- Vươn ngón tay ra.
Khương La Phu ngồi ở trên ghế salon, ngữ khí không thể nghi ngờ.
- Làm gì?
Tổ An vô ý thức đưa tay ra, sau đó hắn lập tức trợn mắt, bởi vì đối phương trực tiếp ngồi ngay ngắn, sau đó môi son khẽ mở, ngậm ngón tay của hắn vào.
Đây là tình huống gì, chẳng lẽ đường đường đệ nhất cường giả của học viện, nữ hiệu trưởng cao cao tại thượng bị bề ngoài ngọc thụ lâm phong của hắn chinh phục, vừa thấy đã yêu thèm thân thể của hắn, quyết định lợi dụng quyền thế và tu vi làm quy tắc ngầm?
Nói đùa cái gì vậy, Tổ An ta thẳng thắn cương nghị, không bị tiền bạc cám dỗ, sắc đẹp không khuất phục...
Bất quá dạng cực phẩm như Khương La Phu, không bằng ta thuận theo? Chỉ cầu thời điểm nàng chà đạp ta động tác nhẹ một chút.
- A...
Một cảm giác nhói nhói truyền đến, Tổ An kêu thảm.
- Một đại nam nhân, chút đau nhức ấy cũng chịu không được?
Khương La Phu lấy tay đẩy hắn ra, trong ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
Tổ An phát hiện trên tay của mình bị cắn ra một cái lỗ nhỏ, máu tươi không ngừng chảy ra, chỉ thấy Khương La Phu liếm môi, máu tươi đính vào đôi môi đỏ thắm, phát ra cảm giác dụ hoặc yêu dị.
- Ngươi là chó hả?
Tổ An cũng không lo được nhiều như vậy, bởi vì khác xa tưởng tượng a. Khương La Phu không hế tức giận, ngược lại ánh mắt phức tạp nhìn hắn:
- Tư chất của ngươi lại là siêu cấp trong truyền thuyết.
Trong lòng Tổ An giật mình, rốt cuộc minh bạch hành vi của đối phương.
Khương La Phu nhắm mắt lại, tựa hồ đang do dự, suy tư, một lúc lâu sau mới thở dài:
- Chuyện này còn có ai biết?
Tổ An vô ý thức lui về phía sau một bước:
- Ngươi chớ có làm loạn, người biết chuyện này cũng không ít, nương tử của ta, còn có nhạc phụ nhạc mẫu… đều biết, ngoài ra còn có...
Nhìn thấy hắn như lâm đại địch, Khương La Phu cười khúc khích, khuôn mặt luôn nghiêm túc băng lãnh giống như băng tuyết hòa tan:
- Tiểu hỗn đản ngươi sợ ta giết người diệt khẩu, ngươi giả làm phế vật nhiều năm như vậy, khẳng định có tính toán rất lớn, há sẽ nói bí mật này cho những người khác biết.
Tổ An biết không gạt được, kiên trì nói:
- Không sai, ta không có nói cho người khác, nhưng hôm nay người biết ta đến chỗ ngươi không ít, nếu ta xảy ra chuyện gì, ngươi khẳng định cũng chạy không thoát.
- Được rồi được rồi.
Khương La Phu nghe mà đau đầu, duỗi ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt vuốt huyệt thái dương.
- Ai nói ta muốn giết ngươi?
- Vậy ngươi hỏi cái này làm gì?
Tổ An lặng lẽ triệu hoán ra Phú Bà Khoái Lạc Cước, nghĩ thầm nếu đối phương động thủ, cùng lắm thì mình liều mạng một lần, không chừng dựa vào Dao Găm Có Độc còn có thể phản sát.
- Chỉ muốn nhắc nhở ngươi, bây giờ lực lượng của ngươi còn quá nhỏ yếu, nếu sự tình tư chất siêu cấp của ngươi truyền ra ngoài, sẽ đưa tới họa sát thân cho ngươi.
Khương La Phu nói.
Tổ An sững sờ:
- Có nghiêm trọng như vậy?
Khương La Phu lườm hắn một cái:
- Từ trước tới nay tư chất siêu cấp chỉ là truyền thuyết, chưa ai thấy qua, ngươi cứ nói đi?
Lo lắng hắn không biết tính nghiêm trọng của sự tình, nàng tiếp tục nói:
- Tư chất siêu cấp tuyệt đối là tồn tại mà thế lực khắp nơi muốn cướp đoạt, nếu không cách nào đạt được, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp phá hủy, tuyệt đối không thể để thế lực khác bồi dưỡng được. Hơn nữa truyền thuyết nói tinh huyết của tư chất siêu cấp có thể...
Nói đến đây, khuôn mặt nàng hiện lên vẻ đỏ ửng nhỏ bé không thể tra:
- Tóm lại trừ khi ngươi cường đại, nếu không tuyệt đối không thể tiết lộ việc này.
Tổ An nuốt một ngụm nước bọt, đại khái đã minh bạch tính nghiêm trọng của vấn đề:
- Ý nói hiện tại ta thành thịt Đường Tăng?
- Thịt Đường Tăng? Thứ gì.
Khương La Phu sững sờ.
Tổ An vội vàng đổi chủ đề:
- Nhưng mới rồi ở cửa trường học mắt thấy ta khảo nghiệm người mặc dù không coi là nhiều, nhưng làm sao cũng có mười cái đi, vạn nhất bọn hắn truyền đi làm sao bây giờ?
Khương La Phu lắc đầu:
- Yên tâm đi, siêu cấp dù sao chỉ là truyền thuyết, bình thường sẽ không ai nghĩ tới phương diện kia, lại thêm dĩ vãng ngươi che giấu rất thành công, người khác càng sẽ không hoài nghi. Tiếp xuống ta sẽ tiêu huỷ hồ sơ ghi chép tương quan, ngươi lại điệu thấp một chút, qua một đoạn thời gian hẳn sẽ không còn ai nhớ kỹ.
Tổ An gật đầu giống như giã tỏi:
- Đa tạ hiệu trưởng.
Dừng một chút, hắn chần chờ hỏi thăm:
- Hiệu trưởng, vì sao ngài lại tốt với ta như vậy?
Khương La Phu nhàn nhạt đáp:
- Thân là hiệu trưởng, tự nhiên có trách nhiệm bảo hộ mỗi một học sinh.
- Chỉ như vậy?
Tổ An hồ nghi.
- Không phải còn có thể thế nào?
Khương La Phu nhìn hắn một chút.
- Chẳng lẽ còn bởi vì nhìn ngươi đẹp trai, thích ngươi rồi sao?
- Ta cảm thấy lý do này càng có sức thuyết phục.
Tổ An liên tục gật đầu.
Khương La Phu nhìn hắn, thật lâu mới cảm thán một câu:
- Ngươi có thể sống đến hiện tại, quả thực là kỳ tích.
Khương La Phu nói xong ném qua một cái túi nhỏ:
- Cút trở về phòng học đi.
Tổ An nhận lấy mở ra xem, phát hiện trong túi có một ít thảo dược và một viên hồng ngọc lớn cỡ ngón tay, nhịn không được hỏi:
- Đây là cái gì?
Khương La Phu đáp:
- Tài nguyên tu luyện cần thiết, thảo dược dùng để ngâm thân thể, nguyên thạch dùng để hấp thu luyện hóa.
Tựa hồ lo lắng hắn hiểu lầm, nàng lại bổ sung:
- Mỗi học viên đều sẽ có một phần, Hoàng tự ban chỉ có như vậy.
- Cái đồ chơi này chính là nguyên thạch?
Tổ An cầm lấy viên đá kia tra xét một phen, cơ hồ giống hồng ngọc kiếp trước như đúc.
- Ngươi chưa thấy qua? Vậy sao ngươi tu luyện tới cảnh giới bây giờ?
Khương La Phu ngạc nhiên hỏi.