Chương 159: Lục Tiên

Lão Bạch Hầu cau mày, nhìn Thẩm Thạch cứ như vậy mang Tiểu Hắc Trư cọ sát vào cây Ngọc Lậu của Kim Thai Thạch một cách đầy kinh ngạc. Chung quanh kim quang hỗn loạn lập lòe, không cần phải nói cũng hiểu là có liên quan đến việc kia Tiểu Hắc Trư cọ sát vào Ngọc Lậu, nhưng đến tột cùng là vì cái gì mà sinh ra biến hóa như vậy, Lão Bạch Hầu nghĩ nát óc cũng không ra được. Bên kia, Thạch Trư đang nằm bên một khối Kim Thai Thạch hấp hối, thân thể bỗng mơ hồ rung động, nhưng nhìn lại vẫn là đang hôn mê bất tỉnh.

Bên ngoài cửa đá, tiếng va đập càng lúc càng lớn, tiếng tùng tùng tùng vang khắp mất thất như người ta đang gõ vào da trống vậy. Xem ra Phượng Yêu Tộc sắp phá được cự thạch mà xông vào, đó cũng chính là lúc bọn Thẩm Thạch ắt phải chết rồi.

Vài giọt mồ hôi lăn xuống trán từ tóc Thẩm Thạch. Cái khung cảnh kim quang tán loạn cùng từng luồng Thanh Khí rung rung chuyển động bên trong Ngọc Lậu dường như đều nói cho hắn biết cái đại môn để thoát thân có lẽ sắp mở ra trước mắt. Nhưng vẫn còn thiếu chút năng lượng để khởi động pháp trận, chỉ cần là như vậy thôi.

Là một chút, một chút khí lực cần thiết cuối cùng a.

Nhưng mà hắn không thể tìm thấy, vô luận thế nào cũng không thể khởi động được pháp trận a…

Tiểu Hắc Trư kêu hừ hừ vài tiếng, hoang mang ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Thạch, không hiểu vì sao chủ nhân của nó ngày thường thập phần tỉnh táo giờ phút này lại gấp gáp, hổn hển như vậy.

Thẩm Thạch mở to hai mắt nhìn, cứ như vậy chăm chăm vào cây Ngọc Lậu, kim quang bên cạnh hắn vũ động nhưng hắn cũng đem điều đó bỏ phắt ra khỏi đầu, nửa điểm tiếng động cũng không lọt tai. Giờ hắn chỉ có một ý niệm trong đầu là như thế nào- như thế nào để có thể thúc giục được pháp trận đây?

Pháp trận này đối với bản thân Tiểu Hắc Trư rõ ràng là có phản ứng, rất có thể bởi vì Tiểu Hắc Trư lúc trước trong đáy mắt xuất hiện ba màu dị quang tương tự như của viên châu kia. Thẩm Thạch đã ngầm đoán ra hẳn là con heo lười kia không biết từ lúc nào đã trộm ăn mất viên châu kia rồi.

Đúng là gặp quỷ a, heo mà cũng ăn bảo châu a? Chả nhẽ heo ở Yêu giới này không phải là thứ heo bình thường ư?

Cho dù Thẩm Thạch giờ phút này tâm phiền ý loạn, nhưng nghĩ đến đấy cũng không khỏi một hồi yên lặng, nhịn không được trừng mắt nhìn Tiểu Hắc Trư. Tiểu Hắc Trư lại càng lấy thế làm hoảng sợ, trong miệng dị thanh một hai tiếng, cái cái tai nhỏ cụp xuống, bộ dạng vô cúng lo sợ sầu não!

Thẩm Thạch lúc này cũng chẳng có thể quan tâm đến biến hóa quái dị hôm nay của Tiểu Hắc Trư thêm nữa, mặc kệ là nó mới nuốt hay nuốt lâu rồi, viên châu đã được tiêu hóa hay chưa, tóm lại là nếu chỉ dựa vào công hiệu của viên châu kia thì rõ ràng là không đủ, không thể nào thúc giục pháp trận khởi động được rồi. Như chính hắn trước kia trên Bắt Yêu đảo chỉ dùng Thiên Phạm Cổ Châu thăm dò Kim Thai Thạch pháp trận cũng rõ ràng là không có hiệu lực.

Hoàn cảnh hôm nay, quả thực hết thảy đều dẫn đến tuyệt lộ a.!

Dù rằng là kim quang hỗn loạn kia tựa hồ đã mở ra một con đường sống rồi, nhưng không thể bước đến a…

Lão Bạch Hầu giờ phút này nhìn một hồi cũng dần dần tỉnh táo trở lại, đi đến gần, bộ dáng như muốn hướng Thẩm Thạch hỏi điều gì. Chẳng qua đúng lúc hắn định mở miệng thì bên kia thông đạo, một tiếng Oanh long long kịch liệt truyền đến, xen lẫm trong đó cả sự cuồng hỉ của Hắc Phượng yêu binh.

Một hồii tràn ngập bụi mù sau khi mấy tiếng nổ ầm ầm truyền vào mật thất, cái cự thạch phiến kia cuối cùng cũng bị đánh tan tành.

Lão Bạch Hầu thân thể run lên, lời định nói rút cuộc cũng không thề cất lên, mà Thẩm Thạch thì ngay lập tức sắc mặt tái nhợt, kéo Tiểu Hắc Trư ôm thật nhanh, mang theo một tia tuyện vọng, thở dài một tiếng, rồi lại đem Tiểu Hắc Trư ghì chặt trong lồng ngực.

Ánh mắt của hai người, đồng thời không còn nhìn Ngọc Lậu mà xoay ra lối cửa thông đạo, chỉ thấy phía sau mảng bụi mù một thân ảnh cao gầy đầy dữ tợn hung ác đi ra, phía sau lưng hắn là một đống Hắc Phượng yêu binh đằng đằng sát khí. Trong nháy mắt, non nửa mật thất đã bị chiếm trọn.

“Trốn a, vì sao lại không trốn thêm đi a?”

Cái đầu Yêu tộc hung ác ấy, đương nhiên là Huyết Lang a. Hắn nhìn ba địch thủ nay đã lâm vào tuyệt cảnh, một tên bất lực trọng thương nằm trên đất, hai tên còn lại thì đang lo sợ không yên. Cả ba không hiểu vì sao lại đững giữa trận pháp Kim Thai Thạch, mà Kim Thai Pháp Trận cũng không hiểu vì sao lại kim mang hỗn loạn. Hắn nhe rang cười hỏi, trong giọng nói ra không giấu giếm khoái ý cùng ác độc.

Về phần bên Kim Thai Thạch pháp trận nằm trong mật thất, Huyết Lang chỉ nhìn thoáng qua liền dời mắt đi, hiển nhiên là đã sớm biết cái mật thất này cất giấu pháp trận rồi.

“ Ta nên tiễn các người ra đi như thế nào đây?” Vẻ mặt Huyết Lang tràn đầy sự khủng bố, hai tay móng vuốt cực kì sắc bén đã động đậy, bàn chân chậm lại bước tới, muốn thật cố gắng làm sao cho hai tên kia có thể được nếm hết mùi sợ hãi thống khổ. Mà hắn thì đúng là kẻ quyết định vận mệnh của họ a…

“Là đem đem thịt các ngươi xẻo từng miếng vất xuống cho chó ăn hay là chém các ngươi làm hai rồi dùng sắt xuyên qua, đưa lên đầu Phượng Minh Thành treo đây? Nhưng mà ta hứa với các ngươi, trong một tuần tới các ngươi sẽ không phải chết đâu… Hặc hặc hặc….”

Nói đến đoạn hứng cao ý khoái, Huyết lang không nhịn được lớn tiến nhe răng ngửa mặt cười.

Lão Bạch Hầu sắc mặt cực kì tái nhợt, mà trên mặt đất Thạch Trư nãy giờ hôn mê bất tỉnh bỗng nhiên rên rỉ một tiếng. Nhưng khi tỉnh lại, mở mắt ra, đảo qua xung quanh, ban đầu còn vô cùng kinh ngạc nhưng rồi cũng nhanh chóng minh bạch tình cạnh của mấy người bọn hắn. Khuôn mặt xấu xí của Thạch Trư lộ vẻ tuyệt vọng, vô lực quay đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy khuôn mặt Huyết Lang kia mà buồn nôn.

“Các ngươi có biết trên mình tổng cộng có bao nhiêu cái xương không? Nếu như không biết, ta có thể cho các ngươi biết a. Trước mắt các ngươi, ta sẽ lấy tưng cái mà gỡ xuống, móc ra, bày cho các ngươi đếm… Còn nữa, tâm can tỳ thận các ngươi cũng sẽ như vậy, đều cho các ngươi nhìn…”

Những câu nói ghê rợn với thanh âm kinh khủng cùng thần sắc dữ tợn kia như siết thêm cái tuyệt vọng, cứ từ từ mà trói chặt lấy Thẩm Thạch bọn hắn.

Mật thất đột nhiên yên tĩnh trở lại, thậm chí ngay cả đám yêu binh phía sau Huyết lang kia chẳng biết vì sao cũng trầm mặc không nói, tất cả đang chú ý đến Huyết Lang, dường như đều bị những lời của hắn chấn nhiếp.

Kim quang lập lòe, như cánh tay ôn hòa lấy Thẩm Thạch mà vuôt ve, ôm ấp. Trong thoáng chốc, hắn lại như quay về ba năm vê trước trong cái đêm khuya trên cái hang động nơi sâu nhất của Bắt Yêu Đảo, cái kia sinh tử bầy ra trước mắt khiến người ta tuyệt vọng.

Là sinh hay tử đây?

Hắn không biết, hắn không muốn chết, thế nhưng không biết như thế nào…

Hắn mờ mịt cúi đầu lại, vô thức nhìn Tiểu Hắc Trư với vài phần tuyệt vọng, tiến đến Ngọc Lậu bên cạnh, Thanh Khí trong Ngọc Lậu lần nữa rung động dịch chuyển, Kim Thai Thạch lần nữa kim sắc quang mang run rẩy lập lòe, nhưng mà vẫn thiếu đi một chút gì đó… Hết thảy vẫn không phát sinh gì thêm.

Huyết Lang bước chân tiến đến cùng tiếng cười bạo ngược, vận mệng đáng sợ kia như đã kề cổ rồi.

Lão Bạch Hầu mặt xám xịt, thân thể bắt đầu có chút run rẩy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, Thạch Trư thì dùng nốt chút tàn lực cố nhích lại gần bọn họ, dù có chết thì chết bên bạn bè, ít nhất cũng có chút an tâm a.

Không khí trầm mặc làm cho người ta hít thở không thông, như kẻ không biết bơi nước ngập quá đầu, sao có thể thở a…

Không cách nào hô hấp, tựa như một khắc sắp chết đuối, dù là đáy lòng đang gào thét cầu cứu nhưng trong miệng không thể há ra một tiếng được a…

Tất cả khí lực tựa hồ như giây phút tử vong kề sát mà cũng bị tử thần dọa chạy đâu mất hết.

Thẩm Thạch không muốn chết, hắn muốn sống mà trở về, hắn còn muốn lắm nhìn phụ thân một lân nữa. Mắt hắn đỏ hoe, bờ môi hổn hển, run rẩy, nhìn cái cửa sống kia rõ ràng nơi đây nhưng sao Ngọc Lậu Thanh Khí vẫn chỉ đến thế.

Đột nhiên, thân thể hắn như chấn động, như là trong tuyệt vọng tia sáng hồi sinh ùa tới. Một viên châu không được, vô luận là Thiên Phạm Cổ Châu hoặc là viên châu không biết tên kia bị Tiểu Hắc Trư nuốt mất, nhưng mà hai khỏa thì sao đây?

Hai khỏa thì sao đây a?

“Ách” một tiếng, hắn đột nhiên thò tay đến bên hông, có thứ trọng yếu nhất của hắn, chính là cái bao vải kia, lấy ra một viên hạt châu màu xám tàn lụi nơi như vết tích không biết bao nhiêu năm tháng tang thương ẩn chứa- chính là Thiên Phạm Cổ Châu, sau đó dùng nó cùng với Tiểu Hắc Trư cọ sát vào Ngọc Lậu.

Một khắc này, Thẩm Thạch cảm giác như cả thế giới như dừng lại, chính mình rút cuộc cũng không nghe được bất kì thanh âm nào, cảm giác chung quanh cũng không có động tĩnh gì, cho dù la Huyết Lang với thanh âm bạo ngược kia cũng biến mất. Trong mắt hắn chỉ còn một cây Ngọc Lậu từ thượng cổ ngàn xưa để lại.

Hạt châu màu xám, cùng một đầu Tiểu Hắc Trư dị sắc…

Yên lặng thanh âm, Yên ắng cả cõi lòng…

Hết thảy thanh âm biến mất!

Sau đó một đám quang mang yếu ớt nhưng lại đầy cố chấp nơi viên châu xám xịt sang lên. Là một ánh hào quang yếu ớt run rấy nhất từng có. Sau đó một khắc, trong mắt mắt Tiểu Hắc Trư, cơ hồ đồng thời ba đạo quang huy xanh vàng tím lại đồng thời sáng lên, hai đạo quang mang hoàn toàn bất đồng, lại phảng phất Phật tướng, cùng nhau hô ứng, như thể từ xa xưa tuế nguyệt ngàn năm từng là hảo hữu, tại thời khắc này, nơi đây nhẹ nhàng cất lời chào nhau.

Ngọc Lậu Thanh Khí lập tức sục sôi, bay thẳng lên, lấp đầy khe hở cuối cùng.

Bên trên Kim Thai Thạch, kim quang đại thịnh, như mặt trời nơi hừng đông thức tỉnh, rọi khắp đại địa, bừng sáng từng khe mật thất, chiếu lên khuân mặt mỗi người- lúc này thần sắc đang khó có thể diễn đạt được.

Một cỗ khí tức cổ xưa mênh man, đột nhiên xuất hiện nơi mật thất trong lòng núi.

※※※

Khí tức cổ xưa không cách nào hình dung, mang theo cả dấu vết những năm tháng Hồng Hoang Thương Cổ. Khí tức ấy bao phen tuế nguyệt vẫn vẹn nguyên, vờn lượn, sôi trào quanh Kim Thai Thạch.

Trong thoáng chốc, giống như Thiên Địa thủa còn sơ khai ấy, Âm Dương chợt phân tách, sấm sét gầm rú kinh thiên, Cự thú gào thét ngập địa.

Kim Thai pháp trận quang huy đại thịnh, đem ba người cùng đầu hắc trư bao bọc lấy. Bên ngoài, Huyết Lang cuồng nộ gầm gừ, thân ảnh bạo ngược lao đến. Mà đám Yêu binh phía sau Huyết Lang nhanh chóng qua đi giây phút bị dị tượng làm cho ngây người, lập tức tỉnh ngộ lại, nguyên một đám hung thần ác sát gào thét kêu to mà đánh tới.

Thẩm Thạch ôm chặt tiểu trư, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía ngoài Kim Thai pháp trận, nếu như đạo quang huy kia không ngăn được đich nhân thì mình cũng chỉ một con đường chết mà thôi.

Ánh đao lạnh như băng phản chiếu khuân mặt hắn, tái nhợt nhưng vẫn có phần kiên nhẫn ương ngạnh, cắn chặt hàm răng, nhìn thẳng Huyết Lang.

Huyết Lang rống giận, ánh mắt điên cuồng như sắp bốc cháy, muốn đem tên địch nhân này hóa thành tro bụi.

Nhưng mà ánh đao kia, trong khoảnh khắc cuối cùng, kim mang cũng lan ra, bao phủ lấy.

Tất cả Hắc Phượng Yêu tộc, cho dù là Huyết Lang, đều bị một cỗ lực lượng man hoang không thể chống đỡ, ép sát vào góc tường mật thất.Quang huy chói mắt, mênh mang như Viễn Cổ. Một tiếng âm vang lan ra khắp lòng núi.

Như đất trời thịnh nộ!

Vì vậy mà băng gẫy đất nứt!

Sơn mạch khuynh đảo, lòng núi rạn nứt, một cột sáng màu vàng cực lớn bắn thẳng lên trời, khiến cho ba đại Địa Yêu đang đánh nhau cũng không khỏi rung động, nhất thời ngạc nhiên quay đầu.

Cột sáng mang khí tức cổ xưa như phá tan mấy đen, rực sáng Thiên Địa, tựa như Thần Linh chi kiếm xuyên thủng toàn bộ thế gian.

Sau một khắc, hào quang tiêu tán, Thiên Địa lần nữa yên lặng.

Hết thảy đều tiêu tán vô tung, chỉ có một mảnh dấu vết hỗn độn, lưu lại nơi kia sau trong sơn động mật thất!