- Cũng được.
Thấy hắn không muốn nói, Ngọc Yên La cũng chẳng suy nghĩ nhiều, từ trong ngực lấy ra một cái ngọc bội.
- Cái này cho ngươi.
Tổ An nhận lấy xem xét, chỉ thấy ngọc bội toàn thân trắng như tuyết, phía trên điêu khắc hoa văn tinh mỹ, bất quá hắn cũng không nhận ra là vật gì, cảm nhận được trên ngọc bội lưu lại khí tức ấm áp và mùi thơm cơ thể, vô ý thức hỏi:
- Đây là tín vật đính ước sao?
Ngọc Yên La cũng không để ý, khẽ mỉm cười nói:
- Mặc dù thực lực của ngươi không tệ, nhưng muốn làm nam nhân của ta chỉ sợ còn cần cố gắng rất nhiều, ngọc bội kia là tín vật, miễn cho đến lúc đó ngươi tới tìm ta, bị người phía dưới cản lại.
Tổ An cất ngọc bội vào trong ngực:
- Vậy ngươi chờ đi, mấy năm sau ta lại đến làm nam nhân của ngươi.
Ngọc Yên La nhịn không được cười lên, không biết vì sao, thiếu niên trước mắt này ngay thẳng như thế, nàng lại không tức giận.
Hai người trở lại phụ cận xe ngựa, thấy Kỷ Tiểu Hi ngồi xổm ở bên cạnh đám hộ vệ, giúp bọn hắn băng bó vết thương, Tổ An giật nảy mình:
- Sao bọn hắn có thể động?
Kỷ Tiểu Hi nháy nháy mắt:
- Ta giải cấm chế trên người bọn họ, hơn nữa trên người bọn họ bị thương đều rất nặng, cần kịp thời xử lý.
- Đa tạ Kỷ cô nương.
Mấy hộ vệ kia không ngừng đa tạ, từng người chân tâm thật ý, đồng thời âm thầm nhả rãnh, tiểu tiên nữ như vậy, sao lại xen lẫn với ma vương kia, chớ có bị hắn làm hư nha.
Bất quá chuyện vừa rồi phát sinh lực trùng kích quá lớn, dù trong lòng bọn hắn có chút ý nghĩ, cũng vạn vạn lần không dám nói ra, miễn cho đắc tội Tổ An.
- Vừa rồi nghe ngươi nhắc tới cha ngươi là Kỷ Đăng Đồ Kỷ thần y?
Ngọc Yên La đánh giá Kỷ Tiểu Hi, tiểu cô nương xinh đẹp tinh khiết như vậy, đúng là rất làm người khác ưa thích.
- Vâng.
Kỷ Tiểu Hi có chút ngượng ngùng đáp, nàng có chút không dám nhìn đối phương, cùng đại mỹ nhân thành thục như vậy đứng chung một chỗ, áp lực thực quá lớn.
- Nghe qua đại danh của Kỷ thần y, không nghĩ tới hắn còn có một nữ nhi xinh đẹp tài giỏi như thế, sự tình hôm nay cũng phải đa tạ ngươi.
Ngọc Yên La khom người hành lễ.
- Kỳ thật ta cũng không có giúp được gì.
Kỷ Tiểu Hi luống cuống đáp lễ.
- Đúng rồi, hình như cha ta rất thích ngài, ta còn tưởng các ngươi đã gặp mặt?
Ngọc Yên La khẽ giật mình, nàng không có ấn tượng gì, những năm gần đây có quá nhiều nam nhân nhìn thấy nàng liền mộng tưởng, nhưng có thể làm cho nàng nhớ lại không được mấy cái, nói không chừng Kỷ Đăng Đồ kia cũng là một trong số đó, bất quá ở trước mặt nữ nhi của người ta, nàng tự nhiên không thể nói phá, chỉ khẽ cười nói:
- Có lẽ gặp qua, chỉ bất quá gần đây sự tình của ta tương đối nhiều, nên rất nhiều sự tình trước kia đều quên.
Đúng lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến, Tổ An biến sắc, Ngọc Yên La lại cười an ủi:
- Không cần phải lo lắng, tính toán thời gian hẳn là người của ta đến.
- Sự tình nhà các ngươi quá thâm trầm, ta không dám tham dự, xin từ biệt, ngày khác ta lại đến Ngọc gia tìm ngươi tính tiền.
Tổ An nói xong liền kéo Kỷ Tiểu Hi chạy đi.
- Aii, cứ đi như thế sao?
Kỷ Tiểu Hi không hiểu ra sao, rõ ràng đang trò chuyện rất vui vẻ nha.
- Chớ để ý, theo ta là được.
Tổ An đáp, Kỷ Tiểu Hi ân một tiếng, lúc gần đi còn quay đầu lại phất tay với mọi người.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trong mắt Ngọc Yên La xuất hiện một nụ cười thản nhiên:
- Thiếu niên thật thú vị.
Kỷ Tiểu Hi bị hắn một đường kéo đi, tiến vào rừng cây, thấy hắn từ đầu đến cuối nắm tay mình, khuôn mặt nhịn không được đỏ lên:
- Tay của ngươi lại trúng độc.
Tổ An cũng không để ý:
- Ngươi không phải có thuốc giải độc sao, giúp ta giải độc là được.
- Ừm...
Kỷ Tiểu Hi nháy nháy mắt, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, thuốc bột trên quần áo mình là phụ thân làm để phòng thân, gia hỏa này không chút kiêng kỵ tiếp xúc thân thể của mình, kết quả ta lại chủ động giúp hắn giải độc.
Tổ An thấy khoảng cách không sai biệt lắm, kéo nàng ngồi xuống, xa xa nhìn tình huống trong sơn cốc.
Kỷ Tiểu Hi vừa thay hắn giải độc, vừa hiếu kỳ hỏi:
- Tại sao chúng ta phải chạy?
Tổ An đáp:
- Trước đó nghe ngươi nói lão công của Ngọc phu nhân này vừa mới chết, sau đó đội xe của nàng bị tập kích, hiển nhiên bên cạnh có lực lượng muốn nhằm vào nàng, rất có thể còn có nội gián, ai biết người tới là tới cứu nàng, hay là đến giết nàng, chúng ta không thể bị cuốn vào.
Hắn ở Sở gia đã nguy cơ tứ phía, thực không muốn lại cuốn vào phong ba của một gia tộc khác.
Kỷ Tiểu Hi đã rõ ràng, nhịn không được cảm thán:
- Ta lại không nghĩ tới điểm này, Tổ đại ca thật thông minh.
- Tự nhiên...
Tổ An giương cằm lên, được một tiểu cô nương mỹ lệ tán thưởng, trong lòng vẫn cực kì thoải mái, chờ đối phương tiếp tục khen ngợi, ai biết nha đầu kia hết sức chuyên chú thay hắn giải độc, không có nói gì nữa.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải tiếp tục quan sát động thái trong sơn cốc, chỉ thấy một đội kỵ sĩ mặc bạch bào chạy nhanh đến, từng người oai hùng thẳng tắp, nhìn ra được tu vi đều không tầm thường, không ít người phát ra khí thế mạnh mẽ, có thể cảm ứng được, thực lực bọn hắn cao hơn Tam đương gia của Hắc Phong Trại không ít.
Đi đầu là một nam tử dáng người rất cao, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lộ ra mấy phần lăng lệ, để ria mép, cả người nhiều hơn mấy phần khí tức nho nhã.
- Tẩu tẩu, ta đến chậm, ngài không có nguy hiểm gì chứ?
Người kia nhìn thấy Ngọc Yên La, vội vàng từ trên ngựa nhảy xuống, chạy chậm qua, vẻ mặt lo lắng.
- Nguyên lai là tiểu thúc.