Tổ An nghĩ thầm, quả nhiên người cũng như tên, tuấn tú đến không tưởng nổi.
- A, danh tự này có chút quen tai, giống như nghe qua ở nơi nào.
Tạ Tú dùng quạt chống cằm, có chút suy tư.
Tổ An đang muốn nói chuyện, cách đó không xa Thành Thủ Bình không ngừng phất tay:
- Cô gia, sắp đến phiên ngài rồi, mau tới đây.
Lúc này Tổ An mới nhìn Tạ Tú chắp tay:
- Tạ huynh, về sau có cơ hội lại tìm ngươi lĩnh giáo như thế nào là cặn bã... Phi phi phi, như thế nào là truy cầu tình yêu.
- Dễ nói dễ nói, tựa hồ huynh đài cũng là người đồng đạo, hoan nghênh tiến đến.
Tạ Tú cũng đáp lễ.
Tổ An trở lại trong đội nhóm, Hồng Tinh Ứng hừ lạnh:
- Quả nhiên là người dùng bầy phân, hạng người gì kết giao dạng bằng hữu đó.
Tổ An nhún vai:
- Đáng tiếc loại người như ta lại có thể kết giao với nữ thần trong mộng của ngươi.
Hồng Tinh Ứng giận dữ:
- Ngươi dám vũ nhục đại tiểu thư?
Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +321!
Tổ An mỉm cười:
- Sự tình giữa vợ chồng, sao có thể gọi là vũ nhục.
- Ngươi!
Hồng Tinh Ứng vừa muốn rút kiếm.
Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +344!
Lúc này nhân viên công tác của học viện gõ bàn nói:
- Nhốn nháo cái gì, ai gây chuyện trực tiếp hủy bỏ tư cách nhập học!
Lúc này Hồng Tinh Ứng mới hậm hực quay đầu lại, nghĩ thầm không thể nhất thời xúc động mà làm hỏng tiền đồ, chờ ta tiến vào thư viện lấy được công danh, thoát ly thân phận nô bộc, sẽ không cần bó tay bó chân giống như bây giờ.
Tổ An thầm than một tiếng đáng tiếc, lúc này mới kéo Thành Thủ Bình qua một bên hỏi:
- Tạ Tú kia có lai lịch gì?
Thành Thủ Bình đáp:
- Hắn là Nhị công tử của thành chủ.
Sau đó lại gần hạ giọng tiếp tục nói.
- Người này cầm kỳ thư họa, tam giáo cửu lưu, ăn uống cá cược, chơi gái không chỗ không tinh, nhưng hết lần này tới lần khác tu hành không ra sao, cha hắn vì thế mà cực kì đau đầu, là tay ăn chơi nổi danh trong Minh Nguyệt Thành.
- Giống như cô gia ngài.
Trong lòng Thành Thủ Bình âm thầm bổ sung một câu, bất quá lại lắc đầu, cô gia làm sao bằng người ta, Nhị công tử kia chí ít còn tinh thông rất nhiều kỹ năng nha.
- Thiếu gia ăn chơi, có ý tứ, có ý tứ.
Tổ An phát hiện Tạ Tú ở cách đó không xa bắt chuyện với một cô nương khác, chú ý tới ánh mắt của hắn, còn khẽ vuốt cằm ra hiệu.
- Vị kế tiếp, Vi Tác!
Tổ An đang muốn chào hỏi, chợt nghe thanh âm của nhân viên công tác, không khỏi giật nảy mình, trên đời lại có danh tự tươi mát thoát tục như thế?
Định thần nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên nhỏ gầy bị gọi đến phía trước nhất, đầu trâu mặt ngựa, răng cửa hô ra cực kì bắt mắt, càng thêm lộ ra khí chất hèn mọn.
Con mẹ nó, phụ mâu hắn ở thời điểm đặt tên không khỏi quá biết trước rồi.
Hắn chú ý tới nhân viên học viện lấy ra một đồ vật giống như thủy tinh cầu, sau đó đâm rách ngón tay của Vi Tác, nặn ra một giọt máu, giọt máu kia nhỏ lên thủy tinh cầu, quả cầu phát ra ánh sáng ảm đạm, nếu không phải hắn nhìn chằm chằm, chỉ sợ sẽ không thấy tia sáng kia.
- Đinh tự trung đẳng.
Trong mắt Vi Tác vốn đầy kỳ vọng, nghe được kết quả này không khỏi ủ rũ cúi đầu đi qua một bên.
Tổ An thấy không hiểu ra sao, nhịn không được hỏi thăm Thành Thủ Bình:
- Đây là làm cái gì?
Thành Thủ Bình giải thích:
- Đây là đo tư chất tu hành, mỗi người tiến vào học viện đều sẽ khảo thí, xem tư chất cao thấp đến an bài các lớp khác biệt, đồng thời phân phối tài nguyên tu luyện đối ứng.
Tổ An nhịn không được kinh dị:
- Tiểu Bình Bình, sao vấn đề gì ngươi cũng biết vậy hả?
Thành Thủ Bình ưỡn ngực:
- Còn phải nói, thân là một thư đồng hợp cách, những sự tình này tự nhiên phải hiểu rõ ràng.
Tổ An vuốt đầu của hắn, nhưng trong lòng có chút lo lắng, không nghĩ tới nhập học còn đo tư chất, mình ăn nhiều Tẩy Tủy Đan như vậy, theo lý thuyết hiện tại tư chất hẳn là đỉnh cấp, đợi lát nữa đo ra chẳng phải sẽ kinh bạo một đám người?
Một củi mục bỗng nhiên chuyển biến lớn như thế, khẳng định sẽ chọc cho người hoài nghi, cũng không biết thế giới này có ngành cắt miếng nghiên cứu hay không?
Hắn vốn muốn từ chỗ Thành Thủ Bình lấy một giọt máu thay thế, nhưng ở trước mắt bao người, mấy nhân viên học viện đồng thời nhìn chằm chằm, chỉ sợ rất khó làm bộ.
Mà thôi, nếu đi lộ tuyến Cẩu Thánh không được, vậy thì như Bắc Huyền Thiên Tôn một đường bá khí vô song cũng không tệ.
Lúc này phía trước lại vang lên thanh âm điểm danh:
- Mã Chúc!
- Đến!
Một thiếu niên hơi mập hấp tấp chạy tới.
Nhân viên công tác đâm rách ngón tay của hắn, nhỏ huyết dịch lên, sau đó thủy tinh cầu tản mát ra bạch quang nhu hòa, nếu như nói trước đó Vi Tác khảo nghiệm ánh sáng giống như đom đóm, thì lúc này sáng ngời tựa như một chiếc đèn sợi đốt.
- Lại là Ất tự thượng đẳng.
Người xung quanh kinh hô, ngay cả nhân viên học viện cũng xì xào bàn tán, phải biết phóng nhãn cả nước, thiên tài tư chất Giáp đẳng cũng không nhiều, Ất tự thượng đẳng ở một châu một quận, tuyệt đối có thể được xưng là thiên kiêu.
Mã Chúc hiển nhiên cũng biết điều này có ý vị gì, cung kính hành lễ với mấy nhân viên học viện, sau đó vui vẻ đi xuống, bộ dáng kia giống như một con gà trống kiêu ngạo, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ở xung quanh.
Chỉ có Hồng Tinh Ứng âm thầm cười lạnh, chỉ là Ất tự thượng đẳng đã đắc ý như vậy, thật mất mặt.
Hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu, những năm này hắn tự xưng ở cùng thế hệ có thiên phú ưu tú nhất, cho dù là so sánh với đại tiểu thư, hắn cũng không cảm thấy mình kém bao nhiêu.