Chương 235: Bàn cúng tế

Tiểu Hắc dừng ở phía trước ba ngã rẽ, tỏ ra hơi do dự. Tuy rằng nó ngửi thấy được một ít khí tức của người Hậu gia, nhưng không biết là do khí tức này quá mức yếu ớt hay phía trước có đồ vật gì làm nhiễu loạn, khiến nó không thể phân biệt rõ ràng được rốt cuộc người Hậu gia đi vào thông đạo nào.

Tuy ban nãy Thẩm Thạch giật mình, nhưng giờ đây hắn lại cảm thấy có chút vui mừng. Mặc dù còn chưa biết người Hậu gia đi vào Trấn Long cổ điện như thế nào, nhưng nếu bọn họ cũng đến nơi này thì dựa theo lời nói lúc trước của Lăng Xuân Nê, mảnh bản đồ kia ắt ở trên tay người Hậu gia. Xem ra tuy rằng chỗ này bốn bề hung hiểm, nhưng bảo tàng của ngôi mộ thần bí chắc chắn cũng sẽ ở đây.

Đợi một lúc lâu, Thẩm Thạch phát hiện Tiểu Hắc vẫn đang do dự, không nhịn được bèn hỏi :” Ngươi không phân biệt được bọn họ đi theo thông đạo nào sao?"

Trông Tiểu Hắc hình như hơi uể oải, chỉ lắc đầu.

Thẩm Thạch suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi bỏ đi, giờ đành thử vận may vậy. Trước tiên chọn đại một thông đạo xem sao."

Dứt lời, ánh mắt hắn đảo qua ba ngã rẽ trước mặt, thoáng chần chờ, sau đó nhấc chân đi thẳng vào thông đạo ở chính giữa. Phía sau lưng hắn, Tiểu Hắc kêu lên mấy tiếng ụt ịt nho nhỏ, chẳng biết là đang bất mãn điều gì, tuy nhiên vẫn đi tới rất nhanh.

Thoạt nhìn thì thông đạo ở giữa chẳng khác bao nhiêu so với các thông đạo được dựng từ những viên đá lớn màu xám xanh lúc trước, cũng rộng lớn và bằng phẳng. Có điều khi bọn hắn rời đi được chừng hơn mười trượng, Thẩm Thạch lại thấy phía trước thông đạo này có một dãy bậc thang chạy thẳng tít lên trên.

Thẩm Thạch bước từng bước lên mười bậc thang đầu tiên, cẩn thận chú ý xung quanh. Tuy Trấn Long cổ điện này rất rộng lớn nhưng một chút sinh khí cũng chẳng có, khắp nơi đều là tử khí âm u, không gian lạnh tanh, chỉ có tiếng bước chân hắn và Tiểu Hắc vang vọng lại.

Những bậc thang này rất dài, khoảng cách từ mặt đất tới đỉnh chắc tầm khoảng ba bốn mươi trượng. Lúc Thẩm Thạch vượt qua bậc thang cuối cùng, khu vực phía trước mắt hắn đã trở nên quang đãng. Một tòa tế đàn hình vuông cao lớn xuất hiện. Ở bốn góc của nó có bốn cái đỉnh lớn bằng đồng xanh đứng sừng sững, trên thân đỉnh khắc đầy những đồ án phi cầm dị thú theo phong cách cổ xưa, bên trong mơ hồ thấy được ánh lửa. Đây đích xác là ánh lửa mờ nhạt kỳ dị mà hắn từng thấy ở con đường chính giữa ban nãy, nhưng hắn lại không hiểu vì sao nó có thể tồn tại trong đỉnh qua biết bao tháng năm mà không bị lụi tàn.

Trên tế đàn có một bàn cúng tế lớn màu đỏ thẫm rất khác biệt so với màu xám xanh xung quanh, khiến người ta rất dễ chú ý, thậm chí còn nảy sinh cảm giác nó không ăn khớp chút nào với nơi đây.

Thẩm Thạch đi tới bên cạnh bàn cúng tế màu đỏ quan sát thật kỹ, phát hiện mình không cách nào nhận ra được chất liệu dựng thành chiếc bàn này. Nó chẳng phải đá cũng chẳng phải ngọc, chỉ ánh lên một màu đỏ thẫm gần giống với hổ phách, ở giữa lại có không ít hoa văn kì dị ẩn hiện như mạch máu, thoạt nhìn rất kỳ dị.

Tuy nhiên, ngoài ra cái bàn cúng tế này ra thì cũng không có gì khác thường. Hình như trước đây có thứ gì đó được thờ phụng trên chiếc bàn, nhưng bây giờ chỉ còn lại một đống bừa bộn ngã trái ngã phải, có vài thứ rõ ràng mới bị người ta xáo lên cách đây không lâu.

Thẩm Thạch nhướng mày, ánh mắt đảo qua mặt bàn cúng tế, nghĩ thầm chẳng lẽ những người Hậu gia đã đi qua thông đạo này sao? Chỉ cần nhìn thì liền biết đa số những vật bừa bộn trên chiếc bàn đều là thứ bỏ đi, vì thời gian đã sớm ăn mòn khiến chúng bị mục nát, nhưng vẫn có một kiện đồ vật lẫn lộn trong đó làm Thẩm Thạch chú ý.

Đó là một cái hộp đá dài mảnh, nắp hộp đã bị mở ra, ném ở bên mặt bàn trên tế đàn một cách tùy tiện. Bên trong tựa hồ là chứa đựng thứ gì đó, nhưng giờ phút này dĩ nhiên trống không, chỉ còn lại một vỏ hộp mà thôi.

Thẩm Thạch thò tay cầm cái hộp đá lên, cảm giác nó hơi nằng nặng. Hắn lại nhìn chung quanh, phát hiện vị trí hộp đá này tựa hồ là ở giữa bàn cúng tế. Mà những đống tế phẩm bừa bộn kia hình như là đều được sắp đặt xung quanh cái hộp đá này.

Hắn im lặng, ánh mắt lập tức rơi xuống hộp đá trên tay, sau đó lật qua lật lại hộp đá rỗng tuếch này. Nhưng nó chẳng có gì đáng để hắn chú ý, có lẽ chỗ mấu chốt nằm ở trên đồ vật nằm ở trong hộp đá.

Nhưng đồ vật trong này phải chăng đã bị người Hậu gia lấy đi?

Thẩm Thạch suy nghĩ một, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng đặt hộp đá xuống. Nhưng đúng lúc này, khóe mắt liếc qua thì bỗng phát hiện dưới cái nắp bằng đá bên cạnh chiếc hộp hình như có mấy dòng chữ. Hắn thoáng ngẩn người, vội thò tay cầm lấy nắp hộp lật ngửa ra xem.

Quả nhiên dưới nắp có một hàng chữ:

Càn khôn tạo hóa, tiên duyên quy ngã;

Vị liệt tiên ban, trường sinh bất tử;

Đạo pháp tiên khí, di tặng hữu duyên;

Phúc trạch thiên thu, công đức vạn đại.

Tạm dịch:

(Càn khôn tọa hóa, tiên duyên về ta

Liệt vào hàng tiên, trường sinh bất tử;

Đạo pháp tiên khí, tặng người hữu duyên;

Ngàn năm phúc trạch, công đức vô lường.)

Bốn hàng tám câu, ba mươi hai chữ, chữ chữ rõ ràng, câu câu kinh tâm.

Mỗi chữ mỗi câu, đúng là giấc mơ lớn lao nhất của tất cả những người tu đạo. Mấy chục năm hay mấy trăm năm gian khổ tu hành, chẳng phải là vì trường sinh, phi thăng thành tiên ư? Càng chẳng phải là vì tiên pháp, tiên khí ư?

Chỉ ngắn ngủi vài câu, nhưng dường như đã bày khung cảnh tráng lệ trong giấc mơ ra trước mắt tất cả mọi người.

Thẩm Thạch cũng hơi biến sắc, nhưng chỉ là ở phút đầu trông thấy hàng chữ này thôi. Tuy hắn cũng rất kinh hỉ, nhưng chẳng biết sao hắn bỗng nhíu máy trầm ngâm, trên mặt thoáng hiện lên một vẻ nghi hoặc. Sau đó hắn lại đảo mắt nhìn xung quanh mình, bao gồm chiếc bàn thờ cúng và những tế phẩm lộn xộn mục nát trên đó.

Một lát sau, hắn chậm rãi đặt cái hộp về lại bàn cúng tế. Có vẻ hắn đã bình tĩnh lại, ánh mắt thoáng trầm ngâm, sau đó bỗng nhiên cười lạnh, thấp giọng nói thầm:

“Tiên duyên và phúc trạch gì chứ? Rõ ràng đường tới đây có nhiều cấm chế hung hiểm như vậy, không lẽ bản tính tiên nhân là thích giết người à?”

Một tiếng “cạch” vang lên, nắp hộp đá rơi lên trên bàn cúng tế, khiến một ít bụi bặm bay lên.

Thẩm Thạch thèm nhìn thêm cái nào nữa, đôi mắt trong suốt trở lại, thậm chí còn xuất hiện vài phần cảnh giác cẩn thận. Có lẽ do từ nhỏ đến lớn phụ thân luôn nhắc nhở hắn rằng: Không bao giờ có chuyện may mắn gặp cơ duyên nghịch thiên. Mà cho dù có, thì Hồng Mông chư giới có đến hàng tỷ tỷ người, dựa vào cái gì ngươi lại đạt được?

Về phần thứ gọi là tiên duyên này, thoạt nhìn thì vô cùng tốt đẹp, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì có đôi chút khả nghi. Vật trong chiếc hộp kia đã không còn, hơn phân nửa là bị người Hậu gia lấy đi, chỉ không biết những người Hậu gia kia có thể nhìn ra điều gì hay không.

Thẩm Thạch hít vào thật sâu, vòng qua bàn thờ cúng. Hiện tại trong mắt hắn, Trấn Long cổ điện lại càng thêm thần bí khó lường. Tuy rằng hắn vẫn chưa gặp sự cố nguy hiểm tới tính mạng nào ở vùng đất tĩnh lặng này, nhưng chính điều đó lại khiến áp lực trong lòng hắn càng lúc càng lớn.

Tuy nhiên, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi tiếp, bởi vì đã đến đây thì chẳng còn đường lui nữa rồi.

Thẩm Thạch gọi Tiểu Hắc, sau đó cả hai tiếp tục đi thẳng về phía trước. Phần cuối tế đài cũng là những bậc thang đá, chỉ có điều hiện tại hướng xuống phía dưới, khu vực trước mặt hắn lại xuất hiện những ánh lửa mờ nhạt. Tòa đại mộ - hay nói theo một cách nào đó chính là Trấn Long cổ điện, giống như khiến người ta càng muốn tìm hiểu thì lại càng không thể hiểu được.

Những ánh lửa tỏa ra từ những hòn đá xám xanh tựa hồ không ngừng lan ra, khiến Thẩm Thạch đi tới nơi nào cũng thấy một khung cảnh cô tịch lạnh lẽo như băng tuyết. Sau khi xuống khỏi những bậc thang rồi bước đi một đoạn, Thẩm Thạch chợt phát hiện khu vực trước mắt đã không còn là một thông đạo thẳng tắp, mà lại tiếp tục phân ra mấy ngã rẽ chia ra nhiều hướng khác nhau. Chẳng ngờ ban nãy chọn thử một trong ba thông đạo để đi, giờ lại phát hiện ra càng nhiều ngã rẽ hơn nữa.

Càng chạy thì càng có nhiều thông đạo xuất hiện, giống như là Trấn Long cổ điện đang không ngừng biến hóa bành trướng, chỉ có màu xanh cùng ánh lửa mờ nhạt dường như vĩnh viễn chẳng thay đổi. Đến khi Thẩm Thạch giật mình cảm thấy không đúng muốn quay đầu thì lại phát hiện những thông đạo đã trở nên hỗn loạn, giống nhau như đúc.

Hắn cắn chặt răng, tim đập nhanh hơn, nhưng mà không đợi hắn nghĩ ra đối sách gì, bỗng nhiên có một tiếng thét thảm thiết truyền tới từ thông mờ mịt phía trước mặt.

Tiếng thét kia tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, giống như chủ nhân của tiếng thét này vừa nhìn thấy thứ đáng sợ nhất thế gian, khiến lông tóc người nghe được dựng đứng cả lên.

Thẩm Thạch bỗng quay đầu, sau đó nhìn về phía trước. Nhưng mà thứ hắn thấy chỉ là vô số tảng đá màu xám xanh lạnh lẽo như băng tuyết xếp thành thông đạo này.

Tiểu Hắc vẫn luôn đi theo bên cạnh hắn, giờ phút này cũng không kìm lòng được nhích tới gần Thẩm Thạch, dùng đầu của mình cọ vào chân Thẩm Thạch, tựa hồ làm như vậy khiến nó có cảm giác an tâm hơn.

Thẩm Thạch trầm mặc suy tư, đồng thời nhìn về mê cung âm trầm đáng sợ phía trước. Có lẽ ở phía trước có thứ đáng sợ nào đó đang chờ đợi hắn. Tay của hắn chậm rãi bỏ vào bên hông vuốt nhè nhẹ lên túi Như Ý hai cái. Một lát sau, hắn bước thẳng về phía trước, nét mặt chẳng có chút biểu tình nào.

Nếu như đã không có đường thối lui, thì chỉ có thể cố gắng tiến về phía trước!

Những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, con đường dưới chân không ngừng lùi về phía sau. Tuy rằng thông đạo này vẫn giống hệt với những thông đạo khác trong mê cung, vẫn khiến người ta khó lòng những ngã rẽ, nhưng trong lòng Thẩm Thạch lại có một cảm giác mơ hồ rằng mình đang đến gần một thứ gì đó.

Không cần Tiểu Hắc nhắc nhở, hắn cũng đã ngửi được một mùi huyết tinh nhàn nhạt trong không khí.

Lại đi tiếp hơn mười trượng, một ngã rẽ mới lại xuất hiện ở trước mặt Thẩm Thạch, nhưng khi Thẩm Thạch ở trước cái giao lộ này, sắc mặt hắn bỗng biến đổi.

Không chỉ là vì khi đến nơi đây, mùi máu tanh đột nhiên nồng hơn rất nhiều. Hơn nữa trước mắt hắn, ở chỗ giao nhau của các ngã rẽ, hình như có một người đang ngồi cúi đầu, lưng dựa vào bức tường làm từ những viên đá lớn màu xám xanh.

Đây hình như là một lão già thân hình gầy nhỏ. Lão ta cứ cúi đầu ngồi trên một vũng máu, trên mặt đất bên cạnh và cả vách tường lão ta dựa vào đều có những vệt máu đỏ thẫm bắn tung tóe khắp nơi, khiến người nhìn thấy sợ hãi vô cùng.

Nhưng điều làm người ta giật mình hơn nữa là ngực của lão già kia đang phập phồng, dường như còn đang phát ra một tiếng thở dốc.

Thẩm Thạch run rẩy cả người. Từ lúc hắn tiến vào Trấn Long cổ điện đến nay, đây là lần thứ nhất gặp người sống, chẳng qua cảnh tượng trước mắt quá mức đáng sợ, khiến hắn phải cẩn thận dè chừng. Bởi vậy hắn không dám đi qua ngay mà đứng yên kêu lên một cách cẩn thận:

"Này, ngươi là..."

Lời còn chưa dứt, giọng nói của hắn bỗng nhiên im bặt. Có lẽ vì bị giọng nói của hắn làm thức tỉnh, lão nhân đang cúi đầu kia chậm rãi ngẩng đầu lên, để lộ ra khuôn mặt của mình. Đây đúng là vị đại sư ban đầu ở bên ngoài thành Lưu Vân có thể khống chế tiên thuyền lơ lửng lúc mọi người xuất phát - đại sư Hậu gia. Chỉ là hiện giờ, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Thạch lại đang phản chiếu trên khuôn mặt gầy còm dính đầy máu tươi của lão già. Trong hai hốc mắt của lão có hai đốm lửa màu trắng xanh đang lập lòe.