Chương 126: Quỷ vu

"Oa nha nha nha..."

Một tràng tiếng gầm gừ đầy phẫn nộ vang vọng cái mảnh rừng, lão Bạch hầu còn ra dáng phong phạm “Cổ danh tướng’ trước đây không lâu giờ thô bạo mười phần nhảy dựng lên, giận dữ hét:

"Trời đánh bọn linh miêu, lại dám làm nhục ta, nhìn xem lão tử mang binh diệt tộc các ngươi!"

Dứt lời, lão Bạch hầu phẫn nộ trừng mắt nhìn Thẩm Thạch và tiểu yêu binh đang ngây ra, quát: "Còn nhìn cái gì, còn chờ cái gì, truyền lệnh xuống cho ta, lập tức xuất quân, đánh bọn linh miêu, thấy tên nào, giết ngay tên đó bất luận tội!"

...

Thanh Xà yêu quân đến đây là để đánh nhau, nên dù bị lão Bạch hầu đè ép ba ngày, thì vẫn luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu, huống chi đám yêu binh này vốn đang trong thời kỳ sĩ khí cực thịnh, chiến ý dâng cao, nên vừa nghe lệnh, toàn bộ quân doanh lập tức sôi lên, trong tích tắc đã lập xong hàng ngũ, lão Bạch hầu ra lệnh một tiếng, một mảng Thanh Xà yêu quân đông nghìn nghịt gào to tràn lên sườn núi.

Thẩm Thạch đi theo sau lưng lão Bạch hầu, chậm rãi lên núi. Hắn không nhịn được ụng trộm nhìn lão Bạch hầu, lão đã bình tĩnh hơn, nhưng không giấu được vẻ ủ rũ.

Xem ra muốn làm cổ danh tướng không phải dễ a. . .

Dù ngươi có muốn học làm, nhưng nếu đối thủ không phối hợp, thì quả thực là bất đắc dĩ.

Linh miêu bộ tộc chỉ là một bộ tộc rất nhỏ, chiến lực kém hơn rất nhiều so với cánh quân Thanh Xà này, nên chiến sự vừa mới bắt đầu, linh miêu bộ tộc đã rơi vào thế hạ phong. Thế nhưng linh miêu bộ tộc yêu binh lại không hề sợ hãi, hò hét đánh nhau kịch liệt, chiến ý quả thực rất đáng khen rất đáng tiếc.

Thẩm Thạch không kềm được buột miệng khen, ai ngờ lão Bạch hầu nghe thấy, trừng mắt hừ một tiếng, tức giận: "Chiến ý cứng cỏi thì làm cái rắm gì, đó chỉ là tiểu yêu cấp thấp nhất, đầu óc chẳng khác gì Yêu thú, trừ sức lực chiến đấu đánh giết, thì chả biết cái quái gì, dù lão tử có chừa cho bọn chúng đường lui bọn chúng nhìn không ra, chỉ biết mỗi đánh đấm, bị diệt tộc đáng!"

Thẩm Thạch tức cười, không nói gì.

Đao quang kiếm ảnh huyết nhục văng tung tóe, trận đánh nhanh chóng nghiêng về một bên, Thanh Xà yêu quân chiếm ưu thế tuyệt đối, trong trận doanh Thanh Xà, một thân ảnh khổng lồ hùng tráng trên chiến trường tung hoành chém giết, chính là Thạch Trư. Hắn xách theo thanh cự phủ khủng bố, mạnh mẽ đâm tới chém giết vô số, không ai cản được, chiến sĩ linh miêu dù không sợ chết nhưng nhìn thấy Thạch Trư không khỏi không nhượng bộ ba phần.

Yêu binh linh miêu tiến hành vây công Thạch Trư, trước mặt hai bên sau lưng, thậm chí cả ám toán, nhưng lão Bạch hầu và Thẩm Thạch đều thấy rất rõ, mỗi lần mũi kiếm đao búa chém lên thân Thạch Trư thì đều như chém phải đá, văng ngược trở ra. Thạch Trư lấy một địch nhiều, càng đánh càng điên cuồng, khiến cho yêu binh linh miêu phải liên tiếp lui về phía sau, nhìn không khác gì Chiến Ma một tung hoành sa trường không đâu địch nổi.

Lão Bạch hầu hừ một tiếng, nói với Thẩm Thạch: "Ngươi biết huyết mạch của hắn thiên phú là cái gì không?"

Thẩm Thạch lắc đầu: "Ta chưa từng hỏi, là cái gì?"

Lão Bạch hầu thản nhiên: "Là Trư Yêu huyết mạch cấp thấp biến dị, nên có năng lực thiên phú giáp dày." Lão lắc lắc đầu, nhếch miệng cười cười, "Nhưng ta quả thực không ngờ, một thần thông vô và bình thường của một huyết mạch cấp thấp như vậy, lại tạo nên tác dụng lớn đến thế cho con heo này."

Thẩm Thạch gật gật đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước, cười: "Ừ, ngươi xem Thạch Trư đánh lâu như vậy, một vết thương không. . ."

Lời còn chưa dứt, Thạch Trư bỗng nhiên gầm lên một tiếng giận dữ, thân thể cao lớn như bị điện giựt, lảo đảo lùi lại ba bước, một đoàn khí đen từ cánh tay trái của hắn bay ra, biến mất, nét mặt Thạch Trư lộ vẻ thống khổ, con mèo yêu đối thủ của hắn nhìn thấy cơ hội, hét lớn một tiếng chém thẳng vào chỗ cánh tay chỗ đoàn khí đen vừa bay ra kia của Thạch Trư, thiên phú giáp dày Thạch Trư hình như đã biến mất, rống lên một tiếng, một luồng máu tươi phun ra, nhuộm hồng cả nửa người hắn.

Lão Bạch hầu vàThẩm Thạch đều ngạc nhiên, nhìn nhau, không nói nên lời: "Thế là thế nào, hình như bị đảo ngược tình thế. . ."

※※※

Trong Yêu giới, để phân biệt thực lực bộ tộc mạnh yếu, trừ nhìnvào số lượng yêu binh được chiêu mộ làm binh lính, thực lực của yêu tướng rất quan trọng, vì khi trên chiến trường, theo lệ của yêu tộc, Yêu Tướng đều sẽ tự mình ra trận giết địch, một Yêu Tướng cường đại đủ để kéo sĩ khí và thực lực của cả một cánh quân lên.

Thanh Xà bộ tộc hiện đang xưng hùng vùng bờ nam Hắc Thủy Hà, vì dưới trướng Ngọc Lâm nương nương luôn có một nhóm lớn Yêu Tướng trẻ tuổi thực lực hung hãn. Có điều tuy Yêu Tướng có thực lực cường đại tuy không ít, nhưng có tầm nhìn như lão Bạch hầu lại chẳng có mấy người, ở đây căn bản chẳng có lấy một ai, thực chất chẳng cần lão phải tự mình ra trận.

Vì Thạch Trư dũng mãnh có thể thay lão Bạch hầu sắm vai làm người dẫn đầu công kích, với bộ dáng vô địch của hắn, sĩ khí của Thanh Xà yêu quân đã tăng lên gấp đôi, anh dũng xông về phía trước.

Chẳng qua là giờ phút này Thạch Trư nơi đây đột nhiên bị gặp ngoài ý muốn, Thanh Xà yêu quân quân thế lập tức chịu một áp chế, mặc dù cách như vậy lật bàn toàn quân tan tác còn rất xa, nhưng trên chiến trường tình huống nơi này xác thực hay vẫn là hấp dẫn vô số yêu binh đám xem thế nào ánh mắt.

Thạch Trư bị thương, đột nhiên cảm thấy con mèo yêu trước mặt trở nên hung hãn hơn nhiều, gầm lên một tiếng xông tới. Quỷ quái thay, mỗi lần hắn muốn vận thiên phú giáp dày, thì trên người lại đột nhiên xuất hiện một đoàn khí đen, làm cả người hắn cực kỳ đau đớn như bị độc trùng cắn xé, máu thịt như muốn nát ra, thiên phú không thể nào sử dụng được.

Thạch Trư vừa sợ vừa giận, cố gắng liều mạng chống đỡ, nhưng vẫn phải liên tiếp lùi lại.

Nhưng trên chiến trường lúc này đã xuất hiện manh mối. Khi hai Yêu Tướng đang liều mạng chiến đấu, sau lưng mèo yêu không xa, đột nhiên xuất hiện Hắc y nhân nhỏ gầy, toàn thân áo đen, cả đầu bị trùm khuất.

Chính là Hắc y nhân thần bí này, mỗi khi Thạch Trư định phản công hoặc muốn phòng ngự, hắn đều vung tay lên, trong bàn tay có một thứ nho nhỏ như một tấm da thú, biến thành một ngọn lửa đen bùng cháy, ngay lập tức, trên Thạch Trư xuất hiện khí đen, làm Thạch Trư phải gào lên đau đớn.

"Quỷ Vu!"

Mười mấy thanh âm và lúc kêu lên.

※※※

Không ai ngờ, trong một bộ lạc nhỏ xíu như linh miêu, lại cất giấu một Quỷ Vu. Phải biết rằng loại như Quỷ Vu không phải bộ tộc nào bồi dưỡng ra được, theo truyền thuyết từ xưa, Quỷ Vu luôn tự mình truyền thừa, cô độc một mình hành tẩu trong bóng tối, là biểu tượng cho điềm xấu và tà ác, am hiểu các loại tà thuật quỷ dị buồn nôn, kịch độc, quỷ dị, thậm chí thao túng thi hài.

Trong lúc nhất thời, Thanh Xà yêu quân bắt đầu có vài phần dao động.

Ngược lại, linh miêu bộ tộc lại rất thản nhiên, chộp ngay lấy cơ hội tiến hành phản công, lập lại cân bằng.

Dưới sự hỗ trợ của Quỷ Vu, Thạch Trư không còn năng lực chống cự, liên tiếp bị thương, ngay khi sắp bị mèo yêu đẩy vào góc chết, Quỷ Vu khẽ nhúc nhích, vung tay lên, phóng đòn cuối vào Thạch Trư.

Tấm da trong tay hắn hóa thành hắc hỏa, một tích tắc sau trên người Thạch Trư bốc khói đen, ánh mắt Trư Yêu xẹt qua một tia tuyệt vọng, mèo yêu nhe răng cười.

Nhưng ngay lúc ấy, một hỏa cầu nóng rực từ đâu bay tới, đập thẳng vào đoàn khí đen, hỏa diễm hừng hực, đốt cháy sạch khí đen, nhưng ngay khi khí đen biến mất, thì hỏa cầu giống như bị khí đen ăn mòn, bị dập tắt.

Mèo yêu kinh ngạc, còn Thạch Trư tìm được đường sống trong cõi chết nhảy dựng lên, ngoái đầu lại nhìn, thấy một thanh niên trẻ tuổi đứng cách đó không xa, chính là Thẩm Thạch. Sắc mặt Thẩm Thạch nghiêm túc, nhìn người áo đen không rời mắt, khẽ phất tay với Thạch Trư: " Quỷ Vu này giao cho ta, ngươi đi giúp những người khác đi."

Thạch Trư thở phào, rống to một tiếng, âm thanh chấn động chiến trường, Chiến Ma đã lại trở về, hắn mặc kệ vết thương trên người, lập tức bạo phát, xông thẳng tới.

Thanh Xà yêu quân lúc này mới giật mình, nhớ ra trong quân mình có một cái "Quỷ Vu".

Quỷ Vu đấu với Quỷ Vu, chó điên cắn chó điên, mấy tên điềm xấu này để chúng tự giải quyết với nhau đi a.

Chiến trường lại khôi phục tình hình chém giết đẫm máu, Thẩm Thạch và người áo đen nhìn nhau, chung quanh hai người hoàn toàn trống trái, không yêu binh nào dám tới gần hai tên gia hỏa này.

Hắc y nhân khẽ nhúc nhích, có vẻ kinh ngạc, ngắm nghía Thẩm Thạch một lúc, mở miệng hỏi một câu:

"Ngươi là truyền nhân của vị Hắc Vu nào, sao lại quên điều cấm 'Quỷ Vu không chiến với nhau' của bổn giáo?"