Trải qua hắn giải thích, Tổ An đại khái hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, nguyên lai trên thế giới này có Tam Công Cửu Khanh, xuống dưới là Tam Lão, Hữu Trật… tất cả đều do tu luyện giả đảm nhiệm.
Mà quốc gia vì để tránh cho chức quan bị tử đệ môn phiệt lũng đoạn... dù sao gia tộc môn phiệt ở bồi dưỡng hậu đại có ưu thế thiên nhiên, thế là ra sức mở trường học, có thể nói hữu giáo vô loại, bình dân bách tính đều có thể tham gia.
Tất cả mọi người, mặc kệ là con em quý tộc hay xuất thân bình dân, đều phải lấy được học tịch, mới có tư cách tham gia khảo thí... thi hương, thi hội, thi đình.
Tên giống như cổ đại kiếp trước, nhưng đồ vật thi hoàn toàn khác biệt, kiếp trước thi là Tứ thư Ngũ Kinh, thế giới này thi là tu hành.
Cấp bậc khảo hạch thứ nhất hoàn thành ở huyện học, tỉ như Minh Nguyệt Học Viện chính là huyện học của Minh Nguyệt Thành, huyện học thông qua tuyển chọn khảo thí, sàng chọn ra một nhóm học sinh ưu tú.
Sau khi thông qua huyện học, mới có tư cách đến châu thành tham gia thi hương, cùng thiên kiêu của các quận huyện khác tranh tài, thông qua thi hương mới có tư cách làm quan, bất quá cấp bậc này, nhiều nhất chỉ có thể làm tiểu quan.
Cho nên đại đa số vẫn chọn tiếp tục đến kinh thành tham gia thi hội, tỷ thí với thiên kiêu các châu, tranh đoạt danh ngạch Tiến Sĩ.
Thành công lấy được danh ngạch Tiến Sĩ, sẽ tham gia thi đình do hoàng đế tự mình chủ trì, một khi lấy được thứ tự tốt, có thể nói nhất phi trùng thiên. Mặt khác hoàng đế là người mạnh nhất của thế giới này, tùy tiện đạt được hắn chỉ điểm, hơn ngươi khổ tu nhiều năm.
Đương nhiên đây đều là quỹ tích nhân sinh của thiên chi kiêu tử, càng nhiều người là bị cản ở huyện học, những người này hoặc tiếp tục phấn đấu, hoặc đi làm công chức, quan viên các cấp đều là tu luyện giả, bọn hắn quan tâm nhất là tu hành, rất nhiều việc vặt bình thường lười đi làm, nên sẽ chiêu nạp thuộc hạ giúp đỡ xử lý.
Những người này thường thường là thi rớt huyện học, hoặc không có thiên phú, nhưng cũng xem như một đường ra tốt.
Sở Trung Thiên an bài Tổ An đến Minh Nguyệt Học Viện, hiển nhiên là định để hắn đi đường này, trong học viện ngoại trừ tu hành, còn sẽ giảng dạy tính toán, hình pháp...
- Cô gia, đừng ngẩn ngơ nữa, mau vào đi.
Thành Thủ Bình nhắc nhở.
- Ta sẽ ở ngoài cửa chờ ngươi tan học.
Tổ An:
- ...
Mẹ nó, hắn đã bao lớn, tiền thế thật vất vả mới thoát khỏi ghế nhà trường, kết quả tới thế giới này lại phải học, còn có thiên lý hay không.
Lúc đầu hắn muốn xoay người rời đi, nhưng Thành Thủ Bình ở chỗ này nhìn chằm chằm, lấy cái miệng tiện kia, nếu mình chạy, đảm bảo một giây sau toàn bộ Sở gia đều biết.
Trước mắt hắn không thể không ở Sở gia, chỉ có thể tạm thời nhẫn, ai, cơm chùa cũng không phải dễ ăn như vậy.
Trước vào trường học, lại tìm địa phương không người lẻn đi.
Hắn cầm túi sách do Thành Thủ Bình chuẩn bị... người lớn như thế còn phải đeo bọc sách lên học đường, thật con mẹ nó xấu hổ.
Tổ An xụ mặt tiến vào cửa trường, phát hiện phía trước là một đại đạo rộng lớn, hai bên cổ thụ che trời, cực kỳ thanh u.
Hắn hết nhìn đông tới nhìn tây, phát hiện ven đường có không ít thiếu nữ thanh xuân, bím tóc đuôi ngựa đầy nhiệt tình, váy ngắn theo gió tung bay, bắp đùi trắng bóng như ẩn như hiện...
Học sinh ở thế giới này ăn mặc cởi mở hơn ta tưởng tượng rất nhiều nha, tựa hồ đi học ở chỗ này cũng không có khó tiếp nhận như vậy.
Xa xa phía trước còn có đại môn, có người canh giữ ở nơi đó kiểm tra học sinh ra vào, nguyên lai nơi đó còn có một cửa trường.
Con mắt của Tổ An xoay chuyển, trực tiếp tìm một cơ hội thoát ly đám người, từ đường nhỏ bên cạnh rời đi.
Đi học? Không có khả năng đi học, đời này không thể lại đi học!
Hắn theo đường nhỏ rời đi, nhưng công viên xung quanh Minh Nguyệt Học Viện quá tốt, khắp nơi đều là hoa hoa thảo thảo và đại thụ, hắn đổi tới đổi lui cũng có chút lạc đường.
Cuối cùng khi hắn rời phạm vi của Minh Nguyệt Học Viện, đã không phân rõ Đông Nam Tây Bắc.
- Đây là nơi nào?
Minh Nguyệt Thành cực kỳ lớn, hắn mới tới thế giới này không quá hai ngày, không quen thuộc Minh Nguyệt Thành chút nào, cũng không biết mình ở chỗ nào trong thành.
- Ngọc gia nổi danh như vậy, hẳn là có người biết nhà nàng ở nơi nào.
Tổ An nghĩ làm sao mới có thể hoàn thành nhiệm vụ của Kỷ Đăng Đồ, sớm ngày trọng chấn hùng phong, bằng không tu luyện làm gì.
Hắn đi cả buổi, kết quả giống như gặp quỷ, phụ cận một người hỏi đường cũng tìm không thấy.
Ầm ầm!
Trên trời xẹt qua một đạo thiểm điện, từng giọt mưa từ trên bầu trời rải xuống.
Mưa nhỏ như vậy Tổ An cũng không để ý, nhưng sét thì để hắn có chút sợ hãi, phải biết hắn là bị sét bổ tới thế giới này, hắn cũng không cho rằng mình bị sét đánh lần nữa sẽ xuyên trở về, càng lớn có thể là mất mạng.
Ầm ầm!
Tiếng sấm càng ngày càng vang, Tổ An phóng tầm mắt nhìn tới, phát hiện cách đó không xa có lương đình, vội vàng chạy tới tránh né.
Sau khi chạy vào, hắn không khỏi sững sờ, bởi vì hắn phát hiện trong lương đình đã có người tới trước, một nữ tử váy trắng lười biếng ngồi ở trên ghế, thân thể dựa vào lan can, một tay chống cằm ngơ ngác nhìn màn mưa, một tay khác nắm hồ lô rượu màu xanh, bầu rượu theo ngón tay chập chờn của nàng nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như gió thổi qua sẽ lập tức rơi trên mặt đất, nhưng hết lần này tới lần khác một mực vững vững vàng vàng treo ở trên đầu ngón tay, không có rơi xuống.
Rất nhanh Tổ An lại bị một phong cảnh khác hấp dẫn, nguyên lai đôi chân của nữ tử rất tự nhiên cong trên ghế, giày của nàng chỉnh tề bày ở trên mặt đất, dưới làn váy lộ ra một đôi chân trắng muốt hoàn mỹ, quả thật còn ôn nhuận hơn ngọc thạch, mềm nhẵn hơn tơ lụa.