Chương 92: Bắt chẹt (2)

Trong mắt Vi Tác tràn ngập cuồng nhiệt.

Tổ An nhịn không được cách hắn xa một chút:

- Màu đen.

- Quả nhiên không hổ là nữ thần của ta, a...

Vi Tác phát ra tiếng rên rỉ cực kì xấu hổ, phảng phất như chỉ nghe được đã rất thỏa mãn cực lớn.

Vẻ mặt Tổ An ghét bỏ, gia hỏa này thật biến thái.

Đúng lúc này, một tiếng xé gió truyền đến, chỉ nghe Vi Tác kêu thảm, trên trán đã sưng một cục.

Tổ An chú ý tới phấn viết rơi trên đất, không nghĩ tới mặc kệ lão sư ở thế giới nào cũng tinh thông tuyệt học Đạn Chỉ Thần Công này, bất quá kiếp trước nhiều lắm là đau một chút, nhưng thế giới này lão sư đều là cường giả, hơi quá sức một chút sẽ mất mạng nha.

Trên bục giảng, sắc mặt của Trương Tam âm trầm:

- Vị bạn học kia, ngươi trả lời vấn đề này một chút.

Vi Tác mờ mịt:

- Vấn đề gì?

Tổ An ở dưới bàn học lặng lẽ giơ ngón tay cái lên, thật trâu bò.

Trương Tam lão sư cả giận nói:

- Đã không biết, vậy cút ra đằng sau đứng đấy đi, chăm chú nghe giảng.

Vi Tác vội vàng chạy tới đằng sau, bộ dáng cực kỳ nghe lời.

Tổ An vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng trong lòng thì chửi mẹ, trước kia lên lớp, thời điểm lão sư đặt câu hỏi là lúc học sinh phía dưới run sợ nhất, ta là tạo cái nghiệt gì, ai có thể nghĩ tới đi vào thế giới khác còn phải trải qua tra tấn như vậy chứ.

Thật vất vả đợi đến tan lớp, Tổ An như không muốn sống ghé vào trên bàn sách, nghĩ thầm thời gian như vậy lúc nào mới kết thúc.

Đột nhiên sắc trời phảng phất như tối xuống, hắn mở to mắt, phát hiện một mập mạp mặt mũi tràn đầy dữ tợn đứng ở bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống.

- Có việc gì thế?

Tổ An không hứng thú lắm hỏi, nếu là mỹ nữ, hắn sẽ không để ý trò chuyện một lát, mập mạp như vậy quên đi.

- Ta ở trong rừng cây chờ ngươi.

Mập mạp kia lạnh lùng lưu lại một câu, liền dẫn đầu đi ra ngoài, sau lưng còn đi theo mấy đồng bạn giống như chân chạy.

- Gia hỏa này là ai, có bệnh sao?

Tổ An nào có hứng thú phản ứng hắn.

Vi Tác vừa vặn từ phía sau trở về, nghe hắn nói vội vàng ra hiệu:

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút, tên kia là lão đại Mãn Dư trong lớp, rất hung.

- Ngươi bị hắn đánh qua?

Nhìn thấy dáng vẻ nghĩ mà sợ của đối phương, Tổ An nhịn không được cười ha hả.

Vi Tác cười xấu hổ:

- Ta khuyên ngươi tốt nhất đi qua một chuyến, đi nhiều nhất là giao nguyên thạch cho hắn, nếu bị sửa chữa, ngươi sẽ rất thảm.

Tổ An nghe xong tinh thần tỉnh táo:

- Tên kia đoạt nguyên thạch?

Vi Tác nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy, vừa rồi ta nhận được nguyên thạch đều bị bọn hắn bắt chẹt, ngươi cũng không cần quá để ý, dù sao tư chất của chúng ta không phải đi con đường tu luyện, lấy được nguyên thạch cũng không có tác dụng quá lớn, cần gì đắc tội tên kia.

- Nhưng ta nghe nói nguyên thạch rất đáng tiền.

Tổ An hỏi.

- Này thì đúng, nghe nói trên chợ đen, một viên nguyên thạch chí ít mười lượng hoàng kim, bất quá cái đồ chơi này đều là có tiền mà không mua được, ai sẽ lấy ra bán cái.

Vi Tác đáp.

Hai mắt Tổ An tỏa sáng, mười lượng hoàng kim, đó chính là 18 vạn nhân dân tệ, tới thế giới này lâu như vậy, hắn vẫn quen chuyển đổi thành đơn vị cũ, như vậy mới càng có khái niệm.

Bây giờ hắn đang lo thiếu tiền, nếu được mấy viên nguyên thạch, vấn đề chẳng phải giải quyết?

Nghĩ tới đây hắn khó nén hưng phấn, trực tiếp nhảy dựng lên đuổi theo.

Đi vào rừng cây đối phương chỉ định, hắn phát hiện địa thế nơi này vắng vẻ, người cũng rất ít, hiển nhiên đối phương lựa chọn nơi này là trải qua nghĩ sâu tính kỹ.

- Vẫn rất thức thời.

Mãn Dư nhìn thấy hắn đến, tay trực tiếp đưa ra.

- Giao tài nguyên hôm nay phát ra, về sau ca bảo kê ngươi.

Tổ An lại không nhúc nhích tí nào:

- Các ngươi giao nguyên thạch trên người ra, ta coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

- Tiểu tử thúi muốn chết!

Mãn Dư giận dữ, nắm đấm lập tức đánh tới, vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn, hắn dùng chiêu này không biết đánh phục bao nhiêu kẻ không nghe lời, một quyền xuống dưới, nước mũi và máu mũi chảy ròng ròng, một chút xíu dũng khí đáng thương kia sẽ biến mất hầu như không còn.

Đến từ Mãn Dư, điểm nộ khí +177!

Tổ An có chút không hài lòng, gia hỏa này bộ dáng hung hăng, nhưng điểm nộ khí lại thấp như vậy.

Lúc này Mãn Dư lại hoài nghi nhân sinh, bởi vì quyền của hắn bị đối phương đưa tay nhẹ nhàng ngăn trở, hắn ý đồ rút tay về, lại không nhúc nhích tí nào.

Tổ An thở dài một hơi:

- Nhẹ nhàng khuyên bảo không nghe, lại muốn biến thành cái dạng này, hiện tại các ngươi có thể giao nguyên thạch ra chưa.

Bây giờ tu vi của hắn đã đến Tam phẩm, dựa theo lực lượng tinh thuần mà nói, đã tương đương 88 nam tử trưởng thành, mập mạp trước mắt này cao lắm chỉ là Nhị phẩm cấp thấp, nếu không làm sao có khả năng bị phân phối đến Hoàng tự ban, có thể đánh thắng được hắn?

Mập mạp kia chưa từ bỏ ý định, một tay khác huy quyền đánh tới, đáng tiếc vẫn bị nhẹ nhõm ngăn cản.

Tổ An cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, trên tay gia tăng lực lượng.

- Đau đau đau... buông tay buông tay...

Mãn Dư đau đến nước mắt chảy ra, hắn không nghĩ tới mình luôn cường tráng lại bị một tiểu bạch kiểm khống chế.

Đến từ Mãn Dư, điểm nộ khí +66!

- Chớ nói nhảm nhiều như vậy, giao nguyên thạch ra đi.

Tay Tổ An lại thêm chút lực lượng.

- Ta giao, ta giao...

Mãn Dư phảng phất như nghe được thanh âm nứt xương, vội vàng nhìn về phía cái túi bên hông mình.

- Ở trong túi của ta.

Tổ An lo lắng trong túi hắn có cơ quan gì, cẩn thận buông tay hắn ra:

- Ngươi tự đưa cho ta.