Chương 221: Thanh cán (cây gậy màu xanh)

Lời nói của lão thầy tướng mới xuất hiện làm cho bầu không khí vốn đang căng thẳng thì bất giác trở nên hoà hoãn lại một chút. Nhân lúc mọi người đang dồn sự chú ý vào lão thầy tướng kia mà tuỳ tùng bên cạnh vị công tử Hứa gia khẽ kéo hắn lại, thấp giọng khuyên bảo vài câu. Thoạt nhìn thì vị công tử Hứa gia có chút không tình nguyện lắm, mày hắn nhăn lại lộ ra vài phần tức giận, chẳng qua khí thế hùng hổ doạ người kia thì lại bớt đi một chút.

Hiển nhiên, Thẩm Thạch cũng không muốn động thủ với mấy người này, vì không được chỗ tốt gì ngược lại còn có thể dính vào một đống rắc rối lớn nữa. Hắn không nói nhiều, liền mang Tiểu Hắc đi qua một bên, nữ tử ở giữa kia còn quay đầu nhìn hắn một cái, dường như nàng có chút giận dữ.

Phong thái của ông thầy tướng vừa mới xuất hiện kia quả thật rất bất phàm, mặc dù không ai biết đạo hạnh của lão cao thấp ra sao nhưng với bộ dạng cười cười nói nói cùng với phong thái tiên phong đạo cốt kia làm cho mọi người không dám khinh thường. Dường như, đám tu sĩ Sơn Hùng Đường cũng không biết lai lịch của lão thầy tướng này nên giờ phút này trên mặt chúng cũng có chút kinh nghi bất định, ai cũng cau mày nhìn lão.

Lão thầy tướng đi một mạch đến đây rồi đảo qua một vòng thì thấy, tuy rằng ai cũng nhìn lão nhưng không có một ai có ý định mở miệng hỏi xem tướng cả. Dường như lão có vẻ hơi thất vọng, chẳng qua một lát sau lão chợt nghe một giọng nói từ phía trước truyền đến:

“Tiên sinh có thể xem giúp ta một quẻ chăng?”

Lão thầy tướng ngẩn đầu, liền thấy một người trẻ tuổi đứng ở bên đường, dưới chân còn có một con tiểu hắc trư da lông bóng mượt đi theo, nhìn qua thì có chút không hài hoà lắm. Chẳng qua tựa hồ lão thầy tướng cũng không thèm để ý tới, ngược lại lão còn cao hứng cười ha ha, bước nhanh tới chỗ Thẩm Thạch, nói:

"Công tử có ánh mắt không tệ, ta đảm bảo ngươi sẽ không hối hận , xin hỏi công tử muốn xem cái gì ?"

Thẩm Thạch mỉm cười nói: "Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện a."

Nói xong, hắn xoay người đi về phía trước , lão thầy tướng liếc nhìn bóng lưng hắn, khóe mắt như có thâm ý vô tình những người đang đứng xung quanh, trong mắt lướt qua một tia nghiền ngẫm tiếu ý, nhưng cũng không nói gì mà cười một tiếng rồi đi theo.

Sắc mặt Thẩm Thạch không đổi mà bỏ đi về phía trước, ở phía sau, vị công tử Hứa gia nhíu mày nhưng cuối cùng hắn cũng không mở miệng nói gì, mà đám tu sĩ Sơn Hùng Đường cũng dừng bước chân. Tuy rằng trong đám người đó có một vài ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thạch thế nhưng rõ ràng là bọn họ cũng không quan tâm đến người trẻ tuổi vốn không quen biết kia nên cũng không lộ ra ý tứ ngăn cản, trái lại có người không ngừng lén lút nhìn vị công tử Hứa gia và thiếu nữ, sắc mặt biến ảo bất định.

Bởi vì do mới vừa tiến vào Cao Lăng sơn nên đoạn đường núi này coi như bằng phẳng , đối với người phàm mà nói khi đi lên núi còn có chút mệt nhọc nhưng đối với tu vi Ngưng Nguyên Cảnh của Thẩm Thạch thì không khác gì đi trên đất bằng.

Đi được một lúc, qua đường núi uốn lượn và mấy cái góc rẽ, núi đá cùng rừng cây đem bóng người phía sau che khuất khiến xung quanh an tĩnh lại, trên sơn đạo chỉ còn lại Thẩm Thạch và lão thầy tướng trung niên đang đi phía sau hắn.

Thẩm Thạch quay đầu liếc nhìn vị thầy tướng này, chỉ thấy lão cứ đi theo như vậy, lại có thể không có ý nghĩ vội vàng mà nhàn nhã thong dong ngắm nhìn khung cảnh xung quanh tựa như du khách rảnh rỗi đến đây du ngoạn.

Dường như cảm giác được ánh mắt hàm chứa dò xét của Thẩm Thạch, thầy tướng số kia liền nhìn về phía hắn, mỉm cười nói: "Công tử, đã nghĩ kỹ chuyện muốn hỏi ta rồi sao?"

Hiển nhiên ý định của Thẩm Thạch là không muốn tìm loại thuật sĩ giang hồ này xem tướng, người tu đạo tu luyện vốn ý đồ đã là nghịch thiên, tu luyện đến cảnh giới càng thâm sâu thì càng chú trọng đến tâm tính kiên cường cứng cỏi, không bị ngoại vật tác động, cho nên từ trước tới nay có rất ít người tin tưởng loại dự đoán tướng thuật hư vô mờ mịt này.

Chẳng qua là vừa rồi nhờ vào lão thầy tướng này thoát thân nên Thẩm Thạch không muốn trở mặt nói mình không muốn xem tướng, sau khi trầm ngâm một lát liền nói: "Xin hỏi tiên sinh có trình độ tao nghệ gì về tướng thuật?"

Thầy tướng số hất tay áo, dáng vẻ tươi cười ôn hòa, vuốt râu nói: "Tướng thuật của tại hạ chính là bảo thuật tổ truyền, không gì không biết không gì không rõ , công tử có việc gì nghi hoặc cứ hỏi là được."

Thẩm Thạch hơi ngẩn người, sự tin tưởng trong lòng hắn đối với vị thầy tướng nói khoác mà không biết ngượng này vốn đã mỏng manh nay lại càng ít đi mấy phần, thầm nghĩ vị thầy tướng lại có thể dám nói khoác bực này, hiển nhiên là giang hồ bịp bợm, hắn liền mỉm cười nói: "Tiên sinh khoe khoang như thế thực sự khiến ta rất khó tin tưởng a."

Thầy tướng mỉm cười, hai mắt hơi nheo lại giống như muốn nhìn kỹ khuôn mặt Thẩm Thạch rồi trầm ngâm trong chốc lát, lại bấm ngón tay tính toán vài lần, sau đó thản nhiên nói:

"Ta xem tướng mạo công tử công bình chính trực, số mệnh sẽ không kém, chẳng qua là mệnh tinh lệch vị trí, có cỗ sát khí quấy nhiễu, xin hỏi lúc công tử còn nhỏ, song thân có mạnh khỏe hay không?"

Thân thể Thẩm Thạch chấn động, trong nháy mắt bước lên 1 bước, tinh quang trong mắt sáng lên nhìn chằm chằm vị thầy tướng này.

Thầy tướng kia vẫn mỉm cười thong dong dường như không có chút tức giận nào.

Sau một lúc lâu, thần sắc Thẩm Thạch dần dần bình tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn về phía thầy tướng này đã không còn giống như trước, hắn trầm mặc chốc lát rồi nói: "Tiên sinh tuệ nhãn như đuốc, quả thực mẫu thân ta đã mất lúc ta còn nhỏ, mà cha ta và ta đã xa cách nhiều năm."

Thầy tướng hơi gật đầu tựa như trong lòng đã biết trước hết thảy mọi việc. Thẩm Thạch nhìn lão, đột nhiên trong lòng khẽ động hỏi: "Tiên sinh có kỳ thuật đại tài như vậy, có thể đoán thay ta 1 quẻ xem cha ta bây giờ đang ở nơi nào hay không?"

Thầy tướng kia cười ha hả, thản nhiên nói: "Cái này có gì khó?"

Thẩm Thạch đại hỉ, từ nhiều năm trước đến nay vẫn không có tin tức gì về phụ thân Thẩm Thái, điều này khiến hắn luôn tưởng nhớ và ray rứt trong lòng, nói cho cùng đó cũng là người thân duy nhất của hắn trên đời này, chẳng qua những năm gần đây Thẩm Thái mai danh ẩn tích nên không có cách nào tìm được. Hôm nay lại có thể nghe được thầy tướng này có biện pháp, tuy rằng trong lòng hắn vẫn có chút hoài nghi về tướng thuật nhưng nội tâm nôn nóng khiến hắn không muốn suy tính nhiều, nói một cách miễn cưỡng cho dù là chữa ngựa chết thành ngựa sống thì có một chút huy vọng vẫn tốt hơn là không có hy vọng gì.

Thẩm Thạch liền vội vàng thi lễ, thần sắc trịnh trọng và thành khẩn nói: "Mời tiên sinh tính một quẻ này giúp ta."

Thầy tướng kia cười ha ha, xua tay nói: "Việc nhỏ, việc nhỏ, nhưng..." Hắn nheo mắt, ha hả cười nhìn Thẩm Thạch: "Việc này có thể xem như là công tử muốn mời ta xem bói phải không nhỉ?"

Thẩm Thạch ngẩn ra, sau một lát mới hồi phục lại tinh thần, trên mặt lướt qua chút bối rối, trầm mặc chốc lát rồi nói: "Không biết tiên sinh tính một quẻ giá bao nhiêu?"

Thầy tướng vuốt râu mỉm cười nói: "Năm viên linh tinh là đủ."

Thẩm Thạch chau mày: "Mắc như thế..."

Thầy tướng kia cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói: "Hàng chỉ bán cho người biết thưởng thức mà thôi."

Thẩm Thạch nhìn kỹ hắn, chỉ thấy vị tiên phong đạo cốt này quần áo tinh xảo phong thái hơn người, riêng nói về dáng vẻ khí độ thì quả thật là nổi bật như long phụng trong loài người, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài không uy nghiêm bằng mấy vị nguyên đan cảnh chân nhân vô cùng cường đại kia, nhưng có thể so sánh với Hoài Viễn chân nhân chưởng giáo Lăng Tiêu Tông khi mình gặp lần đầu lúc vừa quay về Kim Hồng sơn, là hai người có phong thái xuất chúng nhất từ trước đến nay mình gặp qua.

Những người như vậy có lẽ là kỳ nhân dị sĩ dạo chơi nhân gian?

Trong đầu Thẩm Thạch xẹt qua ý nghĩ như vậy, chỉ là liền cảm thấy dường như cũng không đáng tin lắm, nhưng mà lại nghĩ vị thầy tướng này vừa rồi thuận miệng đã nói ra được tình hình của cha mẹ mình khiến trong lòng hắn không nhịn được mà sinh ra chút ý nghĩ hy vọng may mắn.

Khi giọng nói và tiếng cười của phụ thân Thẩm Thái từ nhiều năm về trước như vụt qua trước mắt, chung quy trong lòng Thẩm Thạch vẫn cảm thấy lo lắng khi nghĩ về phụ thân, hắn cắn răng thò tay vào túi như ý lấy ra năm viên tinh linh đưa cho thầy tướng rồi nói: "Mời tiên sinh giúp ta đoán một quẻ."

Thầy tướng kia cười ha ha ,đưa tay tiếp nhận linh tinh rồi cười nói: "Việc nhỏ, việc nhỏ."

Khi ánh mắt Thẩm Thạch mang theo vài phần chờ đợi, vị thầy tướng có dáng vẻ bất phàm này thuận tay đem cây gậy gỗ màu xanh cắm xuống mặt đất gần đó, sau đó chạm vào mặt Thẩm Thạch, rồi đặt hai tay trước ngực, mười ngón tay bắt đầu co duỗi như đánh đàn, như gẩy dây cung, trong miệng không ngừng lẩm bẩm cũng không biết là đang tính toán cái gì?

Thẩm Thạch nhìn một lúc, trán hơi nhăn lại, trong lòng có chút bất an mơ hồ. Mà dưới chân hắn, Tiểu Hắc vốn có chút buồn chán ngồi dưới đất khi hai người bọn hắn nói chuyện, không hiểu tại sao ngay lúc này lại đứng dậy, tựa như cảm giác được cái gì. Chính xác mà nói, khi thầy tướng kia đem cây gậy trơn bóng xanh biếc trong tay cắm xuống đất thì tiểu hắc trư giống như bị kích động mà quay đầu nhìn lại phía đó.

Tiểu hắc tuyệt nhiên không để ý đến thầy tướng đang thận trọng bấm tay tính toán hay là giả thần giả quỷ, trong đôi mắt heo thật nhỏ đó, chẳng hiểu tại sao chỉ nhìn chằm chằm vào cây gậy gỗ trơn bóng xanh biếc kia, sau đó tiểu hắc trư di chuyển chậm rãi từng bước về phía cây gậy.

Nó đi cũng không nhanh, thậm chí bước chân còn mang theo chút do dự,ánh mắt nó dường như có chút nghi hoặc và kinh ngạc, thỉnh thoảng trong miệng còn phát ra tiếng kêu trầm thấp rên rỉ, lại giống như đang lẩm bẩm gì đó, đồng thời mũi không ngừng ngửi ngửi như đã phát hiện được điều kì quái.

Cây gậy xanh kia cắm trong đất vẫn không nhúc nhích, bất luận là thầy tướng hay Thẩm Thạch cũng không để ý tới biểu hiện kì quái của tiểu hắc trư lúc này.

Không lâu sau Tiểu Hắc đã đến bên cạnh cây gậy xanh, gậy dài một xích, nửa phần trên buộc tấm vải viết chữ Thiên nhân Chỉ Lộ, nửa phần dưới thì trơn bóng ấm áp , cũng không có bất kỳ vật trang trí gì, nhìn qua giống như trúc xanh mọc hoang ven đường nhưng nếu nhìn kỹ thì lại không giống, bởi vì trên cây gậy xanh không có đốt như những cây trúc thông thường.

Tiểu Hắc mở to hai mắt, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào cây gậy màu xanh, sau đó cái mũi ngửi ngửi xung quanh cây gậy vài lần, ánh mắt xẹt qua thần sắc cổ quái trong giây lát, bộ dáng đó... tựa như đang mê say.

Tiểu Hắc bắt đầu ngửi ngửi từ dưới cán cây gậy màu xanh - nơi tiếp xúc với bùn đất, rồi từ từ hướng lên trên, tựa như trên cây gậy màu xanh này đang toát ra khí tức không cách nào hình dung khiến nó không thể tự kiềm chế mà mê say trong đó. Nó ngửi ngửi từng chút một, hai con mắt ngày càng sáng lên, trong thoáng chốc hai mắt còn lóe lên những tia sáng như điện, thậm chí trong mắt nó còn phát sinh biến hóa kì dị.

Mắt trái u ám âm trầm như một lớp sương mù màu xám vĩnh viễn không tiêu tán, mắt phải lại như vòng tròn ánh sáng lấp lánh ba màu xanh vàng tím hết sức kì lạ.

Sau đó thân thể Tiểu Hắc ngừng lại, hơi mở miệng ra, cẩn thận từng chút một và tràn đầy hy vọng mà nhẹ nhàng thè lưỡi ra liếm cây gậy màu xanh một cái.

Cây gậy màu xanh không động đậy, ngay cả tấm vải viết chữ Tiên Nhân Chỉ lộ cũng không có động tĩnh gì, nhưng thầy tướng đang bấm đốt ngón tay bỗng nhiên chau mày, giống như cảm giác được điều gì đó mà ánh mắt liếc qua nhìn về phía cây gậy.