Chương 192: Thiên hồng thành

Hồng Mông giới, chín mươi châu, đệ nhất thành là thành Thiên Hồng.

Thiên Hồng Thành ngự tại trung tâm Hồng Mông giới, bên cạnh là vùng biển rộng lớn. Vốn dĩ mỗi tòa thành là nơi thiên địa linh kiệt tụ tập vô số tinh hoa của mỗi châu. Chúng đã xuất hiện từ thời đại Thiên Yêu Vương đình, mấy vạn năm trước đã sừng sững giữa trời đất. Chúng chứng trải qua vô số tuế nguyệt, chứng kiến vô số tang thương của nhân gian, đi qua mọi loại phồn hoa thăng trầm, nhìn thấy nhiều hồi gió nổi mây phun, may nhiêu lần chìm trong máu tươi của muôn loài. Thế gian vốn thương hải tang điền, bao nhiêu lớp người qua đi, bao nhiêu câu chuyện đã bị người ta quên, những tòa thành khác cũng đã bị sụp đổ, chỉ có duy nhất Thiên Hồng thành vẫn bề nghễ ngạo thị thiên hạ, lặng nhìn sự biến đổi chốn hồng trần.

Vào lúc hoàng hôn của một ngày.

Mặt trời buổi chiều dần dần chìm xuống phía tây, ráng hồng bị mặt nước biển phản chiếu tạo nên ánh sáng óng ánh mỹ lệ đầy mê hoặc, hào quang đó khiến vạn vật phải ngơ ngẩn. Ánh chiều tà chiếu lên tường thành gọi lên chút u buồn của kẻ tha hương.

Trên đảo nhỏ, có mấy tòa Thượng Cổ truyền tống tận đã ngâm mình trong sương gió mưa tuyết không biết bao nhiêu lâu. Đứng bên cạnh những tòa pháp trận này con người có thể cảm nhận chúng cũng giống như loại yêu thú thượng cổ nào đó đang hít thở, khi tức viễn cổ nồng đượm khắp nơi. Thỉnh thoảng, tòa pháp trận này lại bùng lên ánh sáng màu vàng y như núi lửa phun trào.

Khi ánh sáng màu vàng óng của trận pháp ở trên đảo lần nữa sáng lên thì một đám người mới lại xuất hiện.

Thẩm Thạch cùng Đỗ Thiết Kiếm, đương nhiên còn tiểu gia hỏa Tiểu Hắc cũng xuất hiện ở trong đám người này. Có điều những người đứng xung quanh hình như đều cố gắng dịch ra xa bọn họ. Nguyên nhân đương nhiên xuất phát từ Đỗ Thiết Kiếm, một tên đầu trọc lại vác theo một thanh cự kiếm, hình tượng này, có vẻ... khiến người khác phải e sợ.

Tuy người có thể sử dụng Thượng Cổ truyền tống trận đều là tu sĩ, nhưng sống trong đời nên biết nhún nhường, bớt đi một chuyện còn hơn là thêm một chuyện.

Thượng Cổ truyền tống trận này nối thông hai giới Hắc Hà và Hồng Mông. Ngay khi ánh sáng màu vàng óng dần dần tản đi, khí tức chung quanh cũng dần ổn định thì đám người lập tức phân tán. Thẩm Thạch tiến lên mấy bước, quay đầu nhìn bốn phía thì phát hiện mình đang đứng ở trên một hòn đảo vô cùng rộng lớn, hình dạng hòn đảo này giống như hình trăng lưỡi liềm, ở giữ biển khơi mênh mông. Dọc theo bờ biển, cứ cách mười trượng lại có một toàn truyền tống pháp trận, tuy diện tích của mỗi tòa pháp trận là khác nhau nhưng mỗi tòa đều chiếm dụng khoảng mười mẫu đất. Trên mỗi tòa pháp trận đều có kim quang lấp lóe lưu chuyển, đó là do sự thần kỳ của Kim Thai thạch.

Thâm chí ngay cả đá lát dưới pháp trận hay mấy dãy ghế đá để tu sĩ ngồi nghỉ ngơi khôi phục lại linh lực sau khi truyền tống cũng đều phát ra hào quanh màu vàng, trông hết sức chói lọi, tất cả đều làm bằng Kim Thai Thạch.

Nước biển xanh biếc, sóng biển dập dềnh đánh nhẹ lên bờ biển rồi lại im lặng rút đi, như đôi tình nhân vuốt ve bờ má của nhau. Tất cả quanh cảnh này đều khiến người ta phải ngẩn ngơm tự hỏi lòng mình: bao năm tháng qua, nơi đây vẫn luôn giữ dáng vẻ thế sao?

Khi Thẩm Thạch ra khỏi phạm vi của truyền tống trận, ánh mắt của hắn vẫn thấy được mấy tòa pháp trận kia thỉnh thoảng lại bùng sáng. Khi khí tức hoang sơ cổ xưa kia xuất hiện thì có lẽ một đám tu sĩ từ các dị giới khác lại bắt đầu truyền tống đến thiên hạ đệ nhát thành.

Đúng vậy, cách nơi đây không xa chính là Thiên Hồng thành, hay nói chuẩn xác hơn, trận đảo này nối với Thiên Hồng thành bằng một cây cầu ngọc. Câu cầu ngọc nằm về phía Tây của Thiên Hồng thành, nó như một con cự long vươn mình vắt ngang qua biến, dẫn chúng sinh đi tới miền cực lạc.

Đỗ Thiết Kiếm mang theo Thẩm Thạch vượt qua cây cầu ngọc để đến Thiên Hồng thành. Mặt cầu cực kỳ rộng rãi, ước chừng rộng hơn mươi trượng, sợ là cả ngàn người cùng đi trên này cũng không phải chen chúc. Trên lan can thành cầu được tạc phù điêu trông rất sống động, vừa nhìn đã biết người khắc phải có trình độ bậc thầy, cho dù là mưa vùi gió dập cũng không thể bào mòn được chúng. Còn lớp ngọc thạch dưới mặt cầu lại bị đế giày của vô số người chà xát đến nhàu úa.

Ánh tà dương rơi trên lớp bạch ngọc trên cây cầu, bên dưới là nước biển xanh biếc nhẹ giọng rì rào. Tất cả đẹp như bức tranh do kẻ nào đó dày công họa lên.

Đỗ Thiết Kiếm mang theo Thẩm Thạch đi tới một bên lan can, ánh mắt gã nhìn về vầng tích dương xán lạn nơi xa xăm, nói: "Trước đây ngươi đã tới Thiên Hồng thành lần nào chưa?"

Thẩm Thạch vô thức lắc đầu, toàn thân đang chìm trong mỹ cảnh, thành thật trả lời "Không, đây là lần đầu tiên đệ tới."

Đỗ Thiết Kiếm mỉm cười chỉ tay về phương xa, nơi mặt biển tiếp giáp với bầu trời, nói:

"Thiên Hồng thành là đệ nhất thành của Hồng Mông giới, thành trì này vô cùng phồn hoa, trong thành có thập đại thắng cảnh nức tiếng thiên hạ. "Long Kiều Lạc Nhật" là một trong số đó."

Thẩm Thạch gật gật đầu, nhìn bức ranh ưu mỹ của thiên địa, không nhịn được phải thở dài nói: "Quả nhiên danh bất hư truyền, thực sự là mở mang tầm mắt."

Đỗ Thiết Kiếm khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ bờ vai của hắn, mang theo Thẩm Thạch tiếp tục đi đến phía trước, đồng thời miệng nói: "Khi còn nhỏ, ta may mắn được tới đây một lần, tâm tình lúc ấy cũng giống như ngươi bây giờ."

Hai người đi thẳng tới, ánh sáng trên Long cầu lưu chuyển theo bước chân họ. Cuối chân cầu, một tòa thành trì rộng lớn với khí thế oai phong dần dần lộ ra.

Thiên Hồng thành, đệ nhất thành trì, được bao phủ bởi vinh quanh vô tận, chìm ngập trong sự phồn hoa lần đầu xuất hiện trong mắt Thẩm Thạch.

Cái đầu tiên đập vào mi mắt hắn chính là tường thành cao chót vót, toát ra vẻ oai phong hào hùng.

Từ lúc sinh ra tới giờ, Thẩm Thạch chưa từng thấy qua lần nào, dù hắn đã đọc qua điển tịch miêu tả về nó nhưng cũng không thể tưởng tượng ra nổi.

Cao hơn trăm trượng, vắt ngang vạn dặm.

Tất cả điển tịch đều miêu tả tường thành của Thiên Hồng thành như vậy.

Bây giờ, khi hắn đã được chứng kiến tận mắt tòa đệ nhất thành trì, hắn cũng như bao nhiêu người bình thường khác, chỉ có thể há hốc mồm vì kinh ngạc, tòa thành này đã vượt qua cực hạn của sự tưởng tượng.

Theo bước chân, tòa thành kia cũng dần lộ ra dưới ánh chiều tà. Tường thành to lớn màu đen xám đâm thẳng vào bầu trời, đồng thời bức tường thành cũng kéo dài mãi về phía chân trời không thể nhìn rõ điểm thận cũng, người xem có cảm giác như tòa thành này kéo dài mãi không dứt.

Cả thiên địa phảng phất như bị bức tường thành này chia làm hai, một nửa ngoài thành, một nửa trong thành.

Giọng nói bình thản mang theo vài phần biếng nhác của Đỗ Thiết Kiếm lởn vởn bên tai Thẩm Thạch:

"Bức tường thành được xây từ mấy vạn năm trước, là do yêu tộc của Thiên Vương yêu đình dày công bồi đắp, cũng không biết bọn chúng dùng cách gì mà đến bây giờ tường thành vẫn đứng sừng sững, không hề có dấu hiệu đổ ngã, thật khiến người ta phải thán phục. Năm đó Yêu Đình cậy mình người đông lực mạnh nên làm ra vố số việc quái đàn, bức tường này chính là một trong số đó."

"Nó chạy dài vạn dặm, bao trọn cả một châu vào bên trong Thiên Hồng thành niên gọi là "Trường Thành"."

"Vạn Lý Trường Thành sao?" Trong lòng Thẩm Thạch hết sức chấn động, ngước mắt nhìn bức tường thành oai phóng kia, hắn cảm thấy mình quả thật quá nhỏ bé. Hắn không kiềm được nên đã nghĩ đến đám tổ tiên yêu tộc đã kiến tạo nên kỳ tích này, tâm tư hắn bỗng phức tạp hơn.

Trong ánh mắt Đỗ Thiết Kiếm nhìn bức tường thành có chứa mấy phần cảm khái, nhưng ngoài miệng thì lại cười nhàn nhạt nói: "Trường thành mặc dù vĩ, khoáng cổ tuyệt kim,nhưng không hề có khả năng phòng ngự, bức tường thành này chỉ là trò tiêu khiển của đám Thiên Yêu Vương đình trong lúc nhàn tồi. Cho dù bức tường này cao thêm mấy phần thì cũng chỉ là trò mèo. Năm đó khi bọn chúng quyết một trận chiến cuối cùng với Nhân tộc, bức tường này đã bị pá thủng lỗ chỗ, không thể cản trở được nhân loại. Chỉ trong chốc lát, đại quân của Nhân tộc đã phá tan nó xộc thẳng vào Yêu cung của Vương Đình."

Thẩm Thạch lặng lẽ. Đỗ Thiết Kiếm mỉm cười dẫn hắn đi vào thành, nhân tiện nới cho hắn biết chút ít tình huống trong Thiên Hồng Thành.

Từ lâu, các truyền Thuyết liên quan đến Thiên Hồng Thành đã được lưu truyền rộng rãi trong Hồng Mông giới, sớm đã ăn sâu vào lòng người, tự nhiên chúng cũng có đạo lý riêng của mình, tuy truyền thuyết có chỗ hư trương, nhưng về đại dể thì chúng không khác sự thật là mấy.

Tòa thành này đùng là cực kỳ to lớn, vượt xa tất cả các thành trì khác.

Vạn Lý Trường Thành đã bao trọn một châu, vì thế trong thành còn có hai dãy núi trập trùng. Khi Thiên Vương Yêu Đình còn tồn tại, trong thành tụ tập phần lớn là các chủng loại yêu tộc, còn bây giờ đương nhiên là thiên hạ của nhân tộc.Thê nhưng trải qua vạn năm tuế nguyệt, thành này trì chẳng những không có suy nhược, trái lại càng phồn hoa hưng thịnh, vô số Nhân tộc từ bốn phương tám hướng hội tụ chỗ này, nói là tụ tập hết tinh hoa của thiên hạ tuyệt không phải là nói quá.

Nhân khẩu của tòa thành từ lâu đã không thể tính toán, thậm chí có người từng nói, số nhân khẩu ở đây còn nhiều hơn số nhân khẩu của một châu bình thường mấy lần. Ở trong thành, ở chỗ nào cũng có thể bắt gặp được nhân tộc sinh sống, cực kỳ thịnh vượng.

Để cho tiện, nhân tộc đã phân tòa thành này thành bốn khu vực: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước ứng với bốn phương vị, Dựa theo lời của Đỗ Thiết Kiếm thì, khu Thanh Long ở phía Đông nơi mặt tròi lặn, nơi đó có một dãy Thanh Long sơn mạch cực kỳ hùng vĩ, cũng là Hoàng cung dế thất của thời đại Thiên Vương Yêu Đình, bây giờ thì đã trở thành một phế tích. Truyền thuyết kể lại, nơi đó là nơi xẩy ra đại chiến cuối cùng của Nhân Yêu hai tộc, khiến máu tanh tràn ngập khắp nơi, oan hồ dã quỷ được sinh ra cực nhiều. Hơn nữa nơi này còn bị Yêu Tộc sắp đặt huyết chú oán độc, vì thé Thanh Long sơn mạch không hề có người ở. Những tòa cung điện đổ nát trong phế tích thường phát ra âm phong giống như ma kêu quỷ khóc, lại có các loại yêu thú quỷ vật qua lại. Thế nhưng có thuyết pháp rằng: trong Hoàng cung của Yêu tộc có vô số thiên tài đại bảo, báu vật trân quý hi hữu ở khắp nơi, thế nên tram ngàn năm qua có không ít tu sĩ nhân tộc tiến vào để thám hiểm.

Ngoài ra, khu Bạch Hổ ở phí bắc, khu Chu Tước ở phía tây, đều là nơi đô thị phồn hoa. Đặc biệt là khu Bạch Hổ, nơi đó có vô số cửa hàng, tụ thành phố chợ sầm uất nhất thiên hạ. Ngay cả Thần Tiên Hội, đệ nhất thương hội của Hồng Mông giới cũng đặt tổng đường ở đây. Nơi đây hội tụ vô số linh tài, bất luận ngươi đã nghe qua hay là chưa từng nghe qua, hết thảy đều có thể mua được, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có đầy đủ Linh Tinh.

Trong dân gian lưu truyền một câu tục ngữ: ở trong Thiên Hồng thành, có Linh Tinh sẽ có tất cả.

Ngoài trừ ba chỗ này còn có khu Huyền Vũ ở mặt Nam, nhưng hình như nơi này khác ba chỗ kia. Hầu như mọi người đều đồn thổi nơi đây toàn là nhà cao cửa rộng, san sát nhau, là khu vực của các thế gia đại tộc tập trung. Nơi này vừa là nơi ngọa hổ tàng long, sâu không lường được, quang cảnh u tĩnh tuyệt đẹp nhưng lại là địa điểm yên tĩnh nhất Thiên Hồng thành.

Thẩm Thạch và Đỗ Thiết Kiếm vừa đi vừa nói chuyện bất chợt đã tiến đến cổng thành.

Dọc theo đường đi, Thẩm Thạch thấy được ốc trạch lâu vũ liên miên bất tuyệt ở bên hai bên đường, ngoài ra cảnh tượng cũng không khác mấy so với những tòa thành khác.

Chỉ cách mấy bước chân nữa là bọn họ đã chạm đến cổng thành.

Thẩm Thạch liếc mắt nhìn cửa thành to lớn, bỗng nhiên trong lòng không khỏi nghĩ đến, vạn năm trước đó, thời điểm đại quân Nhân Tộc vây công Thiên Hồng thành, có bao nhiêu người xông qua cánh cửa này để tiến vào thành? Bên cạnh cửa, lớp tường đá màu xám đen trầm mặc không nói, những dấu vết mơ hồ lưu lại, phảng phất như đã bị năm tháng bào mòn.

Dưới ráng chiều tà, hắn lần bước tiến vào đệ nhất thành trì.

Sau khi vào thành, Đỗ Thiết Kiếm cũng không dẫn Thẩm Thạch tiến về phía truyền tống trận đi đến Hải Châu. Những Truyền tống trận nhân tộc xây dựng chỉ có thể truyền tống vượt qua một châu, hiện giờ, mặt trời đã lặn, sắc trời đã tối, nên Đỗ Thiết Kiếm quyết định sáng sớm mới rời đi.

Đỗ Thiết Kiếm rõ ràng không phải lần đầu tiên đi tới Thiên Hồng thành, xem ra rất quen thuộc với địa phương này, hiện giờ họ tiến vào thành từ Long kiều, từ phương vị mà nói, nơi bọn họ tiến đến hẳn là Chu Tước khu, trời đang dần tối lại. Đỗ Thiết Kiếm mang theo Thẩm Thạch quẹo trái quẹo phải ở trên đường phố, rất nhanh đã đi ra đại đạo, lại quẹo vào một đầu nhỏ hẹp hẻo lánh ở trong hẻm nho.

Trong lòng Thẩm Thạch có chút nghi hoặc dẫn theo Tiểu Hắc đi phía sau vị Đỗ sư huynh này. Vẻ mặt Đỗ sư huynh vẫn hết sức bình tĩnh, nhưng ánh mắt dần sáng lên, tựa hồ có chuyện gì dó làm gã bắt đầu hưng phấn, bước chân cũng mơ hồ nhanh hơn chút ít, khiến Tiểu Hắc phía sau oán giận kêu hừ hừ vài tiếng.

Đá lát cái hẻm nhỏ này cũng giống với loại đá xây thành, nhưng rất sạch sẽ, hai bên không có nhà cửa gì, chỉ cũng có tường cao vách dựng, chỗ này giống như hậu viện của gia đình phú quý nào đó. Giữa lúc Thẩm Thạch trong lòng suy nghĩ lung tung , Đỗ Thiết Kiếm lại lập tức dừng bước, đứng ở phía trước một cánh cửa sổ.

Cũng không hẳn là cửa mà là một tấm gỗ thì đúng hơn, hơn nữa còn đang đóng.

Xung quanh rất yên tĩnh, sắc trời vừa tối thêm vài phần khiến cho cánh cửa gỗ kia càng mơ hồ hơn vài phần.

Hai mắt Đỗ Thiết Kiếm sáng ngời, đi tới trước cửa gỗ, gõ liền ba cái.

"Cộc cộc cộc..." Âm thanh nhẹ nhàng nhưng cực kỳ rõ ràng, vang vọng trong ngõ hẻm này.

Cửa gỗ vẫn không nhúc nhích, không có bất kỳ phản ứng nào.

Đúng vào thời điểm Thẩm Thanh đang nghi hoặc thì Đỗ Thiết Kiếm lại nhíu mày, sau đó lại đưa tay gõ cửa lần nữa.

Cửa gỗ vẫn là không nhúc nhích.

Chẳng lẽ người Đỗ sư huynh muốn tìm không có ở đó? Trong lòng Thẩm Thạch nghĩ như vậy.

Đỗ Thiết Kiếm đợi một hồi, phát hiện cánh cửa gỗ vẫn là không có phản ứng, gã suy nghĩ một chút rồi đặt thanh Cự kiếm màu đen ở bên cạnh, sau đó lại thể hiện sự nhẫn nại khiến người khác phải ngạc nhiên, bắt đầu gõ cửa lần nữa.

Sự kiên nhẫn này khiến Thẩm Thạch bắt đầu hoài nghi phía sau cánh cửa này rốt cuộc là thứ gì? Hết lần này đến lượt khác, gõ đến lần thứ hai mấy, cánh của mới cọt kẹt lay động, có người đã mở cửa.

Một luồng hương thơm nhàn nhạt bay phảng phất từ phía sau cửa gỗ, tràn ngập ở trong hẻm nhỏ, sắc mặt Thẩm Thạch bỗng hơi đổi, mùi hương này khiến hắn có cảm giác cực kỳ quen thuộc.

Đây là mùi hường của hảo tửu.

Từ phía sau cánh cửa truyền đến tiếng nói tức giận:

"Vô liêm sỉ, ngươi có còn chút mặt mũi nào nữa không? Lẽ nào ngươi không biết lão tử chỉ bán rượu vào ban ngày sao?"

Từ khi quen biết Đỗ Thiết Kiếm, Thẩm Thạch vẫn đánh giá gã là kẻ có khí độ hơn người, nhưng lúc này hình như gã lại đang nói ra mấy câu lấy lòng: "Là ta không đúng nhưng hôm nay ta có việc nên tới chậm? Chúng ta đã quen biết nhiều năm, ngươi không thể bán được cho ta một vò sao?

"Không bán!"

Đỗ Thiết Kiếm cười nói: "Ngươi không bán ta sẽ gõ đến lúc trời sáng."

"Ngươi..." Kẻ kia tựa hồ như bị tức đến nghẹn lời, tựa hồ đã hết cách với tên đầu trọc này, buột miệng tuôn ra một loại câu cằn nhằn oán trách. Hình như y cũng tự oán trách mình, sao lúc trẻ tuổi này lại kết bạn với kẻ phiền phức này, vận khí thật tệ mạt... Đỗ Thiết Kiếm cũng không tức giận, cười hì hì đứng ở trước cửa, lấy ra mấy viên Linh Tinh.

Người ở bên trong tức giận nói: "Rượu gì?"

Đỗ Thiết Kiếm nuốt nước miếng một cái, nói: "Ở chỗ ngươi loại rượu nào ngon nhất? Hoa Điêu? A, Thạch Tỉnh cũng không tệ, nếu không..."

Nói được nửa câu, bỗng nhiên người sau cửa ngắt lời: "Ta gần đây ủ được một loại rượu mới, thoát ly được các loại rượu cũ, mùi vị cũng cực tốt, chưa từng bán cho người khác, ngươi muốn không?"

Đỗ Thiết Kiếm vui mừng khôn xiết cái đầu cũng tỏa sáng thêm mấy phần, cười nói: "Muốn muốn muốn, cái tên nhà ngươi bản lãnh khác chẳng có, chỉ được cái ủ rượu, chuyện này nếu ngươi nhận vị trí thứ hai, chẳng người nào dám xưng là nhất, ha ha, nhanh cho ta nếm thử đi."

"Hừ!" người bên cửa hừ lạnh một tiếng, tựa hồ như cực kỳ xem thường lời nói của Đỗ Thiết Kiếm nhưng tựa hồ cũng có chút tự đắc với tay nghề của mình.

Sau một chốc, một hồ lô rượu màu bích lục bị ném ra ngoài. Đỗ Thiết Kiếm tiếp lấy, không hề chần chờ, mở bình ra ngay lập tức, một mùi hương thơm dâng lên, Cho dù Thẩm Thạch đứng ở hơi xa hơn cũng có thể ngửi thấy được, hắn cũng cảm nhận được hương rượu này khác với hương rượu lúc trước. Không còn sự thuần hậu như lúc nãy, mà chỉ còn vị thơm ngán, bên trong đó ẩn chứa hàm ý, như gió qua rừng trúc, chỉ là màu xanh rờn, thanh u mà nhã trí, uống vào thấm ruột thám gan.

Bất tri bất giác, chưa uống đã say.

Đỗ Thiết Kiếm hít một hơi thật sâu, hai mắt hơi khép lại, phảng phất nhưđanh chìm đắm trong ý rượu, người đã say chuếnh choáng, không nhịn được phải hít một hơi, thở dài nói: "Mùi vị này, không uống cũng biết là rượu ngon, khá lắm, tay nghề này càng ngày càng tốt."

Người bên trong cười nhạo tự hào nói: "Phí lời, chuyện này còn cần ngươi nói sao?"

Đỗ Thiết Kiếm cười nói: "Rượu này khác với tất cả các loại khác, tên nó là gì?"

Người trong cửa ngập ngừng chốc lát, nói:

"Trúc Diệp Thanh."