Thẩm Thạch xoay qua, thấy lão Bạch Hầu chống quải trượng đứng ở cửa động, nét mặt kinh ngạc nhìn cảnh hỗn độn trong huyệt động.
Thẩm Thạch nhếch mép, hắn không định giấu giếm lão Bạch Hầu, nên kể hết trận chiến từ đầu tới đuôi cho lão Bạch Hầu nghe. Lão Bạch Hầu nhíu mày, nghe đến chỗ Quỷ Vu biến thân thành quái vật, tế ra khô lâu đen thì nét mặt vô và ghét cay ghét đắng không hề che giấu. Đến khi biết đống bột đen xám kia là do Quỷ Vu vỡ ra thành, lão Bạch Hầu lập tức lùi xa khỏi sơn động, giống như sợ ở thêm sẽ bị thứ dơ bẩn ấy lây bệnh cho mình.
Thẩm Thạch thấy lão phản ứng lớn như vậy, thì ngơ ra, đuổi theo: "Ngươi đi à?"
Lão Bạch Hầu vẻ mặt xúi quẩy: "Không đi còn ở tại chỗ này làm gì?"
"A.... . ." Thẩm Thạch gãi đầu, nhìn tấm da thú trên tay "Tấm da thú này thì sao, là đồ Quỷ Vu để lại đó nha?"
Lão Bạch Hầu không buồn mắt, bỏ đi: "Đồ của Quỷ Vu ta không đụng tới, hắn với ngươi là đồng loại, đồ của hắn ngươi cứ việc giữ."
Thẩm Thạch nhìn theo lão Bạch Hầu dần dần đi xa, thì tức cười, không ngờ thanh danh của Quỷ Vu lại xấu như vậy, yêu tộc ai ghét cay ghét đắng.
Thẩm Thạch cất tấm da thú vào Tiểu Như Ý Giới đi ra.
※※※
Trận chiến kết thúc, kết quả giống như mọi người dự liệu, bộ tộc Linh Miêu nhỏ yếu không thể nào cản nổi Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc ngày càng cường đại, dù đến đây chỉ là một cánh quân không phải là mạnh của bộ tộc Thanh Xà.
Mặc dù trong quá trình tiến hành chiến sự có một ít khó khăn nhỏ, lại đột nhiên xuất hiện một tên hắc y Quỷ Vu thần bí, làm cho Thanh Xà Yêu quân gặp phiền toái không nhỏ, làm bị thương dũng tướng số một Thạch Trư của quân Thanh Xà, nhưng nhờ quân Thanh Xà nhất tộc có một vị "Quỷ Vu" , hai bên xử nhau, Linh Miêu bộ tộc rút cuộc vẫn phải bị diệt tộc, Quỷ Vu kia nghe nói đã bỏ mạng trên chiến trường.
Đương nhiên hắc y Quỷ Vu chết như thế nào thì chẳng ai nhìn thấy, nhưng cái thứ thần quỷ gì ghét này chết càng nhanh càng tốt, ai thèm quản hắn chết như thế nào!
Bờ nam Hắc Thủy Hà đã ở trong tình cảnh náo động nhiều năm, ngoài Linh Miêu bộ tộc còn không biết bao nhiêu bộ tộc lớn nhỏ khác cát cứ lung tung, tuy hôm nay Thiên Thanh Xà Yêu nhất tộc ngày càng cường thịnh, nhưng muốn hoàn thành mệnh lệnh bình định hậu phương của Ngọc Lâm nương nương, thì con đường phải đi còn dài lắm.
Lão Bạch Hầu sau khi chiến thắng, thì cho quân nghỉ ngơi tại chỗ một ngày để hồi phục, cho quân xuất phát tiến về phía mục tiêu kế tiếp. Vì mới chiến thắng, sĩ khí yêu quân hiện giờ rất cao, hưng phấn vẫn còn chưa suy giảm, nên đội quân vừa đi vừa la hét, trò chuyện vô và ồn ào.
Lão Bạch hầu đương nhiên nhìn thấy, nhưng lão đã không còn giấc mộng làm "Cổ danh tướng" nên chẳng muốn xen vào việc của người khác, ngược lại chiến tướng Trư Yêu Thạch Trư, tuy hôm đó bị thương không nhẹ, nhưng hình như hắn có khả năng hồi phục mạnh mẽ, nên hiện giờ đã vô và sung mãn, mặt mũi hung hãn theo sát sau lưng lão Bạch Hầu.
Cũng nhờ trận chiến hôm qua, địa vị của "Quỷ Vu" Thẩm Thạch đã tăng lên không ít nhưng đồng thời càng làm Yêu tộc chán ghét thêm ra mặt, hắn lặng lẽ di chuyển trong quân, bên cạnh hắn, Tiểu Hắc Trư đã ăn no nhảy nhót vô và hưng phấn, nghe ngóng chỗ này, ngửi ngửi chỗ kia, hai cái tai heo nhỏ vểnh thẳng lên, rất là đáng yêu.
Một ngày hành quân trăm dặm, cách mục tiêu tiếp theo là bộ tộc Dã Cẩu chỉ còn khoảng một ngày hành trình, lão Bạch Hầu không vội, thấy trời sắp sập tối, thì hạ lệnh cắm trại nghỉ ngơi.
Đám yêu binh hành quân mệt mỏi cả ngày nhanh chóng chìm vào mộng đẹp, những tiếng ngáy thô kệch liên tiếp vang lên, trong một góc hẻo lánh, Thẩm Thạch đứng trong lều của mình. Vì thân phận của hắn, nên trong phạm vi mấy trượng chung quanh lều hắn ở có rất ít Yêu binh tới gần, xem ra dù là địch nhân hay người trong nhà, chỉ cần thân phận là Quỷ Vu, thì đều bị người trong Yêu tộc chán ghét.
Thẩm Thạch chẳng bận tâm, như thế hắn lại càng được thanh tịnh. Ban ngày ngoài lão Bạch Hầu và Thạch Trư thì chẳng có ai tới làm phiền hắn, đến tối lại càng chẳng có ai tới, giúp hắn càng được yên tĩnh.
Thẩm Thạch đảo mắt qua lớp vải lều, nghĩ thầm qua vạn năm, yêu tộc trong Yêu giới, ít nhất là yêu tộc ở phía nam Hắc Ngục Sơn này so với thời Thiên Yêu Vương Đình cường thịnh vạn năm trước, quả đã bị thoái hóa quá nhiều.
Dù là thực lực, hay là những thứ nhỏ nhặt, cái nào vậy.
Không biết Yêu giới bên ngoài Hắc Ngục Sơn có giống như thế này hay không?
Tiểu Hắc Trư đùa giỡn cả ngày đã buồn ngủ, nằm ình trên một góc thảm ngáy o..o... thỉnh thoảng mõm lại chép chép, như đang lầm bầm gì đó, hay đang mơ được ăn cái gì đó ngon lành.
Thẩm Thạch nhìn nó, ánh mắt tươi cười ôn hòa, từ ngày đầu tiên hắn đi vào Yêu giới, Tiểu Hắc Trư này đã đi theo hắn, đến bây giờ càng ngày càng thân thiết. Hắn khẽ sờ đầu nó, hai lỗ tai heo nhỏ nhúc nhích, con heo rụt rụt đầu, trở mình tiếp tục ngủ say.
Thẩm Thạch mỉm cười, rút tay về, cảm thấy mình vẫn chưa buồn ngủ, nên lôi tấm da thú của hắc y Quỷ Vu ra khỏi Tiểu Như Ý Giới, để dưới ánh nến nhẹ nhàng mở ra.
Chữ viết của hai tộc Nhân Yêu trước giờ luôn giống nhau, nguyên nhân vì sao thì hai tộc lại lý giải hoàn toàn khác nhau. Hiện giờ trong Hồng Mông chủ giới Nhân tộc đang nắm vị trí thống trị, hơn một vạn năm qua đều nói với tộc nhân mình rằng, Nhân tộc có lịch sử lâu đời hơn các chủng tộc Yêu tộc rất nhiều, từ lâu trước khi Thiên Yêu Vương Đình thành lập đã có một nền văn hóa vô và sáng lạn và huy hoàng, chữ viết này chính là do Nhân tộc sáng tạo ra, lưu truyền tới ngày nay, đồng thời giúp Yêu tộc khai hóa.
Thẩm Thạch từ khi bước vào Yêu giới, nhờ pho sách cổ lão Bạch Hầu quang, đã biết một ít lịch sử và điển tịch về Yêu tộc. Yêu tộc chính là truyền nhân của con trai cự thần Bàn Cổ, tất cả vinh quang đều quy về Thánh Yêu nhất tộc vĩ đại, chữ viết này đương nhiên là do chính Yêu tộc phát minh ra, còn chủng tộc đê tiện Nhân tộc kia, chẳng qua là nhờ năm đó Yêu tộc thương hại truyền cho, về phần ngày nay biến thiên ra đủ loại, chính là do Nhân tộc vong ân phụ nghĩa đại nghịch bất đạo vân vân, không đáng nhắc tới.
Tóm lại lịch sử về cái này rất là lung tung, ai cho mình mới là chân lý, Thẩm Thạch đương nhiên không thể biết cái nào thật giả, không có ý định đó, miễn là thứ này thuận tiện giúp hắn trà trộn vào Yêu tộc là được, giờ lại thuận tiện cho hắn đọc hiểu chữ viết trên tấm da thú.
Thẩm Thạch đọc hết, nói tóm lại, tấm da thú này chính là vật truyền thừa do một đời Quỷ Vu truyền lại.
Mỗi Quỷ Vu, đều có Vu pháp truyền thừa riêng của mình, nên lúc trên chiến trường, hắc y Quỷ Vu mới nghiêm khắc chỉ trích Thẩm Thạch. Tấm da thú này bao gồm rất nhiều loại vu pháp thần bí Quỷ Vu không muốn cho ai biết.
Theo ghi chép trên tấm da, hắc y Quỷ Vu này được truyền thừa tất cả Vu pháp, Vu thuật từ lúc khởi nguyên, lai lịch thực sự là hiển hách. Tuy Thẩm Thạch không biết cái vị Thượng Cổ Đại Vu Yêu kia rốt cuộc là Thần hay là Quỷ, nhưng rõ ràng người này có địa vị rất lớn, lai lịch phi phàm.
Thẩm Thạch lo lắng, sợ lỡ mình chọc phải một kẻ đại phiền toái thì nguy. Phần tiếp theo của tấm da ghi lại một ít phương pháp tu luyện Vu pháp do vị Quỷ Vu này truyền lại, cực kỳ quỷ dị, không biết có phải do bản thân có Ngũ Hành thuật pháp làm trụ cột hay không, khi đọc những vu pháp này Thẩm Thạch lại có thể hiểu được đạo lý bên trong rất nhanh, hơn nữa còn mơ hồ cảm thấy nếu dùng linh lực của bản thân thi triển những vu pháp này thì không gặp phải bất kỳ trở ngại nào.
Sau khi âm thầm suy diễn, Thẩm Thạch nhận ra những vu pháp trên tấm da tuy có hiệu quả quỷ dị, nhưng uy lực đả thương địch thủ thì không lợi hại lắm, mạnh nhất chỉ ngang hàng Ngũ Hành thuật pháp nhất giai của mình thôi.
Xem ra, Vu pháp truyền thừa của vị Quỷ Vu này quá bình thường, so với cái lai lịch hiển hách được ghi chép của nó thì hình như không phù hợp cho lắm. . .
Thẩm Thạch gãi đầu, có chút không hiểu, ánh mắt nhảy qua mặt kia của tấm da. Phần này ghi chép một loại thủ đoạn khác nổi danh của Quỷ Vu, là. . . Vu phù. Thẩm Thạch nhớ lại, ở lần đầu tiên gặp hắn, lão Bạch Hầu đã tưởng nhầm Phù Lục của hắn là Vu phù của Quỷ Vu, nên hắn mới trà trộn được vào Thanh Xà bộ tộc cho tới bây giờ.
Nhớ đến điều ấy, ánh mắt Thẩm Thạch trở nên chăm chú hơn, nhưng chỉ mới đọc được mấy dòng, sắc mặt của hắn đã dần trở nên cổ quái, như gặp phải chuyện gì đó khó tin được.