Chương 54: Một chút hi vọng sống

...

Một phen chiến đấu xuống, hộ vệ Ngọc gia nhao nhao bị bắt, Bảo Cương do dự một chút, cũng không có hạ sát thủ, mà lưu lại tính mệnh của mấy người này, chỉ hạ cấm chế mà thôi.

Có rất nhiều tình báo về Ngọc gia cần khảo vấn, hơn nữa nói không chừng còn có thể dùng những người này áp chế Ngọc phu nhân.

Thấy những người này bị khống chế, Tổ An xoa tay cười hắc hắc đi đến xe ngựa:

- Rốt cục có thể thấy phương dung của Ngọc phu nhân.

- Ngọc gia sẽ không bỏ qua ngươi!

Những hộ vệ bị đao gác trên cổ kia từng người nhìn Tổ An trợn mắt.

Đến từ Ngọc Bân, điểm nộ khí +299!

Đến từ Ngọc Tuấn, điểm nộ khí +299!

Đến từ Ngọc Mãnh Đích, điểm nộ khí +299!

...

Tổ An cười hắc hắc nói:

- Nơi này rừng núi hoang vắng, Ngọc gia làm sao có khả năng biết ta làm cái gì.

- Vị tiểu huynh đệ này, không khỏi cao hứng quá sớm đi.

Lúc này sau lưng truyền đến tiếng hừ lạnh của Bảo Cương.

Tổ An biến sắc:

- Ngươi có ý gì?

Bảo Cương phất tay, thủ hạ hắc y nhân nhao nhao vây quanh:

- Đại mỹ nhân như Ngọc phu nhân ai không muốn, nhưng phu nhân chỉ có một, chúng ta chỗ này lại có nhiều người như vậy, chỉ là chúng ta cũng không đủ chia, ở đâu còn có phần của ngươi.

- Ngươi lại trở mặt không quen biết?

Tổ An chỉ vào hắn, một bộ tức giận đến toàn thân phát run.

- Ta nhổ vào!

Bảo Cương mắng to.

- Ở đâu ra lưu manh đến chọc cười vậy hả, con mẹ nó ngươi chỉ là một Nhị phẩm, ai cho ngươi dũng khí bàn điều kiện với chúng ta?

Trải qua vừa rồi chiến đấu bí mật quan sát, hắn đã xác định gia hỏa này thật chỉ là Nhị phẩm, mà không phải giả heo ăn thịt hổ gì, thành danh nhiều năm, hắn tự tin chút nhãn lực ấy vẫn phải có.

- Băm gia hỏa này cho chó ăn!

Bảo Cương ra lệnh, hắn nhịn lâu như vậy, rốt cục phát tiết ra ngoài, cảm thấy trong đầu cực kỳ sảng khoái.

- Dừng tay!

Mắt thấy nhóm người này vây quanh Tổ An, Kỷ Tiểu Hi lo lắng, nàng không rõ Tổ An đến cùng đang làm cái gì, nhưng biết nhiều người như vậy lao tới, không cần một hiệp là có thể loạn đao phân thây.

- Lại còn có một người!

Bảo Cương sợ hãi cả kinh, vừa rồi hắn phát giác được bên kia có người, nhưng Tổ An nhảy ra, hắn vô ý thức liền chủ quan, nghĩ đến nếu đối phương lặng lẽ chạy đi nói ra chuyện nơi đây, hắn liền âm thầm lau mồ hôi lạnh.

- Ha ha ha, Tam đương gia, lại thêm một tiểu mỹ nữ, hôm nay vận khí của chúng ta thật tốt.

Đám hắc y nhân kia thấy Kỷ Tiểu Hi dung mạo mỹ lệ, từng người nhịn không được huýt sáo.

Mặc dù trước đó luôn miệng nói bắt được Ngọc phu nhân mọi người cùng nhau thoải mái, nhưng bọn hắn có tự mình hiểu lấy, Ngọc phu nhân là nhân vật gì, chỗ nào đến phiên bọn hắn, khẳng định sẽ dâng lên cho đại đương gia.

Nhưng bây giờ không giống, thêm một thiếu nữ xinh xắn mỹ lệ, bọn hắn rốt cục có hi vọng.

- Cha ta là Minh Nguyệt Thành Kỷ Đăng Đồ, các ngươi thả hắn, sự tình hôm nay chúng ta sẽ không nói ra!

Kỷ Tiểu Hi biết lấy tu vi của nàng chẳng làm được cái gì, chỉ có thể chuyển ra danh tiếng của phụ thân.

Các hắc y nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó ầm vang cười to:

- Một lang trung mà thôi, nói ra hù dọa ai vậy.

- Ngậm miệng!

Bảo Cương lại nhướng mày, hắn nhớ kỹ trước kia nghe đại ca nhắc nhở, trong Minh Nguyệt Thành có mấy người không thể gây, trong đó có Kỷ Đăng Đồ.

Do dự một chút hắn vẫn lắc đầu:

- Uy danh của Kỷ thần y chúng ta nghe qua, bất quá chuyện hôm nay, không thể tiết lộ tí nào, tha thứ chúng ta đắc tội. Các huynh đệ, bắt nàng cho ta, ai bắt được người đó hưởng dụng trước.

Những hắc y nhân kia ngao ngao kêu lên, cả đám người tranh nhau chen lấn muốn xông tới.

- Xem Đạn Chỉ Thần Công của ta!

Đúng lúc này, tiếng quát to vang lên, Bảo Cương nghe được sau lưng truyền đến tiếng xé gió, không chút suy nghĩ một đao bổ trở về, bịch một cái, đánh trúng đồ vật gì đó vỡ nát.

- Ha ha ha, đây là Đạn Chỉ Thần Công của ngươi?

Bảo Cương chú ý tới tư thế của Tổ An, không khỏi chế giễu, nhưng vừa cười vài tiếng, bỗng nhiên sắc mặt kịch biến.

- Ngươi... Ngươi...

Sau đó hắn thẳng tắp ngã trên mặt đất, ngay cả mấy đồng bạn xung quanh hắn cũng nhao nhao ngã xuống đất.

- Tam đương gia, ngươi sao thế?

Hắc y nhân còn lại thấy thế sững sờ, vội vàng tới đỡ hắn, kết quả mới qua không bao lâu, cũng nhao nhao ngã xuống đất.

Tổ An thở dài một hơi, vừa rồi hắn một mực tìm cơ hội tụ tập những người này lại mới sử dụng Độc Bình, ai biết thật vất vả sắp thành công, Kỷ Tiểu Hi đột nhiên ra, làm hại hắn xém chút sắp thành lại bại.

May mắn những người này đầu óc không dễ dùng, vốn cho rằng cuối cùng còn phải khổ chiến một trận, kết quả bọn gia hỏa này huynh đệ Hồ Lô cứu gia gia, từng bước từng bước đưa, ngược lại bớt đi rất nhiều chuyện.

- Tiểu tử thúi, ngươi sử dụng yêu pháp gì!

Bảo Cương vừa sợ vừa giận, hắn phát hiện nguyên khí toàn thân mình phảng phất như bị phong ấn, không chỉ như thế, ngay cả thân thể cũng không khống chế được, phảng phất như đã mất đi tri giác.

Đến từ Bảo Cương, điểm nộ khí +333!

- Ta đã nói, đó là tuyệt kỹ Đạn Chỉ Thần Công của ta, chiêu này vừa ra, trong phương viên mười trượng, không một ngọn cỏ, biết lợi hại chưa.

Trong lúc nhất thời Tổ An cũng không dám qua, miễn cho nơi đó còn có dược hiệu lưu lại, nếu mình trúng chiêu thì phiền toái.

- Biết biết, chúng ta có mắt không tròng.

Bảo Cương vội vàng nói, gia hỏa này sẽ không thật giả heo ăn thịt hổ chứ?

- Ngọc phu nhân ở nơi đó, là của ngài, chúng ta không đoạt.