Chương 182: Phong ấn trận

Tiểu Hắc Trư giông như một quả cầu thịt màu đen, sau khi lộn tròn một vòng trên không lập tức là về phía Hội Lựu Thử, kèm theo đó nó còn gào thét mấy tiếng để tăng sự uy hiếp.

Trong nháy mắt Tiểu Hắc Trư đã bay tới trước người Hội Lựu Thử, tuy Hội Lựu Thử được xếp vào yêu thú cấp hai nhưng linh trí còn chưa mở ra nên nó bị dọa cho ngần người trong chốc lát rồi mới duỗi móng vuốt ra để chặn đòn. Sau đó, nó hành động theo bản năng, lần thứ hai mở miệng phát động đòn tấn công mạnh mẽ nhất của mình. Những chiếc răng năng nhọn hoắt lao thẳng vào thân quả cầu thịt đang bay đến.

Thế nhưng, hôi giáp kỳ dị kia lại lần nữa xuất hiện xung quanh quả cầu thịt, bao bọc toàn thân Tiểu Hắc Trư. Hội Lự Thử táp trúng người Tiểu Hắc Trư, móng vuốt sắc bén cũng đâm chuẩn xác, thế nhưng cho dù lợi trảo sắc bén hay hàm răng nhọn hoắc cũng đều không thế phá vỡ được lớp da quỷ dị của Tiểu Hắc Trư, chúg chỉ có thể vô lực trượt qua. Hôi Lựu Thử gần như không có biện pháp nào để đối phó với lớp da heo cứng cáp này.

Tiểu Hắc trư kêu hừ hừ hai tiếng, rồi nhấc chân đạp thẳng vào mặt Hội Thử Trư, sống mũi bị bể khiến Hội Lựu Thử kêu lên thảm thiết, toàn thân lảo đảo, xem ra nó đã bị đánh trúng chỗ yếu, bị thương không nhẹ.

Tiểu Hắc Trư rơi xuống đất, tinh thần phấn chấn, nó ngẩng mặt nhìn bốn phía xung quanh, nó hình như muốn hét lên: "Bổn Trư là vô địch thiên hạ", nên kêu loạn lên mấy tiếng hừ hừ. sau đó như nhớ ra điều gì, nó lập tức cúi đầu đâm thẳng vào Hội Lựu Thử.

Bên kia, Hội Lựu thử đang dùng hai chân trước, ôm chặt lấy cái mũi giống như cực kì đau đớn, khiến cho nó không thể phòng thủ. Vì thế nó lãnh ngay một cú tông thẳng của Tiểu Hắc Trư vào vùng bụng, thân thể hoàn toàn vô lực bay thằng lên không. Đúng lúc đó, nó cảm thấy trước mắt sáng ngời, một luồng nhiệt nóng hừng hực nuốt trọn thân thể nó.

Đây cũng là suy nghĩ cuối cùng của Hội Lựu Thử.

Hỏa Cầu Thuật của Thẩm Thạch đã giải quyết triệt để Hôi Lựu Thử. Được sự gia trì của Thiên Minh Chú nên hiện tại uy lực của pháp thuật cấp một do Thẩm Thạch phát ra đã có thể đả thương tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh, chứ đừng nói một con yêu thú cấp hai nhỏ bé. Kết quả cũng đúng như hắn dự đoán, chỉ cần một đòn Hội Lựu Thử đã tan biến.

Thân thể Hôi Lựu thử to như một con chó bình thường đổ ầm trên mặt đất, cứng ngắc không thể nhúc nhích nổi. Tiểu Hắc Trư chạy tới, dùng móng heo đá vào xác Hôi Lựu Thử, khi xác định địch nhân đã chết mới kêu hừ hừ hai tiếng để thị uy. Sau đó quay về bên cạnh thẩm Thạch, trông có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Thẩm Thạch khẽ mỉm cười, khẽ hạ cánh tay xuống. Cái Hỏa Cầu thuật lúc nãy là do hắn tự mình thi triển chứ không phải là kích phát phù lục. Vì hắn hoàn toàn tự tin vào chiến lực của Tiểu Hắc, thấy nó chiến đấu ung dung nên mới nhân cơ hội này cố gắng luyện tập thêm. Hiện tại, tốc độ thi pháp của hắn đã khá nhanh, ước chừng ba giây, điều này đã có thể sánh với lúc tu sĩ ngưng nguyên cảnh thi pháp.

Phù lục là vật phẩm tiêu hao, dùng một tấm thì ít di một tấm. Còn linh lực trong cơ thể thì có thể tự động hồi phục, làm việc gì cũng thế, tiết kiệm là trên hết. Sau khi hạ gục con Hôi Lựu Thử, tâm tình của Thẩm Thạch cũng rất tốt, trong lòng hắn tầm tính toán nếu cứ sử dụng chiến thuật như vừa rồi, hắn hoàn toàn có thể dối phó với hầu hết các loại yêu thú cấp thấp. Chẳng qua, đến giờ hắn vẫn chưa thể hiểu rõ chiến lực của Tiểu Hắc, rốt cuộc nó có thể chống đỡ yêu thú cấp mấy?

Liệu yêu thú cấp hai có phải là cực hạn của Tiểu Hắc? Dù sao tăng thêm một chút chính là yêu thú cấp ba, đây là loại quái vật hung hãn đã có thể ngưng tụ được Yêu đan, mạnh hơn yêu thú cấp hai không biết bao nhiêu lần. Chênh lệch giữa hai cấp bậc giống như tu sĩ Ngưng Nguyên cảnh và Luyện khí cảnh của Nhân tộc.

Quên đi, tạm thời phải tránh xa loại yêu thú cấp cao này đã. Chờ khi trở lại Lăng Tiêu tông tu luyện thêm một đoạn thời gian, đột phá được Ngưng nguyên Cảnh rồi hãy nghĩ tiếp. Lúc đó sẽ là cả thế giới mới.

Chẳng qua, Thẩm Thạch vẫn còn một chuyện khúc mức, hắn cúi người xuống ôm lấy Tiểu Hắc, dùng tay khẽ vuốt cổ nó. Tiểu hắc cũng đáp lễ, thè lưỡi liếm liếm bàn tay Thẩm Thạch, hình như nó thích được chủ nhân âu yếm như vậy. Lúc vuốt ve Tiểu Hắc, đầu ngón tay thẩm thạch chạm phải làn da bóng loáng nhưng cực kỳ cứng cỏi của nó, hai hàng lông mày Thẩm Thạch hơi nhíu một chút, nhẹ giọng nói:

"Rõ ràng mày không phải là yêu tộc, sao có thiên phú thần thông cường hãn như vậy?

Ở trong Yêu giới ba năm, Thẩm Thạch đã hoàn toàn hiểu rõ Yêu tộc, cũng biết được sự quan trọng của thiên phú thần thông hoặc huyết thống biến dị. Hắn đại để đều nắm được. Trong Yêu tộc, ngoại trừ Yêu Hoàng nhất mạch là hậu duệ được truyền thừa trực tiếp từ Khai Thiên cực thần Bàn Cổ trong truyền thuyết. Còn tuyệt đại đa số yêu tộc khác, nếu ngược dòng lịch sử để tìm hiểu thì đều có thể tìm được một chút huyết mạch của Yêu thú. Đương nhiên, trong truyền thuyết cổ xưa cũng có thuyết cho rằng Nhân tộc chính là hậu duệ của Viên Hầu.

Yêu tộc nắm giữ huyết mạch của yêu thú cũng là chuyện dễ dàng bị nhận ra, thậm chí ngay cả những thiên phú thần thông mà Yêu tộc tự hào nhất cũng là truyền thừa của một Yêu thú cường hãn và thần bí nào đó.

Một ví dụ đơn cử như, Thạch Trư cùng Tiểu Hắc Trư đều có huyết thống của "Thạch Bì Trư". Nhưng Thạch Trư thông qua huyết thống biến dị đã trỏ thành yêu tộc , thức tỉnh được thiên phú "Hậu Giáp", trong lúc chiến đấy có thể biến lớp da thành vỏ đá cứng rắn, đạt tới tình trạng đao thương bất nhập để bảo vệ toàn thân.

Nhưng thông thường đối với yêu thú cấp một như Thạch Bì Trư khi vừa mới ra đời thì cực kỳ yếu đuối, sau khi trưởng thành Thạch Bì Trư mới có thể hóa đá từng phần cơ thể. Loại thần thông này cũng giống như Thạch Trư nhưng cũng đạt đến trình đó không thể vượt lên.

Bình thường Thạch Bì Trư vẫn là con mồi của Yêu thú cường hãn trong Hắc Ngục sơn mạch, tầng giáp da bên ngoài thân thể chỉ có thể miễn cưỡng coi là một tầng bảo vệ cho loại yêu thú này chứ không phải là thứ gì nguy hiểm. Còn Thạch Trư sau khi thức tỉnh được "Hậu Giáp" đã trở nên mạnh mẽ hơn. "Hậu Giáp" là một loại thiên phú mang tính thực dựng cao, lúc bình thường thì không lộ ram nhưng một khi vận dụng thì nó có thể chống đỡ hầu hết các đòn đánh cảu địch thủ cùng cấp bậc. Đương nhiên huyết mạch của Thạch Bì Trư cũng không quá cường đại, vì thế thiên phú của Thạch Trư cũng bị hạn chế ở nhiều mặt.

Nói cách khác, hôm nay Tiểu Hắc chưa phải là một con Thạch Bì Trư, như chí ít nó hình như có chút huyết thống dị biến Thạch Bì Trư, bởi vì dù như thế nào, con heo nhỏ này tựa hồ không hề có xu hướng phát triển theo quỹ đạo của yêu tộc. Theo lý thuyết thì lúc này Tiểu Hắc phải mọc ra giáp đá trên từng bộ phận mới đúng, không thể có chuyện thường ngày thì không hề có chuyện gì xảy ra nhưng lúc chiến đấu thì lại xuất hiên một bộ giáp da, việc này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi yêu tộc,

Thế nhưng sự thực đang ở trước mắt, trên thân thể của Tiểu hắc không hề có mảng da nào khác lạ, da nó vẫn bóng loáng như cũ. Thẩm Thạch nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, mãi vẫn không thể giải thích nổi, cuối cùng rút ra kết luận là do Tiểu Hắc ăn uống bậy bạ.

"Hai viên châu kia có lai lịch thế nào nhỉ? Sau khi ăn lại có phản ứng cổ quái như thé?

Thẩm Thạch suy nghĩ hồi lâu rồi mới lắc lắc đầu bỏ qua, hắn chỉ có thể tiếp tục quan sát sự phát triển của Tiểu Hắc Trư. Đợi đến lúc nó trưởng thành sẽ có bộ dáng gì nhỉ?

Tiếp theo, hắn đi đến bên cạnh thi thể của Hôi Lựu Thử, sau khi quan sát kỹ hắn đành phải bỏ qua cho Hôi Lựu thử, mang Tiểu Hắc đi đến nơi khác. Tuy trên thân thể của Yêu thú có chứ nhiều linh tài, nhưng cũng có nhiều yêu thú không có chút giá trị gì, Hôi Lưu Thú chính là loại đó.

Mang theo Tiểu Hắc, Thẩm Thạch tiếp tục thâm nhập vào vùng sâu trong rừng lau sậy, trong truyền thuyết bốn phía xung quanh Ngân Nguyệt Hồ có mọc rất nhiều loại linh thảo, thế nhưng linh thảo ỏ đây là tự sinh tự diệt không có quy hoạch nên sẽ phân bố không đồng đều. Dù cho Tiểu Hắc Trư đối với các loại linh thảo cực kỳ mẫn cảm, nhưng dọc theo đường đi thì số lượng linh thảo Thẩm Thạch thu được cũng khá ít.

Đi mãi tới lúc hơn nữa trưa, người và thú mới nghe được tiếng sóng vỗ, chứng minh bọn họ đã thâm nhập sâu vào trong địa giới của Ngân Nguyệt Hồ, thậm chí nói không chừng bọn họ đã đi đến ven hồ. Thế nhưng dọc theo con đường này, thu hoạch của Thẩm Thạch cùng Tiểu Hắc Trư khá là khiêm tốn, tổng cộng chỉ tìm được hai loại linh thảo, công đầu đương nhiên thuộc về Tiểu Hắc, nhờ nó Thẩm Thạch mới có thể tìm ra vị trí của linh thảo.

Ngẫm lại thì cũng đúng, danh tiếng của Ngân Nguyệt Hồ đã lưu truyền từ lâu, hàng ngày có rất nhiều tán tu truy quét linh thảo, nên vùng phía ngoài hồ chắc chắn đã bị đào bới kỹ càng, linh thảo đương nhiên đã sạch bóng. Chẳng qua nghe nói trung tâm Ngân Nguyệt Hồ ở mới chính là bảo địa, nơi đó Linh Khí nồng đượm, sức sống dồi dào, linh thảo cực nhiều, cấp bậc cũng cao hơn, giá trị của chúng sẽ không kém.

Nhưng mà, phần thưởng lớn đi cùng nguy hiểm cao, yêu thú ở vùng trung tâm cũng cực kỳ cường đại, một sô kẻ không tự lượng sức đã phải chôn thây tại đó.

Thẩm Thạch đứng lại, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút do dự, khi hắn tới đây suy nghĩ của hắn chỉ là muốn ngắm nhìn vùng đất danh tiếng này như thế nào, nếu vận khí không tệ thì có thể hái chút ít linh thảo. Hắn tới đây đã được bốn ngày, cũng không xảy ra sự tình gì đặc biệt, hắn thâm nhập cũng đã dù sâu, hiện tại nên quay đầu lại hay tiếp tục tiến lên?

Chỉ là có lúc cây muốn nghỉ mà gió chẳng ngừng. Từ sâu trong hồ chợt vang lên một tiếng cười chói tai, theo sau đó là một tràng cảnh rối loạn, một đám thủy điểu bị dọa cho hết hồn phải bay lên không trung tránh né. Xen lẫn tiếng vỗ cánh là mấy âm thanh gầm gừ cực lớn nghe như là từ nhiều địa phương khác nhau đồng thời truyền tới.

Cùng lúc đó, âm thanh hùng hồn mang theo vài phần sát khí lại cất lên, vang vọng trên từng ngọn lau sậy"

"Các vị đạo hữu, mau chóng quay về đi, chỗ này đã bị Ngư Long phái bọn ta bao vây, nếu có người ngông nghênh tiến lên, đừng trách chúng ta không khách khí."

Thẩm Thạch ngẩn ra, lập tức nhớ tới một môn phái tu chân nhỏ ở Đoạn Nguyệt Thành, Ngư Long Phái. Trước đây bọn họ cũng được xem là bá chủ một phương. Nhưng từ khi Huyền Kiếm Môn được Thiên Kiếm Cung xuất hiện thì thanh thế của Ngư Long Phái đã bị suy giảm đi cực nhiều. Những năm gần đây Ngư Long phái chỉ có thể cụp đuôi mà sống qua ngày.

Nhưng không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở Ngân Nguyệt Hồ này, chỉ không biết vì duyên cớ gì mà Ngưng Long Phái lại bày ra khí thế hung hăng như vậy. Chẳng qua tu sĩ ở chỗ này đa số là tán tu, không hề có căn nguyên gì nên bọn họ không hề sợ hãi Ngư Long Phái.

Thẩm Thạch cũng không muốn nhiều chuyện, huống hồ bọn họ là một môn phái tu chân, tuy không lớn nhưng cũng cường đại hơn so với đám tán tu. Mình chỉ là một tu sĩ Luyện Khí cảnh tội gì mà rước họa vào thân.

Vì thế tuy hắn hiếu kỳ với sự việc đang xảy ra nhưng cuối cùng Thẩm Thạch cũng xoay người lại chuẩn bị rời đi.

Chỉ là vừa lúc đó, Tiểu Hắc Trư ở bên chân bỗng nhiên ngẩng đầu về phía không trung, khịt khịt mũi ngửi mấy lần, sau đó nó lộ ra vẻ kinh ngạc hoài nghi, rồi qua giây lát thì hai mắt nó đã trợn trọn, miệng liên tục kêu hừ hừ, thậm chí bắt đầu dùng móng heo cào xuống mặt đất, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước. Thẩm Thạch ra lệnh cho nó rời đi nó cũng mặc kệ, nó kích động đến nổi cả thân run lên, cả người nó ở tư thế chực chờ để xông lên.

Thẩm Thạch dừng bước, nhìn xuống Tiểu Hắc, trong mắt xẹt qua một tia thần sắc khác thường.