Chương 226: Nghịch loạn Âm Dương​

Nói là ăn Âm Linh kỳ thật nhìn kỹ lại thì cũng không đúng, chăng qua Thẩm Thạch do nhất thời quá kinh ngạc mà nói vậy. Âm Linh bị Hỏa Cầu Thuật thiêu sạch cái đầu, giờ phút này cũng đã không còn động tĩnh nằm im lìm trên mặt đất còn Tiểu Hắc thì không biết đã chạy tới bên nó từ lúc nào, đứng xung quanh Quỷ vật hít hít ngửi ngửi một hồi, sau một lúc, nó tựa hồ như đã tìm được thứ gì đó, thân thể khẽ dừng lại, nhìn vào Âm Linh, con mắt một lần nữa lại xuất hiện biến hóa.

Lần này không phải là xanh vàng tím ba màu luân chuyển trong mắt phải mà là bên mắt trái xuất hiện một màu xám tro lạnh lẽo không chứa đựng một chút cảm tình nào.

Thi thể Âm Linh khẽ run rẩy, bắt đầu nhúc nhích dưới ánh sáng âm u quỷ dị chiếu khắp huyệt động khiến người ta có cảm giác rằng Quỷ vật này được phục sinh thêm lần nữa, làm gai ốc nổi đầy người.

Một luồng khí màu trắng tinh thuần từng sợi từng sợi lặng yên tróc ra từ thân thể như sương tựa khói của Âm Linh, từng sợi khí trắng vặn vẹo run rẩy như bị một lực lượng vô hình rút ra, phiêu hốt bay lên chui cả vào trong con mắt trái u ám của Tiểu Hắc .

Một lát sau, luồng khí trắng bị mảnh sương mù màu xám trong mắt Tiểu Hắc nuốt sạch, nhìn không thấy được bất cứ dấu vết nào nữa.

Tiểu Hắc Trư khẽ run rẩy một cái, quay đầu nhìn về phía Thẩm Thạch, con mắt mang theo vẻ u ám trầm mặc, không có bất cứ một tình cảm nào nếu có thì chỉ là vẻ cô tịch lạnh lùng khiến cho thanh âm của Thẩm Thạch bỗng nhiên hạ thấp xuống.

Dường như đó là một loại ánh mắt chưa từng thấy từ bất cứ sinh vật nào không chút nhiệt tình, không có ôn hòa, cũng không hề mang theo sát ý, chỉ có một vẻ băng lãnh cùng xa lạ.

Cặp mắt tro xám kia đọng lại một lúc rồi lập tức tiêu tán, hai mắt Tiểu Hắc khôi phục lại nguyên trạng sau đó giống như là bị câu nói của Thẩm Thạch đánh thức một lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Thẩm Thạch im lặng nhìn Tiểu Hắc, còn Tiểu Hắc thần sắc có chút hoang mang, do dự một chút rồi chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, dùng đầu nhẹ nhàng cọ vào bắp chân Thẩm Thạch.

Một cảm giác quen thuộc xuât hiện giống như lúc bình thường khi bọn hắn sống cạnh nhau.

Thẩm Thạch trầm mặc suy nghĩ một lát, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt nó, Tiểu Hắc Trư lúc này tựa hồ cũng có vẻ kì quái, không mang theo bộ dạng hoạt bát vui vẻ khi thường mà là ngoan ngoãn biết điều tựa ở bên chân Thẩm Thạch.

Thẩm Thạch vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Hắc Trư, lòng bàn tay hắn lướt qua làn da mềm mại của bóng loáng, lỗ tai Tiểu Hắc khẽ cụp lại.

Cái đầu nho nhỏ của nó trong lòng bàn tay Thẩm Thạch tỏ ra cực kì yếu ớt, phảng phất như sinh mệnh nhỏ bé đó đang nằm gọn trong lòng tay mình. Thẩm Thạch khẽ dừng tay, nắm lại hơi chặt.

Tiểu Hắc Trư ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Thẩm Thạch nhìn vào mắt nó sau đó thấp giọng gọi: “Tiểu Hắc?”

Tiểu Hắc hừ lên một tiếng đáp lời hắn.

Thẩm Thạch trầm mặc một lát, nhẹ gật đầu, nở nụ cười nói:

“Chúng ta đi tiếp thôi?”

Tiểu Hắc Trư gật gật đầu, sau đó xoay người chạy về phía trước, Thẩm Thạch nhìn theo nó, hít một hơi thật sâu sau đó cũng đi vào vùng hắc ám thăm thẳm kia.

Một lát sau, trong vùng bóng tối sâu thẳm kia bỗng truyền tới giọng nói của Thẩm Thạch mang theo một chút bình thản: “Tiểu Hắc, về sau ngươi phải luôn ở cạnh ta nhé?"

“hừ hừ!” Thanh âm của Tiểu Hắc vang lên, tựa như đã khôi phục vẻ hoạt bát thường ngày, âm điệu khoái hoạt mà kiên định.

Một tràng cười khẽ từ sâu trong vùng u ám truyền tới, hai thân ảnh kia dần biến mất, còn con Âm Linh đang nằm lại trên nền huyệt động bỗng phát sinh biến hóa quỷ dị, thân thể tựa sương khói của nó dường như mất đi khả năng định hình, bắt đầu băng giải, không lâu sau liền hóa thành bụi bặm mà mắt thường cũng khó nhìn thấy, biến mất triệt để trong huyệt động, chỉ còn lại thứ ánh sáng xanh biếc âm u và trầm mặc, lạnh như băng rọi sáng nơi đây.

Trên mặt đất của u cốc, đã quá trưa, phần lớn tu sĩ có lẽ đã đi vào những sơn động kia cho nên trong cốc trở nên quạnh quẽ đi nhiều, thật lâu sau cũng không có một bóng người, chỉ có những bức thạch điêu kia vẫn trầm mặc mà đứng giống như ngàn năm vạn năm trước, yên lặng mà thủ hộ vùng thiên địa u tĩnh này.

Bỗng nhiên dưới ngọn núi hùng vĩ không biết từ nơi nào truyền tới một thanh âm trầm thấp mà quái dị cùng với những tiếng ù ù lạ lẫm, tựa như có tiếng sấm trong lòng đất, hoặc giả có một con Cự thú đáng sợ nào đó trong truyền thuyết mở miệng gầm thét.

Một lát sau mặt đất của sơn cốc bắt đầu run nhè nhẹ.

Một lượng cát bụi lớn đột nhiên trào ra như thủy triều từ trong cửa động thứ hai bên trái nhiều tới nỗi che khuất bầu trời và phủ lên trên nền đất một khoảng lớn. Một bóng người thất tha thất thểu vọt ra khỏi vùng bụi mù, dáng vẻ chật vật, có vẻ như đã bị sặc, ho khan không ngừng, mặt bám đầy cát, vội vã bước đi, nhanh như chớp đã rời khỏi cửa động.

Sâu trong lòng núi, xuất phát từ cửa động thứ hai bên trái kia, trong vùng hắc ám thăm thẳm truyền tới tiếng gầm rú phẫn nộ, mang theo vài phần bất cam, sau đó từ từ bĩnh tĩnh lại.

Bóng người chạy vội khỏi vùng bụi mù, tiến vào trong bầy thạch điêu, nhìn kỹ lại thì phát hiện ra bóng người chính là tên thầy tướng họ Chu, chỉ là so với vẻ tiên phong đạo cốt trước khi nhập động thì y giờ phút này lại giống như một người khác, đầu tóc rồi bời, đất cát đầy mặt, thậm chí đạo bào cũng có hai lỗ hổng, thập phần chật vật, chỉ có cây gậy hắn nắm trong tay là vẫn ôn nhuận xanh biếc như cũ, không dính một chút bụi đất nào.

Thầy tướng đứng cạnh Thạch Điêu khắc hình Toan Nghê, tay dựa vào bụng nó, thở dài một cái, tựa hồ đến lúc này mới thấy an tâm, chỉ là nhìn sắc mặt của y, vẫn còn có chút kinh hãi, đồng thời chân mày của y chau lại, trên mặt có chút nghi hoặc tự nhủ: “Quái lạ, chẳng lẽ ta nhận định sai về trận pháp của nơi đây sao, không phải là “U Minh Trấn Hồn Tỏa” sao? Ngoài ra, nơi này không biết là giam giữ thứ gì mà có thể sinh ra Quỷ Vật lợi hại như vậy…”

Y nhắm mắt trầm tư một chút, vẻ nghi hoặc trên khuôn mặt vẫn chưa giảm, lắc lắc đầu, mở mắt ra nhìn về phía ngọn núi cao ngất trập trùng phía xa, sau đó nhìn xuống ba mươi sáu huyệt động trên vách núi, trầm ngâm một lúc rồi nhíu mày lẩm bẩm: “Không thể nào, trận pháp nơi đây rõ ràng là U Minh Trấn Hồn Tỏa, sau cùng là sai ở đâu?”

Y trầm tư thật lâu, nhưng dường như vẫn không thu được gì, sắc mặt có vẻ sầu khổ, bất chấp bộ dạng thường ngày, đặt mông ngồi xuống dựa lưng vào thạch điêu, trừng lớn hai mắt, đau khổ suy tư.

“Nhìn lầm chỗ nào đây, tại sao lại có loại cấm chế quỷ dị như vậy?” Thầy tướng im lặng suy nghĩ, ánh mắt có chút mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ thấy u cốc vắng vẻ, lúc này chỉ có một bầu không khí trầm lắng, ngoại trừ hắn chỉ và hơn trăm bức thạch điêu chỉ còn lại những sơn động hắc ám lạnh như băng kia thôi.

Đột nhiên thân thể thầy tướng chấn động, tựa như nghĩ tới điều gì đó, nhảy dựng lên, quay đầu lại nhìn về phía con Toan Nghê bằng đá.

Không biết đã trải qua bao nhiêu gió mưa tuế nguyệt, Thạch điêu cổ xưa lưu lại vô vàn dấu vết phong sương, có nhiều chỗ đã bị tàn phá, nhưng đồng tử của thầy tướng co rút lại, một lát sau, miệng y chậm rãi phun ra hai chữ:

“Thạch điêu!”

Hắn chăm chú nhìn vào con Toan Nghê một lúc, sau đó lùi lại vài bước, nhìn toàn cảnh, chỉ thấy bầy thạch điêu đứng quây lại với nhau thành những vòng tròn xếp thành từng lớp, thầy tướng hừ lạt, sau đó bắt đầu làm một chuyện hết sức kì quái.

Y bắt đầu đếm.

“Một, hai, ba…”

Bắt đầu từ Thạch Điêu khắc hình Toan Nghê, cẩn thận và tỉ mỉ đếm số lượng tượng đá trong u cốc, ánh mắt sáng ngời, tinh quang chớp động, tựa hồ y quyết không bỏ sót tượng đá nào.

“Hai mươi sáu, hai mươi bảy, hai mươi tám,…”

Vừa đếm, thân hình của y vừa tiến vào trong trong bầy thạch điêu, bước từng bước thật cẩn thận, không bỏ sót bất cứ thạch điêu nào.

“Chín mươi ba, chín mươi bốn…” đi tới hơn nửa vòng tròn, thân hình y đã tới được điểm cuối, càng tới gần sắc mặt càng trở nên ngưng trọng, thậm chí có vài phần nghiêm túc, còn thanh âm vẫn trầm ổn vang lên, không có ý dừng lại.

“Một trăm lẻ sáu, một trăm lẻ bảy,…” Thanh âm của y lúc này chợt dừng lại một chút, sau đó ánh mắt trở nên trầm mặc, nhìn về thạch điêu trước mắt, đó sẽ là bức cuối cùng, thạch điêu khắc hình Tỳ Hưu.

“Một trăm lẻ tám”

Hắn lặng yên đi tới phía dưới con Tỳ Hưu, nhìn con thượng cổ thần thú này thật lâu sau đó phun ra một chữ, một lát sau hắn nở nụ cười khổ, sau đó xoay người đảo mắt nhìn bầy thạch điêu, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi thán phục như nhìn thấy một cảnh tượng đáng kinh ngạc.

“Hảo thủ đoạn, hảo thủ đoạn,… Không ngờ trên đời này lại có thủ đoạn kinh thế như vậy, dùng thạch điêu làm mắt trận trấn áp địa mạch, sau đó dựng đại trận điên đảo Càn Khôn, nghịch loạn Âm Dương, khiến sinh lộ của U Minh Trấn Hồn Tỏa hoàn tòa bị phong tỏa, càng khiến cho Âm sát khí gia tăng lên gấp mấy lần, quả thật là gặp thần sát thần, gặp phật sát phật. Rốt cuộc là trong đại mộ dưới núi này phong ấn thứ gì lại phải dùng tới thủ đoạn như thế?”

Thầy tướng chắp tay đi qua đi lại một hồi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, quay đầu về phía vách núi, ánh mắt y rơi vào cửa động thứ chín tính từ bên phải.

Trong mắt y xẹt qua vẻ trầm tư, thấp giọng lẩm bẩm: “Nếu như Trấn Hồn trận đã loạn cửa động này sẽ không thể là sinh lộ được, vậy nó sẽ là…” Y trầm ngầm một lát, sau đó nhìn địa thế xung quanh, cuối cùng ánh mắt lại lạc vào một trăm lẻ tám bức thạch điêu, tựa hồ như đang tìm thứ gì đó, lông mày càng lúc càng nhíu chặt lại, có thể thấy được y đang cố hết sức để tính toán, gánh nặng không hề nhỏ một chút nào.

Ánh mắt y từ trong bầy thạch điêu xẹt qua, thân thể chậm rãi tiến vào trong bầy thạch điêu, miệng lẩm bẩm, cánh tay trong đạo bào không ngừng co duỗi, không biết đã trải qua bao lâu, ánh mắt y đột nhiên sáng lên, chuyển hướng nhìn về một bức thach điêu nào đó.

“Là bức này sao, không phải là sinh lộ thì tất nhiên là, là phá… Ồ, cũng không phải là … Tử lộ?”

Trên mặt y xẹt qua một tia kinh ngạc sau đó lại trở nên im lặng, sau khi Nghịch loạn âm dương, điên đảo càn khôn, sự hung lệ của trận pháp này cơ hồ đã không có ai minh bạch hơn y, đối với một số người thì bất luận sinh lộ hay tử lộ đều chỉ có một kết quả duy nhất.

Chẳng qua một lúc sau, bỗng nhiên y có chút ngơ ngác, tựa hồ như đến lúc này mới nhìn thấu được bức thạch điêu này, rồi sau đó lại có chút mờ mịt, trước mắt y lúc này là bức thạch điêu mà lúc trước Thẩm Thạch và tiểu Hắc đã đứng nhìn, bức thạch điêu khắc hình Âm Long