Một lão sư khác đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên lỗ tai khẽ động, nhìn thân ảnh mỹ lệ nơi xa ở trong rừng cây, âm thầm nhẹ gật đầu, cũng không nói gì nữa, việc này cứ như vậy định xuống.
Tổ An đang đau đầu tư chất của mình lộ ra ánh sáng không có cách nào tiếp tục khiêm tốn, bây giờ thấy bọn họ kết luận như vậy, tự nhiên rất vui vẻ, cũng không tranh luận cái gì.
- Quạ đen chung quy là quạ đen, bay lên đầu cành cũng không biến thành Phượng Hoàng được.
Hồng Tinh Ứng đi tới trước mặt hắn hừ một tiếng liền quay người rời đi, phảng phất như cùng hắn nói nhiều một câu sẽ kéo thấp phong cách của mình vậy.
Tổ An giải quyết xong một cọc tâm sự, cũng lười so đo với hắn, trực tiếp nói với Thành Thủ Bình:
- Ta vào trường học, chính ngươi trở về đi.
- Cô gia, vừa rồi có phải ta nói sai cái gì hay không?
Thành Thủ Bình có chút chột dạ hỏi thăm.
Tổ An cười vỗ vỗ vai của hắn:
- Không có không có, nói rất hợp ý ta.
Thành Thủ Bình vui vẻ ra mặt:
- Cô gia ngươi đối với ta thật tốt.
Tổ An lập tức đẩy hắn ra:
- Về sau không cho phép nói chuyện 3D như thế.
Lúc này có nhân viên tới dẫn bọn hắn vào trường học, trên đường đi, nhân viên kia nhắc nhở:
- Xung quanh trường học có pháp trận vận hành, mặc dù chủ yếu là vì phòng ngừa ngoại địch xâm lấn, nhưng các ngươi bình thường cũng không nên chạy loạn, miễn cho phát động pháp trận gặp phải nguy hiểm.
Tổ An âm thầm tắc lưỡi, may mắn hôm qua mình còn không tính chính thức đi vào phạm vi của trường học, bằng không đã sớm phát động không biết bao nhiêu pháp trận, cũng không biết pháp trận ở thế giới này như thế nào, hẳn là giống Đông Tà Hoàng Dược Sư ở Đào Hoa Đảo bày ra trận pháp nha.
- Sẽ có nguy hiểm bao lớn?
Tổ An dò hỏi.
- Về sau ngươi sẽ biết.
Nhân viên kia cười như không cười đáp, phảng phất như khám phá tâm tư của hắn.
Sau đó đi qua một mảng lớn đất trống, nhìn giống như thao trường kiếp trước, bất quá càng làm người khác chú ý là một đám thiếu niên ngồi xổm ở trên mặt đất.
- Ngồi xổm đấy, xem về sau các ngươi còn dám đến trễ hay không!
Một trung niên cầm cây thước, hung tợn trừng đám thiếu niên trên đất kia.
Nam tử này đầu hói, thuộc loại Địa Trung Hải điển hình, bất quá hắn vẫn quật cường chải tóc ở hai bên nằm ngang để che dấu chỗ hói, chỉ tiếc tóc ở hai bên cũng không nhiều, làm cho người ta có thể thấy rõ ràng da đầu.
Phảng phất như cảm nhận được ánh mắt của hắn, trung niên kia quay đầu trừng Tổ An một cái:
- Nhìn cái gì vậy hả!
Ai nha, tính tình còn rất nóng nảy!
Tổ An làm sao có thể bỏ qua, đang muốn chế giễu lại, nhưng gia hỏa tên hèn mọn... A không đúng, thiếu niên tên Vi Tác vội vàng giật giật ống tay áo của hắn:
- Ngươi tuyệt đối đừng đắc tội hắn!
Tổ An sững sờ, nhịn không được hỏi:
- Làm sao vậy, hắn rất lợi hại?
Vi Tác hạ giọng nói:
- Người kia là thầy chủ nhiệm Lỗ Đức của trường học chúng ta, ngoại hiệu Quang Minh Đỉnh, ngày bình thường cực kỳ nghiêm khắc với học sinh, ngươi thấy cây thước hắn đánh học sinh kia không?
- Thấy được.
Tổ An chú ý tới một học sinh bị hắn dùng thước đánh cho oa oa kêu to, vô ý thức đáp.
- Trên thước kia khắc một chữ “Đức”, cho nên ngày bình thường hắn giáo huấn học sinh tự xưng là “Lấy Đức Phục Người”, ăn một thước còn đau hơn “Trường Tiên Rên Rỉ” của Sở gia Nhị tiểu thư. Hắn cũng không phải lão sư giữ cửa vừa rồi, quyền lực rất lớn, ngươi tuyệt đối đừng đi chọc hắn.
Vi Tác nhắc nhở.
- Đã là thời đại gì rồi, còn phạt thước?
Tổ An nhả rãnh.
- Không ai quản sao?
- Nói nhỏ chút, nói nhỏ chút.
Vi Tác bị dọa đến vội vàng che miệng hắn.
- Trường học ngoại trừ hiệu trưởng, chính là hắn lớn nhất, đường đường cường giả Lục phẩm, ai dám quản? Hơn nữa trong học viện tu luyện giả rất nhiều, từng người tâm cao khí ngạo thích gây chuyện, cũng cần cường giả như hắn đến trấn áp, nên nhà trường đối với cái này là ngầm đồng ý.
Tổ An ồ một tiếng, bỗng nhiên hiếu kỳ nói:
- Ngươi không phải cũng mới vừa vào học sao? Sao biết rõ ràng như vậy? Ngay cả “Trường Tiên Rên Rỉ” của Sở gia Nhị tiểu thư cũng biết?
- Đúng thế, trước khi đến tự nhiên phải thu tập tình báo.
Vi Tác hất hàm, phảng phất như cảm giác được vẻ kính nể trong mắt đối phương, tâm tư khoe khoang nổi dậy, lại gần tai hắn nói.
- Ngươi có biết thập đại mỹ nhân của trường ta hay không?
Thập đại mỹ nhân?
- Ai ở không như vậy?
Tổ An nhịn không được nhả rãnh.
- Hẳn là đi theo sáo lộ của tiểu thuyết ở mười mấy năm trước.
- Tiểu thuyết gì?
Vi Tác cũng sững sờ, bất quá vẫn tiếp tục nói.
- Ngươi quản nó là tiểu thuyết gì, chỉ biết rất được quần chúng hoan nghênh, chính là đồ vật kinh điển.
Tổ An cười ha ha:
- Nói có đạo lý, tiếp tục tiếp tục, đến cùng là ai?
Vi Tác một bộ trẻ nhỏ dễ dạy, vai phụ hợp thời, đây mới là tố dưỡng của một thính giả nên có, nếu không mình một người bla bla chẳng phải giống như đồ đần:
- Đệ nhất mỹ nhân tự nhiên chính là Minh Nguyệt Công đại tiểu thư Sở Sơ Nhan, kia quả thật là tiên tử hạ phàm, người đẹp, tu vi lại cao, là tình nhân trong mộng của chín mươi chín phần trăm học viện.
Sau đó hắn lại thở dài:
- Chỉ tiếc vài ngày trước nàng đã thành thân, nghe nói còn gả cho một phế vật nổi danh trong thành, làm không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn ở trong trường tức giận muốn tìm hắn quyết đấu, thật không biết mộ tổ của tên kia bốc lên cái khói xanh gì.
Ngón tay của Tổ An bóp khanh khách rung động, vẻ mặt tươi cười nắm vai của hắn:
- Ngươi nói cái gì, lặp lại lần nữa.
- Ôi...