Chương 42: Giao Dịch

Gã hòa thượng giật mình, vội buông hai tay, ngã ngồi về phía sau.

“Lão bá, ta không có ý đồ xấu.”

Tim hắn đập nhanh, tưởng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vừa nãy, hai mắt của lão già ăn mày trợn trừng lên nhìn hắn thật sự rất đáng sợ.

Chờ một lúc rất lâu nhưng chẳng thấy có động tĩnh nào khác, Tuệ Minh mới phát hiện lão già lại ngoẹo cái đầu của mình sang một bên, hai mắt nhắm nghiền, miệng ngáy khò khò.

“Lão bá.” Hắn thận trọng tiến tới, khều nhẹ.

Lão già không phản ứng gì, nằm bất động như một xác chết.

Hắn lay mạnh hơn một chút, xác định đúng thật là lão đang ngủ.

“Xương cốt của người già thường không được tốt, nằm ngủ không ngay ngắn rất dễ dẫn đến những thứ bệnh ngoài ý muốn. Đừng lo, để ta giúp lão bá một tay.”

Tuệ Minh bèn rón rén chỉnh lại cái đầu của lão một lần nữa. Nhưng cũng như trước đó, hắn vừa xoay được một đoạn, hai con mắt của lão lại đột ngột mở ra. Có điều lần này, bởi đã chuẩn bị tinh thần nên hắn không quá thất thố.

“Lão bá, lão bá tỉnh giấc rồi sao?” Hắn khẽ hỏi.

Lão tất nhiên không đáp, nhưng hai con mắt thì mở to, trừng trừng nhìn tên hòa thượng.

Tuệ Minh cảm thấy hơi bồn chồn, chậm rãi thu tay về. Hắn vừa buông tay, cái đầu lão lập tức ngoẹo sang một bên, mắt lão lại nhắm, và tiếng ngáy khò khò lại vang lên.

“Chuyện gì vậy nhỉ?” Tuệ Minh cười khổ. “Chẳng lẽ trên đời lại có người kỳ lạ như thế sao?”

Có thể lão bị chập chỗ nào đó trong đầu, nên khi xoay thẳng lại thì mắt liền mở ra như vậy, còn lão thì đã thật sự ngủ rồi. Nghĩ ngợi một chút, hắn lại đưa hai bàn tay ra, áp vào hai gò má xương xương già nua.

Lần này, mặc kệ cặp mắt cứ trừng lên nhìn mình, hắn vẫn cố chỉnh cái đầu của lão cho đến khi vừa ý mới thôi. Sợ lại như lần trước, hắn nhặt hai viên gạch chặn cửa gần đó, kê vào hai bên gáy để lão không xoay đi được nữa.

Xong xuôi, Tuệ Minh đứng lên. Nhưng hắn chưa vội rời đi ngay, bởi cảm thấy vẫn có chỗ chưa được ổn cho lắm. Đúng thật là vậy, bởi làm gì có ai ngủ mà hai mắt cứ mở thao láo bao giờ.

Thế là hắn ngồi xuống, vuốt nhẹ hai mi mắt lão cho nhắm lại, sau đó vui vẻ chắp tay nói: “Chúc lão bá an giấc nhé!”

“Con bà nó, cái quái gì vậy hả?” Đột nhiên, lão già ăn mày bỗng ngồi bật dậy. Lão lớn tiếng chửi đổng, quờ quạng hai tay rồi xô mạnh vào người Tuệ Minh, khiến hắn ngã sóng soài.

“Lão bá đừng giận, ta thật sự không cố ý…” Tuệ Minh ngồi dậy nói.

“Khốn kiếp, khốn nạn, đang ngủ ngon lành thì lại bị phá đám, cái quỷ sứ gì…” Lão trợn đến muốn lồi hai tròng mắt ra ngoài nhìn Tuệ Minh: “Hóa ra là hòa thượng nhà ngươi!”

“Ta không cố ý… thật sự!”

“Không cố ý?” Lão đứng dậy, kéo phăng chiếc áo Tuệ Minh đắp cho mình, vò lại rồi ném xuống đất giẫm đạp. “Có mẹ nó nhà ngươi mới không cố ý đẻ ra ngươi.”

“Lão…” Tuệ Minh nhăn lại nét mặt. Hắn vốn là một đứa trẻ mồ côi, vừa sinh ra đã bị bỏ rơi trước cửa Phật. Lão lấy mẹ hắn ra chửi, càng nghĩ càng muốn khóc.

Nếu không phải con người Tuệ Minh giỏi nhẫn nhịn thì đã không chịu được những lời khó nghe của lão, chạy đi tìm một nơi để khóc rồi. Hắn nén lại cảm xúc, cúi xuống nhặt chiếc áo cùng mấy cái bánh bị lão ném đi.

“Ta thấy trời trở lạnh, lão bá chỉ mặc một chiếc áo manh rách rưới, nên mới lấy áo của mình tặng cho lão bá…”

“Ngươi im đi!” Lão ngắt lời hắn, đá một cái bánh đang lăn dưới chân bay đi, tiếp tục chửi bới một cách vô lý: “Ngươi đặt mấy thứ dở hơi đó lên người ta, có biết là ta khó thở lắm không hả? Muốn ta ngộp thở chết à? Sao ngươi ác thế? Ngươi cạo đầu xong thì cạo sạch luôn lương tâm rồi hả…”

Trước những tiếng mắng mỏ thậm tệ, Tuệ Minh khép hờ hai mắt, niệm vài câu Phật kinh để giữ cho tâm thanh tĩnh. Chờ cho lão chửi xong, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

“Lão bá, ta thấy lão bá nằm ngủ ở ngoài này, chắc cũng chưa ăn gì, nên mới xin nhà bếp mấy cái bánh. Phật quan nhất lạp mễ, đại như tu di sơn. Phật dạy, một hạt thóc lớn như cả tòa núi, lãng phí thức ăn là một tội lớn của con người. Lão bá không nhận ý tốt của ta cũng được, nhưng xin đừng vứt đi. Tội lỗi, tội lỗi.”

“Phi! Vớ vẩn!” Lão khịt mũi, trừng mắt nhìn Tuệ Minh với vẻ coi thường. “Ngươi nói xong chưa? Xong rồi thì cút đi chỗ khác, đừng có làm phiền ta thêm nữa.”

Dứt lời, lão phẩy tay có ý xua đuổi rồi nằm xuống, thò vào dưới nách áo lấy ra một con gà quay thơm lừng. Lão ngoạm một miếng lớn, vừa nhai chem chép vừa nghênh mặt nhìn Tuệ Minh, hai bên mép dính đầy vết dầu mỡ óng ánh.

Xung quanh, bên trong, bên ngoài tửu quán có vài người âm thầm liếc nhìn lão và Tuệ Minh. Mỗi người một suy nghĩ, có điều là chẳng ai muốn dây vào lão làm gì, còn lão thì cũng chẳng để tâm đến những ánh mắt đó.

Nhai nuốt xong, lão nhấc lấy bầu rượu treo bên hông lên tu ừng ực, rồi lại ngoạm một miếng khác trên thân con gà.

Tuệ Minh muốn nói gì đó, nhưng chẳng biết phải dùng lời lẽ nào đối với lão nữa, đành lẳng lặng quay đi. Hắn ôm chiếc áo cùng với mấy cái bánh, đang định trở về phòng của mình thì chợt nhớ ra là còn phải tìm người.

A Quý đã nói hắn cứ thoải mái như ở chùa, nhưng nếu chiếm chỗ ngồi trong tửu quán thì cũng không phải lắm, dù gì khách khứa cũng đang đông. Nghĩ vậy, hắn quyết định ngồi ngoài cửa, phía đối diện lão ăn mày.

Mặc lại chiếc áo đã bị rách một góc, Tuệ Minh phủi nhẹ mấy cái bánh bao lấm đất. Hắn vừa ăn vừa quan sát xung quanh, xem xem người lần trước lấy trộm bộ xương có xuất hiện hay không. Hắn không quen với việc tìm người thế này, hai mắt cứ láo liên, trông chẳng khác gì tên trộm.

Phía bên kia, lão già sau một lúc cũng đã ăn hết con gà, ợ lên một tiếng rõ to. Lão liếc nhìn bộ dạng của Tuệ Minh, cười khẩy. Mút sạch chiếc xương cuối cùng trước khi vứt đi, lão liếm láp sạch sẽ hai bàn tay, sau đó lại nằm ngoẹo đầu sang một bên, ngáy khò khò.

Mặt trời dần khuất núi, màn đêm chầm chậm buông, những vị khách chỉ đến tửu quán để ăn uống cũng lục tục rời khỏi đây. Vài người đi ngang qua chỗ Tuệ Minh thì chợt dừng lại, ném xuống một ít linh thạch.

“Thí chủ nhầm rồi, tiểu tăng không phải…” Tuệ Minh vội giải thích.

Không ai thèm để ý đến hắn nữa, phất phất tay rồi bước đi.

Nghe thấy những âm thanh lạch cạch truyền vào màng nhĩ, lão già tuy đang ngủ cũng hé ra một con mắt. Nhìn những viên linh thạch lấp lánh rơi trước mặt Tuệ Minh, mắt lão chợt long lên sòng sọc, hai hàm răng nghiến ken két.

Mẹ kiếp! Lão mới là ăn mày chính hiệu, chỗ này là địa bàn của lão, và lão vẫn đang nằm chình ình ở đây. Vậy thì cớ gì, vì cớ gì, những linh thạch đó không phải cho lão, mà lại cho tên hòa thượng kia?

Lão tức lắm, hai lỗ mũi phình to như mũi trâu, thở ra những tiếng phì phò nóng hổi. Lẽ thường, ai cũng nghĩ lão sẽ chồm tới một kẻ không may nào đó để vòi vĩnh linh thạch. Nhưng bất ngờ là lão bỗng nhắm mắt lại, bịt chặt hai tai, không thèm để ý đến mọi thứ xung quanh nữa.

Tuệ Minh nhìn lão ăn mày, muốn đem linh thạch sang cho lão, chỉ là sợ lại làm ơn mắc oán nên đành thôi. Hắn dời ánh mắt theo bóng lưng của những người vừa bố thí, lẩm nhẩm tụng một bài kinh cầu an…

Trăng lưỡi liềm mỗi lúc một lên cao, khách trong tửu quán cũng bắt đầu thưa thớt. Tuệ Minh đã ngồi chờ suốt cả buổi tối, nhưng vẫn không thấy người trộm mất bộ xương mà mình còn chưa cầu siêu xong ở đâu.

“Chỉ là một bộ xương khô, còn dâm dẩm mùi nước tiểu thú vật, sao lại có người hứng thú với thứ đó nhỉ?” Tuệ Minh tự hỏi rồi khẽ lắc đầu, không nghĩ ngợi nữa. Hắn có chút mệt, nhưng cố chấp không quay trở lại phòng nghỉ mà nằm hẳn trước cửa tửu quán.

Gió hiu hiu thổi, sương đêm rơi càng nhiều. Tuệ Minh ngáp dài một hơi, hai mắt lim dim nhắm lại. Ánh sáng từ bên trong tửu quán hắt ra, soi trên gương mặt đầy vẻ vô tư lự của hắn.

Giữa màn sáng mỏng manh, một thân ảnh cao gầy dần hiện lên, cái bóng kéo dài càng khiến vẻ gầy gò thêm phần rõ nét. Bóng người bước tới gần Tuệ Minh, đá vào đùi hắn một cái, thấy hắn đã ngủ say thì mới quay đi.

Bóng người vừa xuất hiện chính là Lục Ly. Hắn tiến đến bên cạnh lão già ăn mày, ngồi xuống lay nhẹ người lão.

“Tiền bối.”

Khò…khò…

“Vãn bối có việc muốn thương lượng.”

Khò…

“Tiền bối!”

Chẳng biết lão ngủ thật hay giả vờ, Lục Ly gọi thế nào vẫn không tỉnh, còn xoay người đánh rắm về phía hắn.

“Hừm… Đừng tưởng ta không biết là tiền bối giả vờ ngủ.” Lục Ly cẩn thận nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai liền thò tay vào túi trữ vật, lấy ra một cái túi nhỏ. “Tiền bối, ta có linh…”

“Linh thạch!” Lão già bỗng ngồi bật dậy reo lên, chụp lấy túi nhỏ trong tay Lục Ly, gí sát vào mũi hít lấy hít để. “Đúng là linh thạch rồi!”

“Tiền bối.” Lục Ly mỉm cười nhìn lão. “Chúng ta thương lượng một chút được không?”

“Thương lượng?” Lão ôm túi linh thạch vào ngực, tai vểnh lên, hai tròng mắt đảo liên tục.

“Đúng vậy.” Lục Ly ngồi nhích lại gần hơn, rủ rỉ nói: “Chỉ cần đưa cho ta một vật, số linh thạch này sẽ là của tiền bối.”

“Thật chứ?” Lão đáp, cúi xuống hé mở chiếc túi ra xem, nước dãi bất giác chảy lòng thòng bên khóe miệng. Lão chu môi xì xụp húp đống nước dãi trở vào trong, cười hì hì nói: “Vật gì?”

“Là nó.” Lục Ly chỉ tay vào bầu rượu treo bên hông lão.

“Thứ này ư?”

“Đúng, chính là nó.”

“Thứ này không được!” Rất dứt khoát, lão ném trả túi linh thạch, cúi người ôm chặt bầu rượu, cứ như sợ Lục Ly sẽ cướp mất.

“Sao lại không được?” Lục Ly ngạc nhiên nhìn lão, bộ dạng thèm nhỏ dãi vừa rồi vẫn còn hiện lên rất rõ trong mắt hắn. “Chẳng phải tiền bối rất muốn linh thạch sao?”

“Không được là không được!” Lão lắc đầu nguầy nguậy. “Hồ lô này rất quý, ta không đổi cho ngươi được.”

“Chỉ là một chiếc hồ lô bị nứt, có gì quý giá đâu chứ? Chỗ linh thạch này đủ để mua cả ngàn cái như vậy.”

“Không đáng quý? Thế sao ngươi còn muốn đổi làm gì?”

“Cái này…” Lục Ly cúi gằm mặt, nhất thời không biết trả lời câu hỏi của lão như thế nào. Tuy nhiên, hắn không khó để nhận ra lão vẫn đang liếc nhìn túi linh thạch, nước dãi nhểu lên nhểu xuống.

Hắn nắm nhẹ chiếc túi, bên trong có hai trăm viên linh thạch trung phẩm, không phải con số nhỏ. Rõ ràng là lão cũng rất thèm số linh thạch này, nhưng lại chưa muốn đổi. Chẳng lẽ, lão vẫn còn chê ít?

Hít sâu một hơi, Lục Ly suy tính trong giây lát rồi lấy ra thêm một chiếc túi khác. Lần này là một vạn viên hạ phẩm linh thạch, cộng thêm số trước đó thì đã tương đương với ba vạn linh thạch hạ phẩm, cái giá không rẻ để mua một chiếc hồ lô cũ.

“Tiền bối, đổi cho ta đi, được không?”

Hắn níu vai lão, chầm chậm đẩy hai chiếc túi tới trước, giống như cái cách mà thuở nhỏ hắn thường dùng để dỗ dành tỷ tỷ của mình. Nhưng khác nhau ở chỗ, lúc này không phải là những viên kẹo đường ngọt ngào, hay những bông hoa sặc sỡ thơm ngát.

Lão già liếc nhìn hai chiếc túi, liếm liếm môi, miễn cưỡng cầm lấy.

“Thế nào?” Lục Ly khẽ gặng hỏi. “Tiền bối đồng ý đổi hồ lo cho ta chứ?”

“Trông ngươi có vẻ thích chiếc hồ lô này nhỉ.” Lão nâng lên hạ xuống hai túi linh thạch, sau đó đặt chúng xuống đất, cười híp mắt nói. “Nhưng nhiêu đây vẫn còn quá ít. Không đổi!”

“Ít ư?” Lục Ly cau mày, kiên nhẫn hỏi lại. “Thế phải bao nhiêu mới đủ?”

“Hừm, để xem.” Lão gãi nhẹ dưới nách rồi đưa lên mũi ngửi, hơi nhăn nét mặt. Lão quay lại nhìn Lục Ly, xòe bàn tay ra phía trước.

“Năm vạn?” Lục Ly khẽ thốt lên. Không biết lão ta có bị điên thật không mà biết thách giá người khác, lại còn tham lam đến như thế.

“Năm vạn?” Lão già nhướng mày. “Ở đâu ra số năm vậy? Ngươi không biết đếm à?”

Hóa ra bàn tay phải của lão có sáu ngón, hai ngón vô danh, vừa rồi Lục Ly chỉ nhìn lướt qua nên không để ý. Lão già chọc ngón tay út vào lỗ tai ngoáy tới ngoáy lui, không có vẻ gì gấp gáp. Mặt lão thì cứ kênh kênh lên, trông thật sự rất đáng ghét.

“Thôi được rồi.” Lục Ly nói, lấy ra thêm ba vạn linh thạch đưa cho lão già. “Tiền bối, như thế này đã đủ rồi chứ?”

“Chỉ có thế này.” Lão trề cái môi ra nói. “Đủ thế nào được.”

“Chẳng phải đã nói là sáu vạn.” Lục Ly bực bội nói lớn. Nhưng chợt nhận ra có vài ánh mắt nhìn về phía mình, hắn liền gằn giọng thấp xuống. “Tiền bối đã nói là đổi hô lô cho ta bằng sáu vạn linh thạch, giờ lại muốn đổi ý là thế nào?”

“Ta có nói sáu vạn ư?” Lão trợn mắt, ngạc nhiên đáp.

“Rõ ràng tiền bối đã nói như thế.” Lục Ly xòe bàn tay phải, thấy chỉ có năm ngón thì liền đặt thêm ngón trỏ tay trái vào bên cạnh.

“Ý của ta là thế này.” Lão xòe ra sáu ngón tay, khẽ lắc đầu. “Nhưng ta không nói là sáu vạn.”

“Không phải sáu vạn?”

Lão già gật đầu.

“Chẳng lẽ là… sáu mươi vạn?”

Lão lim dim hai mắt, lại gật đầu lần nữa.

“Này lão già.” Lục Ly đứng bật dậy, giận dữ quát. “Đừng có được voi đòi tiên vậy chứ!”

Tiếng quát của hắn không nhỏ, đủ để một nửa số người bên trong tửu quán nghe thấy. Có điều là thường ngày, lão vẫn luôn bị không ít người quát kiểu đó, cho nên ai nấy đều chỉ nhìn một cái rồi lại thu ánh mắt trở về.

“Ngươi mắng ta? Được lắm, đã thế ta cóc thèm nữa.” Lão trợn mắt nhìn Lục Ly, ngón tay tự chỉ vào mặt mình. Rồi lão nằm vật xuống nền đất cứng ngắc, miệng không ngừng lầm bầm làu bàu, thanh âm như đang rên rỉ: “Hừ hừ, con mẹ nó chứ, tưởng có chút linh thạch là ngon hả? Hừ, lão đây không thèm chấp. Hừ hừ… hừ hừ hừ…”

Lục Ly khẽ cau mày. Linh thạch đâu phải đá cuội, lão đòi hỏi quá đáng đã đành, lại còn giận dỗi như con nít, đúng thật là điên không ai bằng. Hắn hậm hực nhìn lão, lưu luyến nhìn chiếc hồ lô, xoay người bước vào tửu quán, rồi đi thẳng lên phòng của mình ở tầng ba.

Đêm dần muộn hơn, khách khứa trong tửu quán người thì trở về phòng nghỉ, người thì rời đi, cho đến khi không còn một ai.

A Quý thấy Tuệ Minh nằm ở bên ngoài lạnh lẽo, muốn gọi hắn dậy. Nhưng hắn ngủ say như chết, gã đành kéo hắn vào sau bậc cửa, lót cho hắn một tấm đệm mỏng rồi đóng cửa lại.

Bên ngoài tửu quán lúc này chỉ còn lại một mình lão già ăn mày, màn trời chiếu đất, sương trắng làm chăn, thế nhưng lão vẫn có thể ngủ một cách ngon lành.

Không phải A Quý không thương người nên để mặc lão, mà bởi vì lão vốn thích như vậy. Dù sao thì lão cũng nằm ở đó bao nhiêu đêm rồi, không thấy bị bệnh tật gì, nên chẳng cần phải lo lắng.

Lại một lúc sau đó, cánh cửa tửu quán bỗng hé mở một khe nhỏ. Bên trong bước ra một người đeo một chiếc mặt nạ quỷ. Dựa trên dáng vẻ của người này, không khó để nhận ra đây chính là Lục Ly.

“Không được nóng giận, không được nóng giận.” Hắn vừa rón rén bước đi vừa nói. “Nhất định phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.”

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, hắn quyết định vẫn sẽ mua lại chiếc hồ lô của lão già ăn mày. Hắn đeo mặt nạ là vì sợ lão thấy được biểu cảm trên gương mặt, từ đó biết hắn đang nghĩ gì, rồi cứ thế nâng giá lên trên trời.

Hắn tin rằng lão không hề điên, bởi lý do nào đó nên mới giả điên như vậy mà thôi. Suy đoán này có đúng hay không không quan trọng, tốt nhất vẫn cứ xem lão là người bình thường cho chắc.

“Tiền bối.” Lục Ly cúi thấp người xuống, khẽ gọi. “Tiền bối, mau dậy đi.”

Lão già nhướng mày, mở ra đôi mắt lim dim. Đêm khuya thanh vắng, dưới ánh trăng mờ, bộ dạng Lục Ly quả thật chẳng khác nào phường cướp giật. Lại thêm chiếc mặt nạ của hắn trông khá dữ tợn, còn ở rất gần với mặt lão, trông càng đáng sợ hơn bội phần.

“Bớ người ta, cướp!” Lão già ăn mày không giấu nổi vẻ kinh hãi, gào lên như bị cắt tiết, ưỡn người giãy đành đạch về phía sau. “Cướp! Ăn cướp! Ăn cướp! Cứu mạng!”

Lão gào to như ễnh ương gặp trời mưa, khiến Lục Ly cảm thấy vô cùng bối rối. May mà không có ai xuất hiện để cứu lão, cùng lắm là từ tầng hai của tửu quán văng vẳng xuống vài tiếng chửi rủa rồi thôi.

“Tiền bối đừng sợ.” Lục Ly xòe hai tay ra để biểu lộ không có ý đồ xấu. “Là ta đây.”

“Ngươi?” Lão hổn hển nói.

“Đúng, là ta đây.”

“Ta?” Lão lại hỏi. “Là ai?”

“Cái đó tiền bối sao lại hỏi ta.”

“Chẳng phải ngươi vừa nói ngươi là Ta còn gì?”

“Tiền bối là tiền bối, ta là ta.” Lục Ly xua tay. “Ta sao có thể là tiền bối được chứ.”

“Vậy rốt cuộc ngươi là ai?”

“Ta, là ta đây.”

“Nhưng Ta là ai kia chứ?”

“Làm sao mà ta biết được!”

“Ngươi vừa nói ngươi là Ta.”

“Không, ta không phải là tiền bối.”

“Thì tất nhiên như vậy rồi.” Lão già ăn mày bực mình đứng dậy, giẫm chân quát. “Nhưng ngươi là ai mới được chứ?”

“Thì ta là ta đây.” Lục Ly cũng bực bội không kém, kéo phăng chiếc mặt nạ xuống, chỉ thẳng vào mặt mình. “Là ta đây! Tiền bối nhận ra chưa?”

“Ngươi?”

“Đúng, là ta đây.” Lục Ly cảm giác lại có gì đó không ổn sắp xảy đến.

“Hóa ra là ngươi.” Lão cười khà khà đáp.

“Đúng rồi, chính là t…”

“Là Ta sao?”

“Không phải!” Lục Ly ôm đầu khẽ rên, tưởng như muốn điên lên cùng với lão. “Ta là ta, chứ không phải là Ta! Thiên địa ơi, là ta, là ta đây, tiền bối không nhớ sao?”

“Hừm …” Lão ậm ừ. “Đúng là trông ngươi rất quen mắt, hình như gặp ở đâu rồi thì phải.”

“Tiền bối quên nhanh thật đấy.” Lục Ly nói. “Lúc nãy, ta và tiền bối có thương lượng với nhau một việc nhưng chưa xong. Tiền bối đã nhớ ra chưa?”

“Thương lượng? Thương lượng cái gì?”

“Thôi được rồi, không nhắc đến chuyện này nữa.” Lục Ly thở dài, nếu lão đã không nhớ thì cứ để cho lão quên hẳn đi vậy. “Tiền bối, ta muốn cái hồ lô đó của tiền bối, có thể đổi cho ta không?”

Hắn lục trong người lấy ra sáu vạn linh thạch, kèm với một chiếc hồ lô của chính mình. Vạn linh hồ này là vật rất quý giá, nhưng trước mắt hắn không muốn dùng đến, có thể miễn cưỡng đem ra trao đổi với lão cũng được.

“Ta biết tiền bối thích linh thạch nên đem đến một ít tặng cho tiền bối.” Hắn đau lòng nói. “Ở đây ta còn có một cái hồ lô khác, tiền bối có thể dùng nó để đựng rượu. Cái này không bị nứt như cái của tiền bối, đảm bảo sẽ không bị đổ rượu ra ngoài.”

Cầm chiếc hồ lô ngắm nghía tới lui, trên mặt lão không lộ chút hứng thú nào. Lão há miệng cắn nút đậy, nheo mắt nhìn vào bên trong. Bên trong hoàn toàn trống rỗng, tối thui, lão lắc nhẹ rồi ghé mũi lại gần, hít một hơi.

“Thối, thối quá!” Lão ném mạnh hồ lô của Lục Ly xuống đất, che mũi la oai oái. “Thối hơn cả mồm của ngươi nữa.”

“Mồm ta thối khi nào?” Lục Ly chột dạ, hà hơi vào lòng bàn tay ngửi thử, mới biết lão đang có ý chửi mình. Dù vậy hắn cũng không tỏ ra nóng giận, chỉ lẳng lặng nhặt chiếc hồ lô lên, thở nhẹ ra một hơi.

“Tiền bối, rốt cuộc phải như thế nào mới chịu đổi cho ta cái của tiền bối.”

“Cái này ư?”

“Đúng vậy.”

Lão nắm chiếc hồ lô treo bên hông, khẽ lắc lư rồi đưa lên miệng nốc ừng ực, sau đó rít dài một tiếng sảng khoái. Lão lại xòe ra bàn tay phải của mình, nói: “Nó là đồ tốt, đựng rượu trong này uống rất ngon, thấy ngươi cũng nhiệt tình nên bán rẻ cho ngươi thôi.”

“Tiền bối, ta thật sự không đủ linh thạch, có thể bớt chút ít được không?” Lục Ly cố gắng thương lượng. “Nếu tiền bối không thích chiếc hồ lô này, trên người ta vẫn còn vài món bảo vật, tiền bối muốn gì đều có thể lấy đi.”

Hắn vừa nói vừa lục lọi trong túi trữ vật, lấy ra đủ thứ đồ kỳ quái. Một bông hoa màu lục, một con búp bê biết hát, một cái quần dài, một con ngựa gỗ bị khoét mắt, vài lọ đan dược, vài món binh khí, một cây quạt rách, một con chuột chết khô…

Trong số những đồ vật mà Lục Ly mang ra, quả thật có vài món thật sự quý giá. Tuy nhiên, tất cả đều không đủ để khiến lão già chú ý đến. Lão ngả người nằm vắt chân chữ ngũ, vờ như không nghe không thấy gì cả.

“Tiền bối, tiền bối.” Lục Ly khẽ gọi.

Lão già ăn mày vẫn dửng dưng như cũ, tỏ vẻ ngoài linh thạch ra, lão không cần gì khác.

Lục Ly cắn nhẹ hàm răng. Sáu mươi vạn không phải con số nhỏ, thực chất chính là toàn bộ linh thạch mà hắn đang có.

Từ nhỏ, hắn vẫn luôn được gia tộc chu cấp đầy đủ tài nguyên tu luyện, không phải lo nghĩ bất cứ điều gì. Hắn không biết phải kiếm linh thạch như thế nào, nếu đưa hết cho lão, đoạn đường phía sau sẽ khá phiền phức.

Hắn nhìn lão già, nụ cười gượng gạo trên mặt dần tắt đi, thay vào đó là một tiếng thở dài. Buông một món đồ đang cầm trong tay, hắn ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết, lẻ loi, cô độc.

“Này, tiểu tử.”

Nghe lão gọi, Lục Ly ngoảnh đầu lại, vung tay bắt lấy một vật đang bay tới.

“Còn trẻ mà suốt ngày cứ thở dài, đúng là không có tiền đồ. Ngươi nghĩ thoáng một chút được không? Linh thạch có thể kiếm lại được, còn hồ lô này của ta thì không có cái thứ hai đâu.”

Lục Ly nhìn chiếc hồ lô cũ trong tay, hai vai khẽ run. Hắn giật nút đậy, ngửa đầu tu ừng ực. Rượu tràn vào trong miệng, hương nồng chảy ngược lên tận sống mũi, lan ra đằng sau hai hốc mắt, cay xè.

Lần đầu uống rượu, Lục Ly cảm giác cổ họng như bị xé toang, cúi người ho sặc sụa. Mặt hắn dính đầy rượu, hai mắt thì đỏ ngầu, hơi thở nóng hổi phả vào màn sương đêm lạnh giá.

Lục Ly chưa say, nhưng có phần chếnh choáng, ánh mắt mơ hồ nhìn vầng trăng càng thêm lung linh huyền ảo. Một lúc sau, hắn loạng choạng đứng dậy, vỗ vỗ cái trán.

“Tiền bối nói rất đúng, linh thạch sau này có thể kiếm lại được.”

Hắn thu gom những món đồ linh tinh, hổ lốn trên mặt đất vào túi trữ vật, sau đó tiến về phía lão già ăn mày. Vừa đi, hắn vừa thò tay vào trong người, móc ra túi lớn túi nhỏ linh thạch, đem tất cả đặt trước mặt lão.

“Linh thạch của tiền bối đây, hồ lô này giờ thuộc về ta chứ?”

“Tất nhiên, ta lúc nào cũng giữ chữ tín.” Lão cười sảng khoái. “Mặt mũi ngươi tuy xấu xí nhưng tích cách cũng không tệ, khuyến mãi cho ngươi một ít rượu thừa ở trong đấy, cứ từ từ mà uống.”

“Vậy, xin cáo từ.” Lục Ly ôm quyền hướng lão rồi xoay người lại.

“Khoan đã!”

“Tiền bối còn muốn gì nữa sao?”

“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ngươi có tin,” Lão già chợt hạ thấp giọng, ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo. “Ta thừa sức giết chết ngươi không?”

Lục Ly nhíu mày, quay lại nhìn lão, đoản mệnh đao nắm trong tay áo, thuấn di hài cũng sẵn sàng dưới chân. Đột nhiên, hắn thấy gương mặt lão mờ dần đi, chìm sâu vào bóng tối. Ở đó chỉ còn lại một đôi mắt đục ngầu, nhìn chằm chằm về phía hắn.

Rất nhanh, đôi mắt bỗng chốc rực sáng như hai ngọn đèn, sau đó lớn dần lên cho tới khi bằng cả tòa núi. Vầng trăng trên trời biến mất, thay vào đó là hai con mắt màu vàng sậm, con ngươi như hai khe rãnh dọc chạy song song, sâu không thấy đáy.

Nhiệt độ xung quanh dần hạ thấp xuống cực điểm, không gian cũng muốn đông cứng lại. Hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, Lục Ly cố gắng vận linh lực, nhưng không thể. Không chỉ linh lực, mà ngay cả một chút sức lực để nhích đầu ngón tay hắn cũng không có.

Lục Ly tưởng chừng như đang bị giam cầm trong một khối băng. Mọi thứ thuộc về hắn đều đã dừng lại, chỉ duy nhất ý thức là vẫn còn hoạt động. Hắn nhìn đôi đồng tử trôi lơ lửng ở trước mặt, cảm giác bản thân nhỏ bé như một con kiến.

Phía trên đỉnh đầu Lục Ly, từ sâu bên trong bóng đêm vô tận, một tia sáng chợt lóe lên như ánh sao băng. Giữa tĩnh lặng đến tột cùng, ngay cả âm thanh của hơi thở cũng không thể nghe thấy, ánh sao băng cứ thế chầm chậm rơi.

Không cần phải nóng vội, bởi tất cả mọi thứ đã được an bài, giống như định mệnh trói chặt con mồi của nó, không cách nào thoát ra được.

Hai mắt Lục Ly vẫn mở, phản chiếu ánh sao mỗi lúc một lớn dần. Hắn có thể nhận ra, đó là một mũi nhọn khổng lồ, trắng toát, cong vút như răng nanh của một loài dã thú, tỏa ra sát khí đến rợn người.

Nơi đầu răng nanh nhọn hoắc kia hướng tới, chính là giữa mi tâm của hắn. Áp lực vô hình ngày càng ép chặt hơn vào thân thể hắn, từ tất cả mọi hướng, khiến hắn bắt đầu cảm nhận được cái chết đang đến gần.

Giống như một người bị rơi xuống đầm lầy, càng cố vùng vẫy, càng chìm sâu vào tuyệt vọng. Lục Ly không thể động đậy, nhưng ý thức vẫn còn. Chỉ là trong vô số suy nghĩ của mình, hắn không tìm ra được bất kỳ lối thoát nào.

“Cha, mẹ, gia gia.” Lục Ly khẽ gọi, là tiếng gọi tuyệt vọng vang lên trong đầu. “Linh Nhi.”

Ngay tại khoảnh khắc trước khi chết, bất kể đã trải qua đau khổ đến như thế nào, hiện lên trong tâm trí mỗi người vẫn luôn là những hình ảnh tươi đẹp nhất.

Lục Ly muốn nhắm mắt lại, để có thể hồi tưởng về những ký ức thân thương ấy lần cuối, để được nằm trọn trong vòng tay của cha mẹ thêm chút nữa, dù chỉ trong ảo giác không có thực.

Nhưng ngay cả việc nhắm mắt, hắn cũng không làm được.

Răng nanh khổng lồ hạ xuống, đâm thẳng vào giữa mi tâm hắn. Không xuyên qua một cách dứt khoát, mà từ tốn xé toang đầu lâu của hắn ra, như đang đay nghiến một miếng đậu phụ.

Băng! Băng! Băng!

Liên tiếp là những âm thanh vỡ nát vang lên, Lục Ly bỗng mở choàng mắt, nôn ra một đống chất nhầy. Đầu óc vẫn còn choáng váng, hắn day nhẹ hai bên thái dương rồi đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình đang ở giữa một khu rừng.

“Tiểu tử mồm thối.”

Lục Ly đột nhiên nghe thấy giọng nói của lão già thì thầm bên tai, lông tơ toàn thân đều muốn dựng ngược lên. Hắn quay phắt người lại, nhưng không thấy bóng dáng lão đâu, chỉ có những bóng cây như những gương mặt đang cười cợt hắn.

“Nếu hôm nay không phải ta, mà đổi lại là một kẻ khác, cái mạng nhỏ của ngươi chắc chắn đã mất rồi.” Giọng nói của lão lại vang lên, nhưng lần này đã ở rất xa, không rõ từ đâu vọng tới.

“Ta biết ngươi có chuẩn bị, nhưng như vậy vẫn là chưa đủ. Tu chân giới hiểm ác, ngươi không muốn chết sớm thì phải cẩn thận hơn nữa. Người khác biết càng ít về ngươi, ngươi càng có cơ hội sống sót. Quan trọng nhất là, dù với mục đích gì, ngươi cũng không nên khoe khoang những thứ mình đang có.”

“Tiền bối!” Lục Ly ngẩng đầu gọi lớn. “Người đang ở đâu?”

“Ta có việc quan trọng phải làm, không rảnh để chơi với ngươi.” Giọng lão nhỏ dần, thoáng qua như tiếng gió vi vu. “Tửu quán nằm ở hướng bắc, muốn về đó hay không thì tùy.”

“Tiền bối!” Lục Ly vừa xoay người vừa gọi. Một lúc sau, không nghe thấy lão nói gì thêm nữa, hắn chọn đại một hướng, kính cẩn ôm quyền: “Đa tạ tiền bối.”

Hắn đứng thẳng người dậy, khẽ nhíu mày. Rốt cuộc thì hắn đã rơi vào bẫy của lão từ khi nào, và bằng cách nào mà hắn lại xuất hiện ở nơi đây?

Ngẫm lại những lời lão nói, Lục Ly cảm thấy đều không sai. Ngay cả việc giao dịch ở ngay phía trước tửu quán, tuy không còn bóng người lảng vảng gần đó, nhưng suy cho cùng vẫn là một hành động bất cẩn.

Lục Ly kiểm tra lại túi trữ vật, ngoài số linh thạch đã đưa cho lão thì không thiếu thứ gì, kể cả chiếc hồ lô cũ. Hắn không biết vì sao lão lại không giết mình, dù lý do là có, và lão cũng thừa khả năng làm điều đó.

Hít một hơi thật sâu, Lục Ly thầm cảm thấy may mắn. Hắn tưởng rằng mình đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng hóa ra đó cũng chỉ là trong số những trường hợp mà hắn nghĩ tới, chứ không phải là thứ thật sự xảy ra.

“Đúng là có những thứ trải qua rồi mới biết.” Lục Ly khẽ thở dài. Chợt nhớ tới lời của lão già, hắn lắc đầu cười nhạt, tự nhủ:

“Xem ra, lịch duyệt của ta là quá ít, phải học hỏi nhiều hơn mới mong có thể tồn tại trong chân giới này. Dù sao thì vẫn còn rất nhiều việc cần làm, nhất định không được chết sớm. Hừm, cũng nên mau chóng tìm cách đột phá lên trung kỳ nữa chứ.”

Lục Ly ngẩng đầu nhìn trời sao, xác định phương hướng rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay đi. Mất khoảng một khắc thời gian, trong tầm mắt hắn dần hiện ra tửu quán với lá hắc kỳ cắm trên đỉnh.

Trời vẫn chưa sáng nên cửa vẫn đóng, nhưng chỉ cần có lệnh bài là có thể mở ra. Lục Ly bước vào bên trong, liếc nhìn tên hòa thượng phiền phức vẫn còn đang ngủ rồi không để ý đến nữa.

“Khách quan, ngài vừa đi đâu về à?” A Quý ngồi sau quầy kiểm tra sổ sách, trông thấy hắn liền cất tiếng chào hỏi.

“Có chút tâm trạng nên không ngủ được, đi hóng gió một chút cho khuây khỏa.” Lục Ly đáp, ánh mắt chợt hướng về phía nhà bếp. Ở đó phát từng trận âm thanh rầm rập, hẳn là đang chuẩn bị cho ngày mới.

Vừa trải qua một lần suýt chết đi sống lại, Lục Ly cũng hơi đói bụng, nuốt ực một ngụm nước miếng. Ngặt nỗi, linh thạch của hắn lúc này gần như cạn kiệt, chỉ còn một chút để trả cho bến thuyền.

Hắn bỗng nhớ ra, hình như trong lúc nóng giận đã đưa cho lão già nhiều hơn con số lão yêu cầu. Nhưng chuyện đã rồi, còn có thể làm gì được ngoài tặc lưỡi tiếc nuối.

“Khách quan trông có vẻ mệt mỏi, để tiểu nhân bảo nhà bếp làm vài món điểm tâm mang lên phòng cho ngài nhé.” A Quý trong nghề đã lâu, vừa nhìn biết ngay vị khách của mình muốn gì.

“Không cần đâu.” Lục Ly đứng thẳng người, ưỡn ngực nói: “Ta không đói, nếu không có chuyện gì quan trọng cũng đừng làm phiền ta.” Sau đó hắn bước nhanh về phía cầu thang.

“Vậy khách quan đi thong thả.” A Quý vẫn giữ nụ cười niềm nở trên môi, nhìn Lục Ly tiến lên tầng trên mới thôi.

Trở về phòng của mình, Lục Ly ngay lập tức đóng cửa lại, đồng thời mở ra trận pháp bảo hộ. Hắn ngồi gục xuống, lấy ra thứ vừa đổi được ở chỗ lão ăn mày.

“Gia gia!”

Lục Ly ôm chiếc hồ lô vào lòng, nghẹn ngào rơi xuống một dòng lệ.

Xuyên qua vết nứt nhỏ trên hồ lô, một tia sáng nhợt nhạt lóe lên, như muốn đáp lại tiếng gọi đó.

- - - - - - - - -

Có vài chuyện không tiện nói ra, chỉ có thể nói rằng những chương tiếp theo sẽ không nhanh được như trước, chân thành cáo lỗi.