Chương 228: Độc khí​

“Grào!”

Một tiếng rống chấn động lòng người vang lên trong vùng hắc ám tĩnh mịch, Thi Vương trên Thi Sơn đột nhiên đứng thẳng dậy, thân thể khổng lồ từ trên cao nhìn thẳng vào Thẩm Thạch và Tiểu Hắc. Sinh khí từ một người một heo tỏa ra là mỹ thực cao nhất đối với nó, ngay cả hai ngọn quỷ hỏa trong mắt cũng toát ra vẻ khát máu và tàn nhẫn.

Thèm khát động vật còn sống là bản tính của đại đa số Quỷ vật. Trong số đó thì cương thi là một trong những loại có dục vọng cao nhất.

“Ầm”

Thân thể khổng lồ của Thi Vương từ trên Thi Sơn nhảy xuống, khiến cho mặt đất xung quanh cũng có chút chấn động, có thể thấy thân thể khổng lồ kia nặng tới thế nào và sức mạnh ẩn chứa trong nó lớn tới đâu.

Ban đầu Thẩm Thạch cũng có chút kinh hãi, nhưng sau khi nhìn thấy thân thể của Thi Vương cũng không phải là vững như bàn thạch, tuy rằng so với những con Cương Thi khác thì nó nhanh hơn không ít nhưng khi nhảy xuống đất, thân thể cũng lắc lư vài cái, các khớp xương không sao có thể giảm được độ sóc, nhanh chóng giữ được thăng bằng cho thân thể cho nên biên độ lắc của nó cũng lớn hơn, tạo cảm giác không được linh hoạt.

Trong lòng Thẩm Thạch khẽ động, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ gì thì con Thi Vương sau khi đã giữ vững được thân thể, lập tức lao về phía hắn, mở lớn cái miệng đầy máu để lộ một cặp răng nanh dài sắc nhọn, tiếng rống giận dữ toát ra khỏi cổ họng, hơi thở tanh nồng phả thằng vào mặt, giống như những con ác quỷ khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Nếu người nhát gan thấy cảnh này e rằng đã bị dọa chết, nhưng Thẩm Thạch nào có phải người bình thường, tuy rằng Thi Vương rất khủng bố nhưng những Quỷ vật đáng sợ hắn cũng thấy không ít, Âm Linh Cương Thi cũng đã gặp rồi, thậm chí năm đó trên Yêu Đảo con Âm Quỷ Vương sống trong chỗ sâu nhất của Bắt Yêu Động cũng quỷ dị và đáng sợ không kém con Thi Vương này chút nào.

Trong lòng ThẩmThạch tuy vẫn có chút khẩn trương nhưng vẫn có thể coi như là bình tĩnh, nhìn thằng vào con Thi Vương, giơ tay phải lên, hỏa cầu xuất hiện trôi nổi trong lòng bàn tay của hắn.

Ánh lửa hừng hực chiếu sáng xung quanh, hỏa cầu cùng với con sông đỏ trở thành những vật phát sáng duy nhất trong địa huyệt âm u, đối với Quỷ vật mà nói thì trên thế gian thứ khiến chúng sợ hãi ngoại trừ lôi điện chắc cũng chỉ còn ngọn lửa nóng bỏng này mà thôi.

Bước chân Thi Vương hơi dừng lại, tuy nhiên nó cũng không phải là Quỷ vật bình thường, bất luận thân thể, cấp bậc đều không phải là hạng tép riu kia có thể so sánh, hỏa cầu kia căn bản là không đáng sợ, khẽ dừng bước chẳng qua là xuất phát từ bản năng mà thôi, một lát sau, Thi Vương lại gầm lên hung dữ, một lần nữa lao về phía Thẩm Thạch tốc độ so với trước còn nhanh hơn.

Đương lúc nó hùng hổ tiến tới với khí thế phiên giang đảo hải không gì cản nổi thì một bóng đen bỗng xuất hiện trước mắt nó, bóng đen đó như hòa vào với bóng tối đến nỗi Thi Vương nhất thời cũng không nhìn ra được đó là thứ gì, nhưng khi nhìn thấy bóng đèn nhằm vào đầu mình thì Thi Vương nổi giận, gầm lên một tiếng, đấm ra một cái.

“Phốc”

Bóng đen lộn một vòng trên không, bay lùi về phía sau, sau đó đứng vững trên mặt đất bằng cả tứ chi. Một kích cường đại của Thi Vương tựa hồ như không chút ảnh hưởng tới bóng đen, sau khi nó chạm đất, thân thể hơi run lên, ngoài những khối giáp da nổi lên trên người thì bản thân nó không có một vết thương nào. Bóng đen này quay người lại nhe răng trợn mắt với Thi Vương, gầm lên đầy đe dọa.

Bóng đen đó là Tiểu Hắc, còn lớp giáp da hiển nhiên là thiên phú huyết mạch của Thạch Bì Trư.

Thẩm Thạch nhìn Tiểu Hắc lao tới Thi Vương nội tâm cũng có chút hoảng sợ, con Thi Vương khí thế bất phàm, không phải loại quỷ vật tầm thường có thể so sánh được, hắn thật sự không biết Tiểu Hắc có thể chống cự là đòn tấn công của quái vật này không. Bất quá sau khi thấy Tiểu Hắc mặc dù bị Thi Vương đánh bay nhưng vẫn không hề hấn thậm chí còn trợn mắt về phía Thi Vương đe dọa thì hiển nhiên là không có gì đáng để lo cả, Thẩm Thạch đến lúc này mới chính thức cảm thấy yên tâm.

Ban đầu hắn nghĩ con Thi Vương này chính là loại quái vật cậy sức làm càn, đừng nói một tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh sơ giai như hắn mà thậm chí là Ngưng Nguyên cảnh trung giai, cao giai tới đây so bì lực lượng với nó e rằng cũng sẽ lâm vào tình trạng thua nhiều thắng ít. Chẳng qua động tác của Thi Vương có chút chậm chạp, mình vừa đánh vừa lùi, tránh giao chiến chính diện thì cũng chưa chắc đã thua

Bất quá Tiểu Hắc với thiên phú của mình có thể chịu được công kích của Thi Vương thì Thẩm Thạch cũng không phải đau đầu như thế nữa, mắt thấy Thi Vương chỉ chú ý vào Tiểu Hắc, Thẩm Thạch lập tức nở nụ cười, vung tay một cái, Hỏa Cầu Thuật rời tay lao về phía Thi Vương.

So với thân thể khổng lồ của Thi Vương thì Tiểu Hắc trước mặt nó không hơn gì con sâu cái kiến, tuy nhiên chênh lệch về hình thể không khiến Tiểu Hắc chùn chân, vượt qua được sự khẩn trương ban đầu, Tiểu Hắc bắt đầu liên tục kêu lên, nhe răng trợn mắt tỏ vẻ phẫn nộ hung ác, có vẻ như địch ý của nó với Thi Vương là rất lớn

Tình cảnh này rơi vào trong mắt Thẩm Thạch quả thực là vô cùng quái dị, khi thường gặp phải mấy con Yêu thú lơi hại, Tiểu Hắc hoặc là lười nhác hoặc là co đầu rụt cổ, nào có giống như bây giờ, đối diện với Thi Vương còn cường đại hơn tất cả các yêu thú từng gặp trước đây thế mà nó vẫn không hề tỏ vẻ sợ hãi, tựa hồ như Tiểu Hắc Trư cực kì căm ghét quỷ vật.

Thi Vương chứng kiến Tiểu Hắc trư vẫn điềm nhiên sau khi ăn một đòn của mình đương nhiên cũng có chút giật mình, bất quá Cương thi là một loại quỷ vật đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cho dù là Thi Vương cũng chỉ hơn đám còn lại là ở thân thể cùng sức mạnh, chứ đầu óc thì cũng chẳng hơn gì những con Cương Thi thường là bao.

Nếu nghĩ mãi không ra lí do mà “vật nhỏ” kia có thể đỡ được một đấm của mình thì tốt nhất là không nghĩ nữa, thêm vào bản năng thèm khát thịt sống áp đảo toàn bộ lí trí của nó, nên nó quyết định bỏ qua việc giải thích thay vào đó là gầm lên một tiếng dữ dội, tiến về phía trước, giơ chân giẫm lên Tiểu Hắc.

Một cước này quyết giẫm bẹp con Hắc Trư kia.

Đúng lúc này, khóe mắt Thi Vương phát hiện ra một ngọn lửa đang tới, nhiệt độ nóng bỏng áp sát gò má của nó, Thi Vương gầm lên giận dữ, thân thể lui về phía sau, nhưng vì chân nó vốn cứng ngắc nên tốc độ cũng chậm đi rất nhiều, dù đầu đã tránh được nhưng một tiếng nổ vang lên, vai trai nó đã bị trúng đòn.

Hỏa diễm sàng ngời sau một lúc dần mờ xuống, Thi Vương khẽ rùng mình, lắc đầu vài lần xong mới bắt đầu ổn định lại, quay đầu nhìn vai trái của mình thì chỉ thấy vùng da thịt rắn như thép đã bị cháy đen.

“Grào”

Thi Vương dường như đã bị chọc giận, mở miệng gào lên những tiếng đinh tai nhức óc, lao về phía Thẩm Thạch, hắn lùi lại vài bước, một bóng đen lại nhảy lên che trước mặt hắn, quả nhiên Tiểu Hắc vẫn để ý chủ nhân mình, một lần nữa ngáng đường Thi Vương.

Thẩm Thạch hít một hơi thật sâu, ngón tay lại khẽ chuyển động, hỏa diễm một lần nữa lại cháy sáng trong lòng bàn tay hắn, đã có Tiểu Trư “làm tường” (đoạn này viết vui, lão nào edit có thể sửa thành “đỡ đòn”), thời gian để hắn thi pháp trở nên thoải mái hơn, tạm thời không cần dùng tới phù lục trong Như Ý Đại, dù sao phù lục chứa thuật pháp này cũng không nhiều, các loại pháp thuật khác hiệu quả cũng không lớn.

Chỉ là khi nhìn về phía con Thi Vương, chứng kiến bờ vai cháy đen của nó, lông mày Thẩm Thạch có chút nhăn lại, Hỏa Cầu thuật chỉ là nhất giai, cho dù có Thiên Minh chú gia trì nhưng uy lực có vẻ vẫn không đủ mạnh. Sau lần này, nếu có thể trở về Kim Hồng Sơn Lăng Tiêu Tông thì phải đi tới Thuật Đường học nhị giai pháp thuật, ngoài ra cũng phải chuẩn bị thêm phù lục, càng nhiều càng tốt…

Trong đầu Thẩm Thạc xẹt qua ý niệm như vậy nhưng vẫn không dừng tay, thừa dịp Tiểu Hắc cuốn lấy con Thi Vương, Thẩm Thạch nhanh nhẹn di chuyển xung quanh, mỗi lần phát hiện ra sơ hở là lại sử dụng Hỏa Cầu Thuật tấn công vào đầu Thi Vương.

Thi Vương mình đồng da sắt, chỉ duy có đầu là điểm yếu, Thẩm Thạch kết luận như vậy sau khi thấy nó vô thức lắc đầu tránh đòn, Thi Vương vốn không phải là Quỷ vật có tính linh hoạt, hơn nữa lại có Tiểu Hắc Trư quấy rối cộng với Thẩm Thạch tu luyện thuật pháp đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu của hắn còn được trui rèn trong yêu giới cho nên Hỏa Cầu Thuật của hắn luôn chọn những góc cực kì khó chịu mà chui vào, Thi Vương né được vài lần nhưng về sau không cách nào tránh nổi nữa, đầu của nó bị mấy phát hỏa cầu đánh trúng.

“Ầm ầm ầm”

Thanh âm trầm đục thình thoảng lại vang lên, đó là tiếng vang của hỏa cầu mỗi khi đập vào đầu Thi Vương, mỗi một lần đánh trúng đều có thể thấy Thi Vương sẽ đờ ra một lát, thân thể cũng lảo đảo mấy cái, hiển nhiên thương thế so với những chỗ khác nghiêm trọng hơn không ít.

Thi Vương nằm trong khốn cảnh này, chỉ một lát sau đã bắt đầu có dấu hiện phát điên, gào thét không ngừng, hai tay đại khai đại hợp, móng vuốt màu đen tựa như muốn xé xác tất cả vật sống trước mặt nhưng Tiểu Hắc Trư nhanh hơn đối thủ to xác của mình nhiều cộng với khả năng da dày thịt béo khiến người ta phải nghẹn họng trân trối, lớp da heo vừa đen vừa mỏng thế mà khi trúng phải những đòn tấn công đáng sợ của Thi Vương vẫn điềm nhiên như không, điều này khiến Thi Vương càng thêm giận dữ, phẫn nộ.

Còn Thẩm Thạch cứ đứng ở đằng xa điềm nhiên dùng thuật pháp, mỗi khi Thi Vương bị Hỏa Cầu chọc giận, muốn vọt tới chỗ hắn thì hắn đã lại sớm chạy sang một chỗ khác, đợi tới khi Tiểu Hắc tiếp tục cuốn lấy con Thi Vương thì hắn mới xuất hiện, ung dùng xài Hỏa Cầu.

Sau nhiều hiệp bị quần thảo, bước chân của Thi Vương đã bắt đầu loạng choạng, tiếng gào thét cũng nhỏ đi không ít, bắt đầu có dấu hiệu suy yếu.

Ngay khi chiến ý của Thẩm Thạch dâng cao, chuẩn bị bảo Tiểu Hắc tăng cường tấn công thì con Thi Vương tựa hồ sống lâu thành tinh, vẫn cón có chút linh trí, nó lập tức quay đầu chạy về phía Thi Sơn, tựa hồ như đã quyết định tháo lui.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thạch thấy một quỷ vật sợ chết, cũng có chút ngơ ngác, sau khi tỉnh hồn, vội bảo Tiểu Hắc đuổi theo, còn mình thì ném ra một chiêu Hỏa Cầu Thuật nhằm vào ót của Thi Vương

Lần này nếu đánh trúng tuyệt đối sẽ khiến Thi Vương mất nửa cái mạng, Tiểu Hắc Trư tựa như cũng nhìn thấy nữ thần chiến thắng đang mỉm cười (chém tiếp có thể sửa thành “chiến thắng ở trước mặt”), lộ ra vẻ hưng phấn, kêu lên mấy tiếng, lao về phía Thi Vương.

Động tác của nó vốn nhanh hơn con Thi Vương kia, chỉ vài bước đã đuổi kịp, còn con Thi Vương chẳng biết vì lí do gì, đột nhiên đứng lại.

Tim của Thẩm Thạch bỗng nhiên đập mạnh giống như đã nhận ra điều gì, lớn tiếng kêu lên: “Cẩn thận!”

Tiểu Hắc lúc này đang nhảy lên, bốn chân trên không tựa như muốn đạp vào đầu Thi Vương, ngờ đâu Thi Vương hét lên cuồng nộ, xoay người lại, trên khuôn mặt dữ tợn xuất hiện hắc khí, nó há miệng ra, phun một luồng khí đen tanh hôi nồng nặc lên mặt Tiểu Hắc.

Hắc khí đậm đặc như nước trong nháy mắt bao phủ đầu của Tiểu Hắc, chỉ thấy thân thể nó cứng đờ, sau đó giống như một tảng đá rớt từ trên không xuống, một tiếng “rầm” vang lên, thân hình nó nặng nề đập vào nền đất.