Đột nhiên một âm thanh cao vút vang lên. Tiếng kèn dồn dập, quanh quẩn khắp Phượng Minh thành, mơ hồ còn mang theo vài phần cấp bách.
Trong tiểu lâu vốn đang yên tĩnh cũng nghe tiếng kèn mà phát sinh biến hóa, lão Bạch Hầu đang chăm chú đọc sách cũng phải ngẩng đầu lên, trong mắt không khỏi mang vài phần khó hiểu. Lão nhíu mày nhìn ra ngoài, hiển nhiên là lão cũng không biết đang xảy ra chuyện gì. Một lát sau, có tiếng bước chân vang lên sau lưng, lão quay lại thì đúng là Thẩm Thạch đang bước xuống.
Hai người cùng đưa mắt nhìn nhau. Lão Bạch Hầu mơ hồ cảm thấy Thẩm Thạch tuy nhìn vẫn bình thường nhưng dường như trong tâm thức có chút chấn động không biết là vì sao.
Nhưng lão còn đang nghĩ vẩn vơ thì Thẩm Thạch đã hỏi trước: “Lúc nãy là xảy ra chuyện gì vậy? Không biết vì sao lại gọi chúng ta trở về gấp như thế?”
Lão Bạch Hầu gãi gãi đầu, cũng nhíu mày tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Chẳng lẽ là Hắc Phượng Yêu tộc chưa chịu từ bỏ, liều chết phản công chiếm lại thành hay sao?” Nói xong lão ngập ngừng một lát rồi ngẩng đầu lên nói tiếp: “Được rồi, bất kể chuyện gì, nếu như nương nương đã truyền lệnh rồi thì chúng ta cứ qua đấy cái đã”.
Thẩm Thạch gật nhẹ rồi liền đi nhanh ra ngoài, lão Bạch Hầu nhìn hắn một cái, tựa hồ muốn mở miệng hỏi điều gì nhưng sau đó lại tự nhiên cảm thấy không thích hợp cho lắm, lão nhún nhún vai rồi cũng đi ra ngoài.
Ngoài cửa, trên thềm đá, Tiểu Hắc Trư vẫn đang nằm ngáy o…o…, Thẩm Thạch đi ngang qua nó, đứng bên một lúc, bất đắc dĩ đá mông nó một cái: “ Tiểu Hắc, dậy nào, đi thôi!”
Tiểu Hắc Trư mắt nhắm mắt mở, quơ quơ đầu, sau đó uể oải đứng dậy, bộ dạng như muốn đổ kềnh ra ngủ tiếp. Nó tựa hồ như còn chưa chui được ra từ trong giấc đẹp, nhưng thấy hai người đi nhanh phía trước, liền vô thức lò dò theo sát tới.
※※※
Sau một lúc không lâu lắm, toàn bộ Thiên Thanh xà yêu nhất tộc từ thấp giai đến những yêu tướng trọng yếu, tất cả đều nghe theo tiếng kèn mà tập trung trước mặt Ngọc Lâm. Trải qua một đêm đại chiến với lão Hắc Phượng, Ngọc Lâm giờ phút này trông vẫn còn vài phần tái nhợt, lộ ra vẻ mệt mỏi. Hiển nhiên tình trạng của nàng bây giờ cũng không được tốt lắm.
Tuy vậy chẳng những riêng gì Ngọc Lâm, đám yêu tướng dưới chướng của nàng trong mười kẻ thì có đến chín kẻ trên mặt cũng không thể giấu đi được vẻ mệt mỏi. Suy cho cùng, sau một đêm lộ hết thú tính, ra sức ác chiến với Hắc Phượng tộc, rồi lại điên cuồng cướp bóc, sục xạo khắp thành thì điều này không nói ai cũng có thể hiểu được.
Trong số các yêu tướng hiện giờ cũng có không ít kẻ nội tâm mang vài phần bất định, chỉ sợ cái bộ dạng này sẽ mang đến tai họa. Vì biết Ngọc Lâm nương nương bình thường có lúc khoan dung độ lượng, nhưng nếu có một số việc làm đi quá mức, hiển nhiên cũng sẽ bị nàng trừng trị một phen, mà thủ đoạn thì lãnh khốc vô tình không cần bàn, dù có là ngàn vạn lần xui xẻo cũng chẳng bằng. Chăng qua là Ngọc Lâm thấy chúng yêu phần nhiều mệt mỏi, sĩ khí giảm sút; nhưng cũng chỉ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, nhìn như không thấy chuyện gì, rồi hạ lệnh mọi người theo nàng đến một chỗ. Chờ có vây, không ít yêu tướng từ đáy lòng thở dài một hơi qua cơn nguy khốn.
Mọi người đi theo Ngọc Lâm đến một chỗ chân núi, là chỗ sâu nhất của Hắc Phượng phủ, nơi cả thành phủ dựa lưng vào; trên đường đi có thể chứng kiến trước sau xa gần đều có Thanh Xà Vệ vây kín nơi đó lại. Điều này làm cho phần đông yêu tướng dần dần sinh ra tò mò; mà khi bọn chúng đi theo Ngọc Lâm tới vách núi, nhìn Ngọc Lâm sai người mở cửa mật thất, rồi theo mật đạo đi vào lòng núi cho đến khi bước chân vào mật thất, lần đầu được thấy cái sự việc trước mắt, sự tò mò của bọn chúng chỉ có tăng chứ không có giảm.
Mà Thẩm Thạch lúc này đang đứng trước phần đông yêu tướng cũng không khỏi kịch chấn, trong vô thức như ngừng thở, thậm chí hai bàn tai nắm chặt, móng tay như muốn đâm vào da thịt khi mà một vòng kim sắc xẹt qua trước mặt hắn. Trước mắt hắn và lũ yêu tướng, một thứ đồ vật không tưởng đang lù lù xuất hiện.
Trong cái mật thất rộng lớn sâu trong lòng núi, bốn khối đá chỉ cao hơn đầu người, đầy sứt mẻ đang đứng dựng lên. Chính là Kim Thai Thạch! Trong số chúng thậm chí còn có một khối bị gãy, đá vụn lả tả trên mặt đất. Nhưng đấy vẫn là một tòa pháp trận Kim Thai Thạch, dù rằng không trọn vẹn. Toàn pháp trận nhìn như run rẩy, đứng một cách khiên cưỡng nhưng quang mang vàng óng long lanh, quang huy chói mắt, tỏa sáng cả mật thất, soi rõ từng khuôn mặt đang ngơ ngác nhìn. Đương nhiên trong đó cũng có cả khuân mặt thẫn thờ của Thẩm Thạch!
Thời khắc này, trong lòng hắn tràn ngập một cảm giác kì quái. Hắn chỉ biết trợn mắt, há hốc mồm mà nhìn. Tim đập điên cuồng không thể khống chế, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Một cảnh này, chẳng phải năm đó, trong Bắt Yêu Động ở yêu đảo hắn cũng từng thấy đó sao. Dù một chút khác biệt nhưng vẫn là Kim Thai Thạch đó, vẫn là một cái pháp trận tuy nhỏ bé nhưng chẳng hề tầm thường đó.
Có lẽ… Nếu có thể
Khi mà lũ yêu tướng vẫn kinh ngạc đứng đấy, còn Thẩm Thạch thì dù tim đập mạnh vẫn đang gắng nhẫn nại, sau lưng bỗng truyền tới tiếng của Ngọc Lâm, tuy trong trẻo dễ nghe nhưng thập phần lạnh lùng:
“Cái truyền tống trận nhỏ nhoi này sợ là đã bị hư mất rồi”
※※※
“Bị hư?”
Một trận xôn xao lan ra trong đám yêu tướng phía dưới, mang theo vài phần ngạc nhiên, cũng như không hiểu vì sao cái pháp trận lại bị hư. Lẫn trong đám người, Thẩm Thạch nghe thấy mấy lời này cũng không khỏi kinh sợ, hết thảy chú tâm vào cái pháp trận, rồi cẩn thận đánh giá bốn khối Kim Thai Thạch nhỏ nhoi trước mặt. Đúng là chúng chỉ tạo thành một cỗ Truyền Tống Trận loại nhỏ, mà lại có phần hư hỏng, trong lòng Thẩm Thạch chợt dâng lên một cảm giác không khỏi tiếc nuối.
Trong mật thất tình cảnh xem chừng có chút hỗn loạn, nhưng để có thể đứng tại đây lúc này, tất cả đều là những tâm phúc yêu tướng tộc mấy năm gần đây theo Thanh Xà nhất tộc, dưới trướng Ngọc Lâm ra sức tranh đấu, vì vậy nàng cũng tịnh chưa một lời trách móc nặng nề. Bất quá hôm nay ngoại trừ những gương mặt quen thuộc, trong đám kia vẫn còn có mấy khuôn mặt tương đối xa lạ, nhưng trong trận chiến cũng đã có những biếu hiện chói sáng.
Đó là một tên Hồ Yêu, so với đám Huyễn Hồ nhất tộc Ngọc Lâm mới lôi kéo được thì hắn toàn thân long đen bóng, lông mày mảnh, miệng rộng, tựa hồ là thuộc Sơn Hồ nhất mạch Hồ Yêu chứ không phải Huyễn Hồ. Bọn yêu tướng thủ hạ Ngọc Lâm chỉ là lần đâu được thấy một cái Truyền Tống Trận, dù chỉ là loại nhỏ, trong lòng nhiều thắc mắc nên không khỏi nhìn trộm sang đầu Hắc Hồ bên này, trong đó mấy kẻ giao tình không tệ còn vụng trộm hỏi vài câu. Thẩm Thạch cũng không biết rõ thân phận của gã Hồ Yêu này, tìm lấy chỗ trống rồi hướng lão Bạch Hầu hỏi thoáng qua, lão Bạch Hầu liếc qua bên kia, rồi thản nhiên nói:
“Tối qua kẻ mở ra cổng Phượng Minh thành chính là hắn đấy”
Thẩm Thạch không khỏi ngơ ngác một chút rồi bừng tỉnh, không thể tưởng tượng được cái gã Hắc Hồ kia chính là nội gián do Ngọc Lâm gài vào Hắc Phượng tộc. Lại nói tiếp, trận chiến đếm qua Thanh Xà nhất tộc có thể chiến thắng, công lao của đầu Hắc Hồ này thật lớn, đương nhiên là không thể coi thường được rồi.
Lúc này, nhìn đám yêu tướng vẫn đang xì xào, bộ dáng lộn xộn, mặt Ngọc Lâm thoáng qua một tia không vừa ý, nàng nhàn nhạt hừ một tiếng. Thanh âm truyền ra tuy rằng không lớn nhưng cũng đủ dẹp tan hết những ì xào, làm mật thất nhanh chóng yên tĩnh trở lại. Ngọc Lâm thấy vậy khẽ gật đầu, đảo mắt nhìn đầu Hắc Hồ kia nói: “ Hắc Hồ, ngươi nói đi.”
Hắc Hồ tỏ vẻ kính cẩn, hướng Ngọc Lâm thi lễ, sau đó đi đến chỗ Kim Thai Thạch, quay người đối mặt tất cả yêu tướng, cất cao gọng nói:
“Chư vị, mọi người giờ phút này đều đã thấy đây là một cái Truyền Tống Trận. Là năm mươi năm trước lão Hắc Phượng hạ lệnh ta, muốn mở núi xây một cái động phủ, trong lúc làm việc ta và đám thủ hạ vô tình phát hiện ra nó. Cũng chính vì vậy mà nơi này sau đó cũng bị tu sửa thành một gian mật thất để bảo vệ pháp trận. Còn vì sao Hắc Phượng yêu tộc coi trọng nó đến vậy thì chắc ta cũng không cần nhiều lời a.”
Đám yêu tướng phía dưới nghe xong, không ít đều chậm rãi gật đầu. Cái Truyền Tống Trận này là từ thời thượng cổ lưu lại, chính là một trong các con đường để vượt giới tới một trong các giới Hồng Mông, số lượng thực sự quá là thưa thớt. Ngoại trừ Hồng Mông chủ giới thì các giới còn lại số lượng của chúng không nhiều. Yêu giới tuy cũng tính là rộng lớn nhưng để thấy loại Kim Thai Thạch cấu thành nên pháp trận này thì cũng chỉ có một chỗ là nơi thông đi Phi Hồng giới, năm xưa Ngân Hồ Thiên Yêu tự mình hủy đi Âm Minh Tháp đã phong bế lại, chặn được sự truy sát của Nhân tộc, bảo lưu lại cho Yêu tộc vài phần Nguyên khí.
Nhưng mà một màn trước mắt này, nếu là bên trong Yêu giới lại có thêm một cỗ Truyền Tống Trận thì ý nghĩa của nó tuyệt không thể đong đếm được.
Nói xong, chỉ thấy đầu Hắc Hồ kia thò tay vỗ nhè nhẹ lên một khối Kim Thai Thạch cao hơn hắn đứng bên cạnh, thần sắc có vẻ ngưng trọng nói: “Bất quá chính như chư vị đã thấy, cái pháp trận này so với mấy tòa pháp trận đã từng tồn tại trên Hồng Mông chư giới kia hoàn toàn bất đồng, quy mô nhỏ nhất, quy mô vẻn vẹn chỉ có bốn khối Kim Thai Thạch, thêm nữa nền móng phạm vi không lớn, sợ là mỗi lần tối đa cũng chỉ có thể truyền tống ba đến năm người. Cái Truyền Tống Trận này tại Hồng Mông chư giới còn chưa bao giờ phát hiện thấy.”
Phần đông yêu tướng lại một hồi xôn xao, mà Thẩm Thạch thì ngước mắt nhìn mấy khối Kim Thai Thạch nho nhỏ trước mặt, sắc mặt trở nên có chút kì quái.
Đúng lúc này, có mấy tên yêu tướng như là đồng thời nghĩ đến điều gì, sắc mặt có chút biến đổi. Rút cuộc cũng có một tên không nhịn được, đứng lên phía trước hướng Hắc Hồ mở miệng hỏi: “Hắc Hồ, không biết cái Truyền Tống Trận này rút cục sẽ dẫn đến đâu? Liệu có phải sẽ đến…”
Hắc Hồ im lặng một lát, lắc đầu nói: "Lúc trước nương nương chẳng phải đã nói là cái Truyền Tống Trận này sợ rằng đã hư mất rồi sao? E rằng nó dẫn đến đâu thì không thể biết được”
Trong nhất thời, sắc mặt môi người đều bất đồng nhưng tất cả đều im lặng. Bỗng có một thanh âm già nua cất tiếng hỏi: “Hắc Hồ đại nhân, ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo một chút?”
Thẩm Thạch nheo mắt lại, thanh âm đúng là từ bên cạnh hắn phát ra, không phải ai khác, chính là Lão Bạch Hầu rồi.
Đầu Hắc Hồ kia cũng rất nhanh nhìn lại, bất quá đối mặt với Lão Bạch Hầu lưng đã còng, sức lực đã suy yếu, hắn lại không như tuyệt đại đa số yêu tướng khác đều lộ ra vài phần khinh thường mà lại tỏ vẻ kính trọng, gật đầu với Lão Bạch Hầu rồi nói: “Mời lão nói.”
Lão Bạch Hầu nhíu nhíu lông mày, đảo mắt qua toàn Truyền Tống Trận, châm rãi nói: “Theo ta thấy, cái trận pháp này tuy nhỏ bé, khác rất nhiều với những cái thượng cổ Truyền Tống Trận được ghi chép trong các điển tịch, nhưng mấy thứ cơ bản nhất, không sai biệt lắm đều có cả: Kim Thai Thạch, nền móng, thậm chí là cả thượng cổ phù văn điêu khắc trên Kim Thai Thạch tất cả đều đủ, không biết là ở chỗ nào có vấn đề mà pháp trận lại hư hỏng mất?”
Hắc Hồ nhẹ gật đầu nói: "Lão nhân gia người mắt sang như đuốc, quả đúng là như thế, bất quá thỉnh chư vị sang bên này nhìn xem”. Nói qua, Hắc Hồ mời mọi người tiến lên, đi đến đằng sau một trong bốn khối Kim Thai Thạch rồi chỉ vào chân tảng Kim Thai Thạch.
Chúng yêu liền đi lên nhìn, vừa trông thấy Hắc Hồ chỉ lập tức có mấy tiếng tỏ vẻ bối rối “Ồ” “À”… cung cất lên. Thẩm Thạch cũng hướng chỗ kia nhìn thoáng qua, ánh mắt ngưng tụ lại. Chỉ thấy đằng kia chân khối Kim Thai Thạch, cách mặt đất hơn một xích, có một cái ống bằng ngọc trong suốt, Thanh Khí tràn ngập bên trong, nhìn tựa hồ như đang lưu chuyển không ngừng.
“Vật ấy tên là Ngọc Lậu, là thứ mà mỗi Truyền Tống Trận cổ đều có. Bên trong Ngọc Lậu hoàn toàn là Thanh Khí. Thanh Khí này là linh lực do chính Truyền Tống Trận tự động thu nạp trong thiên địa mà có. Mỗi khi linh lực được rót đầy Ngọc Lậu thì chỉ cần kích phát là Truyền Tống Trận có thể hoạt động.”
Không chỉ Thẩm Thạch, lão Bạch Hầu mà tất cả yêu tướng đều tỏ vẻ hồ nghi, quay đầu nhìn Hắc Hồ, mà Hắc Hồ tựa như cũng sớm biết mọi người sẽ có phản ứng này, cười khổ một tiếng, tiến lên bên cạnh cái Ngọc Lậu, chỉ vào một khe hở rất nhỏ trên Ngọc Lâu vốn khó có thể nhìn ra, thở dài nói:
“Từ năm mươi năm trước khi lần đầu phát hiện ra cái thượng cổ Truyền Tống Trận này đến nay, Ngọc Lậu trong pháp trận này đã bị như vậy rồi” Hắn cười khổ một tiếng, sau đó lại như muốn nhấn mạnh thêm, nói lại một lần nữa: “Năm mươi năm, là năm mươi năm, không có chút thay đổi nào.”