Chương 202: Quan Hải Đài​

Hôm nay trời trong nắng ấm, trời cao không khí dễ chịu, mặt trời tỏa sáng trên cao, sáng soi vạn trượng, làm Kim Hồng Sơn càng thêm mộng ảo, hùng vĩ.

Ở giữa thân núi là nơi tập trung những kiến trúc của Lăng Tiêu Tông, là nơi đệ tử trong tông tập trung sinh hoạt hằng ngày, lầu các trùng điệp, nhiều đến mức khó mà biết hết, nhưng nhờ có Tôn Hữu, chuyện này không còn là vấn đề, từ hồi còn ở Thanh Ngư Đảo, Tôn Hữu đã cho thấy mình rất có tài năng về thám thính tin tức.

". . . Tuy ở đây có rất nhiều nhà cửa, nhưng ở lâu rồi ngươi sẽ biết, chỗ trung tâm chính là Quan Hải Đài ngay dưới chân chúng ta."

Thẩm Thạch nghe vậy thì nhìn kỹ xung quanh. Hai người vừa đi qua thềm đá, tới một quảng trường rộng lớn, nền lát gạch xanh, to tới mấy chục mẫu, xung quanh đều là những tòa nhà to nhỏ đủ loại, có mấy con đường nối những tòa nhà vào trong núi, ở trong ấy còn có nhiều kiến trúc hơn nữa.

Trên Quan Hải Đài người đến người đi, vô cùng huyên náo. Quay đầu nhìn ra xa, mới thấy Quan Hải Đài nằm ở một vị trí có tầm mắt rất rộng, không hề bị cái gì che chắn tầm nhìn, hơi ngước lên là có thể nhìn thấy biển cả trời cao, rộng lớn mênh mông không bờ bến, vạn dặm sóng xanh lam trong veo như gương, làm lòng người sinh hào khí, có bao nhiều buồn rầu cũng tiêu tán.

Thứ bắt mắt nhất trên quảng trường của Quan Hải Đài là bảy cây trụ hoa văn, cao tới hơn hai mươi trượng, thuần một màu trắng toát, giống như được điêu khắc từ những khối ngọc thạch khổng lồ, bên trên có khắc hình Rồng bay Phượng múa, trông rất sống động, nhìn từ xa không khác gì bảy cự nhân dựa vào núi nhìn ra biển, khí thôn vạn dặm.

Tôn Hữu nhìn theo ánh mắt Thẩm Thạch, thấy bảy cây thạch trụ, thì cười: "Bảy cây trụ này gọi là ‘Hồng Quân trụ’, truyền thuyết chính là sau cuộc Nhân Yêu đại chiến, tổ sư của chúng ta lấy chúng ở trong điện của Yêu Hoàng trong Thiên Hồng thành mang về, dựng ở đây, đến nay đã hơn vạn năm."

Thẩm Thạch nhìn bảy cây trụ nguy nga, gật đầu, tán thưởng không thôi.

Tôn Hữu cười kéo hắn đi tiếp: "Ta hỏi này Thạch Đầu, ngươi thật sự không nhớ gì chuyện mấy năm qua sao?"

Thẩm Thạch lúng túng, cười khan một tiếng: "Ừ, lúc pháp trận nổ tung, ta cũng bị mất trí, mấy hôm trước mới tỉnh lại, nhớ ra thân phận của mình, thì đã thấy mình đang ở Quy Nguyên giới."

Tôn Hữu chậc chậc hai tiếng, vừa sợ hãi vừa thán phục, Thẩm Thạch thở dài trong lòng, lý do này là Đỗ Thiết Kiếm dặn hắn. Lúc đó Thẩm Thạch nghe xong cũng cảm thấy kh không đủ sức tin cậy, thấy nó xạo quá, nhưng Đỗ Thiết Kiếm đã bảo đó dù sao cũng đâu phải là hoàn toàn nói dối, có chuyện Truyền Tống pháp trận nổ kia mà, lại thêm chưởng môn Hoài Viễn Chân Nhân cũng xác nhận, thì ai còn dám so đo cái gì? còn cái pháp trận kia tuy là chuyện mọi người mới được nghe thấy lần đầu, nhưng bây giờ nó đã bị hủy, chính là chết không có đối chứng.

Tóm lại khi Tôn Hữu hỏi thăm, Thẩm Thạch đã trả lời như vậy, tuy Tôn Hữu hết sức ngạc nhiên, nhưng cũng không nghi ngờ gì nhiều. Ba năm không gặp, tình bạn của họ không hề bị phai nhạt, ngược lại họ lại như được trở về hồi ở Thanh Ngư Đảo, cảm giác rất là thân thiết.

Tôn Hữu dẫn Thẩm Thạch đi, miệng huyên thuyên không ngừng: "Vốn ta còn lo ngươi bị kẹt lại ở Luyện Khí cảnh thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái, nhưng không thể tưởng được ngươi cái tên này, ngay hôm đầu tiên trở về núi đã phá cảnh thành công, thực là không thể nào tin được hặc hặc."

Thẩm Thạch cười: "Vận khí mà thôi, đúng rồi, lúc trước sau khi ta rời đi, mọi người ở trên đảo thế nào?"

Tôn Hữu nhún vai: "Đợt đệ tử chúng ta toàn là tinh anh mà. Người phá cảnh đến Ngưng Nguyên trước tiên, vẫn là tên quái vật Cam Trạch, hắn cũng là người duy nhất trong số chúng ta chỉ trong ba năm qua đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh trung giai. Sau hắn nửa năm, có mười chín người trước sau tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh, trong đó có Chung Thanh Lộ Chung Thanh Trúc, đương nhiên, bản Thiếu Gia cũng là thiên tài ở trong số đó."

Thẩm Thạch vỗ vai hắn, cười: "Nhìn không ra nha, lợi hại."

"Hắc hắc." Tôn Hữu cười khoái chí: "Hai mươi người này là sớm nhất, trong ba năm qua, có thêm bốn năm mươi người phá cảnh, A.... . . Hạ Tiểu Mai đã được lên núi trong năm thứ hai, Tưởng Hồng Quang, muộn hơn một năm. Tóm lại, nhóm đệ tử mới đợt chúng ta có rất nhiều người phá cảnh thành công, sau khi lên núi, ta có nghe một tiền bối trong tông nói số người thành công trong một đợt cao như thế là chuyện rất là hiếm thấy, sợ là ba bốn trăm năm nay mới có lần đầu tiên đấy."

Thẩm Thạch cười gật đầu, trong lòng không khỏi cũng có mấy phần thổn thức, năm đó trong năm cuối cùng ở Thanh Ngư Đảo, tiến cảnh của hắn đâu phải là kém, chưa chắc không nằm trong nhóm phá cảnh đầu tiên, tiếc là. . . Ài, dù sao chuyện đã như vậy rồi, có nói ra cũng vô dụng.

Hắn khẽ lắc đầu, nói với Tôn Hữu: "Ngươi đang dắt ta đi đâu đấy?"

Tôn Hữu cười hắc hắc: "Dẫn ngươi đi lĩnh tiền a."

Thẩm Thạch giật mình, Tôn Hữu cười giải thích cho hắn nghe.

Một khi đệ tử ngoại môn ở Thanh Ngư Đảo phá cảnh thành công tu thành Ngưng Nguyên cảnh, là có tư cách leo lên Kim Hồng Sơn trở thành đệ tử thân truyền. Mà sau khi trở thành đệ tử thân truyền, sẽ không còn bị các quy tắc ở Thanh Ngư Đảo ước thúc nữa, mà thoải mái hơn nhiều, phúc lợi cũng được tăng vọt.

Một cái trong số đó, là mỗi người được tông môn cho mười lăm viên Linh Tinh một tháng.

Thẩm Thạch lại giật mình, mười lăm viên Linh Tinh, chính là số lượng vừa đủ cho một đệ tử Ngưng Nguyên cảnh hạ giai tu luyện một tháng. Lăng Tiêu Tông quả nhiên là danh môn đại phái, thủ bút này nhìn tầm thường, nhưng nếu cộng trên con số cả mấy ngàn đệ tử trên núi mà tính, thì số lượng Linh Tinh chi tiêu hàng tháng của tông môn là một con số cực kỳ khổng lồ, huống chi theo ý tứ của Tôn Hữu, thì đây chỉ là đãi ngộ của đệ tử Ngưng Nguyên cảnh, còn những sư huynh Thần Ý cảnh hay các đại chân nhân Nguyên Đan Cảnh, thì số lượng Linh Tinh được hưởng mỗi tháng sẽ phải gấp từ mấy lần đến mấy chục lần.

Số lượng Linh Tinh lớn như thế chi tiêu, chắc là nhờ vào Linh Mạch khổng lồ ở trong Kim Hồng Sơn mạch, quả nhiên Linh Mạch mới là thứ chèo chống nên được một môn phái tu chân.

Nhưng tu sĩ tu luyện, đương nhiên không chỉ thuần túy dựa vào Linh Tinh, có muốn dùng Linh Đan không? Có muốn các loại thuật pháp thần thông không? Có thấy thèm các loại pháp bảo linh tài trong thiên hạ hay không?

Nên ai cũng phải vì các loại tài nguyên mà nỗ lực đi tìm thêm Linh Tinh.

Khác với quy tắc của Thanh Ngư Đảo là luôn không được ra ngoài, khi đã trở thành Ngưng Nguyên cảnh, Lăng Tiêu Tông không còn cấm đệ tử xuất ngoại ra ngoài đi chơi, mà thực ra lại còn vô cùng cổ vũ. Mỗi ngày, từ Kim Hồng Sơn đều có một chiếc Tiên thuyền vượt biển, mang những đệ tử chưa biết phi hành vượt biển vào trong Hải châu, đương nhiên, mỗi lên thuyền một lần, đều phải trả phí là một viên Linh Tinh.

Nghe đến đó, Thẩm Thạch chợt nhớ tới năm đó ở Thanh Ngư Đảo, trong lòng xẹt qua một dự cảm không tốt, vội hỏi thêm, quả nhiên Tôn Hữu đáp rằng, cái gì ở trong Lăng Tiêu Tông cũng đều phải dùng Linh Tinh để đổi.

Các loại linh đan diệu dược trong Linh Dược điện cũng phải dùng Linh Tinh để mua, và rất là mắc; đương nhiên cũng có một ít Linh Đan không dùng Linh Tinh để mua, nhưng đó là bởi vì những Linh Đan này có phẩm cấp cao hơn, nên Lăng Tiêu Tông không bán, mà yêu cầu đệ tử phải dùng "Huyền Phù" để đổi.

"Huyền Phù?" Thẩm Thạch ngơ ngác, móc Vân Phù ra khỏi Như Ý Đại, "Có phải cái này không?"

Tôn Hữu liếc qua Như Ý Đại bên hông hắn, lắc đầu: "Không phải, là cái này." Hắn thò tay vào eo, ở đó cũng có một cái Như Ý Đại màu vàng, một lát sau móc ra một tấm thẻ đen tuyền lóe ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, kích cỡ cũng không xê xích với Vân Phù bao nhiêu.

Nhờ Tôn Hữu giải thích, Thẩm Thạch rốt cuộc đại khái đã hiểu công dụng của Huyền Phù, cũng giống như hồi xưa ở chính là vật Thanh Ngư Đảo, tông môn sẽ phân phối những nhiệm vụ, những nhiệm vụ đơn giản sẽ trả bằng Linh Tinh, những nhiệm vụ khó khăn, sẽ được ban thưởng bằng một loại Huyền Phù đặc thù. Tích lũy Huyền Phù đến một số lượng nhất định, là có thể dùng để đổi lấy đan dược, Linh Khí, Pháp bảo, vân vân.

Nghe thì có vẻ rườm rà, nhưng Thẩm Thạch nghĩ kỹ, thì thấy hình như quy định này chính là nhằm vào những thế gia giàu có nếu hoàn toàn chỉ dùng Linh Tinh, những đệ tử bình thường làm sao so được với những đệ tử thế gia? Nếu dùng Huyền Phù, ít nhất những tài nguyên cao cấp sẽ được phân phối công bằng hơn.

Nhưng dù là vậy, những đệ tử thế gia nếu được gia tộc toàn lực hỗ trợ, thì cũng sẽ kéo ra được một khoảng cách nhất định với đệ tử bình thường.

Trên đời này, làm gì có sự công bằng hoàn toàn?

Thẩm Thạch lắc đầu, không nghĩ thêm vấn đề này nữa, vì có nghĩ cũng chẳng ích lợi gì. Hắn thận trọng hỏi: "Theo lời ngươi như vậy, nếu muốn có đạo pháp thần thông để tu luyện thì cũng phải tự mình đổi lấy?"

Tôn Hữu đáp: "Cũng không hẳn vậy, một là đệ tử mới vừa vào Ngưng Nguyên cảnh, có thể tới Thư Đường, sẽ được lựa chọn miễn phí một môn đạo pháp thần thông, đương nhiên chỉ được một lần, hơn nữa trong số đó sẽ không có những loại công pháp tuyệt thế, nhưng hẳn là đủ để phòng thân. Hai là phải xem vào cơ duyên của ngươi, nếu ngươi may mắn được những Trưởng Lão nhìn trúng thu làm môn hạ, họ sẽ truyền đạo pháp thần thông cho ngươi mà không so đo Linh Tinh vì đó là quan hệ thầy trò. Trừ trường hợp đó, thì đại khái phải dựa vào cố gắng của bản thân ngươi."

Thẩm Thạch gật đầu: "Nói như vậy, cũng coi như công bằng, đúng rồi, các Trưởng lão thu đồ đệ nhiều không, ngươi được ai nhìn trúng chưa?"

Tôn Hữu cười khẩy: "Đừng có mơ, đám Trưởng lão đó ai cũng cao cao tại thượng, cả ngày nếu không dạo chơi thiên hạ thì cũng bế quan tu luyện, một lần bất động bế quan là mười mấy hai mươi năm, bình thường chẳng thấy được ai đâu, càng chẳng mấy ai quan tâm đến việc mất tâm mất sức đi làm cái chuyện là thu đồ đệ. Mấy ngàn đệ tử thân truyền trên núi, hết chín thành là phải tu luyện dựa vào bản thân, ta cũng không ngoại lệ."

Thẩm Thạch cười: "Vậy trong số chúng ta trước kia có ai gặp may mắn không?"

Tôn Hữu gật đầu: "Có."

Thẩm Thạch "Ồ" một tiếng: "Là ai?"

Tôn Hữu: "Có hai người được Trưởng lão thu làm môn hạ, một là Cam Trạch, người còn lại là Chung Thanh Trúc." Hắn ngập ngừng, rồi thêm vào một câu, "Nhưng nghe nói chủ trì Đan Đường Vân Nghê Trưởng lão có hứng thú với Chung Thanh Lộ, chắc cô ấy sẽ là người thứ ba."

Thẩm Thạch gật đầu, một cái tên vừa được Tôn Hữu nhắc tới làm hắn nhớ ra cô: "Ồ, ngươi không nhắc tới ta cũng quên mất, Chung Thanh Trúc năm đó với chúng ta quan hệ cũng không tệ, cô ấy hiện giờ. . . thế nào?"

Tôn Hữu cau mặt, vẻ khó chịu, hừ một tiếng, phẩy tay:

"Đừng nhắc tới cô ta!"