"Ngươi làm cái gì vậy?" Thẩm Thạch khẽ cau mày, đẩy hộp ngọc đựng Cố Linh Đan trở về, "Nhị phẩm Linh Đan rất mắc, làm sao ta nhận không như vậy được?"
Chung Thanh Trúc chớp mắt, lặng lẽ nhìn hắn, một tay chặn bàn tay Thẩm Thạch, tay kia nhét hộp ngọc vào trong tay 6hắn, dịu dàng: "Ta vốn định tặng ngươi một viên Phá Chướng Đan giúp ngươi phá cảnh, nhưng nghe tỷ tỷ nói ngươi đã tới Linh Dược Điện lấy một viên rồi, nên nghĩ có lẽ lấy Cố Linh Đan thì hay hơn, đợi sau khi ngươi phá cảnh sẽ dùng. Bây giờ ngươi rõ ràng đã phá cảnh ngưng nguyên rồi, đây không phải là ý trời sao? Ngươi cứ nhận đi, Thạch Đầu."
Thẩm Thạch vẫn lắc đầu, nhưng đôi mắt Chung Thanh Trúc lóng lánh dịu dàng, như giận hờn như vui mừng, rất là đáng yêu, làm hắn nói không ra lời. Chung Thanh Trúc thấy hắn không từ chối nữa, thì vui vẻ vừa định nói, không ngờ lại chợt nhìn thấy Cát An Phúc vẫn còn đang đứng cách đó không xa nhìn hai người, sắc mặt có vẻ khác thường.
Chung Thanh Trúc nhíu mày, mỉm cười với Cát An Phúc: "Cát sư huynh, còn có chuyện gì à?"
Cát An Phúc giật mình, vô thức đáp: "A... Không có, không có chuyện gì cả."
Chung Thanh Trúc khẽ gật đầu chào, Cát An Phúc liếc nhìn họ một cái cuối, khó khăn xoay người đi về phía Linh Dược Điện.
Thẩm Thạch nhìn theo bóng lưng Cát An Phúc đi xa: "Vị sư huynh này hình như không thích ta."
Chung Thanh Trúc ngơ ngác, quay sang nhìn theo Cát An Phúc, nhưng Thẩm Thạch đã cười: "Bỏ đi, chắc ta suy nghĩ nhiều quá. Hôm qua mới vừa trở về, nếu mới có một ngày đã làm cho người ta chán ghét, chẳng phải ta làm người quá kém hay sao?"
Chung Thanh Trúc cười, dịu dàng nhìn hắn: "Viên Cố Linh Đan này tí nữa trở về ngươi dùng ngay nhé, nó là do danh sư trong Đan đường của bổn môn chế tạo, nguyên khí rất dồi dào, dược lực cực tốt."
Thẩm Thạch nghĩ nghĩ, gật đầu: "Vậy ta không khách khí nữa, đa tạ. Chúng ta quen nhau đã lâu, sau này cũng cùng tu hành ở Kim Hồng Sơn này, tuy bây giờ ngươi mạnh hơn ta nhiều, nhưng nếu có cái gì cần ta giúp, thì cứ nói."
Chung Thanh Trúc gật đầu, ánh mắt hơi mê ly, khẽ nói: "Kỳ thật, nếu không phải năm đó ngươi cứu ta ở Thanh Ngư Đảo, thì có lẽ ta đã chết trong cái huyệt động tối tăm đó rồi, giờ làm gì còn được ở đây?"
Thẩm Thạch lắc đầu: "Chuyện trước kia qua lâu lắm rồi, sao ngươi cứ nhớ tới hoài vậy."
Chung Thanh Trúc nhìn hắn, mỉm cười.
Gió biển thổi qua, Quan Hải Đài an bình tường hòa, bảy cây trụ Hồng Quân to như Cự Nhân đứng sừng sững, căn bản chưa từng chú ý đến những con người bé nhỏ như những con sâu cái kiến dưới chân mình.
Thẩm Thạch và Chung Thanh Trúc chia tay ở Quan Hải Đài, vốn Thẩm Thạch định tới Thuật Đường nhìn một cái, nhưng sau khi được Chung Thanh Trúc tặng cho "Cố Linh Đan", hắn lại ngần ngừ, cuối cùng quyết định trở về động phủ.
Hắn vừa mới phá cảnh hôm qua, tính ra tới giờ còn chưa được tới một ngày, chính là lúc sử dụng Cố Linh Đan đạt được công hiệu lớn nhất, giúp hỗ trợ rất lớn đến việc làm vững chắc linh khí trong đan điền, thế nên hắn mới quyết định như vậy.
Ở đây cây cối mọc khắp nơi, khiến cả sơn cốc tràn ngập một màu xanh biếc, dưới đáy cốc có một con suối nhỏ chảy qua, tiếng nước róc rách làm cái nơi ít có người tới này càng thêm u tịch.
Từ rất xa Thẩm Thạch đã nhìn thấy một bóng dáng màu đen nằm sấp ngay trước cửa động phủ của mình, khỏi hỏi cũng biết đó là Tiểu Hắc Trư. Sáng nay lúc bị Tôn Hữu đánh thức, nhờ hôm qua ngủ suốt một ngày, nên Tiểu Hắc Trư rất là hưng phấn, không thèm đi theo Thẩm Thạch tới Quan Hải Đài mà hứng thú chạy quanh sơn cốc chơi.
Dù sao con vật nhỏ này trước giờ vẫn luôn quen lỗ mãng, Thẩm Thạch cũng lười quản thúc nó, nên chỉ hô to theo một câu bảo nó đừng chạy quá xa mà thôi, sau đó thì đi tới chơi với Tôn Hữu, còn bị Tôn Hữu giễu cợt, bảo thế ra có sủng vật mà lại không chịu nuôi dưỡng, khác gì đi bắt đại một con heo đen đem về.
Thẩm Thạch chỉ cười không đáp, lai lịch của Tiểu Hắc Trư liên lụy đến chuyện ở Yêu giới, không thể kể rõ cho Tôn Hữu nghe được, nên lúc đó chỉ đáp đại hai ba câu qua loa để ứng phó. Giờ thấy Tiểu Hắc Trư chơi xong biết chạy về, trong lòng Thẩm Thạch cũng yên tâm, xem ra sau này quả thực không cần phải quá lo cho nó.
Tiểu Hắc Trư này cũng linh mẫn, từ rất xa đã ngẩng đầu lên nhìn thấy Thẩm Thạch, nhảy dựng lên chạy ngay tới, vô cùng thân thiết cọ cọ chân hắn, Thẩm Thạch sờ đầu nó, cùng nó trở về động phủ.
Cửa đá đóng lại, bên trong hoàn toàn yên tĩnh, Tiểu Hắc Trư không chạy vào phòng ngủ, mà nhìn quanh, thò đầu chỗ này, lấp ló chỗ kia, dáng vẻ là muốn khám phá toàn bộ nơi ở mới.
Thẩm Thạch cười cười, mặc kệ nó, đi vào phòng ngủ, ngồi lên giường. Hắn để hộp ngọc đựng Cố Linh Đan lên bàn, hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Bằng thần niệm, hắn có thể nhìn thấy rõ những đường kinh mạch trong người hiện ra như một bức tranh vẽ, đám linh lực đã từng lười biếng nằm ì trong khí mạch giờ đã hoàn toàn biến mất không còn nữa, thay vào đó ở dưới bụng xuất hiện một chỗ tròn tròn nhỏ nhỏ như cái chén ăn cơm, tất cả Linh lực trong cơ thể đều hội tụ về đó.
Hắn cảm giác được Linh khí ở nơi đó đậm đặc và mênh mông, không còn phân tán mỏng manh như hồi còn là Luyện Khí cảnh, mà hòa vào nhau như nước với sữa, hơn nữa mức độ tinh luyện cũng tăng, không chỉ có gấp đôi. Nơi này được gọi là Khí Hải của tu sĩ, hay còn gọi là Ngọc phủ, sau này khi cảnh giới tăng lên, Linh lực hóa đan thoát thai hoán cốt chính là sinh ra ở nơi này, nên nó còn được gọi là Đan Điền.
Linh lực khắp người đã hội tụ trong đan điền của Thẩm Thạch, từ giờ khắc này, Thẩm Thạch đã được xem như chính thức bước vào con đường tu chân. Nhưng Khí Hải của hắn hiện giờ không yên tĩnh, mà có những sóng khí chấn động, Thẩm Thạch biết chính là vì hắn mới phá cảnh, Khí Hải đan điền còn chưa vững chắc nên mới như vậy.
Thường tu sĩ chỉ cần tĩnh tâm tu luyện chừng một tháng, căn cơ trở nên vững chắc, thì đương nhiên Đan Điền sẽ trở nên ổn định, có thể bắt đầu tu luyện các loại đạo pháp thần thông của Ngưng Nguyên Cảnh, nhưng bây giờ Thẩm Thạch đã có Cố Linh Đan, dùng vào là có thể làm cho khí hải vững chắc ngay lập tức, vô cùng hiệu dụng với việc điều tức và thích ứng cảnh giới đạo hạnh mới, chuyên dành cho những tu sĩ vừa mới phá cảnh, nếu không đã không được gọi là linh đan nhị phẩm đặc chế của Lăng Tiêu Tông.
Chung Thanh Trúc này, tính tình thực là tinh tế.
Vốn phải cần một tháng, nhưng nhờ có Cố Linh Đan hỗ trợ, nhờ dược lực cực mạnh của nó, Thẩm Thạch chỉ tốn ba ngày đã ổn định được căn cơ, hắn cảm thấy cơ thể rất là hòa hợp, mạnh mẽ, như được thoát thai hoán cốt, linh lực trong Đan Điền cũng không còn dáng vẻ lười biếng, không chịu nghe sai khiến như hồi ở Luyện Khí cảnh mà trở nên vô cùng dễ bảo, tâm niệm một cái là động đậy ngay, rất là phục tùng.
Thẩm Thạch thử phóng ra Ngũ Hành thuật pháp, quả nhiên không cần dùng tới linh lực trong khiếu huyệt ở mi tâm, chỉ cần linh lực be6ntrong Đan Điền cũng đã đủ dùng, tốc độ cũng tăng lên rất nhanh, không tới hai hơi thở là thành công, còn nếu muốn thi pháp Phù Lục thi pháp, thì chỉ cần một hơi thở là xong.
Có linh lực trong đan điền và mi tâm, linh lực Thẩm Thạch sau này có thể dùng được đã tăng lên gấp đôi, làm cho hắn rất vui vẻ, rất tin tưởng vào con đường tu hành sau này. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Thạch lại nhìn thấy mình đã lại lâm vào một khốn cảnh rất quen thuộc.
Hắn quá nghèo...
Linh lực gấp đôi đồng nghĩa cũng phải tiêu hao Linh Tinh gấp đôi. Tu sĩ từ khi đột phá đến Ngưng Nguyên Cảnh, mức độ tiêu hao Linh Tinh sẽ tăng vọt, khoảng hai ngày là hết một viên Linh Tinh. Đây cũng là nguyên nhân Lăng Tiêu Tông mỗi tháng cho mỗi đệ tử Ngưng Nguyên Cảnh mười lăm viên Linh Tinh, chính là để đảm bảo nhu cầu cơ bản nhất cho mọi người.
Nhưng mười lăm viên Linh Tinh đối với Thẩm Thạch đương nhiên không đủ, tối đa chỉ dùng được chừng nửa tháng. Nếu nhìn về lâu dài, tuy suốt giai đoạn Ngưng Nguyên Cảnh tu sĩ không tăng mức tiêu hao Linh Tinh dù ngưng nguyên sơ giai, trung giai hay cao giai, thì Thẩm Thạch cũng vẫn phải cần ít nhất là gấp đôi số lượng bình thường này.
Nên Thẩm Thạch lại phải đưa vấn đề đi kiếm Linh Tinh lên hạng mục công việc cấp thiết hàng đầu.
Buổi sáng ngày thứ tư, đan điền của Thẩm Thạch đã hoàn toàn vững chắc, hắn dẫn Tiểu Hắc Trư rời khỏi động phủ, tới Quan Hải Đài, bắt đầu đi tìm Linh Tinh.
Phải tìm Linh Tinh như thế nào đây...