Chương 175: Đau buồn âm thầm

Chế tác Phù Lục không phải là một công việc đơn giản. Ngoài việc phải chuyển tải một lượng lớn Linh lực vào trong Phù văn và Phù trận, chế tác Phù Lục còn phải đảm bảo lúc bộc phát phải phù hợp với uy lực của loại Ngũ Hành Thuật Pháp. Vì lí do đó nên chất liệu để làm Phù lục phải là loại chắc chắn, dẻo dai. Hầu hết những lá phù đều chế tác bằng Linh tài phối hợp cùng Linh lực bản thân.

Phần lớn linh tài để chế tác Phù lục đều là các loại linh thảo cao giai để làm Phù chỉ. Ngoài ra, lá phù phải đủ mạnh mới thừa nhận được Linh lực cường đại, cho nên Phù lục có cấp bậc càng cao thì yêu cầu loại chất liệu chế tác cũng phải cao lên, thậm chí, đôi lúc còn dùng đến cả Linh quáng, một loại tài liệu còn trân quý hơn cả Linh tài. Tuy nhiên, những Phù lục này đã suy thoái cũng với Ngũ Hành Thuật Pháp từ lâu, chỉ sợ những thứ đó cũng đã tuyệt tích ở Hồng Mông chư giới.

Phù lục là một vật vô cùng có giá trị đối với bản thân mỗi tu sĩ. Không chỉ thế, nó còn là một món tiền “kếch xù”, nếu một tu sĩ có tình hình kinh tế “eo hẹp” mà “ngẫu nhiên” nhặt được một ít Phù lục thì có thể giải quyết khó khăn ở chỗ các thương gia, bọn họ rất nguyện ý bỏ tiền ra mua vào. Năm mươi tấm Phù lục, cho dù chỉ là loại bình thường dùng để chế tác Nhất giai Phù lục Hoàng Phù Chỉ cũng đã đủ độ hấp dẫn để các tán tu “bần cùng sinh đạo tặc”. Dù sao đi nữa thì với số lượng này có trong tay thì mỗi tán tu cũng có một lượng tài phú kha khá rồi.

Thẩm Thạch thoáng cảm nhận bầu không khí khác thường.Nhất thời, trong nội tâm của hắn trào dâng vài phần hối hận. Hắn thầm oán trách vì sao mình ngẩn ngơ ở Yêu giới lâu như vậy. Tuy Yêu giới thường xuyên diễn ra những trận giao tranh sinh tử nhưng Yêu tộc, tiêu biểu là Thanh Xà bộ tộc chẳng hạn, đa số bọn họ đều thuộc loại “ đầu óc ngu si , tứ chi thì phát triển” lại thẳng tính, một lời không hợp liền trở mặt rút đao chém giết, hiếm khi nào bọn họ sử dụng mấy thứ mang tên là “ tâm kế”. Ai…a..a..Ngây ngốc ở địa phương này lâu như vậy, lòng cảnh giác của mình càng ngày càng tệ hại nha.

Thẩm Thạch tự động bỏ qua những ánh nhìn xoi mói của những tu sĩ khác. Lúc này, tên tiểu nhị sau mồi hồi kinh ngạc cũng vội vàng đưa ra giá tiền. Một viên Linh Tinh có thể mua được năm tấm Hoàng Phù Chỉ, vậy năm mươi tấm phù sẽ là mười viên Linh Tinh. Hơn nữa, hai Bích Đào Mộc Phù Bút có giá là một viên Linh Tinh, Chu Sa lại tốn thêm một viên Linh Tinh. Lần này, Thẩm Thạch tiêu tốn tất cả là mười ba viên Linh Tinh để mua hết đống tài liệu này.

Linh Tinh trên người hắn chỉ trong nháy mắt đã ra đi một nữa, cảm giác này đúng là không được thoải mái a. Hắn đang rất..rất là đau lòng cho số tài sản ít ỏi của mình. Bất quá, đây là việc mà hắn cần phải làm. Nếu không có bảo bối để phòng thân thì ai mà biết mình sẽ gặp chuyện gì. Nếu vào thời điểm trong tay không có Phù Lục mà giáp mặt địch nhân thì kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Thẩm Thạch kiên quyết không để mình lâm vào tình huống đó.

Bị những ánh mắt dò xét, xoi mói là một cảm giác vô cùng….vô cùng không thoải mái. Vì thế, sau khi mua xong những Linh Tài cần thiết, Thẩm Thạch không còn tâm tư đi dạo. Cất toàn bộ Linh Tài vào túi, hắn lập tức xoay người đi về hướng thương điếm Thần Tiên Hội.

Trên tay hắn có một Như Ý Đại, chỉ cần thuận tay nhét vào là xong cũng không cần tay xách nách mang chi cho khổ, nhưng, an toàn là trên hết. Giờ phút này, sự cảnh giác của Thẩm Thạch đã được đề cao tới cực điểm. Dù gì, hắn cũng chỉ mới là một Luyện Khí Cảnh nho nhỏ. Nơi hắn đang đứng đây lại là một nơi rồng rắn hỗn tạp, nếu để cho người khác biết hắn chưa tới Ngưng Nguyên Cảnh mà đã sử dụng được Như Ý Đại chỉ sợ phiền toái sẽ tìm đến hắn a. Tốt nhất cứ để vậy mà đi ra khỏi Thần Tiên Hội.

Trong cửa hàng, hằng hà sa số những ánh mắt với nhiều sắc thái khác nhau đang nhìn bóng lưng hắn biến mất trong dòng người. Có người không phản ứng gì nhưng cũng có người ước ao ghen tỵ. Một tu sĩ có thể bỏ ra một đống tiền để mua Phù Lục và Linh Tài thì thân thế cũng không nhỏ. Phần lớn tán tu không ai dùng Linh Tinh tu luyện nhiều ngày, càng không dám vọng tưởng làm cái việc phá gia chi tử này.

Một tên tiểu tử có gia thế như vậy thì không thể là một tông môn đệ tử tầm thường mà có lẽ là truyền nhân dòng chính của một thế gia tu chân nào đó.

Người với người mà sao lại khác nhau quá, số phận thật hẩm hiu a…a..Cái ý nghĩ này đồng loạt xẹt qua trong lòng những tu sĩ đang có mặt ở đương trường.

※※※

Sau khi chen chúc trong đoàn người để thoát khỏi đại môn Thần Tiên Hội, Thẩm Thạch dáo dác nhìn bốn phía rồi cất bước đi thêm một đoạn nữa. Khi đã xác định không có ai chú ý hay theo dõi, hắn vọt vào một con hẻm nhỏ hẻo lánh rồi thần không biết quỷ không hay quét sạch những thứ Linh Tài vào Như Ý Đại.

Đến giờ phút này, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm mà nhàn nhã bước đi trên đường. Nhìn con đường dài đầy những tu sĩ tới lui mắt hắn nheo lại. Mười ngày nữa hắn sẽ gặp sư huynh tiếp dẫn của Lăng Tiêu Tông tại Tam Xuân Lâu, thế nhưng, hắn không biết chính xác nơi đó nằm ở nơi đâu. Hiện giờ vừa đúng lúc để hắn có thể đi hỏi thăm một chút.

Nghĩ đến đây hắn liền dạo bước đi nhanh về phía trước. Liên tục quan sát bốn phía thế mà hắn vẫn không thấy nơi nào có treo bảng hiệu Tam Xuân Lâu. Cuối cùng, hắn dứt khoát bước vào một cửa hàng bên đường rồi đi thẳng tới chỗ lão bản. Lão bản kia rất nhiệt tình và tốt bụng đã đưa cho hắn địa chỉ của Tam Xuân Lâu. Nguyên lai, Tam Xuân Lâu này không nằm trên con đường náo nhiệt kia mà nó nằm ở thành Bắc, cách đây thêm hai con đường nữa.

Thẩm Thạch tạ ơn lão bản rồi cứ theo phương hướng đã chỉ mà đi. Hắn đi thêm hai con đường nữa, quả nhiên Tam Xuân Lâu nằm trên một con đường ở phụ cận thành Bắc.

Đường phố ở Tam Xuân Lâu nhân khí không thịnh vượng bằng con đường ở chỗ Thần Tiên Hội. Bất quá, sỗ lượng các tu sĩ qua lại ở đây cũng không ít. Thẩm Thạch nghĩ lại thì thấy dường như số lượng tu sĩ ở đây đã đạt trình độ” đông như kiến” , dường như có xu thế vượt lên trên các thành trì của Nhân Tộc ở Hồng Mông chư giới.Có thể nguyên nhân là do nơi đây xa xôi lại rất nguy hiểm, thường xuyên xuất hiện Yêu thù Dị tộc nên không thích hợp cho người thường sinh sống nhưng ngược lại, nơi này lại có rất nhiều thiên tài địa bảo, một điểm hấp dẫn không hề nhỏ đối với các tu sĩ.

Tam Xuân Lâu là một gian tửu lâu cao ba tầng, bề ngoài không có gì là đặc biệt. Thẩm Thạch sau khi dạo một vòng và ghi nhớ kĩ địa chỉ liền xoay người bước đi. Còn mười ngày nữa người của Lăng Tiêu Tông mới đến nên lúc này ngồi đây chờ đợi là điều vô bổ, vả lại, trong lòng hắn cũng đang có nổi bận tâm vô cùng lớn a. Tiền Nghĩa căn nguyên cũng không phải là tán tu tầm thường mà ngược lại, hắn trăm phần trăm là đệ tử Huyền Kiếm Môn. Hắn rất muốn tìm hiểu rõ ràng nhưng mấy ngày nữa sẽ kết thức Tứ Chính đại hội ở Thiên Kiếm Cung, không cẩn thận thì hắn sẽ dễ dàng bị điều tra ra đã dính líu tới việc kia.

Thẩm Thạch không hề hối hận gì về việc giết hắn, nhưng ngày đó, người thông tri cho mình lại là đệ tử Huyền Kiếm Môn và xuất thân từ Thiên Kiếm Cung- Nam Cung Oánh. Tuy thi thể Tiền Nghĩa đã được xử trí nhưng Thẩm Thạch cũng không muốn ở lại nơi này.

Hắn hy vọng mình có thể thuận lợi trở về Lăng Tiêu Tông.

Những suy nghĩ đó càng làm tâm tình hắn thêm trầm trọng, không nhịn được mà khẽ cau mày rồi lắc đầu xoay người rời đi. Có lẽ, nhín thấy Tam Xuân Lâu cộng thêm tâm sự trong lòng nên tâm thần hắn có chút thấp thỏm không yên. Hắn không nhận ra rằng, một thân ảnh đang lặng lẽ bám theo sau hắn . Đó là thân hình cao lớn của tu sĩ ở Thần Tiên Hội.

※※※

Cùng lúc đó, bên ngoài vô danh thôn xóm, đông đảo đệ tử Huyền Kiếm Môn đã lần nữa quay trở lại. Cầm đầu vẫn là Cảnh Thành , đồng thời hai đệ tử Huyền Kiếm Môn ngày đó đã lùng bắt Hôi Tích bộ tộc- Phó Tuấn, Đinh Hòa- cũng đã trở về. Tuy nhiên, thân ảnh Nam Cung Oánh cho tới hiện tại vẫn không thấy.

Ba người này đã đến lúc xế chiều. Nhìn sắc trời đang dần tối, bọn họ ba mặt nhìn nhau không nói gì. Lúc này, sự kiên nhẫn của Đinh Hòa đã tới giới hạn, hắn mở miệng phàn nàn: “Sư huynh, chúng ta phải đợi ở nơi này bao lâu nữa? “

Cảnh Thành cau may. Hắn chưa kịp mở miệng thì Phó Tuấn sắc mặt bất thiện đang đứng bên cạnh đã lên tiếng: “ Sư huynh, ta thấy chúng ta đứng đây đợi Tiền Nghĩa đúng là không thỏa đán. Luận về thân phận, chúng ta ai cũng đều là tiền bối sư huynh của hắn, dựa vào cái gì lại bắt ba chúng ta phải chờ đợi hắn. Chúng ta dùng số thời gian nhàn nhã, nhàm chán này về Đoạn Nguyệt Thành tu luyện không phải tốt hơn sao?? “

Cảnh Thành sắc mặt vô cùng khó coi, tức giận nói: “Đủ rồi! Câm mồm và đừng có phàn nàn nữa. Bất kể thế nào, chúng ta là bốn sư huynh đệ. Sư phụ đã cho ta làm đầu lĩnh thì ta phải hoàn thành trách nhiệm. Tên gia hỏa Tiền Nghĩa này tính tình tuy cổ quái nhưng cũng là đồng môn sư huynh đệ của chúng ta, bốn người cùng đi thì bốn người phải cùng về.”

Đinh Hòa bĩu môi, hừ khẽ một tiếng: “Ta nghĩ với cái tính tình đó, hắn cũng không xem chúng ta là đồng môn sư huynh đệ. Cả ngày cứ độc lai độc vãng, hễ cứ nhìn thầy Yêu tộc là đỏ mắt xông vào, chém giết một cách mù quáng cứ như không muốn sống . Mặc kệ lần này sư phụ giao phó gì, chúng ta hãy cứ lấy việc thu thập Tinh Quáng làm chính.”

Cảnh Thành thở dài ngao ngán, nói: “ Ài…Lần trước sư phụ cũng đã đặc biệt dặn dò hắn, hắn cũng đã hảo hảo đáp ứng.Nhưng mà, ai mà biết được, khi hắn đến Đoạn Nguyệt Thành đột nhiên lại thay đổi như vậy chứ.”

Phó Tuấn ngẩng mặt nhìn trời: “ Sư huynh à, trời cũng đã tối rồi đấy, chúng ta phải đợi bao lâu nữa đây? “

Lúc này, Cảnh Thành đang đi tới đi lui vô cùng nôn nóng, xem ra hắn cũng đã không đủ kiên nhẫn để đợi Tiền Nghĩa nhưng lại không thể bỏ mặc tên gia hỏa ấy mà không quan tâm. Hắn căm tức nói: “ Cái tên chết tiệt này không biết đang làm cái gì nữa. Chả phải đã nói là chỉ xem thử có cá lọt lưới thôi sao. Việc này có thể làm mất rất nhiều thời gian nha. Hừ…vì sao hắn đến giờ vẫn chưa trở lại nhỉ? “

Ba người oán trách, ca thán xong rồi chả biết làm gì. Sắc trời đang dần dần tối đen, sắc mặt ba vị đệ tử Huyền Kiếm Môn cũng càng ngày càng đen tối. Cuối cùng,Phó Tuấn không thể chịu được nữa, hắn giải quyết tâm tình buồn bực của mình bằng cạnh hỏi Cảnh Thành: “Sư huynh! Nam Cung Oánh không phải đi cùng huynh à, sao cả ngày hôm nay cũng không thấy? “

Đinh Hòa đứng ở một bên ánh mắt sáng tựa đèn pha. Hắn vừa cười, vừa tiến tới một cách nhanh chóng: “Ồ, Nam Cung sư muội luôn đi cùng với huynh sao, chẳng lẽ…..”

“ Đi..đi…Cút! “ Cảnh Thành vung tay đẩy mạnh tên gia hỏa này ra đoạn tức giận nói: “ Nam Cung sư muội dù gì cũng là một thượng môn đệ tử, thân phận cùng chúng ta bất đồng.Thêm vào, nàng tới nơi này là để lịch luyện mà nó cũng đã kết thúc rồi cho nên nàng không muốn ở lại chỗ này cũng là lẽ đương nhiên. Hơn nữa….”

Cảnh Thành nói đến đây thì do dự, chần chờ làm cho Đinh Hòa đang đứng cạnh vô cùng ngạc nhiên: “ Hơn nữa cái gì cơ? “

Cảnh Thành nhún vai rồi nói: Ta thấy Nam Cung sư muội dường như hơi căm ghét hành động giết Yêu tộc một cách bừa bãi của Tiền Nghĩa.”

Phó Tuấn khinh thường nói: "Tên kia chính là người điên."

Cảnh Thành trừng mắt liếc hắn Phó Tuấn chỉ hừ một tiếng rồi quay đầu đi. Đinh Hòa đứng cạnh thấy cảnh này chỉ cười hì hì nói: “ Sư huynh, đệ nói thật, Nam Cung sư muội tuổi trẻ tài cao, tướng mạo xinh đẹp, dung nhan mỹ miều , sáng chói tựa ánh trăng rằm, đạo hành nàng lại cao mà xuất thân, gia thế càng không cần phải nói. Nếu các người hữu duyên thì…hắc..hắc..một việc đại hỉ, thiên kinh địa nghĩa a.”

Cảnh Thành trong lòng đập thình thịch nhưng lại lập tức cười khổ lắc đầu: “ Các ngươi không được nói bậy a. Nam Cung sư muội là ai chứ? Người nổi bật của thế hệ đệ tử trẻ Thiên Kiếm Cung đấy. Nàng là một thiên chi kiêu nữ, bá đạo tuyệt luân. Nhân vật bậc này thì môn hạ đệ tử tầm thường như chúng ta làm sao xứng được? “

Phó Tuấn và Đinh Hòa nhất thời trầm mặc trong chốc lát rồi đồng thời thở dài chán nản.

Cảnh Thành lắc đầu khẽ nói: “ Được rồi, đừng nghĩ những chuyện này chi cho nhọc lòng. Ta thấy sắc trời đã tối, Tiền sư đệ đến giờ vẫn chưa về làm ta có cảm giác bất an. Có lẽ, chúng ta nên vào rừng tìm kiếm thử.”

Đinh Hòa hơi cau mày rồi cất tiếng phàn nàn: “ Phiền toái thật, ta cứ ở chỗ này đợi không được sao? “

Cảnh Thành vỗ nhẹ đầu hắn rồi cười mắng: “ Cùng đi nào. Ngươi đừng mong sẽ được lười biếng. Ài…lần này ta đã thấy rõ, kẻ này là một người không thể đoán trước a. Lần sau có làm nhiệm vụ nữa thì ta nhất quyết không mang hắn theo.”

Ngày thường, Phó Tuấn và Đinh Hòa có giao tình rất tốt với Cảnh Thành nên khi nghe hắn nói vậy bọn họ đều nở nụ cười, gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng. Tâm tình đã khá hơn nên ba người lại tiếp tục chuyện trò vui vẻ, đồng thời tiến gần đến mảnh rừng rậm, nơi mà bọn họ đã mòn mỏi đợi chờ thân ảnh Tiền Nghĩa xuất hiện nhưng đến giờ vẫn không thấy tâm hơi.