Chương 267: Chương 97: Trận văn​

Từ lúc Tiểu Hắc đi theo Thẩm Thạch đến giờ, nó đã quen lười biếng rồi, ngoại trừ một số bằng hữu thân thiết của Thẩm Thạch ra thì nó chẳng nhớ được mấy ai trong số vô vàn Lăng Tiêu Tông đệ tử trên Kim Hồng Sơn. Chẳng qua ngày ấy ở dưới Trần Hồn Uyên, nó từng trải qua tình huống thập tử nhất sinh, kinh tâm động phách nhưng cuối cùng vẫn sống sót quả thật khiến cho nó khó mà quên được, mà Hậu Thắng đã từng xuất hiện trên ngọn núi cao chót vót kia.

Tuy Tiểu Hắc không chính thức đặt chân lên đỉnh ngọn núi ấy, nhưng nó cũng có đứng dưới Trấn Hồn Uyên chỗ Thái Cổ Âm Long, thấy được khuôn mặt của Hậu Thắng xuất hiện trong luồng ánh sáng kỳ dị trên thạch bích. Cho nên Tiểu Hắc vô cùng kinh hãi khi nhận ra Hậu Thắng ở đây.

Sự kinh ngạc mau chóng qua đi, Tiểu Hắc rất nhanh phát hiện ra Hậu Thắng có chỗ dị thường. Ngày ấy, trên đỉnh núi ở Trấn Hồn Uyên, nó đã nhìn thấy ánh mắt của Hậu Thắng có chút quỷ dị chỉ độc hắn mới có, nhưng giờ đây xem xét lại, trong mắt của y tràn đầy sự đờ đẫn, thống khổ, kinh hoàng tuyệt vọng đan xen một chỗ lại với nhau, cực kỳ hỗn loạn, song tuyệt nhiên lại không có vẻ quỷ dị trong ấy. Hơn nữa nếu xem Hậu Thắng là Quỷ vật thì giờ đây rõ ràng thân thể hắn vẫn còn máu thịt đầy đủ, đem so với âm linh khô lâu đúng là cách biệt một trời một vực, cho dù miễn cưỡng nói hắn là một loại quỷ vật gần tới cấp độ cương thi, thì ngoại hình này của y cũng có sự chênh lệch rất lớn.

Nhưng nếu nói Hậu Thắng không phải là Quỷ vật thì cũng không đúng, chỉ nói tới vấn đề mắt thôi cũng đã quỷ dị, rõ ràng người này đã có một thời gian dài ở ngay trong giữa đàn quỷ vật mà chúng lại không hề có ý định công kích gì hắn. Tất cả mọi người đều biết rằng Quỷ vật luôn có sẵn trong người bản năng khao khát đối với sinh khí huyết nhục của các sinh vật sống, dĩ nhiên bao gồm cả con người trong đó, nhưng hiện giờ có một người đang sống bình an vô sự sờ sờ giữa đàn Quỷ vật, đây đúng là sự thật khiến cho người ta khó mà tưởng tượng được.

Song cái quái sự bậc ấy lại đang diễn ra ngay trước mắt.

Hiển nhiên trong tức thì đầu óc Tiểu Hắc không có khả năng như con người nghĩ thông suốt hoàn toàn mọi chuyện, nhưng bản năng của nó báo cho nó biết sự việc này vô cùng kỳ quái, tràn đầy khí tức quỷ dị không nói nên lời.

Ngay khi hết kinh ngạc, Tiểu Hắc lập tức phản ứng. Bởi vì nó cực kỳ không thích loại cảm giác này, cũng không thích dây dưa với thứ quỷ vật hỗn tạp - người không ra người quỷ không ra quỷ này, cho nên Tiểu Hắc nhe răng, hướng về phía Hậu Thắng đang ôm đầu run rẩy, gầm nhẹ một tiếng sặc mùi địch ý.

Tiểu Hắc vừa mới mở miệng gầm lên thì nguyên cả đàn Trư yêu sau lưng cũng đồng thời rống theo, tiếng kêu vang lên liên tiếp, tất cả chúng đều tỏ rõ thần sắc đối địch, từ khắp phương hướng chậm rãi bao vây lại.

Hậu Thắng đang co ro thân mình run rẩy dưới mặt đất hình như cảm thấy điều gì đó, chợt ngẩng đầu lên nhìn quanh tứ phía thì thấy xung quanh có một đàn Trư Yêu đang hùng hổ dần dần vây hắn lại. Rõ ràng Hậu Thắng có hơi ngu ngốc chậm chạp, có vẻ không hiểu rõ tình huống trước mắt, nhưng rất nhanh hào quang trong hai mắt hắn dần mờ đi, thay vào đó lại một lần nữa là sự quỷ dị hỗn loạn. Song có lẽ bản năng Hậu Thắng cảm nhận được sự nguy hiểm từ xung quanh, bỗng nhiên hắn nhảy dựng lên, hét to một tiếng rồi quay người bỏ chạy.

Ngay thời điểm hắn đột ngột nhảy lên khỏi mặt đất, cả bầy heo lập tức hoảng sợ, thậm chí có mấy con Trư Yêu hung hãn dữ tợn còn chuẩn bị tấn công, nhưng không đợi chúng kịp phản ứng, tên “Nhân loại” quỷ dị đã quay đầu chạy như điên với tốc độ cực kỳ nhanh, thậm chí đã vượt qua yêu thú bình thường.

Ngay cả Tiểu Hắc cũng bị giật mình, phản ứng của nó ngay sau đó là vô cùng tức giận, gầm một cái rồi đuổi theo. Cả đàn Trư Yêu lập tức nhao nhao kêu gào cùng đuổi theo Hậu Thắng.

Chỉ là tuy Hậu Thắng nhìn có chút không thích hợp cũng như không bình thường lắm, nhưng tốc độ của hắn ở trong khu rừng sâu núi thẳm này đây càng lúc càng nhanh. Phần lớn đám Trư Yêu đuổi theo Hậu Thắng cả buổi trời không những không đuổi kịp hắn mà ngược lại còn bị hắn dần dần kéo dãn khoảng cách, chỉ còn lại mỗi Tiểu Hắc. Từ sau sự kiện Trấn Hồn Uyên, tốc độ của nó đã nhanh hơn rất nhiều, lúc này mới không bị bỏ rơi, nhưng nó cũng không có cách nào thu hẹp lại khoảng cách với Hậu Thắng được.

Lại nói kể từ khi đi vào khu rừng này, đây là lần đầu tiên Tiểu Hắc gặp được đối thủ, kẻ trước người sau cứ như vậy chạy đuổi như điên trong rừng. Không lâu sau chúng cũng ra khỏi khu rừng nhiệt đới rậm rạp nọ, còn đàn Trư Yêu tuy tốc độ có hơi chậm nhưng vẫn kiên trì đuổi theo đằng sau.

Cứ chạy như thế không biết được bao lâu, bỗng nhiên khi chạy tới dưới chân ngọn núi nọ Hậu Thắng hơi dừng lại chút rồi lại tiếp tục chạy như điên như dại, xông thẳng lên đỉnh núi. Tiểu Hắc đuổi sát theo, ngay khi định lao lên trên đó thì đột nhiên có tiếng thú gầm trầm thấp từ một nơi nào đó rất xa trên ngọn núi này vang vọng tới.

Tiếng gầm trầm đục mà hữu lực, nghe qua có chút xa xôi, nhưng âm điệu bên trong lại ẩn chứa uy thế vô hình làm tâm thần người ta phải cảm thấy sợ hãi. Tiểu Hắc ngơ ngác một chút, vô ý thức dừng lại, ngẩng đầu nhìn về đỉnh núi. Sau đó một lát, bầy Trư Yêu cũng từ phía sau chạy tới, lần lượt đứng bên cạnh Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nhìn một hồi, lại xoay đầu quan sát địa thế xung quanh quanh thì phát hiện kể từ lúc bắt đầu truy đuổi đến giờ, nó đã chạy tới sát biên giới của mấy chục ngọn núi lúc nào không hay. Nói một cách khác, từ khi nó thống lĩnh đàn Trư Yêu bắt đầu đi đánh chiếm địa bàn cũng không hề vượt quá ngọn núi này.

Bởi vì từ xưa đến nay, phạm vi sinh hoạt của đàn Trư Yêu gói gọn ở khu rừng rậm sâu trong Cao Lăng Sơn, có khoảng mười mấy ngọn núi nằm giữa khu rừng, nơi đó rộng lớn, đủ để dung nạp, nuôi sống được tất cả yêu thú cho nên bầy Trư Yêu chưa bao giờ đặt chân tới địa bàn bên ngoài ngọn núi.

Dường như giờ đây dưới chân núi đột nhiên có một đàn Trư Yêu đang tập trung, kèm theo biểu hiện không chút thiện ý nên tựa chừng điều này hơi chọc giận yêu thú thần bí đang ở trên ngọn núi này, tiếp đó lại là một tiếng rống trầm thấp nữa từ trên cao truyền xuống, âm điệu được đề cao lên không ít, có thể nghe ra trong ấy có vài phần tức giận, nếu nghe kỹ hơn thì giống mùi sát ý.

“BA~BA~…” Đột nhiên có mấy âm thanh ở đằng sau vang lên, Tiểu Hắc nhìn lại thì thấy có mấy con trong đàn Trư Yêu vì không chịu nổi hung uy từ tiếng hô ấy mà ngã xuống, nằm run rẩy trên mặt đất, số còn lại ít nhiều cũng bị ảnh hưởng đôi chút. Dường như ở trên ngọn núi ấy là địch nhân hùng mạnh vượt xa chúng, là kẻ thống lĩnh tất cả yêu thú nơi đây, chỉ riêng hung uy từ tiếng gầm đã dọa cho đàn Trư Yêu này co quắp, rụng rời.

Đây có lẽ chính là “uy thế áp chế cấp bậc” thiên sinh rồi, Tiểu Hắc đứng trước mặt bầy Trư yêu, ánh mắt bất thiện nhìn lên đỉnh núi, sau một hồi do dự rốt cuộc cũng không dám tiến lên mà thấp giọng lẩm bẩm vài câu rồi quay đầu lui về khu rừng.

Phần lớn đám Trư Yêu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đuổi theo, đối với ngọn núi này đều cuống quýt tránh xa. Mà khi thân ảnh chúng dần dần biến mất vào trong khu rừng, sự yên tĩnh trên đỉnh núi cũng được khôi phục lại, không hề còn tiếng gầm yêu thú truyền đi, tất cả giống như chưa từng có việc gì xảy ra ở đây.

Còn tên Hậu Thắng vừa mới xông lên đỉnh núi giờ phút này cũng hoàn toàn biệt tăm, không biết tung tích ở chỗ nào.

*

Thẩm Thạch chau mày nhìn cảnh tượng chết thảm của những yêu thú Sơn Trư trước mặt, song hắn cũng không có biểu hiện gì quá mức mềm yếu, cũng chẳng quay đầu đi không nhìn, ngược lại còn quan sát cảnh vật xung quanh một chút rồi chậm rãi đi tới.

Sơn Trư bị treo trên cành cây sớm đã tắt thở, máu tươi chảy đầy đất, nhuộm đỏ cả một mảnh lớn, tử trạng vô cùng thê thảm. Thẩm Thạch đi đến bên người con yêu thú này, ánh mắt cẩn thận quan sát trên dưới một lần nữa. Sau khi nhìn một lúc, đôi mắt của hắn dừng lại chỗ vết thương rùng rợn trên bụng Sơn Trư, tựa như phát hiện điều gì đó.

Thẩm Thạch chậm rãi ngồi chồm hổm trên xác Sơn Trư, mùi máu tanh đậm đặc ngửi thấy mà buồn nôn. Dẫu vậy sắc mặt hắn lại không đổi, có lẽ từ thời thiếu niên hắn đã quen với “cảnh tượng” đồ tể đầy máu, cho nên nếu đem so với người thường khi nhìn những hiện trường tử vong thì lòng hắn đã chai sạn đi nhiều rồi.

Bởi do mất máu quá nhiều nên da thịt con Trư Yêu trước mặt có vài phần ảm đạm khác thường, khiến cho người xem phải dựng lông tóc, hơn nữa nhìn vào sâu trong vết thương chỗ bị mổ bụng mà thấy giật mình, cảm giác không hề thoải mái chút nào. Nhưng Thẩm Thạch sau khi nhìn một lát lại đi qua, nhẹ nhàng kéo mảng thịt của con Trư Yêu sang một tí.

Ánh nắng phía sau chiếu lên thân thể Dã Trư, đập thẳng vào mắt Thẩm Thạch là một trận văn màu đen hình ngũ giác rộng hai thốn được khắc lên da của con Sơn Trư.

Chân mày Thẩm Thạch nhíu chặt hơn, tập trung xem xét trận văn kỳ dị này. Thấy chừng nó cũng không phải đặc biệt phức tạp, ước lượng có không đến mười đường nét, song lại có rất nhiều chỗ vặn vẹo, chuyển hướng, liếc sơ qua có vẻ cùng loại với Phù lục. Nhưng trải qua nhiều năm kinh nghiệm tu luyện Phù lục, Thẩm Thạch lại nhận ra được trận văn này không hề dính dáng gì đến Phù lục, ngược lại giống như là một chi quỷ dị nào đó thuộc trận pháp.

Trận pháp chi đạo bắt nguồn từ xa xưa, truyền thuyết kể rằng trong thời đại Thái Cổ đã có nhưng cổ trận truyền thế,có thể biến hóa vô cùng huyền ảo kỳ diệu, ngoài ra còn kèm theo thần thông vô cùng diệu dụng. Mà sau mấy chục vạn năm nhật nguyệt tang thương, trận pháp chi đạo lúc thịnh lúc suy vẫn được lưu truyền tận đến ngày nay. Ở Tu Chân giới Nhân Tộc, trận pháp được phát dương quang đại trở thành môn học vô cùng hiển hách, vô vàn trận pháp có công hiệu thần kỳ được những bậc đại năng tiền bối sáng tạo ra, làm say mê biết bao tu sĩ. Thậm chí đến ngay cả danh môn đại phái thuộc Tứ chính như Lăng Tiêu Tông cũng lập ra Trận Đường, là một đường trọng yếu, hơn nữa có thực lực cường đại không thể khinh thường trong tông môn.

Thẩm Thạch đối với trận pháp không hề cảm thấy lạ lẫm quá mức, nửa do chính bản thân hắn từ nhỏ đã tu luyện Phù lục bên trong ấy cũng có ít phù trận, tính ra cũng thuộc một chi nhánh nhỏ cực kỳ hiếm người quan tâm của trận pháp, mà một nửa là khác vì Chung Thanh Trúc – môn hạ Trận Đường Lăng Tiêu Tông, ngày thường hắn cũng hay tiếp xúc trao đổi với nàng, tuy chỉ là chút ít da lông thô thiển bên ngoài, nhưng cũng đủ để nhận biết được một số ít.

Còn cái trận văn màu đen hình ngũ giác này cũng được tính là pháp trận thập phần thô sơ đơn giản, công dụng để làm gì thì trong nhất thời Thẩm Thạch cũng không xác định được. Nhưng nếu nó được khắc trên người Sơn Trư mà tử trạng của con yêu thú này lại thảm thiết, quỷ dị như thế thì trận văn này tuyệt không phải là đồ vật gì thuộc chính đạo.

Thẩm Thạch sau khi nhìn lại, chậm rãi đứng lên, trầm ngâm chốc lát, trên mặt thấp thoáng hiện lên sự lo âu, lập tức cất bước đi tới, thẳng tiến về phía trước.

Song sâu trong đáy lòng hắn lại đang lo lắng sự tình gì có thể xảy ra trong những ngày tới. Sau hai ngày đường, Thẩm Thạch lại phát hiện hai thi thể có cùng hiện trạng như hôm trước, đều có trận văn, ở cùng một vị trí, mà yêu thú bị chết toàn bộ đều là Trư Yêu.

Lần đầu tiên có thể nói là trùng hợp, nhưng lần tiếp theo cũng lại như vậy thì không thể nào nói đây là ngẫu nhiên được.

Thế nhưng vì cái gì mà tất cả yêu thú chết đi đều là Trư Yêu?

Rốt cuộc kẻ nào đã gây ra chuyện quỷ dị khó lường này?

Vào lúc hoàng hôn Thẩm Thạch đã đi qua được ba nơi có xác Trư Yêu, nhìn núi rừng trước mặt, trong đầu lặng lẽ suy tư, xen lẫn trong đó là chút nghi hoặc cùng lo âu.

Ánh chiều tà khuất sau ngọn núi, tia sáng yếu ớt làm cho cả dãy núi phập phồng, khiến cho khu vực lân cận tựa như hòa lại thành một với núi rừng nơi đây.

Cảnh đêm lại sắp sửa buông xuống!