Chương 233: Áp chế

Con đường thẳng tắp, trải dài về phía trước, không ai biết cuối cùng sẽ dẫn đến đâu. Chẳng qua, ở hai bên của con đường nhỏ này lại mọc liên tiếp nhiều cây Phệ Huyết Ma Thụ, gốc cây, cành lá đều là màu xám, trải dài như vô tận, tạo nên một mảng rừng rậm xám xịt; dường như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm đến những ma thụ đáng sợ này.

Đương nhiên, Thẩm Thạch không có tính hiếu kỳ này, hắn mang theo Tiểu Hắc cực kỳ cẩn thận đi giữa con đường, tránh xa những ma thụ kia. Chẳng qua, khoảng cách của những ma thụ kia gần như thế, thoạt nhìn thì những cây màu xám này không có dị động gì nhưng mà vẻ trầm mặc này tạo ra áp lực làm người ta cảm thấy có chút không thở được.

Hắn cứ đi trên đường như vậy, hết sức chăm chú, cẩn thận từng chút một; so với việc trèo đèo lội suối còn muốn tiêu hao nhiều thể lực hơn một chút. Vì Thẩm Thạch luôn chăm chú nhìn xung quanh hai bên đường cùng cây cối ở phía trước, không dám lơ là chút nào.

So với hắn, dường như Tiểu Hắc ở phía sau nhẹ nhõm hơn một chút, chẳng qua trên đường đi, nó cũng rất yên phận, không giống ngày thường thích chui vào mấy bụi rậm trên đường đi. Chẳng qua khi đang đi tới, Tiểu Hắc chợt dừng chân giống như cảm giác được gì đó, nó quay đầu nhìn lại đoạn đường vừa đi qua.

Chẳng biết từ lúc nào, một màn sương mù u ám tràn ra từ mảnh rừng cây ở phía sau, che khuất con đường vừa đi qua. Dưới bầu trời u ám, màn sương phiêu lãng, yên ắng kia dần dần bay đến chỗ bọn hắn. Dưới màn sương dày đặc mọi thứ cũng trở nên mông lung và mơ hồ, kể cả những gốc Phệ Huyết ma thụ. Những gốc cây trong sương mù như lắc lư, thân ảnh nâu đen như quỷ ảnh nơi Địa phủ suối vàng, lờ mờ, nhìn không rõ lắm.

Tiểu Hắc ngơ ngác nhìn một lát, bỗng nó quay đầu rồi bước nhanh hơn, đuổi tới bên người Thẩm Thạch. Có lẽ thân ảnh của chủ nhân làm nó tăng thêm vài phần dũng khí và ỷ lại nên dường như Tiểu Hắc to gan hơn mà nhịn không được quay đầu lại nhìn thêm một chút.

Sau một lát, chỉ thấy sương mù không biết từ đâu chợt dâng lên cuồn cuộn và lan về phía trước, rồi đột nhiên tăng tốc. Đồng thời, cả mảnh rừng tĩnh mịch đầy ma thụ như bị kích thích bởi một lực lượng vô hình nào đó, giống như một tiếng thét thê lương truyền từ địa ngục, suối vàng. Cùng lúc đó, trong khu rừng u ám xung quanh bọn họ dâng lên từng màn sương mù màu xám dày đặc, thậm chí ở phía trước bọn họ cũng có. Sương mù phiêu đãng từ bốn phương tám hướng vây Thẩm Thạch và Tiểu Hắc vào giữa.

Thẩm Thạch ngạc nhiên dừng lại, há miệng định nói gì đó nhưng rồi im lặng, từ trong sương mù đậm đặc kia phát ra một khí tức lạnh buốt, tràn đầy lạnh lùng và có một chút tham lam như khát vọng phệ huyết(*).

(*) Phệ huyết: hút máu.

Ở rừng cây phía trên đỉnh đầu, mây đen cực kỳ nồng đậm buông xuống, dường như có thể chạm tay đến bầu trời; gió thổi mây bay, những đám mây đen cuồn cuộn như sắp hiện ra một vòng xoáy.

Sâu trong mây đen ở đằng kia, một vòng ánh sáng màu đỏ sậm sáng lên trên ngay đỉnh đầu của bọn hắn, dường như nó sắp rơi xuống, lại giống như một đôi mắt sắp mở ra sau ngàn vạn năm ngủ say.

Cao Lăng Sơn, dưới u cốc.

Trước sơn động tối như mực, bên ngoài có một trăm lẻ tám tượng đá hình dị thú trông rất sống động, lão thầy tướng họ Chu hình dáng xuất chúng, tiên phong đạo cốt đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, cau mày, thỉnh thoảng lại ngẩn đầu nhìn phía bên kia sơn động, trên mặt trầm như có chút do dự; đôi lúc lộ ra thần thái kích động, nhưng khi lão quay đầu nhìn về những tượng đá kia thì như đang cố kỵ gì đó nên do dự không dám xuất phát.

Lúc trước khi lão hốt hoảng đi ra từ sơn động thứ hai ở bên phải, không rõ lão đã gặp gì trong động mà lộ ra bộ dáng chật vật như vậy. Chẳng qua lúc này lão sửa sang đầu tóc lại một chút, lau đi bụi bặm, quần áo cũng sáng hơn một chút, nhìn cứ như mới đổi một bộ đạo bào khác vậy. Chỉ có cây gậy màu xanh vẫn như lúc trước, an tĩnh, ôn nhuận xanh biếc nằm trong tay lão.

Giờ phút này, lão thầy tướng thấp giọng lẩm bẩm: “Đại hung chi địa, đại hung chi địa(*)… “ Nói xong, lão kết mấy cái pháp ấn cổ quái, tính nhẩm một hồi, dường như lão còn có chút không cam lòng nên suy nghĩ một chút, rồi lại lấy ra một cái mai rùa vô cùng cũ kỹ từ trong ngực, phía mép mai rùa đã hở vài khe, ở chỗ lõm có khảm ba đồng tiền cổ hình tròn màu ám kim.

(*) Đại hung chi địa: nơi cực kì hung hiểm.

Chỉ thấy lão thầy tướng cầm mai rùa trong tay, sắc mặt trịnh trọng hơn một chút, hai tay lão nắm lại, khấn thầm một hồi, lập tức ngón tay búng ra, ba miếng tiền cổ trên mai rùa bắn lên không trung; mà lão để nhẹ mai rùa xuống đất rồi mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mấy đồng tiền cổ đang rơi xuống mai rùa.

Từ xưa đến nay, có không biết bao nhiêu người dùng phép tính mai rùa này để lừa bịp thiên hạ, chỉ có điều nhìn thần sắc của lão thầy tướng thì dường như lão rất tin tưởng vào thuật bói mai rùa của mình.

Mắt thấy mấy đồng tiền cổ sắp rơi trên mai rùa, thì đột nhiên nảy sinh bất ngờ,dường như từ trong tăm tối truyền đến một cỗ lực lượng, đồng tiền thứ nhất đột nhiên lướt ngang một chút, đập lên đồng tiền còn lại đang đồng thời rơi xuống, chỉ nghe “đinh” một tiếng ròn vang, đồng tiền cổ kia bị đánh văng ra, rơi xuống mặt đất cứng rắn bên ngoài mai rùa, “dát đăng” một tiếng, thình lình nứt ra, chia thành hai nửa.

Sắc mặt lão thầy tướng đại biến, sợ hãi kêu lên một tiếng tiếng, toàn thân thoáng run, ngạc nhiên nhìn đồng tiền cổ vỡ vụn, vô thức nói: “Không phải chứ…”

Sau một khắc, sắc mặt lão liền âm trầm như nước, thoáng căn răng một cái, hất tay áo thu hồi mai rùa cũ kỹ cùng đồng tiền cổ còn lại trên mặt đất, lão không hề chần chừ mà xoay người rời đi.

Nhìn hướng lão bước đi, chính là cửa ra khỏi u cốc, thoạt nhìn thì lão thầy tướng không muốn ngây ngốc ở đây một giây phút nào nữa.

Chẳng qua là lão mới khó khăn lắm đi ra hơn một trượng, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất dưới chân chấn động, một cỗ lực lượng cổ quái không thể chống đỡ từ phía dưới sơn mạch xẹt qua, cả tòa Cao Lăng sơn mạch tựa hồ cũng run lên nhè nhẹ.

Bỗng nhiên, lão thầy tướng quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào huyệt động thần bí khó lường dưới ngọn núi kia, trong mắt lão xẹt qua một tia kinh ngạc, nhịn không được thấp giọng nói: “Đến tột cùng thì nơi này đang áp chế vật gì?”

Mặt đất nhẹ run, sau một lát yên tĩnh lại bắt đầu run lên lần nữa, đồng thời dường như tần suất cũng trở nên nhanh hơn, thỉnh thoảng cả tòa u cốc lại run lên một phát, mơ hồ cảnh tượng này giống như trận động đất nữa năm về trước.

Lão thầy tướng hừ lạnh một tiếng rồi trầm ngâm một lát nhưng vẫn lắc đầu bước đi. Chẳng qua, ngay lúc này, hắn chợt thấy giữa một trăm lẻ tám tòa thạch tượng ở phía xa vẫn một mực yên tĩnh thì chợt phóng lên trời một đạo ánh sáng.

Đó là một đạo ánh sáng màu đỏ sậm, cuộn cuộn như sóng lửa, lão thầy tướng kinh ngạc đứng lại, nhưng mà đột nhiên, đạo ánh sáng đỏ sậm kia bay lên, sau một khắc, đám tượng đá vẫn đứng im chưa từng thay đổi kia cũng chợt xảy ra dị biến.

Âm thanh ù ù lại vang lên lần nữa, lão thầy tướng cảm thấy hoa mắt, sau một lát tập trung tư tưởng nhìn chăm chú, lão hoảng sợ khi nhìn thấy đám tượng đá kia đều run lên, rồi bắt đầu chuyển động.

Đúng vậy, vậy mà tất cả tượng đá lại di chuyển, không biết loại lực lượng gì đang tác động lên chúng. Từng cái từng cái tượng đá nặng nề kia cứ di chuyển, đổi chỗ cho nhau, ban đầu nhìn qua tựa hồ lộn xộn, nhưng nhìn kĩ, lại phát hiện dường như nguyên một đám tượng đá đều có liên hệ vô hình, thật giống như… giống như những tượng đá này đều là quân cờ, mà giờ phút này chúng đang thay đổi để tạo thành một trận thế nào đó.

Âm thanh ù ù ngày càng lớn, phần đông các tượng đá chuyển đổi với tốc độ nhanh dần làm người ta hoa mắt, có cái đi từ trái qua phải, lại có cái từ ngoài đi vào trong, chưa kể có những tượng chuyển đổi vị trí cho nhau, có ba, bốn thậm chí là bảy, tám tượng đá thay đổi vị trí liên tục.

Tất cả tượng đá trong u cốc đều di chuyển cuồn cuộng như sấm, làm cho người ta trợn mắt há mồm.

Hiển nhiên, lão thầy tướng cũng bị một màn này làm cho kinh ngạc, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên trận thế biến hóa cũng chậm lại, những tượng đá kia yên tĩnh, mắt lão thầy tướng lóe tinh quang như có điều suy nghĩ, lão trầm ngâm một lát rồi chợt đưa tay cầm cây gậy xanh, sau đó cắm xuống đất, thân người bay lên, mũi chân điểm nhẹ, đứng trên cây gậy.

Trên cao nhìn xuống, lập tức tầm mắt rộng rãi ra rất nhiều, một cục diện mới của đám tượng đá liền rơi vào tầm mắt của lão, chỉ thấy sau khi toàn bộ tượng đá thay đổi vị trí, một lần nữa tạo thành mấy cái vòng tròn, tất cả chúng đều hướng mặt vào trong, mà lúc này ở giữa vòng tròn chỉ còn lại một tòa tượng đá đứng lẻ loi, mà đạo ánh sáng màu đỏ sậm kỳ dị kia, chính là từ tòa tượng đá này phát tán ra.

Tất cả tượng đá, cứ như vậy vô thanh vô tức vây quanh bước tượng đá đang sáng lên kết thành trận thế thần bí huyền ảo, một cỗ lượng lượng đáng sợ không cách nào nói rõ, từ trên người của bọn nó phát ra, dường như trong chốc lát hấp tụ sức mạnh thiên địa to lớn, từ bón phương tám hướng áp bách đến như sấm vang, sét động, như gió mưa quần vũ, như long trời lở đất.

Ánh sáng màu đỏ sậm liền bị áp chế, trước sức mạnh to lớn của thiên địa đang phát ra từ trận thế thì dường như ánh sáng đó có chút không cam lòng và không thể nào ngăn cản được nên ra sức giãy giụa, chẳng qua cuối cùng nó vẫn từ từ tiêu tán đi.

Đứng trên cây gậy xanh, sắc mặt lão thầy tướng tái nhợt, chẳng qua là cặp mắt lão vẫn nhìn chăm chú đám tượng đá, nhìn về đạo ánh sáng đang bị áp chế kia cùng tượng đá đang bị bao vây trong đó.

Đó là một tòa tượng khắc Âm Long.

Bên ngoài Phệ Huyết thụ lâm, sương mù dày đặc tràn ngập, từ trong rừng hắc ám không ngừng phiêu đãng bay ra, mang theo sát ý lạnh như băng, từ bốn phương tám hướng bay tới.

Dường như đã gần trong gang tấc.

Thẩm Thạch ôm Tiểu Hắc vào trong ngực, thậm chí, sương mù chỉ còn cách ba thước, mà dường như bản thân mình không còn đường lui, chẳng nơi trốn chạy màn sương quỷ dị này. Tuy rằng hắn không biết cuối cùng sẽ xảy ra việc gì nhưng mà trong lòng Thẩm Thạch lại xuất hiện một tia tuyệt vọng.

Chẳng qua đúng lúc này, đột nhiên từ một địa phương xa xôi không biết tên nào đó đột nhiên truyền đến một tiếng gào thê lương, giống như một con yêu thú bướng bỉnh đối với vòm trời điên cuồng gào thét, giống như linh hồn không cam lòng đối với sự khiêu khích của thiên địa, nhưng thanh âm đau đớn kia chói tai rồi lại nhanh chóng suy yếu.

Thiên Địa vô tình, lạnh lùng và hờ hững.

Sương mù dày đặc đang cuồn cuộn kéo tới thì liền vị trì trệ, rồi bỗng nhiên thối lui như thuỷ triều, như mất đi lực lượng chèo chống mà tất cả sương mù trước mặt Thẩm Thạch cũng hoá thành hư ảo.

Những cây ma thụ âm trầm kia lại xuất hiện một lần nữa lại lộ ra thân ảnh, con đường thẳng tắp trong khu rừng cũng xuất hiện, màn sương mù vừa rồi như là mộng ảo, khi tỉnh rồi thì chẳng còn chút vết tích nào.

Thẩm Thạch ngây người nửa ngày, xoa trán một cái, lại phát hiện lòng bàn tay, trên trán đều rơi mồ hôi lạnh.

Mà phía trước, hắn đưa mắt nhìn, đột nhiên phát hiện, phía bên kia con đường thẳng tắp dài trăm trượng, mơ hồ hiện ra một cánh cửa.

Cánh cửa của một tòa cung điện.