vân Nghê trưởng lão sắp xuất quan, đan hội gần kề trước mắt, một đám đệ tử có triển vọng về đan đạo gần đây đều khắc khổ tu luyện luyện đan chi thuật, người ở Linh Dược Điện cũng không khỏi có chút khẩn trương không ngơi tay, mong ngươi lượng thứ.”

Cát An Phúc cười đáp lại: “Cái này không có gì, so với sự bận rộn của mọi người quả thật không đáng nhắc tới. Đan hội đương nhiên là khẩn yếu rồi, đúng rồi, nghe nói hôm qua Chung sư muội sau khi về núi liền đi thẳng vào phòng luyện đan?”

Mẫn sư tỷ nhẹ gật đầu, mang theo vài phần chờ mong, nói: “Đúng vậy! Thiên tư đan đạo Chung sư muội cực cao, hi vọng được Vân trưởng lão thu làm môn hạ cực lớn. Theo ý của ta, một tháng trước khi đan hội diễn ra, nàng tốt nhất phải nắm chắc sở tu, dùng thời gian này để tôi luyện luyện đan chi thuật, như vậy một tháng sau, khi đan hội diễn ra có thể đạt được danh tiếng, hoặc giả được Vân Nghê trưởng lão coi trong.”

Cát An Phúc nắm tay mỉm cười, gật đầu đồng ý, nói: “Như vậy mới là chính đạo, sư tỷ cứ tập trung lo liệu chính sự, hết thảy Linh Dược Điện đã có ta. A, đúng rồi, tuy nói đều là đồng môn, nhưng dù sao việc này có quan hệ đến tiền đồ quá lớn, khó tránh khỏi người khác có tâm tư gì, cho nên tốt nhất vẫn là mời sư tỷ khích lệ Chung sư muội một câu, trong một tháng này cũng đừng phân tâm vì việc khác, tập trung luyện đan, thậm chí đối với ngoại nhân cũng không cần phải để lộ hành tung, như vậy là tốt nhất.”

Nói xong, trong mắt hắn tựa hồ ẩn chứa thâm ý, nhìn về Mẫn sư tỷ.

Mẫn sư tỷ trầm ngâm một lát, dường như cũng hiểu rõ ý trong lời nói của Cát An Phúc, ngẫm nghĩ một chốc, nói: “Đáng lẽ nên như vậy. Được rồi! Trở về ta tự có chủ trương, nơi này phải nhờ cậy ngươi rồi.”

Dứt lời liền xoay người rời đi, Cát An Phúc mỉm cười đưa mắt nhìn nàng rời đi, sau đó như có như không liếc ra bên ngoài Quan hải Hai khẽ hừ nhẹ một tiếng, lộ ra mấy phần khinh thường, cuối cùng đi vào trong Linh Dược Điện.