"Lão Hầu."
"Hả?"
"Ngươi nói Thanh Xà nhất tộc chúng ta ở đây bất động, sao Hắc Phượng Yêu tộc bên kia không xông tới đánh? Rõ ràng hiện giờ chúng ta đầy vẻ uy hiếp, muốn đánh tới Phượng Minh thành kia."
"Vì Yêu binh của họ ít hơn chúng ta."
"A, chỉ đơn giản như vậy?"
"Nói nhảm."
"Đúng vậy mới lạ, ý ngươi là Hắc Phượng Yêu tộc sợ chúng ta, vậy tại sao không rút về Phượng Minh thành thủ, nlại còn rời thành trăm dặm tới đây đối mắt với chúng ta?"
"Nói ngươi đần ngươi không chịu, nếu biết người ta muốn tới diệt nhà ngươi, ngươi muốn thủ trong nhà đánh nhau với chúng, hay là ra khỏi nhà tiêu diệt chúng rồi an tâm về nhà ngủ ngon hả?"
"Ơ.... . . ở bên ngoài tiêu diệt chúng!"
"Giờ còn không phải là vậy sao?"
Lão Bạch Hầu tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Thạch, hai người đang đi dạo trong quân doanh Thiên Thanh Xà Yêu, từ khi Thẩm Thạch tập được Vu pháp, mặc thêm cái áo choàng đen, hắn dù mới có mười chín tuổi, nhưng trông rất âm trầm, mấy năm đã trôi qua, nhưng cũng chẳng có thêm người bạn nào, trừ lão Bạch Hầu và hai bằng hữu cũ.
Thẩm Thạch cùng lão Bạch Hầu tán gẫu, thoáng nhìn thấy trong một góc vắng của quân doanh có mấy con hồ yêu mắt híp tai dài đang làm cái gì đó, xung quanh có bốn năm Thanh Xà Vệ đi theo, chính là đám tâm phúc luôn đi theo hộ vệ Ngọc Lâm, xem dáng vẻ thì hình như để ngăn cản, không cho phép các Yêu tộc khác tới gần hồ yêu, không biết bọn họ đang đang làm cái gì.
Thẩm Thạch chọc chọc lão Bạch Hầu, ý bảo lão nhìn sang đó, hỏi: "Lão Hầu, biết bọn chúng đang làm gì không?"
Lão Bạch Hầu liếc qua một cái, quay đầu đi ngay, thản nhiên đáp: "Không biết."
Thẩm Thạch ngơ ngác, không ngờ lão Hầu trả lời dứt khoát như thế, tuy nghi ngờ nhưng cũng không hỏi nữa, sà tới cạnh lão Hầu, hỏi: "Hôm nay cũng tới ngày thứ tám rồi, rốt cuộc có muốn đánh nữa hay không?"
Lão Bạch Hầu cười nhạt: "Đừng có sốt ruột không chừng đảo mắt một cái là khai chiến liền bây giờ, đến lúc đó có ngươi cố đừng có chết trên chiến trường."
Thẩm Thạch cười ha ha, vỗ vai lão Bạch Hầu, hả miệng định nói, thì trong quân doanh đột nhiên vang lên một hồi kèn rất to, cao vút bén nhọn, vang dội cả quân doanh.
Lão Bạch Hầu và Thẩm Thạch đều biến sắc, tiếng kèn kia chính là tín hiệu xuất chinh, sau tám ngày chờ đợi khổ sở, trận chiến rút cuộc đã bắt đầu rồi sao?
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, quay người bước đi, Ngọc Lâm điều khiển quân lính rất nghiêm, kèn xuất chinh vừa vang, Yêu Tướng lớn nhỏ lập tức tập hợp tới. Hắn đi chưa được hai bước, sau lưng đã vang lên tiếng lão Bạch Hầu: "Thạch Đầu!"
Thẩm Thạch quay: "Sao, lão Hầu?"
Lão Bạch Hầu ngần ngừ: "Mới rồi ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng tưởng thật."
Thẩm Thạch bật cười, vẫy tay: "Biết, mấy chuyện đó làm sao là thật được."
Lão Bạch Hầu có vẻ vẫn chưa yên lòng, đuổi theo dặn dò: "Trên chiến trường đao thương không có mắt, ngươi đừng cậy mạnh, đừng có giống mấy tên đầu óc đơn giản chỉ biết ra sức liều mạng, dù ngươi có lợi hại đến mấy, thì cũng chỉ có một cái mạng thôi."
Thẩm Thạch gật đầu: "Ta biết rồi." Dứt lời quay người bước đi đi, trên đường đi, nhìn thấy rất nhiều Yêu Tướng và tiểu Yêu nháo nhào từ trong các doanh trướng chui ra, chạy về phía doanh trướng lớn nhất của Thiên Thanh Xà Yêu chi chủ Ngọc Lâm.
Rút cuộc, ngày hôm nay, sau khi giằng co tám ngày, Thanh Xà Yêu tộc đã phát động tiến công trước.
※※※
Thiên Thanh Xà Yêu vừa có dấu hiệu xuất chinh, Hắc Phượng Yêu quân đã nhanh chóng nhận được tin tức, lập tức cũng nổi tín hiệu, Yêu quân trong doanh xếp hàng sẵn sàng.
Hai phe Yêu quân lấy sườn núi linh hầu làm trung tâm, từ từ tiến tới, khi còn cách nhau chừng trăm trượng , thì đều không hẹn dừng.
Trên chiến trường, tràn ngập một bầu không khí khắc nghiệt. Thẩm Thạch lặng lẽ ngắm nhìn đoàn quân đông nghìn nghịt của Hắc Phượng Yêu tộc ở phía trước, vô thức sờ lên cái túi buộc ở đai lưng, trong túi có rất nhiều Vu phù hắn chế tác được mấy năm qua, có bốn loại Vu pháp, cũng có sáu loại Ngũ Hành thuật pháp, trên chiến trường lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, những tấm Vu phù này chính là lá bài sống còn của hắn.
Xa xa trong rừng cây, nhánh cây Thúy Diệp theo gió run run, dường như báo hiệu đã sắp đến lúc máu chảy.. Quả nhiên, chỉ sau một lát, Thiên Thanh Xà Yêu có hành động trước, ở khu vực giữa đại quân, một tiểu đội chừng hơn trăm người Yêu binh, do một Yêu Tướng cường hãn dẫn đầu, đi tới khu vực giữa hai phe.
Đây là… muốn làm gì?
Hắc Phượng Yêu tộc cũng rục rịch. Trong phe của Thanh Xà nhất tộc cũng có rất nhiều người chẳng hiểu gì, quay mặt nhìn nhau. Không phải lâu nay chuẩn bị lâu như vậy, chỉ để Ngọc Lâm nương nương vung bàn tay ngọc lên một cái, là mọi người toàn quân xung phong, tha hồ chém giết cho thống khoái hay sao? Sao lại cho một tiểu đội chỉ có hơn trăm người đi ra như thế?
Thẩm Thạch cũng ngạc nhiên, đưa mắt nhìn ra xa, trong lòng hơi giật mình, vì nhìn ra viên Yêu Tướng dẫn đầu tiểu đội kia là Thổ Cẩu.
Thổ Cẩu dẫn theo tiểu đội Yêu binh nghênh ngang đi đến chính giữa, khuôn mặt cực kỳ ngang ngược kiêu ngạo, to mồm bắt đầu chửi mắng om sòm.
Lời lẽ đương nhiên là thô tục không ai chịu nổi, không cần phải miêu tả chi tiết, chỉ cần biết là lời lẽ rất giản đơn. Thổ Cẩu tự giới thiệu bản thân, rồi hỏi trong quân Hắc Phượng có hảo hán nào, dám bước ra phân cao thấp với hắn hay không?
Đến lúc này, binh tướng Hắc Phượng và Thanh Xà Yêu tộc rốt cuộc đã hiểu tiểu đội kia đi ra là để làm gì.
Từ xưa đến nay, Yêu tộc là một chủng tộc luôn cực độ tôn sùng vũ lực, sùng bái những anh hùng cường đại. Từ thời cổ, Yêu tộc nội chiến, thường sẽ xuất hiện cảnh những lúc hai quân giằng co, mỗi bên sẽ phái ra một viên Đại tướng xông ra trước trận một đấu một. Bên nào thắng, đương nhiên sĩ khí bên đó đại thịnh, bên bị thua sẽ trở nên uể oải buồn rầu, dẫn đến toàn quân tan vỡ. Bao nhiêu năm nay, loại không khí này vẫn luôn được lưu truyền trong Yêu tộc, chưa bao giờ mất.
Chỉ là những năm gần đây, trong Yêu giới chiến hỏa hỗn loạn, chiến sự càng ngày càng tàn khốc, loại phong thái phóng khoáng quân tử thời xưa một đấu một đã dần bị dẹp mất, thay vào đó thường là đánh nhau hỗn loạn như ong vỡ tổ, chém giết loạn xạ, nên những tiền bối Yêu tộc vẫn còn mang lòng hồi tưởng nếp xưa, A..., không sai, điển hình ví dụ như là lão Bạch Hầu, vẫn thường vì thế mà không ngừng phàn nàn.
Tuy hình thức một đấu một hiện giờ ít thấy, nhưng sự sùng bái anh hùng vẫn nằm trong xương tủy mọi Yêu tộc, mỗi Yêu tộc đối với loại người một đấu một làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào này đều vô cùng kính ngưỡng ủng hộ, nên khi thấy phe Thanh Xà phái ra một viên Đại tướng công khai khiêu khích, toàn quân Hắc Phượng Yêu tộc đều trở nên kích động.
A... gọi là phẫn nộ cũng được.
Bị khiêu chiến như thế mà không ứng chiến, thì tuyệt đối sẽ làm tổn thất sĩ khí. Tuy không khoa trương đến nỗi làm cho toàn quân tan tác, nhưng hai quân đã sắp giao chiến với nhau, sĩ khí là vô cùng quan trọng, không thể để mất đi chút nào. Cho nên Hắc Phượng Yêu tộc đáp lại cực nhau, yêu binh tách ra hai bên, từ trong trận doanh trong đi ra một Yêu tướng cao to, hùng tráng, cũng dẫn theo một trăm Yêu binh, hùng hổ tiến về phía Thổ Cẩu.
Thấy hai đội Yêu binh cường hãn đã đến gần nhau, không khí lập tức trở nên khẩn trương tới cực điểm, đao kiếm binh khí đều rút ra khỏi vỏ, hàn quang lập loè, trong hai trận doanh, vô số Yêu binh Yêu Tướng đánh trống reo hò, ồn ào như những đợt sóng lớn, cuồn cuộn tràn khắp sườn núi.
Trong Thanh Xà Yêu quân, Thẩm Thạch cũng không kềm được, cả người run run, không phải vì sợ hãi, mà là bị kích động vì cái không khí giết chóc máu tanh kia.
Thổ Cẩu và Yêu Tướng Hắc Phượng lạnh lùng trào phúng chửi nhau mấy câu, cho lính của mình lùi trở về trận doanh. Thân vệ, chính là để phòng ngừa vạn nhất, nhưng cục diện bây giờ tình thế đã quá rõ ràng, dù là phe nào, nếu giở trò quỷ trong giao đấu, trước mắt bao nhiêu người thế này, thì sẽ làm cho cả Yêu tộc đều khinh bỉ.
Bất kể đó là địch hay ta!
Yêu binh thân vệ lui xuống, trong trận chỉ còn lại hai Yêu tộc cường hãn, Thổ Cẩu cường hãn tinh dũng, nhưng Yêu Tướng Hắc Phượng nhất tộc là một Hắc Hùng vô dùng dữ tợn, hình thể còn to hơn Thổ Cẩu, nhìn vào là biết có sức mạnh khủng khiếp làm cho người ta phải sợ.
Nhưng Thổ Cẩu không chút sợ hãi, lè lưỡi liếm bờ môi đỏ tươi, dáng điệu vô cùng khát máu.
Tiếng reo hò càng lúc càng lớn, hai Yêu Tướng đồng gầm lên giận dữ, xông vào nhau.
Máu đỏ bắn tóe ra không trung, trên cơ thể cường hãn xuất hiện vết thương dài ướt máu đỏ rực, nhưng cả hai đều không buồn để ý, nét mặt càng trở nên hung ác, tru lên, tấn công lẫn nhau.
Các Yêu binh nhìn thấy máu văng tung ra thì như bị kích thích, gào hét càng thêm hưng phấn.
Trong quân Thanh Xà Yêu tộc đều như thế, từ Yêu Tướng cho tới tiểu Yêu, đều bị cuộc sinh tử quyết đấu không chết không thôi làm cho hưng phấn, chỉ có ở trung ương, giữa đám Yêu tướng đang khàn giọng hò hét, Thiên Thanh Xà Yêu chi chủ Ngọc Lâm vẫn hoàn toàn tỉnh táo.
Khuôn mặt xinh đẹp vũ mị vẫn mang nét nhàn nhạt, đôi mắt trong veo, lạnh như băng, những tia ánh sáng nhạt xẹt qua, nhưng một chút kích động cũng không có. Yêu Tướng xung quanh ai cũng kích động, dù biết Thổ Cẩu chắc chẳng nghe thấy tiếng hò reo khích lệ của họ, nhưng vẫn không nề hà rống lên, giống như họ rống càng to, thì Thổ Cẩu càng được tăng thêm sức mạnh.
Đứng cách xa sau lưng Ngọc Lâm, lão Bạch Hầu lạnh lùng nhìn, trên khuôn mặt già nua không có chút kích động, mà chỉ có thương cảm, và thất vọng.
Không ai biết lão đang nghĩ gì, mà cũng chẳng có ai quan tâm đến chuyện ấy.
Lão Bạch Hầu đứng lặng lẽ, đột nhiên cảm thấy cả người lành lạnh, như đang ở trên một chiếc thuyền lá nhỏ giữa sóng cả hung ác, theo gió phiêu lãng, lúc nào cũng có thể chìm nghỉm vào biển rộng vô tình. Mãi đến khi nhìn thấy trong một góc xa, giữa đám Yêu Tướng Yêu binh đang hò hét, Thẩm Thạch đứng yên lặng, nét mặt bình tĩnh lạnh lùng.
Cách biển người nhấp nhô đang đua nhau gào rú, lão Bạch Hầu chăm chú nhìn người kia rất lâu, mới từ từ quay đi, khuôn mặt già nua thấp thoáng một nụ cười.
Nụ cười ấy phát ra từ thâm tâm, ôn hòa và mang theo một tia vui mừng.