Chương 251: Chương 81: Sụp đổ​

Vào lúc Long Văn Kim Khải đã thành thì cục diện hỗn loạn ở Khí Hải trong Đan Điền của Thẩm Thạch cũng nhanh chóng dịu lại. Xuất hiện tình trạng này nguyên bản là do linh lực của Long Huyết mạnh mẽ tàn phá khắp nơi nhưng chỉ tập trung vào bộ áo giáp kỳ dị mới xuất hiện kia mà thôi. Bây giờ nhìn lại mới biết, kim giáp có Long Văn lấp lánh, tỏa ra ánh sáng rực rỡ và chói mắt như uy vũ của bậc quân vương khiến tất cả phải khiếp sợ, đồng thời trấn phục toàn bộ linh lực trong Đan Điền.

Tuy nhiên chỉ một lát sau thì hư ảnh Long Văn Kim Khải bắt đầu dao động rồi dần dần mơ hồ, rất nhanh nó liền biến thành linh lực giống ở chung quanh và biến mất không còn thấy gì. Lúc này, thêm một lần nữa Đan Điền của Thẩm Thạch khôi phục về tình trạng như ban đầu.

Cho đến giờ thì rút cuộc Thẩm Thạch mới xem như bình tĩnh lại được. Tuy rằng hắn vẫn không hiểu tại sao lượng linh lực khổng lồ trong Long Huyết đều tập trung toàn bộ vào hư ảnh Kim Thạch Khải nhưng ít nhất bởi vậy nên hắn chẳng cần lo lắng số linh lực này sẽ làm đầy căng hay phá vỡ Khí Hải trong Đan Điền rồi khiến hắn bị nổ banh xác mà chết.

Thẩm Thạch vô thức kiểm tra khắp mình mẩy, hắn phát hiện ra rằng cái đám linh lực khổng lồ trong cơ thể đã tiêu tan nhưng hình như cảnh giới linh lực lại chẳng thay đổi gì, hắn vẫn còn là Ngưng Nguyên Cảnh sơ giai. Xem ra linh lực của Long Huyết quả thật chỉ ảnh hưởng đến thuật pháp cấp thấp thông thường và ít người chú ý là Kim Thạch Khải kia mà thôi. À, hiện tại phải gọi là Kim Long Khải thì có lẽ sẽ chính xác hơn.

Tìm được đường sống trong chỗ chết, đương nhiên Thẩm Thạch rất cao hứng nhưng trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấycó vài phần mất mát. Từ trước đến nay, Nhân tộc trong Tu Chân không thiếu các loại kỳ ngộ tạo hóa, thậm chí một bước lên trời, thần kỳ như gặp được tiên duyên truyền thuyết. Vô số đồn đại cho rằng, nhiều người đã may mắn tìm thấy thiên tài địa bảo hay tuyệt thế kỳ trân nên chỉ qua một đêm cảnh giới tiến nhanh. Tuy đa số đều mơ hồ và khó tin nhưng không thể phủ nhận loại truyền thuyết đó chính là thứ mà phần lớn các tu sĩ âm thầm hướng tới.

Thẩm Thạch tự nhận mình là người bình thường, từ bé đến lớn đôi khi cũng ngẫu nhiên có mộng tưởng như thế. Trong khoảnh khắc Long Huyết nhập thân vừa rồi, sống chết chung một đường nên không thể nghĩ được gì nhiều, hiện tại trải qua hiểm tử mà vẫn còn sống, nghĩ kỹ lại hoàn cảnh lúc nãy chẳng phải rất giống với những gì được gọi là tiên duyên, tạo hóa hay kỳ ngộ sao?

Hiện nay linh lực khổng lồ của Long Huyết không còn quan tâm đến hư ảnh Kim Thạch Khải mà dung hợp thẳng với linh lực của Thẩm Thạch, nhất định điều này có thể làm cho đạo hạnh bản thân hắn tăng nhiều. Không cần nói phóng đại là vọt luôn lên đến Thần Ý Cảnh gì đó nhưng ít ra ở cảnh giới Ngưng Nguyên cũng đề cao thêm một tầng, thậm chí là hai tầng, rất có thể nhảy lên Ngưng Nguyên Cảnh cao giai.

Dù sao đó cũng là giọt chân huyết cuối cùng của Thái Cổ Âm Long trên cõi đời này, nó ngưng tụ tinh hoa của con cự long cuối cùng và chứa đựng linh lực khó có thể ước lượng.

Nhưng…

Thẩm Thạch âm thầm gượng cười, hắn nghĩ cha mình là Thẩm Thái nói rất đúng, trên thế gian này thực sự làm gì có nhiều chuyện tốt từ trên trời rớt xuống đến thế, nếu coi như việc đó ngẫu nhiên xảy ra một lần thì dựa vào cái gì mà giữa hàng tỉ chúng sinh lại nhất định rớt xuống đầu ngươi đây?

Mình đã có được thì cứ dùng tạm cái đã, mặc kệ cuối cùng là như thế nào.

Thẩm Thạch ổn định tâm thần, rút cuộc từ các loại dị tượng trong cơ thể của mình đã lấy lại tinh thần rồi mở hai mắt ra nhìn chung quanh. Khi mở mắt, hắn chợt nhớ hình như hồi nãy đã mơ hồ cảm giác được mặt đất chấn động một cách kỳ quái, chẳng qua đúng vào lúc sống chết trước mắt, mặt khác linh lực của Long Huyết đang tàn phá Khí Hải nên thật sự hắn chẳng quan tâm quá nhiều, bây giờ hắn muốn kiểm tra thật kĩ khu vực quanh đây.

Sau khi trải qua đấu pháp dưới Trấn Hồn Uyên, hai đại thái cổ dị vật là Âm Long và Vu Quỷ đã gây ra động tĩnh vô cùng ác liệt, hơn nữa với vạn quỷ gào thét thì đây đúng là một trận kinh thiên động địa, ấy thế mà chẳng biết vì sao lúc này trong Cao Lĩnh sơn mạch, dù tại u cốc hay bên ngoài nhìn vào thì vẫn là một khung cảnh bình yên và vắng lặng.

U cốc tịch liêu, chẳng biết từ bao giờ mà một bóng người cũng không thấy. Hầu như tất cả tu sĩ đến nơi này thám hiểm đều mang tâm tình thiết tha và tốt đẹp, chính là kỳ vọng bước vào một trong ba mươi sáu cái cửa động tối đen kia, rồi chẳng biết từ đó về sau bọn họ gặp phải hiểm trở gì hay thực sự đã nhận được cơ duyên nào đó mà cho cho tới bây giờ vẫn không thấy có ai đi ra từ những huyệt động nọ.

Sơn cốc lớn như vậy nhưng giờ đây nhìn lại chỉ thấy ở trung tâm đáy cốc, tại một góc của quần thể tượng đá còn có một người đang đứng đó, đúng là vị thầy tướng họ Chu.

Trên tay lão vẫn đang cầm thanh cán Tiên Nhân Chỉ Lộ như cũ, dung nhan thầy tướng đã khôi phục vẻ tiên phong đạo cốt nhưng lúc này lại đứng trong quần thể tượng đá, nét mặt vô cùng ngưng trọng, hình như đang ra sức suy nghĩ và cân nhắc điều gì đó. Trên bàn tay nắm thanh cán, mấy ngón tay dường như vô thức khẽ co duỗi rồi búng ra, tạo thành những âm thanh tinh tang đầy tinh tế.

Ánh mắt lão lướt qua những lực lượng bí ẩn mờ nhạt có quan hệ với nhau đang vờn quanh các tượng đá. Lão nhìn khắp lượt, cuối cùng ánh mắt đã dừng lại trên bức tượng khắc hình Âm Long nằm ở giữa trận thế. Nét mặt lão nhìn có vẻ kỳ lạ kèm theo chút do dự và kiêng dè, sau khi chần chừ lưỡng lự rất lâu, rút cuộc lão cũng hạ quyết tâm, tinh quang trong mắt chợt lóe, từ từ nâng thanh cán ở trong tay lên rồi hướng về bức tượng Âm Long điểm tới.

Thanh cán ôn nhuận và bóng loáng, cây lá xanh tươi, nhìn vô cùng đẹp đẽ, giống như một khối ngọc bích nguyên vẹn, hoàn mỹ không tỳ vết. Lúc này, thanh cán trong tay lão đang chậm rãi phát ra một tia lục quang ôn nhuận, tạo thành từng vòng tròn lần lượt tỏa ra rồi hướng về giữa cái đầu của bức tượng Âm Long.

Nét mặt thầy tướng khẩn trương và chăm chú, thậm chí mồ hôi đã ẩn hiện trên trán, hiển nhiên lần ra tay này đối với lão là một gánh nặng rất lớn nhưng không biết đến tột cùng là vì sao lão lại hành động như vậy. Tuy nhiên lão đang chỉ thanh cán vào yếu điểm của bức tượng Âm Long, khi lục quang ôn hòa chập chờn lay động sắp bao phủ pho tượng thì bỗng nhiên trên bức tượng chợt phát ra một tiếng giòn tan, ngay sau đó là những âm thanh “ Rắc rắc rắc” lạ lùng từ pho tượng truyền đến, đồng thời mấy vết rạn rất lớn đột ngột xuất hiện trên tượng đá rồi nhanh chóng nứt ra, trong đó có một cái to nhất đã tạo thành khe hở ở cổ pho tượng. Sau khi những vệt nứt lan ra khắp nơi, chỉ nghe một tiếng lộc cộc thì cái đầu của tượng đá ở ngay trước mắt thầy tướng đã đứt lìa rồi nặng nề rớt ầm xuống đất.

Thân thể thầy tướng chấn động, rõ ràng là đang kinh hoảng nên vô thức lùi về sau hai bước rồi trợn mắt tỏ ra không thể tin được, lão run giọng lẩm bẩm: “Không phải chứ, rõ ràng ta còn chưa thi pháp một chút nào mà…Chẳng lẽ từ bao giờ đạo pháp của ta đã có tiến bộ lớn nên thần thông tăng vọt ư, tại sao bản thân mình lại không phát hiện ra nhỉ?”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên thầy tướng như nghĩ tới điều gì khiến sắc mặt đại biến, gần như là ngay lập tức lão cảm thấy mặt đất u cốc ở dưới chân bỗng bắt đầu rung chuyển, tần suất giao động từ chậm đến nhanh rồi trở nên vô cùng mãnh liệt, trong nháy mắt cả tòa sơn cốc to như vậy cũng mơ hồ vặn vẹo và run rẩy. Âm thanh ầm ầm như sấm nổ từ bốn phương tám hướng truyền tới, vô số những tảng đá lớn ào ào lăn xuống, cả Cao Lĩnh sơn mạch đều lâm vào cảnh điên cuồng run rẩy.

Đây là một trận động đất lớn chưa từng thấy, dường như nó muốn phá hủy tất cả. Ngày thường, nhìn những cây cổ thụ khổng lồ sừng sững hay nham thạch rồi thậm chí cả núi non đã đứng vững hàng trăm vạn năm ở nơi đây vậy mà lúc này cũng như đậu hũ, dưới sức mạnh khủng khiếp của thiên địa đều ào ào hóa thành bụi phấn.

Núi cao hùng vĩ sụp đổ , cự thạch vỡ vụn, cổ thụ bị bẻ gãy. Từ sâu trong dãy sơn mạch, nhiều phi cầm giật mình đập cánh bay lên rợp trời, rít gào như điên cuồng, vô số yêu thú lớn nhỏ vốn ẩn kín trong sào huyệt của mình cũng chạy thục mạng ra ngoài và lồng lộn gầm rú, giống như đang dốc sức liều mạng chạy trốn.

Tuy lúc này đang là ban ngày nhưng bụi đất chợt nổi lên mù mịt rồi bốc thẳng lên cao, che khuất bầu trời và làm cho cả khu vực tối sầm lại. Phía dưới bóng râm, những âm thanh ầm ầm trở nên dồn dập và mãnh liệt, chỉ thấy cả một vùng đất rộng lớn trong dãy sơn mạch sụp xuống dưới, nháy mắt đã chôn vùi biết bao nhiêu sinh linh.

Tuy nhiên từ trong khói bụi mù mịt cũng đã có người hành động. Rất nhanh, hơn mười tia sáng bay thẳng lên trời, sau đấy là đủ loại kiếm quang, pháp khí vọt ra từ dưới chỗ ngọn núi sụp đổ, theo quan sát thì đều là tu sĩ Nhân tộc, chỉ có điều khí độ ung dung trước đây của họ đã không còn, thay vào đó là bay trên không trung với dáng vẻ chật vật.

Không cần pháp bảo mà có thể tự do phi hành, đó chính là các vị Chân nhân Nguyên Đan Cảnh, nếu không cố ý muốn thể hiện uy phong của mình thì lúc ngự không phi hành cũng chẳng gây ra động tĩnh lớn như vậy. Giờ đây trên không trung của Cao Lăng Sơn là một đám người, đa số họ đều khống chế Pháp bảo, Linh khí để trốn chạy. Phía dưới bọn họ, từ trong đám bụi bặm và hoang tàn đổ nát của ngọn núi, loáng thoáng trông thấy khá nhiều người may mắn đang chạy thục mạng ra ngoài, xem chừng nhân số cũng không ít. Tuy vậy, nếu thật sự phải so sánh với thời điểm trước khi tiến vào đại mộ tu sĩ vô danh này, đặc biệt là số tán tu ở các nơi thì nhân số lại càng nhiều hơn.

Nói cách khác thì trên thực tế vẫn có khá đông tu sĩ vì đủ loại nguyên nhân đã không tránh thoát được trường kiếp nạn này và cứ như thế bị vùi lấp dưới ngọn núi vừa sụp đổ, đồng thời cái bí mật kia cũng chôn theo cùng bóng tối vô tận.

Ở một góc xa xa của ngọn núi Thanh Sơn, dù u cốc rung chuyển dữ dội nhưng cách khá xa nên không ảnh hưởng gì lớn, vì vậy cây cối và chim thú sau khi chấn động cũng coi như vẫn ổn. Giờ đây, bên rìa một dốc đá trên đỉnh núi hiện ra một bóng người, chính là thầy tướng họ Chu đang cầm trong tay thanh cán treo lá cờ vải, không biết lão đã làm thế nào để trốn thoát khỏi trận sụt lở kinh thiên động địa ấy, quần áo hoàn hảo, bề ngoài không hao tổn gì, dường như về sau cũng chẳng đến nỗi quá nhọc nhằn.

Lá cờ vải viết bốn chữ to Tiên Nhân Chỉ Lộ bị gió núi thổi bay phần phật, nét mặt thầy tướng chăm chú và nghiêm túc nhìn về phía xa xa, nơi có đám bụi mù đang che lấp cả mặt trời, lão cau mày rồi lẩm bẩm:

“Dưới đất xảy ra chuyện gì, tột cùng là bảo vật gì mà lại có khả năng phá vỡ cấm chế của Nghịch loạn Âm Dương Trấn Hồn Tỏa? Chẳng lẽ…Âm Long xuất thế?”

Sắc mặt lão biến đổi nhưng liền chậm rãi lắc đầu và thì thầm: “Không đúng, tượng đá Âm Long đã hủy, hẳn là vật bị trấn áp kia đã chết nhưng tại sao lại có dị biến đến nhường này…”

Lão ở chỗ này khổ sở suy đoán trong bộ dạng trăm mối vẫn không có cách giải. Gió núi thổi qua làm vạt áo của lão tung bay, chẳng biết duyên cớ vì sao mơ hồ có thể thấy nơi lão đang đứng lặng im lại là một chỗ nằm bên ngoài rìa núi hơn một xích và bất ngờ dưới chân cũng chẳng có vật gì chống đỡ.

Lời đồn về việc đại mộ vô danh xuất hiện tại u cốc vốn lan truyền xôn xao nhưng nói chung những tin tức tầm bảo dạng này được lưu truyền hàng ngày trong Tu chân giới ở Hồng Mông, thật ra cũng không có gì khác nhau lắm. Tuy lúc trước nhiều tu sĩ đến u cốc, trong đó phần lớn là tán tu còn có đệ tử của các môn phái nhưng những danh môn đại phái tầm cỡ Lăng Tiêu Tông thì không hề thấy bóng dáng, bởi lẽ đâu thể vì những đồn đại vô căn cứ và không có thật như thế này mà Lăng Tiêu Tông phải sử dụng lực lượng của tông môn.

Cho dù có đệ tử danh môn đại phái đến trước thì đa số cũng chỉ là đệ tử bình thường như Thẩm Thạch, với tâm lý đi tới ngẫu nhiên xem qua và thử vận may mà thôi.

Thế nhưng sau khi Cao Lĩnh sơn mạch đột ngột sụp đổ, không ngờ trong tình cảnh ấy quả nhiên lại cho thấy bên dưới vùng núi này tồn tại một cái gì đó không bình thường. Vậy nên khi tin tức kia đã lan truyền ra thì các môn phái tu chân gần Hải Châu, kể cả Lăng Tiêu Tông, đều đổ dồn sự chú ý đến nơi này. Trong khoảng thời gian ngắn, tu sĩ xuất hiện tại đây không hề giảm mà ngược lại còn tăng lên.

Ba ngày sau khi Cao Lăng Sơn sụp đổ, bụi đất cũng đã lắng xuống, bầu trời khôi phục lại sự sáng sủa và bình yên. Riêng bên trong sơn mạch vẫn chìm vào cảnh hỗn độn, đá vỡ, hố to ở khắp nơi, cả một cái sơn cốc tịch mịch đã hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này. Về chuyện dưới u cốc đã từng cất dấu cái gì, trước mắt hình như vẫn chưa có ai tìm ra được manh mối, thế nhưng theo thời gian đào bới, tìm kiếm ở khu phế tích loạn thạch này lại thường xuyên đào được thi hài, căn cứ vào phục sức của các tu sĩ có thể thấy tình trạng thê thảm trong cái ngày hôm ấy.

Phạm vi sơn mạch sụp đổ rất lớn, khu vực bị ảnh hưởng lại càng rộng hơn gấp mấy lần, sợ là không dưới ngàn dặm, nếu muốn tìm được thứ gì ở đó thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Một ngày nọ, ở một chỗ hẻo lánh và yên tĩnh không ai chú ý đến trong khu phế tích, bỗng từ trong một đống đá vụn có một tảng đá bị đẩy lên rồi sau đó là một con heo nhỏ màu đen từ từ chui ra.

Dưới ánh mặt trời chiếu sáng, hình như dáng vóc Tiểu Hắc so với ngày trước đã lớn hơn không ít, da lông vẫn đen bóng và mềm mại, trên trán lộ ra một cục u, nếu quan sát tỉ mỉ mới thấy nó hơi giống viên thủy tinh nhỏ màu đỏ nhưng hiện tại đã bị da lông ở chung quanh che mất hơn phân nửa, nếu không nhìn kĩ thì rất khó phát hiện được.

Ngoài ra, hai bên khóe miệng của nó cũng mọc thêm hai cái răng nanh mới tinh, sắc nhọn và trắng như tuyết đang lóe sáng dưới ánh mặt trời.